Muốn Đồ Đệ Thẳng, Sư Phụ Phải Lãnh Khốc

Chương 47: Chương 47: Hòe đồ (trung)




“Lục Tâm, ngươi thật sự đang mang chúng ta ra khỏi đây sao?”

Ba người Đậu Lục đi theo người rắn suốt một đường, qua lời kể mới biết hắn tên là Lục Tâm, không những vậy hắn còn là người bản xứ, vô cùng thông thuộc đường ở đây.

Nhưng Lục Tâm dẫn ba người đi gần cả ngày trời mãi vẫn không thấy đường ra, không khỏi khiến người ta nghi ngờ hay là tên này cố tình.

Bản tính rắn vốn xảo trá không khác gì hồ ly, tin tưởng nó không bằng nên tin vào chính mình. Nhưng ở đây có Liên Không cùng Hồng Yêu, hai người này cùng nhau lăn lộn năm năm chắc chắn sẽ không bị lừa, huống chi lại còn là đồ đệ của thiếu chủ Ma giới, chắc chắn sẽ chẳng có kẻ nào ngu ngốc đi lừa gạt nên Đậu Lục không tiện nói, quyết tâm bảo trì yên lặng một đường.

“Cẩn thận” suy nghĩ lung tung một hồi, chân đột nhiên bị vấp phải thứ gì đó khiến Đậu Lục muốn úp mặt hôn đất. Liên Không nhanh chóng vừa nhắc nhở vừa giơ tay đỡ lấy hắn.

“Ca... cảm ơn ngươi” nhờ Liên Không đứng vững, Đậu Lục xấu hổ bám vào khuỷu tay y nhỏ giọng nói.

“Không có gì” Liên Không hơi nhếch miệng, y vốn luôn để ý đến động tĩnh bên này, biết Đậu Lục đi đường không chú ý nhưng không lên tiếng nhắc nhở, chẳng qua khi thấy hắn thật sự đi đứng không vững, mới không nhịn được lên tiếng.

Hồng Yêu đi phía trước liếc hai người đằng sau định nói lại thôi. Con đường này càng đi càng thấy không đúng.

Trời âm u, cây cối càng lúc càng nhiều, đặc biệt là đều cùng một loại cây.

Nhân lúc hai người không để ý, Hồng Yêu âm thầm bước nhanh hơn đi đến bên cạnh Lục Tâm. Không ngờ tên gian trá này đang ở trước mắt, thoắt cái đã ‘trườn’ ra xa. Nàng không khỏi nhíu mày, lập tức dẫm lên cành cây gần đó nhảy lên trước mặt hắn, lại không ngờ hắn dùng Thuấn Di thuật di chuyển đi chỗ khác. Hai người không tiếng động cứ ngươi đuổi ta chạy một đường, rốt cuộc đã vô tình bỏ quên Liên Không và Đậu Lục.

Đậu Lục thấy Liên Không không đi nữa liền ngẩng đầu nhìn sang y. Liên Không nắm tay Đậu Lục, ngón tay y khô ráo ấm áp làm hắn có chút xấu hổ. Nhưng không dám để lộ nhiều, hắn lập tức ném cảm xúc xuống sâu trong lòng, nỗ lực dùng việc nhìn đường để phân tán suy nghĩ.

Liên Không gia tăng lực nắm, sau đó kéo Đậu Lục lùi một bước, mắt đảo xung quanh.

“Không ổn” y nói: “Hắn thật sự dám lừa ta!”

Đậu Lục: “...” giờ ngươi mới biết mình bị lừa sao! Ban nãy ngươi đi đường làm cái gì thế?! (Liên Không: *oan uổng* ta để ý ngươi mà!)

Âm phong không báo trước nổi lên khiến người ta lạnh run, Liên Không kéo Đậu Lục sát về phía mình, người đứng thẳng như chuẩn bị nghênh chiến. Đậu Lục trong đầu thầm nghĩ đến viễn cảnh Liên Không như anh hùng tay ôm mỹ nhân muốn bảo vệ nàng. Anh hùng thì đúng, chẳng qua vị trí mỹ nhân hình như có hơi sai sai (?)

“Rốt cuộc cũng thấy ngươi rồi!” thanh âm từ đâu vang lên, sau đó là một đạo ánh sáng bổ về phía hai người.

Liên Không như đang đợi thời khắc này, khom người bế ngang Đậu Lục rồi nhảy lùi ra sau một khoảng khá xa.

Cỗ sức mạnh kia vừa đổ xuống đất liền gây ra chấn động mạnh. Sau khi chúng tiêu tán, rừng cây gần như bị phá hỏng hết, lộ ra tầng đất trơ trọi, cát bụi bị gió quấn thành từng hồi lốc xoáy.

Bóng người vận bạch y hiện ra, nhìn Liên Không rồi lại nhìn Đậu Lục, bên môi xuất hiện nụ cười trào phúng, biểu tình vẫn như trước lạnh lẽo, là Niệm Hoa!

