Mướn Chồng

Chương 161: Chương 161




Thức ăn Diễm nấu rất ngon, Trường ăn được một ít, còn Hồng hầu như không động đũa. Trường quan tâm, hỏi han Hồng suốt, Hồng mặc dù mệt mỏi nhưng được quan tâm, yêu thương thế này Hồng cảm thấy mình khỏe hơn nhiều.

Kết quả xét nghiệm của Trường đã có từ ngày hôm qua, còn Quân hôm nay mới tiến hành làm xét nghiệm xem có thể cho Trường quả thận của mình không, do gia đình Trường ở bên Úc nên họ không biết được việc này, Trường không muốn bố mẹ nuôi buồn nên dấu nhẹm mọi chuyện, Trường sẽ xin lỗi họ sau khi Trường đã bình phục lại hoàn toàn.

Quân đã tìm hẳn mấy bác sĩ giỏi để mổ cho Trường, Quân không muốn có sai xót gì trong quá trình cho và nhận thận, không muốn cả hai phải hối hận vì chuyện này. Quân vẫn chưa nói cho bố mẹ nuôi mình biết là Quân sẽ cho Trường quả thận của mình, Quân không muốn chuốc thêm nhiều rắc rối, vì Quân hiểu bà Phương nhất định sẽ không đồng ý, có khi vì việc này bà sẽ ghét Diễm thêm.

Buổi sáng sau khi tiến hành làm xét nghiệm xong, Quân lái xe về công ty, Diễm không đi cùng Quân vì Diễm muốn được bên cạnh Trường, Quân mặc dù hơi buồn nhưng cũng không còn cách nào khác. Vừa về đến công ty, Loan đến tìm Quân, cả hai đưa nhau ra một quán nước gần công ty.

Mấy ngày không gặp, Loan buồn hẳn. Quân thấy mình có lỗi với Loan, nhưng tình yêu vốn không thể gượng ép, Quân tin là sớm muộn gì Loan cũng sẽ quên được mình.

Nhấp một ngụm cà phê, Loan hỏi.

_Nghe nói anh sắp kết hôn…??

Quân gật đầu.

_Bọn anh định tổ chức vào tuần sau…!!

_Chúc mừng anh…!!

_Cảm ơn em…!!

Cả hai rơi vào im lặng, họ không biết nói gì với nhau. Quân không thích không khí khó chịu giữa hai người, từ trước đến nay, Quân chưa từng reo hy vọng cho Loan về tình cảm của mình. Quân luôn nói, Quân không thể yêu Loan, vì Quân đang yêu một người khác. Nói một cách khác, Quân là một người thẳng thắn, một người không khuất tất trong tình cảm, không lợi dụng Loan vì lợi ích riêng. Về điểm này Loan không thể trách Quân, không thể hận Quân. Loan nên cảm ơn Quân, vì luôn cho Loan con đường để rút lui.

Quân mỉm cười hỏi.

_Công việc của em dạo này tốt chứ…??

Loan giật mình đáp.

_Vâng, mọi chuyện đều ổn cả. Còn anh?

_Anh đang bận bù đầu vào mấy dự án mới…!!

Loan cười.

_Em thấy anh là người quá yêu công việc, anh nên dành thời gian của mình nhiều hơn để nghỉ ngơi và làm những việc khác…!!

_Anh biết nhưng nếu không làm việc, anh không biết mình nên làm việc gì khác…!!

Mặc dù không muốn nhắc đến Diễm nhưng sự thật Quân sắp sửa kết hôn với Diễm không thể thay đổi được. Loan bắt buộc phải nói ra.

_Anh có thể dành thời gian cùng cô ấy đi dạo, đi chơi, đi xem ca nhạc và nhiều việc khác. Em nghĩ sẽ rất thú vị nếu anh và cô ấy làm những việc đó cùng nhau…!!

_Em nói đúng, anh sẽ cân nhắc…!!

Loan bật cười, dù muốn tức Quân cũng không tức giận được vì Quân luôn biết cách nói chuyện, luôn khiến Loan cảm thấy thoải mái.

