Muốn Đồ Đệ Thẳng, Sư Phụ Phải Lãnh Khốc

Chương 46: Chương 46: Hòe đồ (thượng)




Đêm âm u vô thần, gió lạnh thổi trên đầu ngọn cây phát ra tiếng xào xạc.

Đậu Lục bị người vác đi một ngày dài, bất tri bất giác đã ngủ từ khi nào. Hắn được người đỡ nằm xuống, bên dưới là một ổ đệm (?). Hắn cố gắng mở mắt, vì vẫn đang dở buồn ngủ nên không chịu được ánh sáng, qua một lúc cuối cùng cũng nhìn rõ là hắn đang nằm trong một cái động lớn, kia là ánh sáng của mấy ngọn đuốc cài trên vách động. Nhìn ra bên ngoài là một mảnh tối tăm mờ mịt.

Đậu Lục ngồi dậy, trong động không có ai, thứ hắn đang nằm lên là lớp áo làm bằng da cùng lông thú, mềm mại vô cùng.

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng động lạch cạch, tựa như có người đang đi đến, vô ý dẫm phải cành cây mà phát ra tiếng vụn vỡ nho nhỏ, nhưng trong bóng tối nguyên bản yên tĩnh vang lên trái ngược rõ ràng.

Bóng người cao lớn bước đến giống như của nam nhân trưởng thành, tiếp theo có nữ nhân chạy tới, bọn họ nói tiếng gì đó vì khoảng cách không tốt nên nghe không rõ, chuyện này vừa vặn làm Đậu Lục tỉnh ngủ hơn nửa phần.

Hắn lấy tay áo lau hai mắt đang muốn nhắm lại, vểnh tai lên nghe, miễn cưỡng lọt được vài từ, như là lớp da kia để lâu không tốt, cô ta bị thương, hắn sắp đuổi tới, ngủ trong rừng coi như thử chết hắn, đúng là hận đến ngu muội rồi,...

Sau đó nam nhân kia giơ tay, thẳng thừng xé toạc thứ gì xuống, tiếp theo là mấy tiếng xì xèo cùng nước (theo dòng từ trên cao) liên tục giọt xuống. Thanh âm vang lên phá lệ kinh khủng.

Đậu Lục tuy không tận mắt chứng kiến nhưng nghe âm thanh cũng đã thấy đủ ghê tởm rồi.

Không lâu sau theo không khí phát tán còn ngửi thấy mùi như thịt rữa ban sáng. Cùng với dạ dày trống không, co thắt rồi cuộn lên, hắn không nhịn được gập người nôn khan.

Cảm giác nôn khan là như thế nào, là ngươi rất muốn nôn nhưng dạ dày ngươi lại rỗng tuếch. Không có gì để nôn nhưng cơ thể vẫn muốn tìm ra bằng được cái gì để nôn xuống, dạ dày sẽ phải hoạt động mạnh hơn bình thường, quằn quại mãi cuối cùng cũng chỉ mửa ra được một chút nước chua.

Dường như động tĩnh từ phía Đậu Lục quá lớn đã thu hút chú ý của hai người ngoài cửa. Bóng nam nhân dợm bước vào, lại bị nữ nhân cản lại: “Khoan đã, người đi xử lý bản thân trước đi. Ta sẽ lo cho nương”

Nam nhân gật đầu rồi rời đi, lúc này chỉ còn nữ nhân ở lại. Khi nàng chân chính bước vào trong động, mùi huân hương nhàn nhạt lập tức bao trùm cả động. Không đúng, rõ ràng là loại hương này...

Đậu Lục không nghĩ nổi, chật vật nôn khan một hồi liền thấy khô họng, trước mặt được đưa đến một chén nước, hắn nhận lấy rồi uống vào, không quên nói cảm ơn. Nhưng mà uống xong... Đậu Lục hơi sửng sốt, còn chưa biết địch ta ra sao đã vô tình nhận lấy uống. Hắn lại gập người xuống muốn ói một lần nữa.

