Chương 86:
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
"Đi đâu vậy?" Diệp Mặc trực tiếp kéo Tống Đàn Vũ một cái lôi về trên giường, Tống Đàn Vũ cảm giác được sự chênh lệch giữa mình và Diệp Mặc trong lúc đó.
"Tôi thật sự thấy hơi mệt." Tống Đàn Vũ bị Diệp Mặc đặt ở dưới thân, ngáp một cái nói, "Bây giờ tôi ngay cả sức đánh lại cậu cũng không có."
"Không sao, tôi có là được." Diệp Mặc đưa tay tắt đèn bàn, sau đó nằm một bên giường ngủ.
Tống Đàn Vũ chưa kịp phản ứng, còn tưởng rằng hắn lại làm ầm ĩ một hồi, không nghĩ tới lại ngủ nhanh như vậy.
Tống Đàn Vũ định xuống giường, Diệp Mặc mở miệng: "Ở lại với tôi đi."
Ngữ khí có chút giống một đứa bé, đột nhiên Tống Đàn Vũ có chút mềm lòng.
Tống Đàn Vũ nhìn Diệp Mặc, trong bóng tối cậu không thấy rõ khuôn mặt Diệp Mặc, chỉ là cặp mắt kia trong bóng tối đặc biệt long lanh, nhớ lại khi còn ở nhà trẻ, đó là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Diệp Mặc.
"Được rồi." Tống Đàn Vũ vẫn nhẹ dạ, nhẹ giọng trách móc, "Cậu đúng là như trẻ con vậy."
"Chỉ đối với một mình anh thôi." Âm thanh Diệp Mặc vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng Tống Đàn Vũ nghe ra được một chút ấm áp.
"Diệp Mặc." Tống Đàn Vũ kêu tên của hắn,như người được gọi tên không có phản ứng.
"Cậu yêu tôi vì cái gì?" Tống Đàn Vũ hỏi hắn.
Không hề trả lời.
"Tôi biết cậu chưa ngủ."
Không hề trả lời.
"Diệp Mặc, cậu đúng là quá lạnh lùng, có cái gì cũng không nói cho người khác, cậu như vậy thì ai hiểu được cậu đang suy nghĩ cái gì."
Lại không trả lời.
"Diệp Mặc..."
Đột nhiên cậu bị người nào đó ôm, Tống Đàn Vũ bị động tác của Diệp Mặc làm cho sợ rồi.
"Tôi buồn ngủ rồi, chúng ta ngủ đi."
Âm thanh Diệp Mặc lười biếng, tựa hồ thật sự buồn ngủ. Tống Đàn Vũ không nói gì thêm, dĩ nhiên cậu cũng buồn ngủ, vậy thôi để cho hắn nghỉ ngơi thật tốt vậy!
"Vũ nhi, yêu anh." Diệp Mặc nhẹ nhàng hôn phần cổ bị lộ ra của Tống Đàn Vũ.
Cả người Tống Đàn Vũ run lên một hồi, cậu sợ đến nỗi không dám động đậy, để Diệp Mặc đảm đương việc ôm, sau đó vô tình đi vào giấc ngủ.
Diệp Mặc nhìn người ngủ trong ngực, sủng nịch nở nụ cười nói: "Chỉ cần có anh ở bên là tốt rồi."
Sáng sớm tỉnh lại, Diệp Mặc đã làm xong món sandwich.
Tống Đàn Vũ nhìn hắn, còn có chút không thích ứng việc sinh hoạt trong nhà có thêm một người.
"Đi đánh răng rửa mặt đi." Diệp Mặc rót một chén cà phê để lên bàn đối diện.
Tống Đàn Vũ rửa mặt xong, thấy Diệp Mặc đang cho Ha Ha ăn, Diệp Mặc như vậy đột nhiên thấy ôn hòa hơn rất nhiều, cả người hắn dường như đang toả sáng.
"Xem ra cậu không phải người ghét động vật nhỉ." Tống Đàn Vũ trêu chọc nói.
"Chỉ vì anh nuôi." Diệp Mặc đổ thức ăn cho chó ra, để ở một bên, sau đó đi rửa tay.
"Được được được, là tôi nuôi." Tống Đàn Vũ cũng không thèm để ý những thứ này, ngược lại do quen biết cùng với người này đã lâu nên rất nhiều lời nói đều đã quen.
"Ăn ngon không?" Diệp Mặc hỏi Tống Đàn Vũ đang ăn say sưa ngon lành.
