Mượn Chồng - Trần Phan Trúc Giang

Chương 313: Chương 313




Felipe lo lắng hỏi.

_Em đang nghĩ gì thế?

_Những lời mà anh nói có thật không?

_Anh không hề lừa dối em. Khi nào đến nơi thì em sẽ hiểu ngay thôi.

Loan đứng bật dậy. Felipe kéo Loan ngồi xuống.

_ Máy bay hay bị nghiêng do sức cản của gió. Em đứng lên như thế nhỡ đâu em bị ngã thì sao.

_Anh cho tôi xuống ngay lập tức.

Felipe cáu.

_Em có bị điên không? Nhảy từ độ cao như thế này em có thể bị chết ngạt, chưa hết chúng ta đã đến nơi đâu.

_Tôi không muốn đến Thung Lung Vilhem. Cũng không muốn đóng giả là vợ chưa cưới của anh. Tôi không có dũng khí lừa một cụ già và không có can đảm để trở thành một người tình tiếp theo của anh.

Felipe mất bình tĩnh.

_Em đã nói đủ chưa? Anh phải làm gì, em mới chịu giúp anh?

_Anh nói thật buồn cười. Anh có rất nhiều nhân tình. Anh có thể chọn một trong số bọn họ. Tôi không phải là ứng cử viên của anh.

Felipe đẩy Loan ngã xuống nệm chiếc ghế dài dùng làm giường. Loan sợ hãi hỏi.

_Anh...anh định làm gì?

_Dạy em biết cách nghe lời là gì?

_Tôi...

Felipe hôn Loan. Nụ hôn đầy sở hữu, và cướp phá. Loan không còn đủ tỉnh táo để nói bất cứ điều gì nữa. Vừa hôn Loan, Felipe vừa nói.

_Nếu em còn tiếp tục ương bướng. Anh sẽ không dừng lại như thế này nữa đâu.

Mắt Loan mờ lệ.

_Anh là đồ xấu xa. Anh không thể ép một cô gái đóng giả là vợ chưa cưới của anh khi cô ta không muốn. Tôi không phải nô lệ, cũng không mắc nợ gì anh nên tôi được quyền phản kháng đúng không?

Felipe chuyển Loan nằm trên ngực mình. Felipe thở dài hỏi.

_Em muốn anh làm gì cho em. Em mới đồng ý giúp anh?.

_Anh chẳng làm gì được cả. Tôi không muốn giúp anh lừa dối mọi người, cũng không muốn đem hôn nhân và hạnh phúc cả đời mình ra đùa giỡn.

Felipe nhanh chóng đẩy Loan nằm xuống. Loan nhăn mặt vì sức nặng từ cơ thể của Felipe. Felipe tức giận nói.

_Nếu chúng ta đăng kí kết hôn thì em sẽ không còn lý do gì để phản đối nữa chứ?

Loan mở to mắt nhìn Felipe. Loan không đọc được ánh mắt thân thiện, vui sướng của một người đàn ông sắp được kết hôn với một cô gái mình yêu mà chỉ đọc được sự chán ghét và căm phẫn. Loan nghĩ mình thà sống cô độc cả đời còn hơn lấy người ghét mình.

Loan tự nhận mình yêu Felipe nhưng không cần Felipe phải đáp lại tình cảm, lại càng không muốn bắt ép Felipe cưới mình mà không hề yêu.

Loan cười nhạt.

_Anh thôi đi được rồi. Tôi không muốn một cuộc hôn nhân không có tình yêu. Cũng không cần anh phải thương hai. Tốt nhất anh để cho tôi đi thì hơn. Chúng ta nên chia tay trong hòa bình và vui vẻ. Tôi không muốn có thêm một kẻ thù.

Felipe nhíu mày.

_Kẻ thù? Tôi có làm gì em đâu mà em coi tôi là kẻ thù? hay thật! Em càng ngày càng khiến tôi tò mò hơn về em rồi đấy. Chúng ta sẽ kết hôn nếu điều đó khiến em cảm thấy an toàn khi ở bên tôi.

