Mướn Chồng

Chương 228: Chương 228




Diễm kêu khổ thằng nhóc thông minh và khôn lanh này luôn biết cách làm khó Diễm. Diễm không ngờ là thằng nhóc lại gọi điện cho Quân, điều khiến Diễm bất ngờ hơn là thằng nhóc có thể thuyết phục được Quân gặp Diễm ba giờ chiều ở nhà hàng Queen. Nhiều lúc Diễm ước thằng nhóc bớt thông minh và nhạy cảm một chút, như thế Diễm sẽ dễ thở hơn. Là mẹ nhưng Diễm giống như một đứa trẻ lớn xác, còn thằng nhóc giống người lớn trong thân xác trẻ con.

Diễm trách thằng nhóc.

_Mẹ muốn từ lần sau con không được gọi điện hẹn gặp lung tung như thế nữa. Con làm thế có nhiều khi mẹ bận viêc, mẹ không đi được, mẹ sợ lại mang tiếng là kẻ hứa suông với người ta…!!

Thằng nhóc nói chắc nịch.

_Con đã tính trước cả rồi, chiều nay mẹ muốn đi đưa chơi công viên nhưng thay vào đó, con muốn mẹ dẫn con đi gặp chú ấy, con muốn thay mẹ cám ơn chú ấy…!!

Diễm lảo đảo muốn ngã. Diễm lo sợ nhìn thằng nhóc, Diễm cố đọc trong hai đôi mắt trong veo, đầy sức sống và tinh anh kia đã biết được chuyện gì rồi. Diễm lắp bắp hỏi.

_Tại..tại sao con lại muốn đi cùng mẹ…??

Thằng nhóc ôm hai má Diễm, nó ân cần nói.

_Con lo cho mẹ, chẳng phải mẹ không cảm thấy thoải mái khi phải đi gặp chú ấy một mình là gì, có con đi cùng mẹ sẽ yên tâm hơn. Nếu chú ấy bắt nạt mẹ, con sẽ bảo vệ mẹ…!!

Diễm bật khóc, ôm chặt thằng con trai bé bỏng vào lòng. Diễm cảm thấy an toàn và bình yên khi được ở bên nó. Diễm hạnh phúc mỉm cười.

_Mẹ sẽ cho con đi cùng. Con thay quần áo nhanh lên kẻo lạnh…!!

Thằng nhóc lau hai dòng lệ trên má Diễm, nó động viên.

_Mẹ đừng khóc nữa, mẹ khóc trông xấu lắm…!!

Diễm gật đầu, nhìn thằng bé không rời. Diễm lo lắng bồn chồn không yên, có nhiều lúc Diễm nghĩ tại sao thằng nhóc lại hiểu Diễm như thế, nó mới bốn tuổi, độ tuổi lẽ ra không phải lo lắng cho Diễm như một chàng thanh niên hai mươi hai tuổi. Diễm thở dài vì Diễm vẫn mãi chỉ là trẻ con dù cho thời gian có trôi qua bao nhiêu năm đi chăng nữa.

Sau khi rửa tay cho thằng bé xong. Diễm giúp nó mặc quần áo. Bà Hoa đã dọn thức ăn ra bàn. Diễm cẩn thận bón cơn cho nó ăn. Mặc dù biết là nó có thể tự ăn nhưng Diễm thích được chăm sóc con theo cách này.

Ăn xong, Diễm giúp bà Hoa rửa bát. Diễm kể cho bà nghe chiều nay Diễm phải đi gặp Quân vì thằng nhóc. Bà Hoa kinh ngạc, và hơi bị xốc, bà không tin được rằng thằng nhóc lại nhanh nhẹn và thông minh như thế, trong khi Diễm và bà Hoa vẫn chưa biết nên làm gì để lấy lại túi sách mà không phải gặp lại Quân, thằng nhóc đã giúp họ làm được việc ấy, nó không những hẹn gặp được Quân, nó còn ép được Diễm đi gặp Quân nữa. Thằng bé đúng là không có điểm gì để chê.

Bà Hoa nháy mắt bảo Diễm.

_Con trai của cháu đúng là một thiên thần, cháu nên tận dụng cơ hội này để nói chuyện với Quân đi. Hãy khéo léo hỏi về cuộc sống của cậu ta trong bốn năm nay, hỏi cậu ta xem có đúng là cậu ta đã kết hôn rồi không….??

Diễm buồn rầu nói.