"Cũng khá ổn." Tống Đàn Vũ cười nói, "Không nghĩ tới cậu sẽ làm sandwich."
"Tôi chỉ biết làm bánh cơ bản một chút." Diệp Mặc nhìn cậu nói, "Nhưng cũng đủ để nuôi anh."
"Ai muốn cậu nuôi chứ!" Tống Đàn Vũ ăn xong nhìn hắn nói.
"Tống thư ký, đi thôi." Diệp Mặc lấy ra một cái cà vạt nói, "Màu đen đẹp mắt không?"
"Đẹp lắm." Tống Đàn Vũ nhìn vô cùng qua loa, tự mình đi tìm di động.
"Di động ở chỗ của tôi, lại đây." Diệp Mặc ngồi ở cửa, nói.
"Cậu cầm điện thoại thì tốt xấu gì cũng phải nói tôi một tiếng chứ, hại tôi tìm lâu như vậy." Tống Đàn Vũ tức giận, "Cậu biết tôi vừa về thì nhớ tôi ném di động đi đâu sao?"
"Anh có thể hỏi tôi." Diệp Mặc cũng không hề nóng giận, "Của anh."
Tống Đàn Vũ đưa tay nhận lấy, vừa nhìn di động, rồi nói: "Tổng giám đốc, chúng ta có đổi giờ làm việc không?"
"Tôi không thay đổi quy định của công ty anh." Diệp Mặc nhìn cậu cười, nói.
"Vậy sao cậu vẫn bình tĩnh như vậy?" Tống Đàn Vũ xù lông, "Ngày đầu tiên cậu đến công ty đã bị muộn rồi!"
"Tổng giám đốc đến muộn cũng không tính là gì đi!" Vẻ mặt Diệp Mặc không đáng kể.
"Cậu làm Tổng giám đốc như thế mà được à!" Tống Đàn Vũ có chút tức giận, "Thân là Tổng giám đốc nhất định phải làm gương cho binh sĩ, làm gương tốt cho người phía dưới."
"Ừm." Diệp Mặc đáp một tiếng.
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Tống Đàn Vũ đối với loại thái độ thờ ơ này của Diệp Mặc thật sự đặc biệt căm tức, chỉ có thể lôi kéo Diệp Mặc đi ra ngoài. Vừa đi một bên vừa nói cho Diệp Mặc làm sao để trở thành một Tổng giám đốc tốt.
"Anh thật gấp." Lúc Diệp Mặc nói câu nói này đã ngồi trên xe.
"Cậu đấy, chính là quá trẻ tuổi, nên mới đối với những thứ này càng không để tâm." Tống Đàn Vũ lão khí hoành thu thao thao bất tuyệt nói, "Tổng giám đốc không chỉ phải có năng lực lãnh đạo, mà còn phải trò chuyện nhiều hơn với những cấp dưới của mình, học được cách để hợp tác."
(*) lão khí hoành thu: có thể hiểu nôm na là phong cách làm việc của người già.
"Anh cứ như thầy giáo vậy." Diệp Mặc cười nói, "À mà anh đúng là thầy của tôi mà."
Xe dừng ở trước cửa công ty, Diệp Mặc xuống xe, Tống Đàn Vũ theo hắn lên lầu, trên đường có không ít người chào hỏi Diệp Mặc, đương nhiên loại chào hỏi này nghĩa là "Tổng giám đốc đi sớm" hoặc là "Tổng giám đốc tốt".
Những câu nói này trước đây đều là nói với Tống Đàn Vũ cậu, hiện tại đổi thành một người khác, cậu còn chưa thích ứng kịp.
"Lịch trình hôm nay thế nào?" Diệp Mặc ngồi trên ghế xoay hỏi.
Tống Đàn Vũ nhìn Diệp Mặc, đáp: "Ngày hôm nay trên cơ bản là ở trong phòng chủ tịch xem bản kế hoạch với thiết kế bản thảo."
Diệp Mặc gật đầu, ra hiệu Tống Đàn Vũ đi ra ngoài pha trà.
Tống Đàn Vũ đi pha trà, vào lúc này, thư ký Lam Hinh của Diệp Mặc lại đây hỏi: "Tổng tài đại nhân thích ứng được chưa?"
Tống Đàn Vũ không hiểu cô muốn nói gì, Lam Hinh lập tức phản ứng lại nói: "Tống thư ký cảm thấy phù hợp chứ?"
"Cũng vẫn ổn." Tống Đàn Vũ cười nói, "Cô hiện tại là?"