Loan hét.

_Tôi đã nói là tôi không muốn kết hôn.

_Ồ, em yêu. Bây giờ không phải là lúc em hô hào không hay có ở đây. Tôi đã lấy mất đời con gái của em, đã mang em sang đây. Tôi phải có trách.

Loan muốn cười to vì những lý do mà Felipe đưa ra để ép mình kết hôn nhưng cười không nổi.

_Tôi là một người trưởng thành. Tôi biết mình làm gì. Tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm.

Mở một hộp màu đen trên bàn. Felipe lôi ra một chiếc nhẫn kim cương.

_Đầu tiên anh chỉ muốn em đóng giả là vợ chưa cưới của anh nhưng từ giả hóa thật. Bây giờ em chính thức là vợ chưa cưới của anh.

_Này anh!

Loan chưa kịp nói câu gì. Từ buồng lái phía sau. Một người đàn ông trẻ bước lại gần. Anh ta lịch sự chào Loan.

_Chào cô! Tôi là Carlos – luật sư của anh Felipe.

Mặc dù không hiểu. Loan cũng lịch sự chào lại.

_Chào anh.

Quay sang Felipe. Loan nhíu mày hỏi.

_Anh gọi luật sư ra đây là có ý gì?

_Soạn thảo các điều khoản trước khi chúng ta kết hôn.

Loan bất lực nói.

_Tôi phải nói bao nhiêu lần anh mới chịu hiểu tôi không muốn kết hôn với anh.

Phớt lờ lời nói của Loan. Felipe bảo Carlos.

_Cậu có thể bắt đầu ghi chép.

_Vâng.

Felipe giục Loan.

_Em nói yêu cầu của em khi kết hôn với anh và sau khi chúng ta ly hôn đi.

Loan mai mỉa.

_Chưa kết hôn mà anh đã đòi ly hôn rồi kia à? Thật là một cuộc hôn nhân bền chặt.

Felipe bực mình nói.

_Em nói nhanh đi. Anh không muốn chờ lâu.

Đây là điều phi lý nhất mà Loan từng gặp. Quen nhau được hơn mười ngày. Chưa kịp hiểu gì về nhau, chưa từng tỏ tình, nhưng đã ngủ với nhau hai lần. Loan vẫn còn chưa kịp hiểu mình đang rơi vào tình huống nào.

Đầu tiên, Loan thấy mình bị đưa lên máy bay, sau đó Loan được Felipe thông báo là cả hai sẽ bay đến Thung Lũng Vilhem nơi mà bà nội của Felipe đang chờ. Loan sẽ được Felipe giới thiệu với tư cách là vợ chưa cưới của mình. Rồi đột nhiên mọi chuyện thay đổi, bây giờ Loan trở thành vợ thật. Loan ôm lấy đầu, càng nghĩ Loan càng ngu ngơ không hiểu gì cả.

Thấy Loan nhăn nhó không nói gì. Felipe mở lời.

_Nếu ly hôn. Em sẽ nhận được trợ cấp hàng tháng và một số tiền đền bù theo thỏa thuận.

Loan cáu.

_Tôi không cần tiền của anh. Mà ai nói là tôi sẽ kết hôn với anh?

Carlos cố nén cười để hoàn thành nhiệm vụ của mình. Có lẽ anh ta cũng cảm thấy đây là một vụ kết hôn hy hữu nhất mà anh ta từng gặp.

Chỉnh lại kính, anh ta hỏi lại.

_Vậy là cô không muốn nhận bất cứ tiền trợ cấp nào của anh Felipe?

_Không, tôi không cần tiền của anh ta.

Carlos và Felipe kinh ngạc nhìn Loan. Họ không tin được là có một cô gái kết hôn với Felipe lại không cần tiền trợ cấp.

Felipe dựa người ra ghế. Giọng trầm ngâm.