_Cần gì phải hỏi hả Dì. Anh ấy đeo nhẫn đính hôn, dù chưa cưới anh ấy cũng đã có hôn ước với một cô gái khác, cháu cũng không có hy vọng là cháu và anh ấy sẽ nối lại tình cảm ngày xưa, anh ấy đã nhớ ra cháu là ai đâu…!!

Diễm nói là Diễm không quan tâm đến vẻ bề ngoài, không quan tâm mình là ai khi đi gặp Quân nhưng đứng trước tủ áo của mình. Diễm không biết nên mặc gì, nếu sang trọng quá, Diễm sợ Quân nghĩ Diễm là một kẻ đỏm dáng, nhưng nếu ăn mặc xoàng quá, Quân nghĩ Diễm đang khinh Quân. Diễm mệt mỏi ngồi xuống giường. thằng nhóc quan tâm hỏi.

_Mẹ đang lo lắng gì thế….??

Diễm lắc đầu đáp.

_Mẹ không lo lắng gì cả, chỉ là mẹ không biết mặc gì thôi…!!

Thằng nhóc xoa xoa cằm, nó quan sát tủ áo của Diễm một lúc rồi nói.

_Đã đến lúc mẹ nên sắm một cái váy mới rồi…!!

Diễm phì cười.

_Con không thấy là mẹ có rất nhiều váy áo sao, mẹ không cân phải mua thêm váy làm gì, dù sao mẹ cũng đâu có mặc chúng thường xuyên…!!

Thằng nhóc cầm mép váy màu tím than. Nó mỉm cười nói.

_Con thấy mẹ mặc bộ này đi gặp chú là thích hợp nhất. bộ này vừa trang nhã, vừa kín đáo, vùa lịch sự. Mẹ sẽ không cảm thấy mình sang trọng quá, cũng không phô diễn nhiều quá, mẹ có thể yên tâm được rồi…!!

Diễm nhìn chiếc váy màu tím than. Diễm gật đầu.

_Con nói đúng, cảm ơn con…!!

Bà Hoa đứng ngoài cửa, nghe thằng nhóc tư vấn về cách ăn mặc cho mẹ nó. Bà không nhịn được cười.

_Cháu giống một ông bố của mẹ cháu hơn là con của cô ấy….!!

Thắng nhóc cười toe.

_Nhưng mẹ cháu rất thích vai trò này của cháu, phải không mẹ…??

Diễm âu yếm đáp.

_Ừ, mẹ rất thích….!!

Diễm mong thời gian đi gặp Quân sẽ kéo dài ra một chút nhưng càng mong lâu đến thì thời gian càng trôi qua nhanh hơn. Diễm thay quần áo, chải lại tóc, Diễm còn trang điểm nhẹ, Diễm thấy mình đang làm điệu như một cô gái lần đầu tiên đi hẹn hò. Diễm và Quân còn biết nhau nhiều hơn thế tuy nhiên cô gái nào cũng muốn khi đi gặp người mình yêu, mình phải đẹp lên một chút, trang điểm giúp Diễm tự tin hơn khi đi gặp Quân, Diễm muốn che dấu cảm xúc thật của bản thân mình.

Trên đường đi thằng nhóc nói liên hồi, nó hỏi Diễm hết chuyện nọ đến chuyện kia. Đây là một kiểu tra vấn quen thuộc, chỉ cần Diễm bối rối hay lo lắng, thằng nhóc lại làm thế này.

Khi đến nhà hàng Queen, Diễm nắm chặt vô lăng tay lái, trái tim Diễm đập thật nhanh, lòng Diễm ngổn ngang trăm mối, Diễm vừa lo vừa sợ. Nước mắt trên khóe mi trực trào, Diễm muốn khóc, muốn gào thét, muốn xả hết những đau khổ đang chất chứa trong lòng ra. Nhưng Diễm phải cố nén vì Diễm không sống một mình, Diễm không thể tự do thể hiện cảm xúc của bản thân như một người hoang dã.

Thắng nhóc nhắc nhở Diễm.

_Mẹ! Đã đến giờ hai mẹ con mình phải vào rồi….!!

Diễm giật mình đáp.

_Mẹ nghĩ chú ấy sẽ không đến đâu, hay là mẹ con mình về thôi…!!

Thằng nhóc cười.

_Nhìn mẹ đang lo lắng kìa, chú ấy nhất định sẽ tới, vì chú ấy không phải là người thất hứa….!!

Tâm trạng Diễm đang không vui nghe thằng nhóc đối đáp một cách tự tin, có chút tự kiêu trong giọng nói, Diễm nheo mắt hỏi.