_Em không hiểu việc này mà anh cũng cần cân nhắc là sao, đừng nói với em là anh và cô ấy chưa từng làm những việc ấy…!!

Quân trầm ngâm nghĩ ngợi, đúng là ngoài đi ăn cơm cùng nhau, đi dạo trên đường, Diễm và Quân chưa từng làm việc gì khác cùng nhau.

Thấy Quân im lặng, Loan mỉm cười.

_Xem ra em đã đoán đúng, anh là một người yêu chán ngắt…!!

Quân kêu lên.

_Em đừng nói thế, tại anh không hiểu một cô gái thích gì thôi…!!

_Để em nói cho anh biết, ngoài mấy lời tán tỉnh ra, cô ấy còn cần nhiều thứ khác…!!

Loan nheo mắt trêu Quân.

_Anh thật gà mờ, tuy trong việc anh thông minh nhưng nghệ thuật tán gái của anh chỉ đạt con số không…!!

Quân trả lời ngay.

_Anh gà mờ như thế này mà có nhiều người thích anh, yêu anh. Anh cũng không hiểu họ yêu anh ở điểm gì…!!

Loan đỏ bừng mặt. Loan thấy mình thật ngu ngốc, Quân là một chàng mồm mép, đối đáp giỏi, nói chuyện nhiều với Quân chỉ chịu thêm nhiều thiệt thòi.

Ban đầu cả hai thấy ngượng ngùng khi nói chuyện với nhau nhưng dần dần mọi chuyện đã trở nên tốt đẹp hơn, Loan không muốn đánh mất tình bạn với Quân, mặc dù không thể quên Quân, không ngừng thôi hy vọng là có ngày Quân sẽ yêu mình nhưng Loan sẽ cố quên, cố nghĩ Quân không yêu mình, Quân chỉ là một bạn chân thành của Loan thôi.

Họ cùng nhau ngồi uống cà phê, cùng nhau bàn luận về công việc và các dự án sắp tới, do đã quá trưa nên cả hai ăn cơm cùng nhau, đây có thể nói là lần thân mật duy nhất giữa Loan và Quân.

Bữa ăn kết thúc, Loan tiếc nuối vì sẽ không cón cơ hội nào được nói chuyện và ăn cơm cùng với Quân như thế này nữa, nhưng Loan phải chấp nhận vì đó là định mệnh của hai người, Quân không thuộc về Loan. Quân là một chàng trai tự chủ, một con người thông minh, với cái đầu lạnh, chỉ cần Quân không thích, không ai có thể điều khiển được Quân.

Loan thích Quân vì điểm này, thích lòng thủy chung của Quân, thích tính cách không sợ quyền lực, tiền bạc của Quân. Càng nghĩ Loan càng thấy thương cho mình hơn. Họ mãi mãi chỉ là bạn.

Chia tay Loan, Quân trở về công ty. Diễm gửi cho Quân hai tin nhắn. Đọc xong, Quân nở một nụ cười ngơ ngẩn như người mất hồn, Kiên vào phòng Quân từ khi nào rồi mà Quân vẫn không phát hiện ra.

Nhìn nụ cười của sếp, Kiên cười thầm, đúng là nụ cười của người đang yêu. Đặt điện thoại trên bàn, ngước mắt nhìn lên, Quân giật mình nhìn Kiên.

_Cậu đang làm gì ở đây thế…???

_Còn làm gì nữa, chẳng phải anh gọi em vào phòng vì có việc cần giao à…??

Quân gật đầu.

_Việc tôi nhờ cậu tìm cho tôi mấy bác sĩ giỏi từ hôm qua thế nào rồi…??

_Em đã liên lạc với họ, họ nói họ có thể mổ cho anh bất cứ lúc nào…!!

_Cảm ơn cậu…!!

Kiên lo lắng hỏi.

_Anh có nói chuyện này cho bố mẹ anh biết không…??