Nữ nhân nhìn biểu tình của Đậu Lục bật cười, thanh âm rất trong nhưng ngược lại nghe ở gần có hơi chói tai. Nàng hỏi đùa: “Nương, làm sao vậy? Muốn liếm lại chỗ vừa nôn ra sao?”

Ta mà thèm ghê tởm như thế!

Đậu Lục tức giận, não bộ chuyển động chợt nghe nàng vừa nãy nói cái gì... –nương?

Hắn hơi run run ngẩng đầu, trước mặt là gương mặt quen thuộc...

!!! Dọa Đậu Lục hắn tí nữa thì trợn trắng mắt ngã trở về chỗ vừa nằm.

——Hông... Hông... Hông... Hông... Hồng Yêu!

Nàng còn sống!

Thấy Đậu Lục trợn mắt nhìn mình, Hồng Yêu hơi xấu hổ nói: “Nương a, người quên ta rồi sao?” tay trái đưa lên sờ lấy phần tóc bị hắn cắt ngắn lúc trước, nay đã dài ngang vai.

“Ngươi” nhận nhầm người rồi đúng không! Nương ngươi là Niệm Hoa cơ mà! Đúng, là hắn, không phải Đậu Lục ta!

“Nương thắc mắc sao ta lại nhận ra người sao?” cái tay Hồng Yêu không thành thật lắm, đưa tay sờ lên mặt hắn, lướt qua gò má xuống đến cằm, sau đó bất ngờ ngược trở lại gạt tóc mái của hắn ra, trước trán không rõ vì sao lại xuất hiện một vệt màu xám trắng. Ánh sáng xuất hiện, hai mắt Đậu Lục bị chói mà buộc phải nhắm mắt lại.

Hồng Yêu cúi đầu nói bên tai hắn: “Vốn không muốn cho nương biết sớm như thế, nhưng nếu hiện tại không nói, chỉ sợ sẽ không thuyết phục được người nhận lại chúng ta” thanh âm nàng vang lên có chút mơ hồ, truyền vào tai hắn như đánh vào từng chiếc chuông cảnh báo: “Chúng ta đã từng bí mật khắc một kí hiệu trong tiềm thức của người. Tuy nhiên nó không ảnh hưởng gì, ngoại trừ lâu dần sẽ lan đến giữa trán, hóa thành một kí hiệu, riêng biệt. Dù đổi thân thể chúng ta vẫn có thể nhìn ra”

“Cái gì?” Đậu Lục hơi ngẩn ra.

“Hồng Yêu” nam nhân đã quay lại, không còn là một cái bóng cao lớn nữa. Xuất hiện trước mặt Đậu Lục cùng Hồng Yêu là một nam nhân chân chính, ngũ quan đầy đủ ———Liên Không!

Sau khi trải qua giai đoạn phát triển rồi trưởng thành, Liên Không đã khác xưa nhiều lắm. Những ngày ở ma giới hắn chẳng có cơ hội nhìn kỹ đến y, hôm nay mới rõ ràng nhìn được. Thân cao tám thước, vóc dáng cao như tùng thẳng như trúc, xung quanh còn thừa ra khí chất hắc ám, khiến người ta không nhịn được e sợ vài phần.

Liên Không đi đến bên hai người bọn hắn, cúi đầu thấy Đậu Lục trợn mắt nhìn mình, trong đó còn xuất hiện vài tia không vừa lòng.

Lòng Liên Không lập tức trầm xuống.

[Ký chủ, điểm may mắn đang hạ xuống, có cần lập bảng thống kê không?]

Đậu Lục bị thanh âm khó nghe làm cho giật mình, không đáp lại hệ thống, bên ngoài tránh đi ánh mắt của Liên Không, làm ra vẻ chán ghét nói: “Không ngờ thân phận ta sớm đã bị các người phát giác, càng không ngờ các ngươi đã tính kế ta từ trước” mà hắn lại vô tư hưởng thụ đặc quyền từ Niệm Hoa không biết tí gì.

“Nương...” Hồng Yêu thu tay đồng thời thu lại cả biểu tình kia, bày ra bộ dạng ngập ngừng e ngại.

“Đừng gọi ta nữa” Đậu Lục nhìn ra ngoài, ngạc nhiên thấy trời đang dần sáng: “Bây giờ là giờ nào rồi?”

