Mướn Chồng

Chương 162: Chương 162




Quân hàng ngày hỏi Kiên về ông Trần, càng tìm hiểu về con người ông Trần, Quân càng thấy thú vị, ông Trần là một đối thủ đáng gờm, không hiểu Loan đã nói gì với ông Trần mà mấy ngày hôm nay ông im hơi lặng tiếng, chắc ông ta hiểu Quân và Loan không thể thành một đôi được. Không gặp được Diễm, Quân liên tục gọi điện cho Diễm, Diễm nhăn mặt hỏi.

_Anh làm gì mà gọi điện cho em suốt thế…??

_Anh nhớ em..!!

_Chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau lúc sáng…!!

_Nhưng anh vẫn nhớ em…!!

Diễm phì cười.

_Anh thật trẻ con…!!

_Anh đã lây tính của em…!!

_Em cúp máy đây…!!

Quân vội nói.

_Khoan đã…!!

_Anh còn muốn nói gì nữa…??

_Anh yêu em…!!

Diễm im lặng không đáp, mặt Diễm nóng bừng, tim đập thật nhanh, chiếc điện thoại rớt khỏi tai Diễm, tay buông thõng. Diễm muốn hét lên vì hạnh phúc, vì sung sướng, một câu tỏ tình mới lãng mạn làm sao. Quân thấy Diễm im lặng, Quân không tin là lời nói của mình đã khiến Diễm buồn lòng.

_Em không sao chứ…??

Diễm nói như hết hơi.

_Em không sao…!!

Quân hiểu cho đến lúc này, Diễm vẫn chưa chấp nhận tình cảm của mình, nhưng Quân tin là dần dần Diễm sẽ hiểu, Diễm đã cho Quân cơ hội được ở bên cạnh Diễm cả đời, Quân muốn cảm ơn Diễm về điều đó. Không muốn Diễm phải khó xử, Quân nói sang chuyện khác.

_Chiều anh đến đón em…!!

Diễm từ chối.

_Không cần đâu anh, em có thể tự đi về nhà…!!

_Anh đã nói gì với em nào, nhiệm vụ đưa đón là của anh, em hãy để anh làm nhiệm vụ của mình…!!

_Nhưng em không muốn làm phiền anh….!!

_Nếu em không muốn làm phiền anh, em hãy ở bên cạnh anh cả ngày, anh sẽ không phải làm gì khác..!!

Diễm le lưỡi.

_Anh đừng có mơ…!!

Quân đe dọa.

_Mai sau trở thành vợ của anh rồi, em sẽ không nói được câu đó đâu…!!

Diễm ớn lạnh nghĩ đến cái lồng mà mình sắp bị nhốt.

_Anh sẽ không trở thành một ông chồng độc tài như thế chứ…??

_Em cứ thử xem…!!

Hai người càng nói chuyện, càng có nhiều thứ để tranh luận, cuối cùng Diễm là người phải kết thúc cuộc gọi, hai má Diễm vẫn còn nóng bừng vì hạnh phúc, vì vui. Diễm bị Hồng trêu suốt, Trường hùa vào phe Hồng nên Diễm đấu không lại hai người, tuy họ luôn có người bảo vệ nhưng cũng không thoát được tai mắt của ông Đăng, ông ta đang tìm cơ hội để ra tay thêm lần nữa, lần này ông ta thề phải diệt được họ.

Buổi chiều Quân rời công ty sớm vì muốn đón Diễm. Kết quả xét nghiệm đã có từ lúc hai giờ chiều, kết quả cho thấy Quân hoàn toàn có thể cho Trường quả thận của mình, ca mổ sẽ được tiến hành vào sáng mai. Trường muốn nói lời cảm ơn Quân nhưng không thốt nổi lên lời, đối với Trường thật khó để cảm ơn người khác chỉ bằng một câu nói, Trường muốn trả ơn cứu mạng của Quân bằng một hành động cụ thể. Quân vỗ vai Trường.

_Tôi hiểu cậu đang nghĩ gì nhưng tôi không cần cậu phải trả ơn tôi, chỉ cần cậu yên tâm giao em gái cậu cho tôi là được…!!

_Chẳng phải cậu đã có nó rồi còn gì…??

_Tôi biết nhưng tôi muốn nghe một câu chúc phúc từ cậu..!!

Trường thở dài.

_Thực tình không phải vì cậu cứu mạng tôi, tôi mới nói câu này nhưng tôi tin là cậu sẽ là một chồng tuyệt vời của nó. Diễm là một cô gái yếu đuối, nó luôn cần ai đó ở bên cạnh động viên, an ủi, và bảo vệ nó cả đời, tôi biết cậu sẽ làm rất tốt điều này. Nhưng…!!

Trường trừng mắt lên.

_Nhưng nếu cậu dám làm tổn thương nó, dám làm nó phải khóc vì cậu, lúc đó mặc kệ cậu có ơn cứu mạng tôi hay không, tôi sẽ không tha cho cậu, tôi sẽ đánh cậu nhừ tử…!!

Quân nhếch mép.

_Cậu không cần phải dọa tôi, vì dù tôi có chết tôi cũng không muốn cô ấy phải khóc, phải khổ vì tôi, tôi yêu cô ấy, cậu nên hiểu điều đó…!!

Trường hài lòng.

_Cậu biết được như thế là tốt. Nhưng này…!!

Quân nhíu mày.

_Cậu muốn nói gì…??

_Cậu nên gọi tôi là anh rể dần đi, chẳng phải cậu sắp cưới em gái tôi….??

Quân hừ mũi.

_Đến lúc đó hẵng hay…!!

Hai người bọn họ lại tranh cãi nhau. Hồng và Diễm đứng bên cạnh chỉ còn biết lắc đầu chịu thua. Đã ở bệnh viện hai hôm, Trường muốn phát điên lên.

_Tôi muốn về nhà….!!

Diễm không đồng ý.

_Anh ở lại đây bác sĩ mới chăm sóc được anh, bệnh tình của anh đã khỏi đâu….!!

Trường lắc đầu.

_Cho anh về nhà đi, ngày mai anh mổ rồi, anh phải ở bệnh viện ít nhất nửa tháng, bác sĩ mới cho anh xuất viện, anh muốn được hít thở trong lành trong buổi tối hôm nay…!!

Quân nheo mắt trêu.

_Có phải cậu và Hồng dự định làm gì đúng không….??

Hồng đỏ bừng mặt, tay mân mê tà áo, Trường nhìn Hồng cũng đỏ mặt theo. Diễm che miệng cười khúc khích. Bốn người ai cũng có hạnh phúc riêng của mình. Cuối cùng không còn cách nào khác, Quân đưa Hồng, Diễm và Trường về nhà.

Quân ở nhà Trường chơi một lúc rồi ra về, Diễm không đi theo Trường, Diễm còn một gia đình cần chăm sóc. Hồng về nhà Hồng lấy quần áo, tắm rửa, nghỉ ngơi, Hồng đã ở bệnh viện quá lâu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.