Sau một hồi giải bày tâm sự, cả đám trừ bích huyền cùng đi vào khu trung tâm mua sắm lớn nhất ở Bắc Kinh. “ Đất rộng, người đông “ Rút kinh nghiệm từ lần đi lạc trước Y Ninh bám sát không rời bạn, trong khi Mỹ Linh thì thoải mái chạy từ chỗ này sang chỗ khác ngắm ngía mọi thứ. Khi đã đuổi theo mệt mỏi, Y Ninh cầm ngay áo Mỹ Linh và Băng Băng kéo lại, thở hồng hộc mà nói “ Hai .. hai người đứng yên coi ! “
-Bà này, làm gì mà như trẻ lên 3 thế!? – Mỹ Linh nhíu mày hỏi
-Lạc một lần cũng do dụ đồ đạc, tởn rồi ! – Y Ninh đáp lời
--Nhờ vậy mà bà mới được ở cchung với idol đó – Băng Băng cười ghẹo
Y Ninh xí một tiếngr rõ dài, tỏ vẻ giận dỗi nhưng rồi cô chợt nhớ đến Bích Huyền nên hỏi
- ‘ Bích Huyền tăng động đâu rồi, nó gọi bảo tụi mình tới đây mà ‘
‘ Hầy ! ngắm đồ cho đã đi, nó đi mua sắm rồi với cả lại trong này toàn đồ đẹp chắc lại bị mêm hoặc rồi đứng lì ở chỗ nào trả giá rồi ! ‘ Mỹ Linh xua nhẹ tay nói
-‘ Nhưng mà .. tui nhờ bả mua hộ quà lưu niệm, không biết có đủ tiền không ? ‘
-Ơ .. tụi tui cũng vậy – Băng Băng đáp lời, thế là cả đám lại lo lắng chờ đợi thì từ phía xa tiếng nói trong veo phát ra từ lầu dưới “ Ê !! “ Bích huyền vừa nói to, vừa Vẫy vẫy tay chào thân thiện, làm cho đám bạn để ý mừng rỡ chạy xuống. Trên tay Bích Huyền giờ đây chỉ toàn là túi mua hàng chồng chất, túi nào túi nấy chất đầy đồ, Y Ninh nổi lòng ‘ tham lam ‘ nói đùa
- ‘ Cho tui hết được không ?? ‘
-‘ Mơ đi cưng, tui đem vể tặng bạn bè cái này, em họ cái này, chị em ruột cái này, còn riêng túi này của tui .. bà hăm có cửa “
-‘ Xí .. không thèm, mà còn cái của tui bà có mua dùm không ?? “
-‘ À .. có có “ Tay vừa lục vừa nói, “ Uả “ Bích huyền bỗng bất ngờ, rồi lại dùng tay lục sang những túi khác “ Sao lại không có nhỉ !? “
-‘ Bà bỏ quên ở đâu ? Hay là chưa mua ? “ Y Ninh liếc mắt phóng điện có chút lo lắng hỏi
-‘ À ! NHỚ rồi .. tui nhờ con hạnh giữ dùm rồi .. bà khỏi lo ‘ Bích Huyền nói như trấn an cũng làm Y Ninh đỡ lo lắng. “ Mà con nhỏ này sao lâu thế !? “ Bích huyền tay cầm điện thoại, bấm vài chữ rồi để ngay lên tai, chờ một lúc có tiếng vang lên từ bên kia điện thoại cô liền hỏi
-‘ Bình Hạnh .. em tới chưa ?? “
-‘ À ! Tới rồi, chị ở đâu thế !? “
-“ giữa trung tâm luôn này ! “
-‘ À ! em thấy chị rồi chị chờ tý nha ! “
-‘ Ừ ! ‘Bích huyền cúp vội điện thoại nhét vào túi áo, cả đám trố mắt ‘ Bình hạnh ! “ Riêng Y Ninh như đoán ra được phần nào nên để chắc chắn hơn cô thắc mắc ‘ Em họ bà hả ? ‘. Bích Huyền gật đầu lia lịa “ Chị ơi !! “ tiếng nói rõ to cất lên, trong nơi đông người làm cả nhóm phải mất một lúc để định vị nơi phát ra nó, bóng người quen thuộc đứng vẫy vẫy tay đang tiến tới, Y Ninh nheo mắt để nhìn cho rõ. Bình Hạnh bước tới gần, vui vẻ lấy 3 túi hàng nhỏ đưa cho bích huyền ‘ Nè ! ai bảo chị chạy nhanh quá đi chứ!’