Niệm Hoa nói: “Triệu công tử, không ngờ được gặp tại đây”

Đậu Lục không đáp.

Hắn không để ý, tiếp tục nói: “Ta nhận ra ngươi” hắn cười: “Thật là không có chút phép tắc nào, ngươi thế nhưng dám trộm dùng cơ thể của ta!”

Trong suốt khoảng thời gian Đậu Lục sống trong cơ thể của Niệm Hoa, hắn mồn một đều biết được, căm hận không có chỗ phát tác.

Không rõ tên này dùng cách nào có thể lấy được cơ thể của hắn, không những vậy còn trói chặt linh hồn của hắn, ép nó phải ngủ thật sâu, nếu giãy giụa liền bị thương. Niệm Hoa lúc ấy vô cùng tức giận, bắt hắn trải qua từng ngày từng giờ trong bóng đêm, nhìn cơ thể của mình thoải mái bị kẻ khác sử dụng liền hận không thể vùng lên đánh nát thần hồn của kẻ đó!

May mắn tên này không làm ra gì quá đáng, chẳng qua khi cơ thể được trả về hắn phải mất hơn một năm rưỡi bế quan để dung nhập lại cơ thể một lần nữa. Kém một chút linh hồn đã bị phá hỏng. Thật sự không thể dung thứ! Tên này đã một lần vào được cơ thể hắn sinh hoạt, chưa biết chừng còn có thể có lần thứ hai, không khỏi khiến người ta cảnh giác. Mà với tính cách khốc liệt của Niệm Hoa, hắn cho rằng —đuổi cùng giết tuyệt là phương pháp tốt nhất!

Nhưng cũng không hẳn tốt, lòng Niệm Hoa âm thầm nổi lửa. Hắn đoán chắc chắn tên này lại đang dùng cơ thể người khác để sống. Khối cơ thể kia tuyệt đối không thể là của hắn, nếu không lúc trước vì sao khi gặp vị Triệu công tử này hắn cũng không cảm thấy gì.

Đậu Lục nhìn Niệm Hoa, rõ ràng là gương mặt của mình, không ngờ có thể làm ra biểu tình đáng sợ như thế, giống như muốn mang người đối diện lập tức chém chết! Không, chém luôn thì chỉ sợ quá hời, cái tên này tính tình ngoan độc, sẽ không dễ dàng kết liễu kẻ khác như thế. Chỉ sợ...

Đậu Lục có chút sợ hãi, hắn không ngờ mình chỉ viết truyện cho thỏa thích, lại vô tình tạc lên một nhân vật xấu xa như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy cực kỳ thất bại.

Lúc này hắn đang yếu, nhưng bên cạnh có Liên Không rồi, y là nam chính, tuyệt đối không ai được khinh thường! Người ta không phải nói ở hiền gặp lành sao, nam chính, sẽ... bảo vệ hắn, chứ?

Đậu Lục nuốt khan một cái, nắm lấy tay Liên Không, ánh mắt nhìn y tỏ vẻ cực kỳ đáng thương, mang ý nghĩ truyền đạt đến y: Nam chính, ngươi biết mà, ta từ trước vẫn đối xử tốt với ngươi, ngươi nhất định không thể lấy ơn báo oán mà bỏ rơi ta!

Liên Không cúi đầu vừa vặn thấy được ánh mắt của Đậu Lục, dù không biết hắn muốn nói gì với mình nhưng nhìn biểu tình này lòng đã tự giác mềm nhũn, cảm thấy hắn giống như một vật nhỏ đáng thương cần bảo vệ. Liên Không không nhịn được giơ tay xoa đầu Đậu Lục, ôm hắn chặt hơn.

Đậu Lục rất thức thời bám vào ‘đồ đệ nhỏ’ nhà mình, trong lòng đầy thành tựu. Nhìn xem, ta đã dạy ra được một nam tử hán thật tuyệt đấy!

Niệm Hoa ở bên này nhìn hành động của hai người họ trong mắt đột nhiên ngứa ngáy vô cùng. Bọn họ dám không thèm để ý đến hắn, hắn liền rút kiếm giắt bên hông ra, mượn chiều gió đánh sang một chưởng!

Liên Không phất tay liền tạo ra kết giới, kình lực chạm đến kết giới lung lay một chút rồi cả hai đều nổ tung. Khói bụi mờ mịt. Niệm Hoa nhìn qua đoàn khói dày đặc, sau đó lập tức ngẩng đầu nhìn lên trời, hai người kia nhân cơ hội hắn không để ý đã chạy đi. Mày hắn nhíu chặt, nhảy lên kiếm phóng đi.

Mang Đậu Lục tiến sâu vào trong khu rừng, trong lòng Liên Không có hơi do dự, vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng. Mà Đậu Lục nhìn nơi này, mở miệng hỏi: “Liên Không, ngươi biết loại cây gì đang mọc ở đây không?” từ khi bọn họ theo Lục Tâm tìm đường ra, loại cây này càng lúc càng mọc dày đặc. Nếu chỉ là một rừng cây đơn thuần thì không nói, nhưng Đậu Lục còn nhớ hắn từng viết, Liên Không bị hãm hại, dẫn vào trong...