_Sao con có thể khẳng định được điều đó…??

_Đây là bí quyết riêng của con, con không thể chia sẻ cho mẹ được…!!!

_Con trai mẹ thật giỏi, con bắt đầu làm mẹ tò mò muốn nghe con chia sẻ bí quyết của con hơn rồi đấy…!!

Thằng nhóc dơ ngón tay nhỏ xíu lên.

_Khi nào đi gặp chú ấy về nhà con sẽ nói cho mẹ nghe. Còn bây giờ, mẹ con mình phải nhanh vào trong, có lẽ chú ấy đã đến rồi…!!

Thằng nhóc nắm lấy tay Diễm, hai mẹ con lững thững đi vào trong. Ngồi trên lầu hai của nhà hàng, Quân kín đáo quan sát hai mẹ con Diễm. Quân hoàn toàn choáng váng khi trông thấy Diễm trong bộ váy màu tím than, bộ váy đã tôn lên vẻ đẹp của Diễm, mái tóc đen dài buông tự nhiên trông Diễm thật quyến rũ. Mặt Quân bắt đầu có sắc đỏ, Quân nghĩ mình đang yêu, nói đúng hơn Quân sợ rằng mình đã bị trúng tiếng sét ái tình với Diễm từ rất lâu. Quân chưa uống ngụm rượu nào nhưng cảm tưởng mình vừa mới uống một cốc rượu mạnh nên có vẻ đã chuếch choáng say.

Quân vẫy tay chào hai mẹ con Diễm. Diễm run rẩy đứng im một chỗ, cũng có đôi vị khách nhận ra Diễm là tác giả của hai cuốn sách best seller, Diễm mỉm cười chào lại họ vì lịch sự, dù sao họ cũng không có liên quan đến chuyện này, Diễm không muốn đổ hết những buồn phiền, không vui, đau khổ lên đầu họ.

Nhà hàng Queen rất sang trọng, đúng như cái tên “Queen” của nó. Diễm thích khung cảnh ở đây, đã từ lâu lắm rồi Diễm ít la cà quán xa, công việc đã cuốn Diễm đi, ngay cả việc chăm sóc thằng nhóc, Diễm cũng phải nhờ bà Hoa hỗ trợ cho Diễm một phần, cũng may thằng nhóc không ốm đau nhiều nên Diễm không phải lo sợ không yên, bốn năm nay nó chỉ bị cảm cúm thông thường rồi thôi, Diễm cảm ơn Trời phật vì đã để cho thằng nhóc khỏe mạnh. So với con gái của Trường, cả hai đứa trẻ đều khỏe mạnh như nhau.

Trường có một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc và mỹ mãn, chỉ có Diễm là không thể tìm được ai thay thế Quân, mặc dù luôn có John ở bên nhưng Diễm không thể yêu John, cũng không thể lấy John, trái tim Diễm đã thuộc về Quân từ lâu rồi.

Nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt, đang nhìn và đang mỉm cười chào mình. Diễm không tài nào lấy lại được tự chủ, đầu óc Diễm rỗng tuếch, miệng Diễm đông cứng lại, Diễm thấy thật sai lầm khi đồng ý đến đây để gặp Quân, chỉ cần Diễm gọi điện cho Quân và hủy bỏ cuộc hẹn này là được rồi nhưng trong thâm tâm, Diễm chưa có lúc nào lại mong được gặp Quân, nói chuyện, và nhìn Quân nhiều như thế.

Thằng nhóc giật nhẹ váy Diễm. Diễm bàng hoàng tỉnh mộng.

_Chào….chào anh….!!

Quân cười thật tươi.

_Tôi đang lo là mẹ con cô không tới, nhưng nghĩ lại con trai cô đã nói chắc nịch là cô sẽ tới nên tôi không còn phải băn khoăn gì nữa….!!

Thằng nhóc lễ phép chào.

_Chào chú, cháu là Tuấn. Chú có thể cho cháu biết tên chú được không….??

Quân nháy mắt đáp.

_Được chứ, tại sao lại không….??

Quân đưa một cái card cho thằng nhóc. Quân cười.

_Nếu cháu không chê, chú muốn làm bạn với cháu, thế nào cháu có đồng ý không…??

Thằng bé gật đầu nói ngay.

_Cháu rất muốn có một người bạn như chú….!!

