Hai phút sau, cô mắt nhắm mắt mở vừa tỉnh dậy đã ôm đầu tỏ vẻ mặt nhức nhối, Thiên Tỉ lo lắng khuôn mặt cao lãnh bấy lâu cô thấy trên màn ảnh nhỏ giờ đang lo lắng cho cô, Y Ninh cảm thấy hạnh phúc trong cơn đau nhói. Thiên Tỉ đỡ cô dậy, anh nói nhỏ nhắc cô cẩn thận rồi lật đật chạy đến chỗ tủ lạnh lấy ra một lon nước giải khát mát rượi đưa cho Y Ninh, Nguyên Nguyên nở nụ cười trên tay cầm điện thoại bấm bấm lia lịa vài chữ rồi giơ cho Y Ninh xem, cô nhìn vào rồi nói cảm ơn bằng tiêng trung vì anh đã hỏi thăm sức khỏe của cô. Cô cũng lấy điện thoại mình ra, vào phần mềm tương tự như Nguyên Nguyên cũng gõ vài chữ rồi đưa anh chàng ‘ Anh có thể giúp tôi, chở tôi đến khách sạn Hướng Dương đi, tôi sẽ đưa hình khách sạn sau.. ‘ – ‘ Cô có làm sao không ‘ – ‘ Tôi có một căn bệnh, khi có vật va chạm mạnh vào đầu sẽ trở nên nhức nhối kinh khủng .. ‘ Anh gật gật đầu với thông tin vừa mới biết, cả hai cứ nhắn qua nhắn lại mặc dù bất đồng ngôn ngữ nhưng thời buổi này không gì là không thể, Tuấn Khải lại giật phắn cả 2 cái điện thoại từ tay Nguyên nguyên và Y ninh ‘ Hai cái đứa này, ngồi gần thì nói chuyện đi ! ‘ Nguyên Nguyên đứng phắt dậy, vớ lấy lại hai cái điện thoại anh nhắc cho Tuấn Khải nhớ là Y Ninh không hiểu tiếng trung, Thiên Tỉ hỏi nhỏ cả đám
-‘ đi ăn trước đả chứ, tớ đói bụng gần chết rồi ! ‘
-‘ Ăn ở quán cũ đi, vừa ngon vừa vệ sinh chỗ đấy cũng gần với khách sạn Hướng Dương, một công đôi việc ! ‘ Nguyên Nguyên nói
-‘ Đúng đúng đúng ! ‘ Tuấn Khải lia lịa tán thành
Nói rồi cả bốn người lên xe mà Đại Hổ đã chờ sẵn, chưa đầy 30 phút đã chạy đến một quán ăn nhỏ, nhìn có vẻ đã khá cũ nhưng rất đông khách điều này làm cho Y Ninh cảm thấy không khí ấm cúng khá lạ thường vào một ngày đông lạnh, ẩm ướt như vầy. Nguyên Nguyên tỏ vẻ sành sỏi kẻo tay mọi người chạy lại chỗ ngồi thoáng mát, gần cửa sổ nhất rồi anh lật đật hỏi món ăn từng người, riêng Y Ninh anh nhanh nhảu lại lôi cái điện thoại ra bấm bấm nhân tiện liệt kê ra một số món ăn, cô chỉ vào món xiên cá nướng rồi mỉm cười. Nguyên Nguyên chạy lại chỗ người bán kêu từng món như đã bàn. Cả đám đang sôi nổi tám chuyện về công việc, giải trí, trừ Đại Hổ ngồi nhăm nhi tách trà nóng, thì Y Ninh người duy nhất chả hiểu cái gì ngồi quan sát mọi thứ, từng li từng tí của quán ăn này, theo lý thuyết của Y Ninh thì chắc nó đã có hơn mười mấy năm rồi, suy nghĩ dừng đột ngột vì trong nhà vệ sinh của quán ăn có tiếng nói rõ to làm cho tất cả mọi người đều hướng mắt tập trung vào nơi đó, có một số thực khách tò mò lại chạy thẳng vào xem thử. Đại khái là có một cô gái trạc tuổi của Y Ninh với chiếc áo khoác khá dày trông có vẻ ấm áp, đang đứng trước cửa gương cửa phòng vệ sinh, một tay chống vào bệ rửa tay, một tay cầm hét lớn vào điện thoại :
