Mượn Chồng - Trần Phan Trúc Giang

Chương 284: Chương 284




Quân bực tức nói.

_Cô khờ vừa thôi. Tôi không thể buông tha cho cô ta được.

Diễm cố vớt vát.

_Em xin anh mọi chuyện cũng đâu đến nỗi đưa nhau ra tòa thế này. Em không muốn hại cô ấy và chị Maraget.

Quân cáu bẳn.

_Tôi đã nói không là không.

_Em …em phải làm gì anh mới buông tha cho họ?

Quân nhíu mày.

_Cô đang đặt điều kiện với tôi đấy à?

Diễm gật đầu.

_Vâng. Em sẽ làm nếu anh đồng ý rút đơn kiện.

Khoanh tay, mắt nhìn Diễm như muốn thiêu rụi Diễm thành tro. Quân nghiến chặt răng.

_Cô chẳng làm gì được nữa. Cô hãy đi tìm anh chàng John của cô đi. Tôi là một thằng chồng bị vợ cho mọc xừng suốt năm năm nay thì làm gì còn tư cách để thương lượng với cô.

Diễm cầm lấy tay Quân. Diễm đau khổ nói.

_Em không làm gì có lỗi với anh cả. Những gì mà anh nhìn thấy không phải là sự thật đâu.

_Cô muốn nói gì. Cô định nói là tôi hiểu lầm, là mắt tôi không được sáng nên hình ảnh bị lẫn lộn đúng không?

_Không phải thế. Anh không hiểu gì cả.

_Đúng là tôi không hiểu gì. Trên đời này chỉ có mình cô là hiểu thôi.

Quân càng nói càng kích động. Diễm đã quá mệt mỏi. Diễm không còn sức để tranh luận cùng Quân nữa. Diễm run giọng nói.

_Anh cho em gặp Jenny và chị Maraget.

_Tôi đã nói là cô không nên gặp họ. Cô chờ đến khi ra tòa rồi hãy gặp.

_Anh không đồng ý cũng không sao. Em sẽ xin quan tòa.

Diễm gắng gượng bước lên bậc thang. Nắm chặt lấy tay Diễm. Quân cáu.

_Cô nhất định muốn gặp họ?

_Vâng, anh làm ơn.

_Họ đã cô thành ra thế này cô vẫn còn muốn xin tha cho họ sao?

_Là người ai cũng có sai lầm. Nếu có thể tha thứ được, tại sao em lại không thử?

Vuốt tóc, Quân chịu thua.

_Thôi được rồi. Cô đi theo tôi.

Diễm mỉm cười.

_Cảm ơn anh.

Quân quay mặt đi chỗ khác. Quân không muốn gần gũi với Diễm. Quân sợ rằng càng ở gần Diễm. Quân càng trở thành một tên ngố. Quân càng bị người khác sỏ mũi lắm rồi. Quân muốn quay lại làm chủ mọi chuyện. Quân không thích bị người khác điều khiển nữa.

Chìa thẻ luật sư. Quân được phép gặp Jenny và Maraget. Vừa nhìn thấy Diễm. Jenny gầm lên.

_Cô đến đây làm gì? Chẳng phải cô đã thỏa mãn vì đã trả được thù tôi còn gì?

Diễm dịu giọng.

_Cô đừng kích động như thế. Tôi đến đây không phải để cãi nhau hay gây sự với cô.

_Cô đến đây làm gì?

_Tôi muốn kết thúc vụ án này.

Jenny căm tức nói.

_Kết thúc? Tất nhiên là kết thúc rồi. chồng của cô đã dồn tôi vào đường cùng. Bây giờ chẳng những sự nghiệp của tôi kết thúc mà ngay cả một chốn dung thân tôi cũng không còn nữa.

Diễm thở dài đáp.

_Tôi không muốn mọi chuyện diễn biến theo hướng này. Chỉ cần cô xin lỗi tôi và trả lại tác phẩm cho tôi, mọi chuyện đến đây sẽ kết thúc. Cô không cần phải đi tù hay trả tiền bồi thường cho tôi.