_Em nên suy nghĩ cho kỹ. Nếu điều khoản này được đóng dấu, em sẽ không lấy được tiền của anh khi chúng ta ly hôn đâu?

Loan bực tức nói.

_Anh đừng nói lung tung nữa. Thứ nhất nếu tôi lấy anh, dù mai sau có ly hôn tôi cũng không cần tiền trợ cấp của anh. Tôi không thích phụ thuộc vào người khác. Tôi có công việc, có đam mê. Tôi còn trẻ. Tôi có thể sống bằng chính sức lực của mình. Thứ hai tôi không muốn kết hôn với anh. Mong anh dẹp bỏ trò này đi.

Carlos nhìn Loan chăm chú. Lúc đầu khi thấy Felipe đưa Loan lên máy bay. Carlos tưởng Loan cũng giống như các cô gái khác nhưng hóa ra Loan rất khác họ. Loan là một cô gái đầy quả cảm, sống có lý tưởng và tự tin vào năng lực của mình.

Carlos đoán Felipe bị Loan thu hút cũng bởi tính cách này của Loan. Felipe nói tiếp.

_Nếu chúng ta có con, anh có quyền giữ lại đứa bé. Em sẽ ra đi mà không được mang theo bất cứ đứa trẻ nào.

Loan phẫn nộ hét lên.

_Thật vô lý. Anh không thể tuyệt tình như thế. Tôi là người yêu trẻ con. Tôi sẽ không đi đâu mà không có chúng. Anh đừng hòng tìm cách giữ lại được con tôi nếu tôi lấy anh.

Felipe từ tốn giải thích.

_Em không đồng ý cũng không được. Anh không muốn con của mình lang thang ở bên ngoài.

_Anh đừng biện luận. Anh có chắc là anh không hề có con rơi.

Felipe bực mình đáp.

_Em tưởng là nếu họ sinh con cho anh. Họ không tìm cách đòi anh chu cấp hay lấy họ sao?

Loan mín chặt môi.

_Một người lăng nhăng như anh. Tôi không đủ tự tin để nghĩ rằng tôi có thể giữ cho riêng mình. Tốt nhất là chúng ta không nên lấy nhau thì hơn.

Felipe không chú ý gì đến lời nói của Loan.

_Em sẽ không được rời khỏi Thung lũng nếu không được sự cho phép của anh.

Loan run giọng.

_Ngay cả khi bố tôi bị bệnh tôi cũng không được đi sao?

_Anh sẽ đưa em đi.

_Tôi còn công việc.

_Anh sẽ lo thu xếp.

Loan cáu.

_Tôi là con rối của anh hay sao mà làm gì hay đi đâu, tôi cũng phải xin phép anh?

_Anh không coi em là con rối của anh. Anh làm thế vì quyền lợi của em.

Loan kêu lên.

_Tôi không thấy quyền lợi của mình ở đâu cả. Tôi trông giống một nô lệ của anh thì đúng hơn.

Felipe không trả lời Loan. Carlos đưa tờ giấy cho Felipe. Cầm lấy, Felipe bắt đầu đọc. Đọc xong, Felipe ký tên mình vào cuối tờ giấy.

Carlos chuyển tờ giấy cho Loan. Loan nói.

_Tôi nói là tôi không lấy anh nên tờ giấy này vô dụng với tôi.

Feliep mỉm cười.

_Em có cần anh giúp em kí không?

Loan quay mặt nhìn Felipe. Mặt Loan nóng bừng vì Felipe đã ngồi sát vào bên cạnh mình từ khi nào rồi.

Nhìn Loan bằng ánh mắt rực sáng. Felipe trêu trọc.

_Đêm hôm qua em không những em gọi tên tôi, em còn nói em yêu tôi. Tôi nghĩ một người trong mơ có thể thốt nên câu đó phải chăng là em đã yêu tôi thật hay là vì em được ngủ với tôi nên em mới nói thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.