-‘ Hì ! mọi người, đây là Đỗ Bình Hạnh nó bằng tuổi tụi mình nhưng vì gia phả họ hàng phức tạp nói chung nó là em tui .. Bính Hạnh đây là Băng Băng, Mỹ Linh và .. “ Bình hạnh vui vẻ nhìn từng khuôn mặt mà Bích Huyền giới thiệu và dừng ngay lại ở Y Ninh, cô mở to mắt ngạc nhiên cầm chặt lấy vai Y Ninh
-‘ Là người hồi sáng nè ! Tụi mình gặp nhau rồi đúng chứ !? ‘
-‘ Vương .. tử .. kỳ ? Đúng rồi ! “ Y Ninh nói như đinh đóng cột rồi lại không rõ ràng hoài nghi về câu nói của mình ‘ Nhưng .. tại sao mà .. ‘
-‘ Hì ! chuyện đó để giải thích sau đi.. cứ gọi mình là Bình Hạnh ! ‘ Bình Hạnh xua xua tay giống hệt cách mà Bích Huyền hay làm, trong khi cả 3 người Bích Huyền, Băng Băng, Mỹ linh đang tò mò chuyện gì đang xảy ra, họ quen nhau từ khi nào thì Bình Hạnh đã vui vẻ thay đổi không khí
-‘ Mình là tín đồ mua sắm nên có thể coi mấy chỗ này là địa bàn của mình, mình dẫn mấy bạn đi coi thử nha ! ‘ Rồi Bích Huyền cũng đổi hẳn thái độ trở nên háo hức, cả nhóm người vội rời đi theo ý kiến của Bình Hạnh.
…
-‘ TFBOYS.. TFBOYS .. TFBOYS !! ‘ Tiếng khán giả đồng thanh cùng nhau reo hò vang vọng, trên khán đài MC đã nhường chỗ lại cho 3 cậu thiếu niên trẻ đầy tài năng “ Chào mọi người chúng tôi là TFBOYS ! ‘ Cả ba chàng trai cùng cầm mic nói một cách đầy tự tin, một lần nữa dàn khán giả phấn khích lại reo hò lên, tiếng hò reo này là sức mạnh truyền đạt năng lượng cho cả ba người. Trường nhóm Tuấn Khải giới thiệu ‘ Hôm nay, tụi em lại vừa cho ra một ca khúc mới nhưng lần này là ca khúc do chính nhóm sáng tác cách đây 1 ngày và chỉ là cảm hứng nhất thời nên khá là ngắn lời hát cũng chưa hoàn thiện xong mang tên “ Vội vã “ mong các chị, bạn fans sẽ thích ! “ Nói xong, một tràng vỗ tay nổi dậy, nơi đây bây giờ tối đen như mực chỉ chừa lại 3 ánh đèn sân khấu chiếu vào 3 anh chàng, trông họ như là thiên thần hạ giới, bên dưới khán đài bảng tên nhóm, thành viên mà các fans cầm bấy giờ mới bắt đầu sáng rõ rệt như những ngôi sao lung linh trong đêm tối.. 3..2..1.. tiếng guitar đệm do Tuấn khải chơi nổi trội trong veo vang lên ngân rõ to, theo sau đó lần lượt là tiếng piano của Nguyên nguyên, tiếng trống của Dương Dương , cả ba người cùng cất tiếng hát