‘ Sao mày nỡ làm vậy, mày có biết tui là ai không, tui là VƯƠNG TỬ KỲ !! là Vương TỬ kỳ đó biết chưa !! mày sẽ trả giá cho hành động mày gây ra .. ‘ Rồi tắt điện thoại, cô ngồi bệch luôn xuống đất, như nhận ra sự hiện diện của tất cả mọi người đang nhìn vào phía mình cô hét lớn ‘ NHÌN CÁI GÌ .. ĂN THÌ LO MÀ ĂN ĐI !! ‘ như bị ảnh hưởng bởi lời nói vừa rồi, tất cả lại tập trung vào ăn uống, nói chuyện như chưa có gì xảy ra. Riêng Y Ninh vẫn ngồi đó mở to mắt nhìn chằm chằm vào cô gái tự bảo là Vương Tử Kỳ, nhận ra ánh mắt của Y Ninh đang nhìn, Vương Tử Kỳ bực bội đứng dậy tiến về hướng của Y Ninh nói ‘ Bạn nhìn cái gì chứ ! Thấy tôi vậy thì vui lắm sao ? ‘ rồi cô xối luôn cả một dàn tiếng trung ra, TFBoys cùng với Đại Hổ, Y Ninh trơ mặt ra chẳng hiểu chuyện gì, bất giác Y Ninh nói giọng bằng tiếng việt nhưng nghe như đang nghẹn ở cổ vì đang hứng chịu bảo táp từ cô gái tên Vương Tử Kỳ ‘ C..cái gì vậ chứ !’. Lúc này bổng Vương Tử Kỳ mặt chuyển sắc từ giận dữ thành tò mò, cô cũng chuyển luôn cả ngôn ngữ từ tiếng trung thành tiếng việt ‘ Xin lỗi nhưng hình như bạn .. bạn là người Việt hả ? ‘ – ‘ Ừ.. mình.. mình là người Việt ! ‘, Vương Tử Kỳ như cá gặp nước chuyển mặt mừng vội vì bắt gặp đồng hương, sau đó cô không ngại ngần vừa kéo ghế lại gần bàn của Y Ninh vừa giơ tay nhìn về phía chỗ người hầu bàn kêu lớn ‘ Cho ở đây thêm một tô mỳ nhá ! ‘ rồi lật đật sáp lại nắm tay Y Ninh ‘ Xin lỗi nhé, mình không nghĩ bạn là người việt, bạn xinh quá ! Tên bạn là gì ấy nhỉ, cho mình số được chứ !? Bạn sống định cư ở đây hay là du lịch qua vậy ? ‘ Mặc dù tình huống gặp người việt – việt ở các đất nước khác cũng chẳng lạ lùng gì, nhưng Y Ninh chả hiểu sao Vương Tử Kỳ lại như vừa mới thấy vàng ấy, cô từ từ trả lời từng câu hỏi ‘ Mình tên Đường Y Ninh, số mình thì có thể để sau, mình trúng một chuyến đi du lịch sang đây, mình vừa mới lạc bạn tối hôm qua và rất may là TheBoys đã giúp mình, tụi mình chuẩn bị trở về khách sạn của mình .. ‘
