Mượn Chồng - Trần Phan Trúc Giang

Chương 306: Chương 306




Tắt điện. Quân nằm xuống bên cạnh Diễm. Hít lấy hương thơm trên tóc, Quân hôn phớt lên mũi và môi Diễm. Quân thấy lòng mình rực cháy. Nếu không động vào Diễm thì thôi một khi đã động vào rồi. Quân không còn điều khiển được mình nữa.

Bây giờ Diễm là vợ của Quân. Không còn thứ gì có thể ngăn cách được họ. Diễm lơ mơ thấy Quân đang hôn mình. Theo phản xạ Diễm ôm lấy cổ Quân.

Giống như sáng hôm qua, khi Diễm ngủ dậy. Quân đã bỏ đi. Diễm không nhớ đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Diễm chỉ nhớ mang máng là Quân đã hôn mình.

Diễm cúi xuống nhìn bộ quấn áo mặc trên người. Mặt Diễm bỏ bừng. Hôm nay Diễm dậy muộn hơn mọi hôm. Thấy đã hơn bảy giờ sáng. Diễm luống cuống nhanh chóng tắm rửa, đánh răng rửa mặt, mặc quần áo rồi đi xuống phòng khách.

Thằng bé đã cùng ông bà nội đi tập thể dục chưa về. Diễm thở phào nhẹ nhõm. Cũng may bố mẹ chồng có thói quen đi tập thể dục buổi sáng nếu không Diễm sẽ xấu hổ vì sự thức dậy trễ của mình.

Đã về nhà được mấy hôm mà vẫn chưa đi thăm được mộ của bố mẹ nên hôm nay Diễm muốn đưa thằng bé đi cùng.

Hơn chín giờ, ông bà Phương và thằng bé mới đi tập thể dục về. Nhìn khuôn mặt tươi rói và tươi cười của nó. Diễm mỉm cười hỏi.

_Có chuyện gì mà con vui thế?

Thằng bé khoe.

_Hôm nay con đã đi bộ được nhiều hơn hôm qua nên con vui.

Ông Trương đỡ lời.

_Thằng bé nói đúng. Ngay cả bố cũng thua nó.

Thằng bé reo lên.

_Mẹ nghe thấy chưa? Con đi nhanh hơn ông nội.

Diễm phì cười.

_Chắc là ông nội nhường con chứ gì?

_Sao mẹ không hỏi bà nội. Bà nội là trọng tài, chính bà tuyên bố con đi nhanh hơn ông nội.

Bà Phương bật cười.

_Mẹ xác nhận. Thằng bé đi nhanh hơn bố con.

Thằng bé vênh lên. Cả ba không nhịn được cười khi trông thấy khuôn mặt của thằng bé.

Thằng bé nheo mắt nói.

_Con là người mạnh nhất.

Diễm xoa đầu thằng bé.

_Mẹ biết con giỏi rồi. Bây giờ con đi tắm sau đó ăn cơm. Lúc nữa mẹ con mình sẽ đi thăm mộ ông bà ngoại.

Thằng bé ngoan ngoãn đáp.

_Vâng. Mẹ con mình đi tắm thôi.

Ông Trương hỏi.

_Con có cần bố lái xe đưa hai mẹ con đi không?

_Dạ, không cần. Con có thể tự lái xe đi.

_Giá mà có thằng Quân ở nhà. nó sẽ lái xe đưa hai mẹ con đi.

_Anh ấy còn nhiều công việc phải làm. Con không muốn làm phiền anh ấy.

Diễm đưa thằng bé lên lầu. Vặn vòi nước. Cởi quần áo cho thằng bé. Diễm nhắc thằng bé vào bồn tắm. Thằng bé nói.

_Sao mẹ không gọi điện cho bố rồi cả nhà cùng đi thăm mộ ông bà ngoại?

_Bố con bận việc. Khi nào bố con rảnh. Cả nhà chúng ta sẽ cùng đi.

Thằng bé an ủi Diễm.

_Mẹ đừng buồn. Bố không ở bên cạnh mẹ vì bố bận việc. Mẹ cũng bố rất yêu mẹ đúng không?

Diễm mỉm cười.

_Mẹ biết. Cảm ơn con.

Quấn khăn tằm mềm quanh người thằng bé. Diễm đặt thằng bé đứng trên giường. Lau khô người và tóc. Diễm mặc quần áo cho nó.