“Hơn nửa giờ Mão rồi, chúng ta không ở đây lâu được” Hồng Yêu cùng Liên Không đồng thời nhìn ra ngoài, y hỏi: “Bạch Như đi chưa?”

“Con mở đường dẫn nàng về ma giới rồi, chắc hiện tại đang trị thương” Hồng Yêu đứng lên, cùng Liên Không song song nhìn ra bên ngoài bàn chuyện tương lai (thật ra là chính sự).

Đậu Lục mờ mịt nhìn hai người. Nếu tính theo thế giới này, lẽ nào hai người này năm năm qua đã sống với nhau như thế này?

Sure? Sao không đến với nhau luôn đi?

Không đúng, bên cạnh Liên Không phải có bóng hồng của Đồng Quan Quan mới đúng? Lúc gặp trong khách điếm Đồng Quan Quan hình như vẫn... trong sáng, nhỉ?

Không thể nào! Đậu Lục có chút tức giận, rõ ràng hắn là người sáng chế ra thế giới, cuối cùng lại để bọn họ tự theo ý mình mà làm, công gõ mấy ngàn chữ của hắn chẳng phải thành công cốc hết sao!

Đang trong dòng suy nghĩ dong dài, Hồng Yêu lên tiếng ngắt lời hắn: “Nương” nàng hỏi: “Chúng ta nên gọi người là gì đây?”

Đậu Lục ngẩng đầu hết nhìn Hồng Yêu lại nhìn Liên Không, tự nhiên cảm thấy thấm thía câu vận đổi sao dời, hắn lúc này thế nhưng trở nên yếu thế trước hai người này!

Người ta vẫn nói, đấu tranh công bằng, thắng làm vua thua làm giặc. Mà Đậu Lục hắn lúc này cực kỳ hiểu rõ dù họ chẳng cần làm căng với hắn thì hắn cũng thua chắc rồi. Cho nên thuận theo, nói: “Tùy ý đi, gọi ta đại ca là được rồi” hắn chỉ vào Liên Không: “Ta lớn hơn ngươi, gọi ta đại ca!” lại chỉ sang Hồng Yêu: “Ngươi nữa, cấm gọi ta là nương, cứ gọi đại ca cho thân thiết!”

Hồng Yêu cùng Liên Không nhìn hắn, im lặng không nói gì. Không gian chìm vào yên lặng, Đậu Lục trong lòng có hơi sờ sợ.

Này, nói gì đi! Ta nói trước mình yếu tim lắm!

Qua hồi lâu, rốt cuộc vẫn là Liên Không mở miệng trước, y hỏi Hồng Yêu: “Ngươi có đồng ý cách xưng hô như thế không?”

Hồng Yêu lập tức lắc đầu: “Tất nhiên là không! Người vốn là nương của con mà! Gọi thế quá mức thất kính!”

Hồng Yêu, sự thật là Đậu Lục ta không cần ngươi đối với ta ngoan ngoãn. Ngươi cứ thất kính đi, ta sẽ cảm tạ tám đời tổ tông nhà ngươi!

Trong mắt Liên Không thầm xuất hiện tia sáng nho nhỏ, bị Đậu Lục tinh mắt thấy được.

Y lại hỏi: “Vậy ngươi xưng ta là gì?”

“Đương nhiên là cha rồi!”

“Bình thường cha và nương nên xưng hô với nhau thế nào?”

“Phu quân? Nương tử?”

Liên Không quay đầu nhìn Đậu Lục còn đang ngơ ngác nhìn bọn họ, mỉm cười vô cùng trong sáng: “Nương tử? Ta nên gọi ngươi như thế mới đúng!”

Đậu Lục lòng ngổn ngang trăm về: 囧囧囧. Ta rõ ràng là trai thẳng, nam chính, không phải ngươi cũng thế hay sao? Không nên thấy Hồng Yêu coi ta cùng ngươi như cha nương nàng mà nhầm lẫn chứ! Anh minh sáng xuất ta trước kia bất chấp đối nghịch cùng nhà vua dùng vào người ngươi đâu rồi Liên Không!