"Cũng là thư ký, chẳng qua hẳn là trợ lý của Tống thư ký." Lam Hinh cười, nói, "Không sao đâu, với lại tiền lương vẫn như thế. Hơn nữa so với phục vụ Diệp đại Tổng giám đốc, tôi vẫn muốn phục vụ Tống thư ký hơn."
"Cô cứ đùa tôi." Tống Đàn Vũ nghiền cà phê một cách nghiêm túc.
"Thật mà." Lam Hinh nghiêm túc theo, nói, "Tân Tổng giám đốc là một bản mặt đơ, tôi còn thấy là cực kỳ hung dữ nữa, vẫn là phục vụ Tống thư ký được hơn, dù có đùa giỡn cũng không có gì."
"Vâng vâng vâng." Tống Đàn Vũ pha cà phê xong muốn rời đi, "Làm việc cho tốt, nếu không sẽ bị đuổi việc đó."
"Đã rõ, Tống thư ký." Lam Hinh làm một động tác cúi chào với Tống Đàn Vũ.
Tống Đàn Vũ bất đắc dĩ nở nụ cười, Lam Hinh vẫn giống như trước đây, rất hoạt bát, dễ tính.
Lam Hinh vẫn theo Tống Đàn Vũ làm thư ký, tuy ngày thường nhìn như một đứa bé thích nói giỡn, nhưng năng lực làm việc rất tốt, trong những năm này khi làm việc với cậu cũng không phạm qua sai lầm gì lớn. Trong ngày thường còn thích cùng mọi người nói đùa, là người làm cho cao tầng khi tụ hội thấy hài lòng.
"Sao lâu vậy?" Diệp Mặc thả văn kiện trên tay xuống, hỏi.
"Tôi nói chuyện với một đồng nghiệp ở phòng giải khát một chút." Tống Đàn Vũ thẳng thắn nói, chuyện này không có gì để che giấu.
"Ừm." Diệp Mặc tiếp tục nhìn văn kiện, ánh mắt liếc nhìn Lam Hinh bên ngoài cửa kính một chút.
"Lam Hinh làm ở Du Diệp bao lâu rồi?" Giờ cơm trưa, Diệp Mặc hỏi Tống Đàn Vũ.
Tống Đàn Vũ sửng sốt một chút, rồi nhìn Diệp Mặc, suy nghĩ một chút nói: "Cô ấy 22 tuổi đã đến Du Diệp, tính đến hiện tại đã năm năm."
"Hai mươi bảy tuổi." Diệp Mặc nói, "Công ty chuẩn bị cắt giảm biên chế."
"..." Tống Đàn Vũ trầm mặc, sau đó vẫn là không nhịn được hỏi hắn, "Cô ấy làm rất tốt, tại sao muốn..."
"Anh đã không còn là Tổng giám đốc." Diệp Mặc nhìn cậu, nói, "Công ty giảm biên chế là chuyện hợp tình hợp lý, anh không cần thiết quản nhiều như vậy."
"Có thể như vậy, nhưng Lam Hinh..."
"Lam Hinh nhất định phải cắt." Ngữ khí Diệp Mặc kiên định, trong lúc nhất thời Tống Đàn Vũ ở thế hạ phong.
"Vậy cậu cho tôi một lý do." Tống Đàn Vũ hỏi hắn, "Lam Hinh làm việc rất tốt, cậu dựa vào cái gì cắt người ta?"
Diệp Mặc giương mắt nhìn Tống Đàn Vũ, hỏi: "Anh thích cô ta sao?"
Tống Đàn Vũ sửng sốt một chút, mặt lập tức đỏ, hoang mang hoảng loạn giải thích: "Thích, nhưng không phải là loại yêu thích kia như cậu tưởng tượng."
"Hóa ra không phải là sự yêu thích giữa bạn bè à!" Diệp Mặc nhíu nhíu mày nói, "Xem ra nhất định phải cắt."
"Hả, cái gì!?" Tống Đàn Vũ chưa kịp phản ứng, khi phản ứng lại, Diệp Mặc đã cơm nước xong xuôi, tính toán rời đi.
Tống Đàn Vũ vội vội vàng vàng đuổi theo, nói: "Chỉ là yêu thích giữa bạn bè với nhau. Vừa rồi tôi cho rằng cậu nghĩ tới là kiểu thích khác."
"Ồ." Diệp Mặc vào thang máy, Tống Đàn Vũ đuổi kịp.
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
~~end chương 86~~