Quân nhìn thằng nhóc không rời, có gì trong đôi mắt của nó khiến Quân không làm sao dứt ra được. Một tình cảm cha con trong lòng Quân trỗi dậy, tuy chỉ là vừa mới gặp nhưng Quân lại muốn chăm sóc và bảo vệ nó. Quân muốn thằng nhóc là con của mình. Quân chỉ mong có được một thằng con trai thông minh, lễ phép, ăn nói lém lỉnh như thằng nhóc. Quân thấy chồng của Diễm thật may mắn khi có được một người vợ như Diễm và một thằng con trai như thằng nhóc. Trông họ như hai thiên thần trrong đôi cánh màu trắng.

Quân kéo ghế mời Diễm ngồi, sau đó kéo ghế cho thằng nhóc, Quân trêu.

_Mời công tử ngồi….!!

Thằng nhóc nói như người lớn.

_Cảm ơn chú…!!

Quân quan sát hai mẹ con, cảm giác được ngồi cùng họ trong nhà hàng này khiến Quân hạnh phúc và vui sướng, một niềm háo hức, hưng phấn đang ngập tràn trong lòng Quân, từng mạch cảm xúc đang gửi thông điệp về não. Quân không thể ngăn mình nhìn ngắm hai mẹ con Diễm, không thể ngăn ước mong họ là vợ và là con trai của mình. Quân biết thế là điên khùng, là không đúng khi Quân đang có vị hôn phu chờ Quân ở quê nhà nhưng Quân không thể ngăn bản thân. Quân thấy Diễm mới đúng là người vợ Quân muốn lấy và thằng nhóc mới chính là con của mình.

Kể từ lúc gặp Quân, Diễm vẫn ngồi im như tượng, mọi điều cần nói đều bay sạch ra khỏi đầu Diễm. Bây giờ trong đầu Diễm chỉ là một khoảng trắng vô tận. Trái tim Diễm đang đập thật nhanh, lòng Diễm đang bối rối, đang lo lắng, hai tay Diễm đang nắm chặt lấy nhau. Diễm nghĩ mặt Diễm đang đỏ, và nước đang dâng đầy trong khóe mắt, chỉ cần một chút xúc động nhỏ cũng đủ làm cho nó tuôn trào.

Thằng nhóc nhận ra đây là lần đầu tiên mẹ nó có những biểu hiện bối rối, thẹn thùng, lo lắng, hồi hộp trước một người đàn ông mới quen thế này. Nó từng nghe nói mẹ nó chỉ yêu duy nhất một mình bố nó không lí nào mẹ nó lại yêu ngay một người đàn ông khác sau bốn năm xa cách bố nó.

Thằng nhóc là một người thông minh và tinh tế, nó nhận ra người đàn ông này cũng đang nhìn mẹ nó rất lạ. Cảm giác của nó dành cho Quân cũng không phải là cảm giác mà nó từng có, đây là cảm giác ấm nống, ngọt ngào của tình cha con, cảm giác được che chở, chăm sóc và bảo vệ từ Quân khiến thằng bé càng muốn mẹ nó thường xuyên gặp Quân và liên lạc với Quân hơn, nó cần tìm hiểu Quân là ai. Nó tin là chỉ cần cho nó một khoảng thời gian, nó sẽ khám phá ra được.

Thằng bé bắt đầu tìm cách nói chuyện với Quân. Quân rất vui lòng trả lời hết các câu hỏi của thằng bé. Không hiểu tại sao Quân muốn nó được vui lòng, muốn nó được hạnh phúc và vui vẻ. Quân và thằng bé rất hợp nhau. Quân chưa từng cảm thấy vui vẻ như thế ở trong đời.

Nước mắt trên khuôn mặt Diễm đã lăn dài, Diễm vội quay mặt đi hướng khác rồi kín đáo lau nước mắt nhưng thằng bé đã nhận ra. Thằng bé luôn kín đáo quan sát Quân và Diễm, càng quan sát, nó càng cảm nhận được tình cảm của mẹ nó đành cho người đàn ông trước mặt thật không bình thường chút nào. Đầu óc linh hoạt của nó bắt đầu tìm cách khiến mẹ nó và Quân gặp nhau nhiều hơn, nó biết nó phải làm gì.

Do cả hai đã ăn cơm trưa nên họ chỉ gọi cà phê, và sữa cho thằng nhóc. Quân khen ngợi Diễm.

_Tôi là người không thích đọc tiểu thuyết nhưng tác phẩm của cô rất hay. Đây là một cuốn hồi kí của cô đúng không….??

Diễm trả lời như một cái máy.

_Đúng, cuốn sách là một cuốn hồi kí của tôi…!!