Jenny kinh ngạc nhìn Diễm. Cô ta không còn tin vào tai mình nữa.

_Những lời mà cô nói hoàn toàn là sự thật chứ?

Diễm gật đầu.

_Từ lâu tôi luôn coi cô là bạn của tôi. Chỉ có cô là luôn nghĩ rằng tôi căm ghét cô. Dù cô đã từng khiến tôi bị tổn thương rất nhiều nhưng tôi đã bỏ qua cho cô từ lâu rồi. Cô là một người có nhiều tài năng, chỉ vì cô quá để ý đến người khác nên không biết phát huy sở trường của mình. Tôi mong sau chuyện này cô sẽ làm lại từ đầu và sống tốt hơn.

Jenny ngồi lặng trên ghế. Từ lâu cô ta luôn tìm cách hạ nhục Diễm, luôn muốn Diễm gặp thất bại. Để thành công, cô ta có thể tìm đủ mọi cách để nhanh chóng đưa mình lên cao. Lần này cũng thế. Cô ta ghen tị với tài năng của Diễm. Cô ta không ngần ngại lợi dụng Maraget.

Maraget cần tiền, con gái cần phẫu thuật tim, nhà lại nghèo lên không còn cách nào khác. Maraget đành phản bội lại Diễm, phản bội lại người có ơn và luôn đối xử tốt với mình.

Maraget lấy tác phẩm văn học của Diễm rồi đưa cho Jenny. Jenny đã biến thành của mình. Cô ta nhanh chóng nổi tiếng ngay sau khi tác phẩm được in ấn và phát hành sách.

Diễm sẽ không làm gì được cô ta nếu không có sự giúp đỡ của Quân. Chính Quân là người đã lật tẩy cô ta và đưa cô ta vào tù. Chỉ cần Quân muốn, cô ta sẽ phải ở tù rất lâu. Số tiền mà cô ta sắp phải bồi thường cho Diễm cũng không phải là nhỏ. Thế mới biết một người vừa có nhiều tiền, có thế lực và thông minh như Quân nếu biến thành một người xấu sẽ rất khủng khiếp.

Trải qua có một đêm và một ngày ở trong tù. Jenney không muốn kết thúc mấy năm cuộc đời ở đây nên nói ngay.

_Nếu tôi làm theo lời cô. Cô sẽ bảo chồng cô tha cho tôi chứ?

Diễm thương hại nói.

_Tôi nói rồi. Chỉ cần cô xin lỗi tôi và trả những gì thuộc về tôi. Tôi sẽ không kiện cô ra tòa và không bắt cô phải bồi thường cho tôi.

_Tôi..tôi đồng ý. Cô mau đưa tôi ra khỏi đây đi.

Nhìn cô ta giống như một con thú bị dồn vào đường cùng. Diễm khuyên.

_Mong cô từ lần sau hãy sống trung thực với những gì mà cô có, đừng tự huyễn hoặc mình nữa.

_Tôi hiểu rồi. Cô làm ơn đừng đưa tôi vào tù. Tôi sẽ trả lại tiền bán sách cho cô, trả lại tên tác giả cho cô.

Diễm cầm lấy tay cô ta. Giọng Diễm đầy cảm thông.

_Cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở trường đại học không? Lúc đó cậu và mình vẫn còn nói chuyện thân mật với nhau. Tại sao cậu lại thay đổi, tại sao cậu nghĩ mình luôn khinh ghét cậu. Cậu có biết là mình luôn coi cậu là bạn của mình, luôn trân trọng cậu?.

Jenny mím chặt môi.

_Tất cả cũng tại cô. Cô không biết hay là cô giả vờ không hiểu?

Diễm ngơ ngác hỏi.

_Cậu nói thế là có ý gì?

Mắt cô ta hầm hầm tức tối.