-‘ À.. khách sạn của bạn .. thì ra bạn du lịch .. TFboys giúp bạn.. TFboys ? TFEBOYS Á !? ‘ Khuôn mặt Tử Kỳ cứ lần lượt thay đổi cảm xúc theo từng câu nói từ vui vẻ bỗng đứng phắt dậy nói rõ to, từ nãy tới giờ cô có vẻ liên tiếp là trung tâm của sự gây chú ý lần nào cũng được bao nhiêu ánh mắt tò mò nhìn vào còn bây giờ tới lượt cô, giờ cô mới chợt nhận ra nãy giờ mình ngồi cạnh nhóm nhạc nổi tiếng nhất nhì trong hoa ngữ, cô là fan cuồng của nhóm nhạc này, nếu để ý kỹ thì trên người Tử Kỳ đa số phụ kiện đều liên quan đến TFBOYS, Y Ninh cảm thấy trong lòng bỗng vui vẻ lạ thường vì gặp được người có cùng sở thích về âm nhạc. Chưa đầy 3 giây, thì Tử Kỳ lại từ người việt chuyển thành người trung tự thưởu nào, cô nói chuyện với TFBOYS một cách rất thân thiện, nhiệt tình đến lạ thường. Đồ ăn lúc này vừa mới bưng đến, thì điện thoại của Tử Kỳ nhận được một cuộc gọi đến, cô xem qua số nhấc máy ngay tức thời
-- ‘ Có chuyện gì thế chị, chị tới cửa hàng rồi à .. vâng em đến ngay, em cũng ở đó không xa .. em cúp đây ! ‘ rồi cô cúp máy vội, nói câu tạm biệt rồi lấy tiền phần của mình đặt lên trên bàn không quên selfie vài tấm với Theboys và cả chữ ký, trong thoáng chốc cô đã biến mất. Y Ninh hết sức ngạt thở với cô bạn mới quen này, một con người tràn đầy tự tin, thân thiện. Cô đã để lại ấn tượng khó quên với Y Ninh và cả TheBoys nữa các anh chàng vừa cười vừa nói về cô gái vừa rồi.
Sau đó mấy anh chàng đưa Y Ninh đến khách sạn Hướng Dương, Y Ninh cuối đầu nghiêng mình tỏ vẻ cảm ơn chân thành rồi cô không ngừng đứng đó vẫy tay tạm biệt cho đến khi chiếc ô tô khuất bóng, cô đi vào thang máy bấm số tầng rồi tíc tắt cô đã bước tới phòng, đứng trước cửa cô cũng nghe tiếng của tụi bạn đùa giỡn vui vẻ. Cô thịnh trọng gõ cửa, Mỹ Linh lật đật chạy ra vừa nghĩ chắc chắn là Y Ninh đã trở về. Mở cửa ra, thấy bạn mình bình an Mỹ Linh ôm chặt lấy Y Ninh mừng rỡ. Băng Băng hối hả chạy lại hỏi thăm ‘ Có bị gì không ? ‘ – ‘ Không .. vừa mới ăn với Tfboys về nữa cơ !’
Mỹ Linh ngạc nhiên ‘ Cái gì.. chẳng lẽ hôm qua .. ơ .. bà đùa tôi à !? ‘
‘ Không hề.. tối qua Theboys cho tôi ở ké khách sạn nửa cơ !!’
‘ Sướng thế .. khi nào tôi mới được gặp Winner đây !! ‘ Mỹ Linh nói xong, Băng Băng lại tiếp lời‘ Tôi nữa, đến khi nào tôi mới gặp BigBang ?? ‘ Cả hai cứ thế môi người một bên kéo tay Y Ninh mà nũng nịu ‘ Trời .. trời, thôi dùm cái .. mà bà Huyền đi đâu rồi ! ‘ – ‘ Nó bảo đi mua đồ với con em họ, đi từ nãy chắc về ngay thôi, cơ mà bà kể tôi nghe bà gặp theboys sao đi! ‘ Thế là cả Băng Băng lẫn Mỹ Linh ngồi nghe cậu chuyện của Y Ninh, mới đầu tỏ vẻ dỗi hờn vì cứ nghĩ mấy con bạn không lo lắng cho mình nhưng rồi thấy khuôn của họ làm cho Y Ninh cảm thấy rất dễ chịu, có hơi quá nhưng Y Ninh đã nghĩ là mình sẽ lạc và mãi mãi chẳng thể gặp được nữa.