Quân đẩy túi sách trước mặt Diễm.

_Đây là túi sách của cô. Cô kiểm tra xem có thiếu gì không.

Diễm lắc đầu.

_Không cần, tôi nghĩ là anh không lấy gì của tôi cả…!!

Quân cười thích thú.

_Cô đừng vội đoán, cô nên kiểm tra đi, nhỡ đâu tôi lấy gì của cô thì sao…??

Diễm ước giá mà Quân đừng cười thì trái tim Diễm đâu có đập loạn nhịp thế này, bốn năm rồi, tình cảm Diễm dành cho Quân không thay đổi một chút nào. Diễm thấy mình vẫn yêu Quân nhiều như xưa. Diễm sợ nếu Diễm ở đây thêm lúc nữa, Diễm sẽ yếu lòng, sẽ gọi tên Quân, như thế Diễm đang dần đưa mình vào cái hố tuyệt vọng không có lối thoát.

Cầm túi sách, nắm tay thằng bé, đứng lên, Diễm nói.

_Cảm ơn anh. Tôi phải đi…!!

Quân tiếc nuối hỏi.

_Chúng ta có thể gặp lại được không…??

Thằng bé đáp thay lời Quân.

_Nếu chú rảnh, mẹ con cháu sẽ gặp lại chú bất cứ khi nào có thể.

Quân vui mừng nói.

_Cháu hứa rồi đấy nhé….!!!

Diễm kêu khổ.

_Anh bận nhiều việc, tôi cũng thế, chúng ta không nên gặp lại nhau thì hơn…!!

Thằng nhóc nháy mắt bảo Quân.

_Nếu mẹ cháu không muốn gặp chú, cháu gặp chú thay mẹ cháu được chứ….??

_Chú rất sẵn lòng. Cháu biết số điện thoại của chú rồi đấy…!!

Thằng nhóc cười thật tươi.

_Cháu biết rồi, cháu sẽ giữ card của chú thật cẩn thận….!!

Diễm thở dài, thằng con trai của Diễm luôn làm những việc Diễm không thể tưởng tượng nổi, Diễm không ngờ ngay lần đầu tiên gặp mặt, Quân và thằng nhóc lại nói chuyện hợp với nhau đến thế, chưa hết họ còn hẹn gặp nhau, cho số điện thoại. Diễm thấy Quân rất quyến luyến thằng bé, mắt Diễm mờ lệ, dù không nhớ được Diễm là ai, và không biết mình có một đứa con trai nhưng Quân vẫn cảm nhận được tình phụ tử với thằng bé.

Tình cảm này đến một cách tự nhiên, Quân không cần phải cố tỏ ra quan tâm đến thằng bé hay giả vờ muốn kết bạn với nó vì mẹ nó, mà thật lòng Quân muốn làm thế. Quân yêu thằng bé, Quân muốn được chăm sóc và gần gũi với nó. Quân không muốn xa nó.

Quân ngây người nhìn mẹ con Diễm đi xuống lầu, rồi khuất hẳn sau cánh cửa. gặp mẹ con Diễm làm đảo lộn hết cả mọi kế hoạch của Quân. Điều buồn cười nhất, Quân nói chuyện với thằng bé chăm chú đến nỗi Quân quên không hỏi tên thật của Diễm là gì, Quân chỉ biết bút danh của Diễm là Anna Kim, ngoài ra Quân không còn biết gì nữa.

Nhưng không lo lắng quá lâu. Quân đã biết được số điện thoại của Diễm, vấn đề duy nhất Quân lo là không biết Diễm sống ở đâu, chồng Diễm làm gì. Vuốt mặt mấy cái, Quân nguyền rủa bản thân.

_Mình bắt đầu có hứng thú với vợ con người khác từ khi nào thế này. Mình đúng là bị điên thật rồi…!!

Quân đã làm một chuyện không nên làm, Quân đã chụp lại mấy tấm hình trong túi sách của Diễm, thậm chí Quân còn xem đồ của Diễm như một tên trộm, Quân đỏ mặt, và giận dữ với chính mình khi làm những việc đó nhưng Quân lại sung sướng vì Quân đã có được ảnh của hai mẹ con Diễm, thậm chí Quân còn mừng hơn vì nhờ giữ túi sách của Diễm, Quân đã được gặp hai mẹ con Diễm, được nói chuyện và làm quen với thằng nhóc thật dễ thương. Quân muốn gặp lại hai mẹ con Diễm nhưng không biết nên làm như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.