_Cô có biết là trước khi cô xuất hiện tôi và John luôn là bạn tốt của nhau. Thế mà từ khi có cô, cậu ấy hầu như quên mất tôi. Tôi đã thích cậu ấy mấy năm rồi mà không dám nói gì. Tôi nghĩ vì cô dễ thương, xinh đẹp, luôn mỉm cười và đối xử với tốt với mọi người nên cậu ấy mới lờ tôi đi. Sau này khi cô ra trường, cô nhanh chóng trở thành một nhà văn và họa sĩ nổi tiếng, trong khi đó tôi vẫn còn lẹt đẹt với con đường công danh của chính mình. Tôi căm ghét cô, vì nếu không có cô, tôi và John có thể trở thành một cặp từ lâu rồi. Vì cô nên cho đến tận bây giờ cậu ấy vẫn không ngó ngàng gì đến tôi.

Diễm tròn xoe mắt nhìn Jenny.

_Cậu..cậu yêu John?.

Jenny gật đầu. Diễm mỉm cười.

_Cậu đúng là đồ ngốc. Cậu có biết rằng cậu đã bỏ lỡ biết bao nhiêu cơ hội để nói cho anh ấy biết cậu yêu anh ấy không? John là một chàng trai tốt bụng, anh ấy đã giúp đỡ mẹ con mình rất nhiều nhưng mối quan hệ thật sự giữa mình và anh ấy chỉ là hai người bạn thân thôi. Nếu cậu thực sự yêu anh ấy, cậu nên đi tìm anh ấy và nói cho anh ấy biết tình cảm thật sự của cậu. Cậu đừng dấu kín ở trong lòng để rồi khổ đau như thế này nữa.

Jenny ngập ngừng nói.

_Anh ấy không thích mình. Mình đã làm tổn thương cậu, anh ấy yêu cậu nên anh chỉ ghét mình thêm thôi.

_Cậu đã hỏi anh ấy chưa? Đã nói cho anh ấy biết cậu yêu anh ấy chưa? nếu chưa thử làm sao cậu đoán trước được. Đừng từ bỏ, chẳng phải cậu đã yêu anh ấy mấy năm rồi còn gì. Nếu cậu không nói rõ tình cảm của cậu cho anh ấy biết, cậu sẽ phải hối hận vì nhỡ đâu mai sau anh ấy yêu người khác thì sao?

Người Jenny không ngừng run lên.

_Cậu nghĩ anh ấy đã có người khác rồi sao? Mình tưởng cho đến tận bây giờ anh ấy chỉ yêu duy nhất một mình cậu?

_Không ai nói trước được chuyện gì đúng không? Mình không phải là một nửa của anh ấy. Người mà mình yêu là chồng mình. Mình tin rằng cậu yêu anh ấy nhiều như thế sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ đáp lại tình cảm của câu thôi. Chỉ cần cậu không bỏ cuộc là được.

Đây là lần đầu tiên sau bốn năm, Diễm và Jenny mới nói chuyện thoải mái với nhau như thế này. Jenny nhận ra mình hận Diễm và ghét Diễm là hoàn toàn sai. Diễm không phải là một cô gái xấu xa và thủ đoạn. Diễm cũng không cướp đoạt tình bạn và tình yêu của Jenny. Chỉ vì Jenny quá nhút nhát không nói rõ cho John biết tình cảm của mình ngay từ đầu mà lại tìm cách trốn tránh rồi rút sâu vào vỏ bọc của mình để rồi càng ngày càng tự cô lập bản thân mình.

Mỗi lần gặp John, Jenny luôn lạnh lùng và luôn tìm cách trọc tức John. John đã cố nói chuyện lịch sự với Jenny nhưng Jenny luôn luôn phòng thủ, dần dần hai người trở nên xa cách và tìm cách tránh mặt nhau.

Bây giờ Diễm đã hiểu lý do vì sao Jenny ghét mình và luôn tìm cách hạ nhục mình. Diễm không còn phải sống trong cảm giác hoang mang như ngày trước nữa. Diễm sẽ tìm cách giúp đỡ Jenny trong khả năng của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.