“Rừng hòe”

Biết ngay mà!

Đậu Lục co rúm người, tình nguyện trở thành miếng cao dính vào người Liên Không. Lòng hắn đau khổ khó nói thành lời.

“Liên Không” Đậu Lục nói: “Chúng ta rời khỏi đây thôi, ngươi mau vận khinh công bay đi” chỗ này không đi bộ được!

Dựa theo nguyên tác, chỉ cần vô tình sa chân vào địa giới hòe đồ, cho dù ngươi có đi lối sinh mà ra lối tử, ánh sáng gì đó tốt nhất ngươi đừng nghĩ tới nữa!

Hồi lâu, Liên Không bỗng hỏi: “Nương tử cũng cảm nhận được chỗ này nguy hiểm sao?”

Đậu Lục lập tức nhéo tay y: “Ngươi câm miệng!” chẳng qua tên này người cứng như đá, trông cái mặt y như chẳng si nhê gì, ngược lại nhìn hắn cong mắt cười.

“Còn nhìn nữa! Ngươi mau tìm đường ra đi!” Đậu Lục đỏ mặt, lập tức vừa chạy vừa kéo Liên Không đi.

Tiếng cười của Liên Không khe khẽ ở phía sau, nhưng y không trêu hắn nữa, chỉ nói: “Hòe ở chỗ này cao rợp trời, nếu đã có người cố tình bẫy chúng ta vào đây, không chắc có thể đi được hay không”

Đậu Lục dừng chân, cúi đầu, rất muốn tát mình một cái.

Hắn còn nhớ lúc đó khi ngồi viết truyện, hắn còn thức nguyên một đêm để tìm hiểu về trận đồ bát quái. Cố tình dàn trận để đặt Liên Không cùng Niệm Hoa ngươi sống ta chết tại đây, sau đó bọn họ mỗi người một ngả rồi chịu thiên tân vạn khổ thoát ra theo cách của chính mình. Sau khi viết xong, hắn còn cho rằng đó là thành tựu chăm chỉ mà khoa bạn bè một bữa hả hê. Không ngờ cuối cùng hắn... hình như sắp có chuyện rồi. Đúng là gây họa thì không thể sống!

Từ từ đã, “Hồng Yêu đâu?” Đậu Lục nhìn Liên Không, “Nàng đi đâu rồi?”

Liên Không định trả lời, lại bị người khác ngắt lời: “Cha, nương, con ở đây!”

Đậu Lục cùng Liên Không đồng loạt quay đầu, Hồng Yêu ném con rắn hổ mang xuống giữa ba người: “Hừ, nó dám lừa chúng ta, con vừa dạy cho nó một bài học rồi!”

Đậu Lục lùi những năm bước, nhìn rắn hổ mang bị chọc bụng lòi ruột đang nhắm nghiền mắt nằm trên đất hỏi: “Nó chết rồi hả?”

“Chưa chết, mới đập ngất thôi” Hồng Yêu đi qua, nhẫn tâm đạp lên vết thương của nó một cái nói: “Tên này là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”

Đậu Lục lại lùi ra xa hơn.

Không phải hắn cố tình, mà là theo bản năng, theo bản năng thấy con rắn mở mắt trừng hắn, theo bản năng lùi xa.

Rắn hổ mang ý thức tình huống của mình giống như cá mắc cạn, ngoại trừ giãy giụa cũng chỉ có giãy giụa, cuối cùng nó đánh cược một việc cuối cùng, chính là cắn, Đậu, Lục!

Đúng, phương pháp tốt nhất chính là cắn chết người này!

Ý nghĩ vừa xuất hiện, Lục Tâm đang bất động quyết tâm từ dưới đất phóng mạnh lên. Thân hình nó vốn đã lớn lại còn dài, lúc phóng tới dù Đậu Lục đứng cách xa thì cũng chỉ là khoảng cách lớn biến thành khoảng cách nhỏ.

Liên Không cùng Hồng Yêu giật mình, đồng thời gọi: “Nương/Nương tử!” một tiếng, vừa định phi sang, đột ngột một cỗ kình lực cắt ngang, buộc hai người đang cùng chiến tuyến phải lùi lại.

Rốt cuộc trong phút cuối, hai người chỉ nghe được tiếng Đậu Lục hét: “Con rắn kia tránh ra, cẩn thận ta nhét ngươi vào bình rượu!!” sau đó liền im bặt.

Liên Không cùng Hồng Yêu chỉ hận mình ngu ngốc không thể nhanh hơn nữa, đưa mắt nhìn nhau. Con ngươi tràn đầy lửa giận. Ngẩng đầu nhìn người phá đám, Niệm Hoa đang cầm kiếm đứng trên kiếm tựa tiếu phi tiếu nhìn bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.