Mượn Chồng - Trần Phan Trúc Giang

Chương 285: Chương 285




Sau khi gặp Jenny. Diễm được gặp Maraget. Chị ta không dám nhìn thẳng vào mặt Diễm.

Nắm tay Maraget, Diễm trấn an.

_Chị đừng sợ, em sẽ không kiện chị nữa đâu. chị có thể về với con gái của chị.

Chị ta sụt sịt.

_Em sẽ không giận chị chứ?

Diễm mỉm cười đáp.

_Đầu tiên em có giận chị nhưng sau khi hiểu vì sao chị làm thế em không còn trách chị nữa. Em chỉ mong lần sau, nếu chị có gặp khó khăn, chị có thể hỏi em. Em sẽ cố gắng giúp chị. Em không muốn chị hành động giống như một tên tội phạm nữa.

Chị ta run giọng hỏi.

_Em..em nói thật chứ? Em sẽ không kiện chị nữa sao?

_Em không muốn chị phải vào tù và không muốn chị phải rời xa con gái chị.

Chị ta khóc nức nở. Mắt Diễm đỏ hoe, Diễm cũng làm mẹ nên Diễm hiểu cảm giác khi thấy đứa con của mình sắp chết mà không cứu được là gì.

Diễm không muốn người mẹ đáng thương và yêu con hết lòng này phải vào tù, không muốn đứa trẻ đáng thương kia phải mỏi mòn chờ mẹ nó trong cô đơn và đói khát. Diễm không chịu đựng được hình ảnh một đứa bé gái tám tuổi đứng tựa cửa chờ mẹ nó trở về với nó hàng ngày. Diễm sợ hình ảnh đó. Sợ con bé bị làm sao. Diễm chọn cách tha thứ, chọn cách kết thúc mọi chuyện ở đây để ai cũng có thể được sống hạnh phúc và vui vẻ.

Kết thúc giờ thăm hỏi. Diễm ra về. Lòng Diễm nhẹ nhõm. Diễm nở một nụ cười, mặc dù không muốn xen vào chuyện tình cảm của John nhưng Diễm luôn mong John có thể yêu được ai đó, nếu John tìm được tình yêu của mình, Diễm sẽ thấy mình nhẹ lòng hơn.

Quân nhìn nụ cười của Diễm. Quân nhíu mày không hiểu.

_Có chuyện gì mà cô vui thế?

_Cô ấy đã chấp nhận yêu cầu của em. Anh sẽ buông tha cho cô ấy chứ?

_Tôi đã nói rồi tôi không thể làm thế được. Chiều này tòa án sẽ xét xử cô ta, cô nghĩ là còn kịp nữa sao?

_Chỉ cần anh không kiện nữa là xong. Anh là người khởi kiện, nên anh có thể rút được đơn kiện.

Quân cáu.

_Sao cô cứ nhất định xin tha cho cô ta? Người phụ nữ đó đã hại cô, cô không nhớ gì sao?

_Cô ấy là bạn của em. Em không muốn bạn của em phải vào tù.

_Nếu cô ta là bạn của cô, cô ta không nên hại cô mới phải.

Diễm dịu giọng.

_Mọi chuyện cũng đã qua cả rồi. Đừng kéo dài thêm nỗi đau nữa. Em xin anh hãy tha cho cô ấy đi.

Quân muốn kiện họ đến cùng, muốn bắt họ phải trả giá cho những gì mà họ gây ra cho Diễm nhưng trước thái độ tha thứ và không muốn kiện cáo này của Diễm, Quân phải suy nghĩ lại quyết định của mình.

_Cô vẫn nhất định rút đơn kiện?

_Vâng, anh làm ơn rút đơn kiện ngay đi.

_Cô sẽ phải hối hận với lựa chọn của cô hôm nay.

Diễm nắm lấy tay Quân. Diễm lắc đầu nói.

_Em không hối hận. Họ không phải là những người xấu. Hãy cho họ cơ hội được sửa sai.

Quân nhìn đôi mắt trong veo của Diễm. Quân thở dài nói.

_Thôi được rồi. Tôi sẽ rút đơn kiện theo ý của cô. Tôi hy vọng là họ sẽ không tiếp tục phạm sai lầm nữa, nếu không lần sau tôi sẽ không buông tha cho họ dễ dàng như thế này đâu.

Diễm mỉm cười đáp.

_Anh yên tâm. Em biết họ sẽ không làm gì xấu nữa đâu.

Đã quá giờ ăn trưa. Quân đưa Diễm đến một nhà hàng. Đang dùng bữa cùng Quân. Thằng bé gọi điện thoại cho Diễm.

Diễm vui mừng hỏi.

_Chào con yêu! Con đã ăn cơm chưa?

Tiếng thằng bé trong trẻo vang lên.

_Con ăn cơm rồi. Mẹ đang ở đâu?

_Mẹ đang ăn cơm với bố con.

Thằng bé cười tươi.

_Bố mẹ giảng hòa rồi sao?

_Con cũng biết bố mẹ không cãi nhau nên không cần phải giảng hòa.

Thằng bé tinh nghịch nói.

_ý của mẹ lúc sáng bố mẹ chỉ tranh luận thôi đúng không?

Diễm mắng yêu.

_Con định tra vấn mẹ đấy à?

Quân vừa ăn vừa nghe hai mẹ con nói chuyện với nhau. Giữa Quân và Diễm còn quá nhiều khúc mắc và hiểu lầm chưa nói với nhau. Cả hai vẫn cần thời gian, cần thấu hiểu cảm giác của nhau nếu không họ sẽ không có được một ngày nào vui và không có được một gia đình có hạnh phúc trọn vẹn.