-‘ Đêm hôm ấy ngày đầu tôi gặp bạn, mắt bạn long lanh đẫm lệ, bạn sợ hãi điều chi ? đôi tay nhỏ bé rung rung cầm chặt.. bạn nói bạn muốn về nhà nhưng lại không thể, vậy sao không lại đây tôi sẽ đưa bạn đi, chúng ta cùng nhau về nơi bạn thuộc về .. la la la .. ngân nga ca từ vội vã, gặp nhau chẳng bao lâu, nói cũng chẳng nên câu .. la la la .. ngân nga ca từ vội vã, con đường quen thuộc hiện ra trước mắt, bạn quay mặt lại nói cảm ơn , nghiêng mình cuối đầu “ chúng ta rồi sẽ gặp lại nhau “ ! “
Kết thúc bài hát, đám đông hò reo vang dội
‘ TFEBOYS, TÔI YÊU BẠN … TFEBOYS LÀ NHẤT ! “
MC chương trình bấy giờ bước ra vừa vỗ tay vừa khen ngơi bài hát vừa rồi, cô đứng gần phía Thiên Tỉ và nói ‘ Bài hát vừa rồi thật hay đúng chứ !? khán giả có vẻ rất thích, thật ra ai là người trong 3 em sáng tác hay là cùng kết hợp với nhau ? ‘
‘ Cảm ơn mọi người, tụi em rất vui nếu mọi người thấy thích, thật ra đây là bài hát do Nguyên nguyên nghĩ ra lời và Tỉ đặt nốt, còn Tuấn Khải đây chỉ lo phần hợp âm thôi ! “ Tuấn Khải nói rồi làm mặt moe hết sức,làm hai thành viên còn lại chỉ biết nhìn nhau rồi che miệng cười,
-‘ Vậy là cả 3 em cùng nhau phối hợp, thế hoàn cảnh nào đã làm mấy em đặt lời như vậy ?’
-‘ Thật ra là một người bạn chúng em mới quen bị lạc đường nên chúng em giúp đỡ đưa cậu ấy về nhà, thời gian quen biết khá ngắn nên em lấy tên là “ vội vã “ luôn ạ ! “ Tuán Khải tiếp lời
- Lời bài hát thật đúng với nghĩa đen của nó, thế còn nghĩa bóng thì sao ? có hay không ? ‘ MC mỉm cười
-‘ Nghĩa bóng thì cũng có, bài hát muốn an ủi, động viên. Sẽ có lúc bạn đang sợ hãi điều gì đó thì khi nghe bài hát này, chúng em muốn người nghe có cảm giác bớt đơn độc hơn, ý bảo mọi chuyện rồi sẽ ôn thôi ! “ Thiên Tỉ tiếp lời
-‘ Còn Nguyên Nguyên, em nghĩ ra giải điệu bài hát khi nào ? ‘
-‘ Thật ra lúc đó chúng em đang đưa cậu bạn kia về, trên đường đi thì trời mưa với cả tiếng sét rất to tự nhiên trong đầu em lại nghĩ ra một giai điệu và cứ hát mãi.. từ ngữ cũng chẳng có ý nghĩa gì ! ‘ Vừa cười vừa hồi tưởng lại, Nguyên Nguyên lại làm cho fans tan chảy con tim, Tuấn Khải vội ghẹo chọc
-‘ Chị không biết đâu ! Nguyên Nguyên bị nghiện nên cứ hát mãi báo hại tụi em phải cầm lấy nhạc cụ và nghĩ ra lời đàng hoàng cho em ấy trên xe em ấy cứ kiểu như “ Hôm nay trời mưa to .. sấm ầm ầm la la la .. ướt đồ xe chạy la la la “ chẳng có nghĩa gì cả ! “ Cả khán đài đều bật cười, MC trò chuyện với 3 cậu bé một lúc rồi cho tổ chức trò chơi và cuối cùng là kết thúc chương trình bằng bài hát thành công nhất của TFBOYS.