Xong đâu đấy. Diễm cho thằng bé ăn sáng. Ông bà Phương cũng ngồi ăn cùng. Trong bữa ăn, ông Trương và thằng bé nói hết chuyện nọ đến chuyện kia. Diễm và bà Phương vừa ăn vừa nghe cả hai nói chuyện. Thỉnh thoảng thằng bé quay sang hỏi bà Phương và Diễm vài câu. Thằng bé không bỏ rơi ai cả. Nó lôi tất cả vào câu chuyện của nó.

Chào ông bà Phương, hai mẹ con Diễm đi thăm mộ mẹ Diễm và mẹ Trường. Tro hài cốt ông Hải được gửi trên chùa nên mẹ con Diễm sẽ lên chùa sau.

Diễm và thằng bé thành kính nắm hương cắm trên mộ bà Lan – mẹ Trường. Diễm sụt sịt nói.

_Chào mẹ. Đã lâu rồi con mới ra thăm mộ mẹ. Con mong mẹ đừng trách con. Con không đi được vì nhiều lý do. Từ nay con hứa con sẽ thường xuyên ra thăm mộ hơn. Chắc ở trên cao mẹ vẫn luôn nhìn thấy chúng con đúng không? Mẹ chắc là vui lắm vì anh Trường sống rất hạnh phúc và khỏe mạnh. Mẹ đã gặp cháu nội Diễm Lệ của mẹ chưa? Con bé rất đáng yêu.

Thằng bé phụ Diễm nhổ cỏ trên mộ bà Lan. Cả hai mẹ con đứng lặng một lúc sau đó cả hai ra về. Bà Lan và mẹ Diễm nằm ở hai nghĩa trang khác nhau nên Diễm phải lái xe lòng vòng. Trên đường đi thằng bé im lặng không nói gì. Diễm lo lắng hỏi.

_Con đang suy nghĩ gì thế?

Thằng nhóc thở dài.

_Con thấy cuộc sống ngắn ngủi quá. Đời người giống như một cơn gió thoảng nhưng lại có nhiều chuyện xảy ra.

Diễm ngẫm nghĩ lại những lời thằng bé nói. Diễm thấy thằng bé nói không sai. Nhưng câu nói đầy trải đời này lại thốt ra từ miệng của một thằng bé năm tuổi khiến Diễm không nhịn được cười.

_Con nói giống hệt một triết gia con có biết không?

_Con biết. Con chỉ muốn mẹ đừng bỏ cuộc. Con tin là bố sẽ hiểu mẹ và không còn trách mẹ nữa.

Diễm giật mình. Không ngờ thằng bé tinh ý đã nhận ra Quân đang giận Diễm.

Diễm lấp liếm.

_Con đang nói lung tung gì thế? Bố mẹ không cãi nhau hay giận nhau. Bố con không về nhà ăn cơm vì bố con còn bận việc.

_Mẹ đừng nói dối nữa. Con biết là bố mẹ thật lòng yêu nhau nhưng cả hai vẫn chưa mở lòng để nói hết những suy nghĩ và tình cảm của mình nên vẫn còn chưa hiểu nhau. Con hy vọng là mẹ không bỏ đi hay tìm cách chạy trốn thêm một lần nữa. Con rất yêu ông bà nội, yêu bố mẹ. Con không muốn gia đình mình tan vỡ.

Nước mắt tràn mi. Diễm khóc, lồng ngực đau nhói. Không thể lái xe khi đang khóc. Diễm dừng xe bên vệ đường. Thằng bé vội hỏi.

_Mẹ không sao chứ? Con xin lỗi nếu con có nói điều gì sai khiến mẹ buồn lòng.

Diễm trấn an thằng bé.

_Con không nói gì sai. Mẹ mới là người làm sai. Mẹ xin lỗi. Mẹ hứa lần này mẹ sẽ đối diện với mọi chuyện. Mẹ sẽ không bỏ đi nữa đâu.

Thằng bé vui vẻ nói.

_Mẹ hứa sẽ làm như thế mẹ nhé? con muốn gia đình mình sống hạnh phúc bên nhau. Con muốn có em.

Diễm đỏ bừng mặt.

_Con thật lòng thích có em hay là do ai bảo con nói thế?