_Tôi không muốn họ biết. Tôi không muốn mối quan hệ giữa mẹ tôi và Diễm xấu hơn vì chuyện này…!!

_Anh có thể để cho Diễm cho anh trai cô ấy thận của cô ấy. Tại sao anh phải làm thế…??

Quân cau mày.

_Đối với cô ấy, ngay cả mạng của tôi, tôi cũng có thể cho cô ấy nói gì đến quả thận của tôi…!!

Ngả người ra sau ghế, Quân nói tiếp.

_Chắc là cậu ngạc nhiên lắm khi cậu biết tôi cho con trai kẻ thù quả thận của tôi. Ông sư già ở trên núi đã nói với tôi về thuyết nhân sinh, mặc dù cha của Diễm đã làm nhiều việc xấu nhưng đó là tội lỗi của ông ta, không liên quan gì đến anh em Diễm, họ cũng giống như tôi chỉ là một nạn nhân trong một tấn bi kịch mà những bậc sinh thành gây ra. Khi tôi nhớ lại mọi chuyện, tôi từng có ý nghĩ phải hủy diệt cả gia đình ông Hải, nhưng ngau sau khi tôi gặp nhà sư già, gặp Diễm, gặp Trường, ý nghĩ trả thù trong tôi dần thay đổi. Ông sư già dạy tôi về lòng vị tha, nhân cách sống, cách đối diện với mọi thứ xẩy ra trong cuộc đời mình. Diễm dạy tôi về tình thân, dạy cách nhìn cuộc sống một cách lạc quan, không lo lắng, không sợ hãi, cô ấy đã cứu vớt linh hồn tôi, trong cuộc sống này tôi có thể làm mọi thứ nhưng có nhiều thứ tôi cần cô ấy dạy cho tôi. Còn Trường dạy tôi, trả thù đáng sợ như thế nào, tôi không muốn giống như Trường, không muốn trở thành một công cụ, một con rối của ông Đăng, sống như Trường có khác gì sống mà như đã chết.

_Nếu người ta báo thù cho người khác vì một mục đích cao cả đem lại hạnh phúc, và bình yên cho người khác, tôi sẵn sàng làm. Nhưng nếu báo thù chỉ đem lại đau khổ, nước mắt, hận thù thêm sâu thì tại sao tôi lại không nên dừng tay tại đây. Tôi không báo thù ông Hải nhưng ông Trời đã thay tôi làm điều đó, bệnh suy tim, mất trí, tính mạng của ông ta như một ngọn lửa trước gió, sớm muộn gì nó cũng tắt, cậu bảo tôi báo thù một người sắp chết làm gì…!!

Nhấp một ngụm cà phê, Quân nói tiếp.

_Nếu tôi báo thù, tôi làm sao có được Diễm, làm sao có cuộc sống hạnh phúc cả đời, làm sao kết thúc ân oán hai gia đình tại đây, cậu hiểu ý tôi nói rồi chứ…??

Kiên ngồi nghe một cách chăm chú, Kiên khâm phục Quân.

_Em hiểu, anh thật cao thượng…!!

Quân cười.

_Đừng tâng bốc tôi lên cao quá, tôi không tốt như cậu nghĩ đâu. Tôi làm thế chỉ vì lợi ích của tôi thôi…!!

Kiên nheo mắt trêu Quân.

_Em hiểu mục đích của anh. Chúc mừng anh, cuối cùng anh cũng đạt được những gì anh mong muốn…!!

Quân trừng mắt.

_Cậu mà còn ăn nói lung tung nữa là cậu chết với tôi…!!

Kiên giả vờ sợ hãi

_Anh đừng dọa em…!!

Cả hai cười ầm lên. Đúng là cuối cùng Quân đã đạt được những gì mà Quân mong muốn, Quân đã có được Diễm, có được tình yêu của đời mình. Mặc dù đang đắm chìm trong hạnh phúc, Quân vẫn không quên nhiệm vụ của mình, công việc Quân vẫn đặt trên hàng đầu, Quân theo dõi từng tiến độ kinh doanh, những dự án còn dang dở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.