Mướn Chồng

Chương 227: Chương 227




Lần này thì Quân không thể nhịn được cười. Quân cười thích thú.

_Cháu nói đúng. Thế nhóc muốn chú và mẹ cháu hẹn gặp nhau ở đâu…!!

_Nhà hàng Queen được không chú…??

Quân hài hước trả lời.

_Rất sẵn lòng thưa quý ông. Mẹ cháu đâu, cho chú nói chuyện với mẹ cháu…!!

_Chú cứ coi đây là một cuộc hẹn bất ngờ được không. Cháu muốn dành tặng cho mẹ cháu một món quà…!!

Quân trêu đùa.

_Cháu định thay mẹ cháu hẹn hò với chú à…??

_Cháu không có ý đó, mẹ cháu là một người nhạy cảm. Nếu chú muốn hẹn hò với mẹ cháu, chú phải qua được sự kiểm tra của cháu đã…!!

Bốn năm qua đây là lần đầu tiên Quân cười thoải mái như thế này. Quân nhìn bức ảnh chụp thằng bé, Quân thấy nó chỉ mới ba hay bốn tuổi làm sao nó có thể ăn nói lưu loát như thế được, chưa hết sự đối đáp của nó giống hệt như một người trưởng thành. Quân đoán hay là Diễm còn một đứa con trai khác.

Quân nghiêm giọng hỏi.

_Cháu nói thật đi, đây là một trò đùa đúng không…??

_Cháu không đùa chú, chiều nay mẹ cháu rảnh. Chú có thể gặp mẹ cháu lúc ba giờ chiều ở nhà Queen…!!

_Làm sao cháu đảm bảo là cháu không lừa chú…??

Thằng nhóc tinh khôn trả lời.

_Chú đang giữ túi sách của mẹ cháu không phải là một bằng chứng tốt nhất à. Nếu mẹ cháu muốn lấy lại nó tất nhiên mẹ cháu phải đến nhà hàng rồi. Mẹ cháu mới là người sợ chú lừa….!!

Quân lại cười thật to. Quân đã gặp đối thủ rồi, Quân không ngờ đối thủ của mình lại nhỏ tuổi như thế, càng tò mò, Quân càng muốn gặp, Quân muốn biết thằng nhóc con của Diễm trông như thế nào, nó bao nhiêu tuổi và có đúng là nói là thằng nhóc trong bức ảnh không.

_Được rồi, chú đồng ý, hẹn mẹ con cháu ba giờ chiều nay ở nhà hàng Queen. Nhớ không được cho chú leo cây đâu đấy…!!

_Cháu đảm bảo. Chào chú…!!

Kết thúc cuộc gọi, thằng nhóc mỉm cười thật khó hiểu. Mở cửa phòng thấy mẹ nó và bà Hoa vẫn nói chuyện với nhau. Thằng nhóc nhắc.

_Mẹ hứa rửa tay và thay quần áo cho con sao bây giờ vẫn còn ngồi đây. Con muốn ăn cơm, con đói lắm rồi….!!!

Diễm và bà Hoa giật mình, cả hai vội lau giọt lệ trên má. Diễm gượng cười nói.

_Mẹ xin lỗi. Nào chúng ta đi rửa tay và thay quần áo thôi…!!

Thằng nhóc hào hứng hô.

_Vâng…!!

Diễm mỉm cười, từ khi thằng nhóc ra đời, cuộc đời Diễm đã sang một trang mới, căn nhà lúc nào cũng rộn rã tiếng cười, thằng nhóc luôn biết động viên và an ủi Diễm đúng lúc. Diễm cảm động và tự hào vì thằng nhóc, tuy còn nhỏ tuổi nhưng nó còn hiểu biết và thông minh hơn một người trưởng thành nhiều.

Vừa rửa tay cho thằng nhóc, hai mẹ con vừa đùa nghịch nhau. Thằng nhóc gợi chuyện.

_Chú nhặt được túi sách của mẹ hẹn gặp mẹ ba giờ chiều ở nhà hàng Queen…!!

Diễm buông rơi cục xà bông. Mặt Diễm trắng bệch, trái tim Diễm lỡ mất một nhịp. Diễm run giọng hỏi thằng nhóc.

_Chú ấy gọi điện lúc nào sao mẹ không nghe thấy…??

Thằng nhóc nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Diễm, nó đã đoán được một phần lí do. Nó biết Diễm không muốn gặp lại Quân vì quá khứ của mình, tuy chưa từng gặp mặt bố nhưng nó tin là khi gặp rồi nó sẽ nhận ra được.

Thằng nhóc an ủi Diễm.

_Mẹ đừng lo sợ. Lúc mẹ và bà nói chuyện, con đã thay mẹ gọi điện cho chú ấy. Con cũng chính là người đã hẹn gặp chú ấy ở nhà hàng Queen lúc ba giờ….!!

Diễm nói không ra hơi.

_Sao con lại tự tiện làm thế, nếu mẹ không đi được có phải là con đã biến mẹ thành một kẻ thất hứa rồi không…??

Thằng nhóc cười thật tươi, nó bá cổ Diễm.

_Con biết là mẹ của con sẽ đi. Chú ấy đã có công mang trả túi sách cho mẹ. Mẹ nên đi ngặp chú ấy và mời chú ấy một bữa cơm để trả công mới phải chứ…??

Diễm ngập ngừng đáp.

_Mẹ biết nhưng mẹ không muốn gặp. Chú ấy có thể gửi túi xách ở đồn cảnh sát, mẹ đến đấy lấy là được rồi…!!

Thằng nhóc thở dài như một nhà hiền triết.

_Nếu mẹ không đến hóa ra con là một người hứa cuội, chú ấy sẽ trách con. Mai sau còn ai dám tin con. Mẹ cho con lí do vì sao mẹ không thể đi gặp được chú ấy đi…??

Thằng nhóc nhìn thật sâu vào mắt Diễm. Diễm lảng tránh ánh mắt nhìn mình lom khom của thằng nhóc. Diễm làm sao dám nói cho thằng nhóc biết Quân chính là bố của nó, Quân chính là người Diễm phải chạy trốn sang tận đây.

Nhưng Diễm không đi không được, Diễm luôn dạy thằng nhóc sống phải trung thực, phải biết nghĩ và hy sinh vì người khác, nay nếu chính Diễm là người phá bỏ quy ước trước, Diễm không xứng làm mẹ của thằng nhóc.

_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.