_Con không cần ai bảo con. Con thực lòng mong có một đứa em. Con không muốn làm con một mãi.

Diễm mỉm cười.

_Mẹ biết rồi. Con sẽ sớm có em nhưng mẹ không chắc là bao lâu.

Thằng bé năn nỉ.

_Mẹ nhanh sinh em cho con đi. Con đã năm tuồi rồi.

Diễm vội lái xe đi. Không muốn nhắc đến chủ đề này nữa. Diễm hỏi lảng sang chuyện khác.

_Con có thích sống ở đây không?

_Con thích sống ở đâu có bố mẹ và ông bà. Chỉ cần có gia đình ở bên, với con đâu cũng là nhà.

Diễm im lặng không đáp. Thằng bé quá khôn ngoan và trọng tình cảm. Diễm vừa lái xe vừa khóc. Lòng Diễm mênh mang hạnh phúc và chan chứa tình yêu dành cho thằng bé.

Diễm chưa bao giờ hối hận vì đã sinh ra thằng bé mà ngược lại Diễm hạnh phúc vì đã sinh ra nó. Thằng bé mang lại niềm vui, hơi ấm, sức mạnh và nghị lực sống cho Diễm. Diễm có thể quên đi nỗi đau và hạnh phúc của mình vì thằng bé. Chỉ cần thằng bé vui, Diễm có thể làm bất cứ việc gì.

Nằm trên ghế dài trên du thuyền, tay cầm cuốn sách. Loan chăm chú đọc mà không hay Felipe đang nhìn mình từ trên cao.

Du thuyền có ba tầng. Loan ở tầng thứ hai. Mỗi sáng thức dậy. Loan thích được đứng trên mạn thuyền ngắm sóng biển và cảnh đẹp xung quanh. Loan chưa từng đi du lịch bằng du thuyền. Đây là lần đầu tiên Loan chọn cách đi du lịch bằng đường thủy. Trước đây Loan thường xuyên đi du lịch bằng máy bay, tàu hỏa, xe ô tô và có khi Loan đi bằng xe ngựa.

Trên môi Loan nở một nụ cười khi nghĩ về chuyến đi du lịch bằng xe ngựa thời sinh viên.

Nụ cười trên môi Loan tắt khi thấy Felipe nhìn mình lom khom. Nụ cười trên môi Felipe thật đáng ghét. Loan than thầm. Thế là toi một buổi sáng đẹp trời. Không hiểu lần này Felipe định giở trò gì nữa.

Không để ý đến thái độ lạnh băng của Loan. Felipe vô tư hỏi.

_Em đang đọc sách gì thế?

_Văn học.

Rất tự nhiên, Felipe cầm cuốn sách trên tay Loan. Cố tình nấn ná lâu trên những ngón tay của Loan. Felipe nói.

_Anh muốn xem em đang đọc tác phẩm gì mà có vẻ say mê quá?

Loan rụt tay lại. Felipe cúi sát vào mặt Loan. Nếu nhìn từ xa ai cũng tưởng Loan và Felipe đang hôn nhau.

Loan lắp bắp.

_Anh muốn gì?

Felipe cười.

_Anh đang xem sách.

Loan cáu.

_Nếu anh muốn xem. Anh làm ơn đứng xa tôi ra.

_Anh nghe rồi.

Felipe ngồi xuống bên cạnh. Lật mấy trang sách. Felipe lướt qua nội dung. Đọc xong, Felipe nhìn Loan chăm chú.

Loan đỏ mặt hỏi.

_Sao anh nhìn tôi như thế. Mặt tôi đâu có dính nhọ.

_Anh không ngờ một cô gái như em cũng thích thể loại văn học cổ điển.

_Sở thích của tôi thì có liên quan gì đến anh.

Felipe khở sở.

_Em đừng xem anh là người lạ của em mãi có được không?

Loan nhíu mày đáp.

_Em nói thật lạ. anh không phải là người dưng thì là người gì. Tôi và anh đâu có thân đến nỗi sở thích của tôi cũng phải nói cho anh biết.

_Anh từng nói anh muốn làm bạn của em.

_Quên điều đó đi. Tôi thấy anh và tôi không thể làm bạn được đâu.

_Em muốn đánh cược không?

Loan dè chừng hỏi.

_Anh muốn đánh cược thứ gì?