Đã không còn là Niệm Hoa cao cao tại thượng trước kia, quan hệ ba người thoải mái hơn hẳn, lí do là vì Đậu Lục muốn sống thì chỉ có thể dựa vào họ thôi!

“Trời sáng rồi, chúng ta nên sớm rời khỏi đây đi thôi!” Hồng Yêu nhắc nhở. Liên Không kéo Đậu Lục từ dưới đất đứng dậy. Vì ngồi hơi lâu nên chân bị tê cứng, hắn rõ ràng đau không đi nổi, lại cứng rắn quyết không dựa dẫm vào Liên Không. Nói thật, dù không còn là Niệm Hoa nữa, nhưng hắn cũng có tôn nghiêm đấy!

“Oa, rắn hổ mang kìa!” Hồng Yêu bỗng nói, chỉ về phía con rắn ở trước của động.

Đậu Lục ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với hai hắc thạch linh động trong mắt nó, sợ muốn tè ngay tại chỗ, tiện đang được Liên Không nắm tay, lập tức dán sát rạt vào người y, tức giận nói: “Các người tu ma võ công dồi dào đâu rồi! Mau mang nó đá ra xa đi!”

Rắn hổ mang bị ánh sáng vàng bao bọc, thoáng cái hóa thành nam nhân mắt sắc mũi cao, da màu đồng. Hắn có chút ủy khuất nhìn Đậu Lục nói: “Thiếu chủ, người vẫn như trước ghét bỏ ta...”

Thấy từ chỗ con rắn xuất hiện thành một nam tử cao lớn khôi ngô, Đậu Lục rất muốn Orz. Sống đến ngần này tuổi, hắn mãi mới cảm nhận được thế nào là đi chạy xô.

Hệ thống trong đầu nói với hắn:

[Ký chủ cẩn thận tên này, ta vẫn nhớ kiếp trước hắn... muốn cùng ta kết bái phu thê đó!]

Đậu Lục cật lực hạn chế bản thân toát mồ hôi lạnh, thậm chí còn thầm trộm liếc Liên Không cùng Hồng Yêu một cái (không phải hắn đang chột dạ đâu!)

QJO→_→: [Thật ra chú thích cái kia chỉ để xem chứ không cần tin tưởng phải không?]

“Bớt nhiều lời đi, mau dẫn đường!” Hồng Yêu mắng rắn hổ mang, khóe mắt không nhịn được liếc nhìn cha nương nàng, không những thế còn thấy được cảnh dựa dẫm ăn ý. Thê tử nép vào lòng phu quân như chú chim non chờ mẹ nó vuốt đầu...

Đậu Lục lúc này mà biết được suy nghĩ của Hồng Yêu phỏng chừng sẽ tức giận phun máu vào mặt nàng cũng nên. Khụ! Vẫn là phải im lặng, giữ yên suy nghĩ này trong lòng!

Rắn hổ mang nam tử lưu luyến nhìn Đậu Lục, lại bị Hồng Yêu trừng mắt, mà Liên Không thì đang ôm lấy vai Đậu Lục, cho là đương nhiên mang hắn rời khỏi sơn động. Khi hai người hoàn toàn rời khỏi đó, lửa trong sơn động liền vụt tắt, áo lông thú bị bỏ quên đột nhiên bùng lên cháy thành than, phần đất gồ ghề lại mọc lên cỏ xanh như mới.

Chân trời ửng hồng rồi mặt trời chậm rãi nhô lên, chiếu ra vô vàn tia sáng rơi xuống thảo mộc toát lên ánh sắc xinh đẹp.

Từ trong sâu thẳm của động đá có một lão nhân chống gậy trúc bước ra, chòm râu trắng xóa rung rinh trong nắng mới.

Lão nói, cũng giống như tự hỏi: “Lại có kẻ ngoại lai lai vãng, ta có nên giết một thể hay không?” thanh âm khoan khoái như đang tự hỏi mình chuyện hôm nay sẽ ăn gì. Trong mắt lão tinh tường đột nhiên hiện lên vài tia âm u giá rét

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.