Nghe tiếng cười nắc nẻ của thằng bé. Diễm phì cười hỏi.

_Con có chuyện gì vui thế?

_Con sẽ nói cho bố mẹ biết khi bố mẹ về nhà.

_Con không nói cho mẹ nghe ngay lúc này được sao?

_Con không nói được. Mẹ phải kiên nhẫn mới có được niềm vui chứ?

Diễm che miệng cười. Nói chuyện với thằng bé thật dễ chịu. Nhờ thằng bé, Diễm đã dần quên những phiền muộn của mình.

Quân cầm lấy điện thoại trên tay Diễm. Quân cố tình nắm chặt lấy tay Diễm trước khi thực sự lấy điện thoại. Diễm cau mày.

_Anh còn không mau nghe máy đi?. Con đang chờ.

Quân chuyển điện thoại sang tay bên kia, tay còn lại vuốt dọc cánh tay của Diễm. Diễm rùng mình, hành động âu yếm lộ liễu của Quân khiến Diễm đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Diễm né tránh bàn tay của Quân. Quân cố tình đùa dai. Diễm cáu.

_Anh định làm gì?

Quân không trả lời Diễm. Miệng nói cười với thằng bé, mắt nhìn Diễm không rời. Diễm chịu đựng những cử chỉ thân mật của Quân. Kết thúc cuộc gọi, Quân trả lại điện thoại cho Diễm.

Diễm vươn tay cầm lấy. Quân lôi giật Diễm về phía mình. Quân hôn Diễm, mắt Diễm mở to nhìn Quân. Trước khi Diễm kịp hiểu tại sao Quân lại làm thế. Những tiếng lách tách vang lên. Diễm kinh hoàng phóng viên đang chụp ảnh họ.

Mặt Diễm trắng bệch. Quân thì thầm vào tai Diễm.

_Đã đến lúc cô đối diện với quá khứ của cô rồi. Mấy ngày nữa, tôi sẽ đưa cô về Việt nam. Cô chuẩn bị tinh thần từ bây giờ đi.

Diễm ngồi im bất động. Diễm không ngừng run rẩy. Mấy ngày qua được sống cùng Quân đối với Diễm là thiên đường, là hạnh phúc nhưng xem ra tất cả đã kết thúc rồi.

Chỉ cần theo Quân về Việt nam. Diễm sẽ sống không được yên. Mẹ Quân ghét Diễm, Loan sẽ hận Diễm. Diễm phải ăn nói và giải thích với họ như thế nào. Diễm sợ họ sẽ nghĩ Diễm vì tham của cải và tiếc hạnh phúc mà Diễm đã vứt bỏ mấy năm về trước để quay lại với Quân.

Diễm bịt chặt miệng. Nước mắt bắt đầu tuôn rơi. Diễm gượng nói.

_Em…em cần vào nhà vệ sinh.

Quân mệt mỏi nói.

_Cô đi đi.

Nhìn cơ thể mong manh và yếu đuối của Diễm. Quân ôm đầu khổ sở. Quân cũng không muốn đưa Diễm về Việt nam. Không muốn ép Diễm phải đối diện với mẹ mình nhưng không còn cách nào khác. Quân phải đưa Diễm và thằng bé về Việt nam. Quân cần làm rõ mọi chuyện, cần phải hiểu lý do thực sự tại sao Diễm lại rời bỏ mình.

Quân muốn bố mẹ mình chấp nhận mẹ con Diễm. Quân không muốn thằng bé và Diễm phải chịu thiệt, không muốn gia đình xào xáo chia năm xẻ bảy. Bố mẹ Quân chỉ có mình Quân là con trai duy nhất, nếu Quân không thể chăm sóc họ hay không thuyết phục họ chấp nhận mẹ con Diễm, Quân thấy mình sống thật thừa thãi.

Quân không chấp nhận được sự thật là các thành viên trong gia đình luôn luôn coi nhau như kẻ thù. Quân là chủ của gia đình, Quân cần làm một điều gì đó để kết thúc mọi chuyện.

Diễm rửa mặt. Diễm cố trấn tĩnh cơn sợ hãi đang dâng ngập lên trong lòng. Đầu óc Diễm hoàn toàn trống rỗng, chân Diễm muốn khụy xuống sàn nhà. Diễm đi không còn vững nữa.

Phải đối diện với bà Phương luôn là một nỗi ám ảnh và khiếp hãi đối với Diễm. Diễm không sợ bà Phương hạ nhục hay sỉ mắng mình. Diễm chỉ sợ bà sỉ nhục thằng bé.

Thằng bé còn nhỏ, nó ngây thơ vô tội. Diễm không muốn nó bị cuốn vào cuộc chiến của người lớn. Nếu có thể Diễm muốn nó được sống bình an và hạnh phúc. Diễm không muốn nó phải chịu bất kì tổn thất nào.

Diễm ở trong vệ sinh lâu hơn bình thường. Quân càng chờ càng thấy lâu. Quân bắt đầu cảm thấy bực mình. Hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại điềm tĩnh và điều hòa hơi thở. Diễm run rẩy bước ra khỏi phòng vệ sinh.

Ba phóng viên xúm lại hỏi Diễm, họ chụp ảnh và liên tục đặt câu hỏi. Diễm che mặt. Diễm không muốn trả lời ai hết, cũng không muốn mình bị đưa hình lên báo. Diễm chịu đựng đủ rồi.

Quân nhanh chóng đỡ lấy Diễm. Mỉm cười thật tươi Quân nói.

_Đề nghị mọi người để cho vợ tôi yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.