…
-‘ Chết rồi trễ giờ rồi ! ‘ Bình hạnh vội vã trong trung tâm mua sắm rồi xin cáo lui, đi ba bốn bước chân như nhớ ra chuyện gì vội chạy lại cầm tay Y NINH ‘ mình mượn cô nàng này một tý nhá ! “
-‘ Hốt nó bỏ đâu cũng được ! “ Mỹ Linh ghẹo xua tay
-‘ Coi chừng đó ! “ Y Ninh tay giơ cao hình nấm đấm hù dọa nhưng rồi lại bị Bình hạnh kéo đi mất dạng. Ra tới xe hơi, Bình hạnh bảo tài xế cho xe chạy hết vận tốc tới gần quảng trường. “ két ‘ chiếc xe ngừng lại, bỏ luôn Y Ninh trên xe bình hạnh xuống ngay khi xe vừa dừng, nhìn xung quanh rồi cô vò đầu tiếc nuối ‘ A~~ thế là không kịp rồi !! “
Y Ninh bấy giớ bước xuống xe, cô mở tròn mắt, trước mặt mình bây giờ là show diễn của TFBOYS, nhưng trước cổng bây giờ chỉ còn lại vài fans đứng chụp hình
-‘ Tiếc nhỉ .. haizz .. ‘ Bình Hạnh thở dài
-‘ Đừng buồn .. ‘ Y Ninh vỗ về, mặt dù trong ruột cô bây giờ cũng chẳng khá khẫm hơn, nhưng dù có tới thì cô cũng chẳng đủ tiền để mua vé, hai con người bỏ lỡ show diễn đang tiếc nuối thì bên cạnh đó, lại có đôi ba người trông có vẻ lớn hơn Y Ninh và Bình hạnh 1-2 tuổi, trên tay vẫn còn ruy băng, áo quần và mặt thì vẫn còn stick của show vừa rồi vừa đi vừa nhẩm nhẩm lại điệu nhạc của bài ‘ vội vã ‘ lúc nãy, bỗng nhiên lại một lần nữa nghe giọng nói tiếng việt thân quen của hai bạn nữ gần ấy :
-‘ Công nhận bài mới này hay thật .. “
-‘ Còn phải nói, chỉ trong vòng một ngày mà có thể nghĩ ra thế rồi ! mấy thằng con trai nhà tôi ngày càng tài giỏi mà ! ‘
-BÀI MỚI !? ‘ Bình hạnh vội quay mắt phóng điện vào họ, lật đật chạy lại nhìn họ ba bốn giây không rời
-‘ con nhỏ này .. nó .. bị thần kinh à !? ‘ một người cứng miệng nhìn người kia nói khẽ – ‘ có khi nó bị biến thái ấy ‘, vội chuyển mặt bình hạnh bảo
-‘ Em cũng là fans đây, mấy chị cho em hỏi bài hát lúc nãy tên là gì.. em không kịp dự show hic .. ‘
-‘ Tiếc cho em quá, show hôm nay thú vị lắm, mà bài đó tên là vội vã do TFBOYS nghĩ ra cách đây một ngày khi giúp 1 người lạ trở về nhà .. điệu khá là bắt tai đó “ Người cầm bảng tên nhóm vui vẻ trả lời
-‘ Thật sao … ai mà tốt số vậychứ !? “ Bình hạnh tiếc nuối, vẫy vẫy tay chào tạm biệt mấy bà chị mới quen rồi tiến lại chỗ Y NINH. Y Ninh đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy vui mừng, mặt đỏ ửng, tim dập nhanh " Họ viết về mình chăng ? người đi lạc là mình ư ? Mình được họ để ý ư ?“ các câu hỏi lại được đặt ra trong lòng Y Ninh chờ cô giải quyết.