_Anh muốn đánh cược là nếu em không thể rời khỏi tàu vào hai hôm nữa. Em sẽ nghe lời anh vô điều kiện.

Loan nói ngay.

_Tôi không muốn đánh cược với anh. Nhỡ đâu tôi thua. Anh bắt tôi làm những việc trái với đạo lý. Làm sao tôi chấp nhận được.

_Em yên tâm. Anh mặc dù không phải là người tốt hoàn toàn nhưng không đến nỗi tệ như em nói.

Loan chua cay đáp.

_Tôi biết anh là kiểu người nào. Anh không cần phải quảng cáo.

_Thế nào em có đồng ý không?

_Không!

Felipe mỉm cười thật ngọt.

_Đúng là anh đoán không sai. Em đã thích anh rồi đúng không? Em vì thích anh nên mới tìm cách chạy trốn khỏi anh.

Loan không dám nhìn thẳng vào mắt Felipe. Bị Felipe ngồi sát vào người, mắt nhìn thẳng vào mặt mình khiến Loan bối rối, trống ngực đập liên hồi. Loan khổ sở nói lảng.

_Anh đừng nói lung tung. Anh tưởng cô gái nào mới gặp anh cũng si mê ngay hay sao?

Felipe nheo mắt đáp.

_Anh không hề tự cho mình là nhất, là tất cả nhưng anh thực sự quan tâm đến em.

Loan vội ngồi dậy. Chỉ cần nói chuyện thêm vài câu với Felipe nữa. Loan có nguy cơ bị lộ tình cảm thầm kín của mình.

Felipe cúi xuống. Môi Loan chạm nhẹ vào môi Felipe. Loan không ngờ lúc mình cố gắng ngồi dậy, Felipe lợi dụng cơ hội để hôn mình.

Mặt Loan đỏ bừng. Vừa sợ hãi, vừa run rẩy. Loan luống cuống vội đẩy Felipe ngồi thẳng dậy.

Felipe nắm chặt lấy tay Loan. Ôm siết lấy cơ thể Loan. Felipe hôn Loan nồng nàn. Thêm một lần nữa nụ hôn làm cả hai tan chảy. Trái tim Loan không ngừng đập nhanh. Đầu Loan rỗng tuếch. Loan không thể nghĩ được chuyện gì. Ngay cả ý định phản kháng, Loan cũng không còn. Loan thấy mình ngu ngơ, ngốc ngếch như một con bé con bị người lớn dụ bằng kẹo.

Nụ hôn nối tiếp nụ hôn. Felipe không muốn rời xa môi Loan. Tay Loan từ từ buông xuổng rồi ôm lấy đầu Felipe. Mười đầu ngón tay cào sâu vào mái tóc đen màu đồng mun của Felipe. Loan nghĩ mình đang bay bổng, đang lơ lửng trên những đám mây. Loan chưa từng có cảm giác như thế này. Loan sợ hãi muốn chạy trốn nhưng cơ thể, trái tim đã phản bội lại lý trí. Loan không còn chạy đi đâu được nữa.

Felipe không ngờ được mọi đam mê, cuồng nhiệt, nồng cháy, mật ngọt đều hội tụ ở một người phụ nữ. Từ khi gặp Loan, Felipe không còn muốn đi tìm bất cứ người đàn bà nào khác. Felipe đã tìm thấy người phụ nữ ám ảnh mình hằng đêm.

Felipe càng cố xua đuổi hình ảnh của Loan ra khỏi tâm trí mình, thì càng nghĩ về Loan nhiều hơn. Loan không phải là người phụ nữ hấp dẫn, xinh đẹp nhất mà Felipe từng gặp nhưng ở Loan có một sức hút mãnh liệt mà Felipe không làm sao cưỡng lại được.

Hôn Loan, tìm cách tiếp cận và chinh phục Loan là một hành động sai lầm nhất mà Felipe từng làm. Đối với các cô gái khác Felipe dễ dàng chia tay với họ khi Felipe không còn hứng thú. Đối với Loan, e rằng Felipe không làm được như thế. Felipe đang bị hình ảnh, nụ cười, ánh mắt của Loan chiếm giữ. Một kẻ ăn chơi phóng túng như Felipe đã dần bị chinh phục bởi một cô gái Phương Đông bé nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.