Chương 87:
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
"Đừng nói là cậu nghĩ tôi thích cô nàng đó nên mới cắt biên chế người ta đấy!?" Tống Đàn Vũ cẩn thận từng li từng tí một hỏi.
Diệp Mặc không hề trả lời, Tống Đàn Vũ cũng không nói gì.
Mặc dù biết Diệp Mặc không phải người hay xử trí theo cảm tính, có thể là từ khi Diệp Mặc trở thành tổng giám đốc Du Diệp, Tống Đàn Vũ mới phát hiện, chỉ cần là chuyện có liên quan đến cậu, hắn chắc chắn sẽ làm ra chuyện khác người.
Giống như bây giờ vậy, tùy tiện giảm biên chế người ta!
Tống Đàn Vũ bấm nút tầng trệt, nhìn Diệp Mặc, Diệp Mặc nhìn cậu, lấy tay che camera, rồi nhẹ nhàng hôn trán Tống Đàn Vũ một cái.
Mặt Tống Đàn Vũ như nằm mộng, vẻ mặt Diệp Mặc bình tĩnh, giống như không có chuyện gì vừa xảy ra vậy.
"Cậu... làm gì vậy!" Tống Đàn Vũ tức giận, "Ở công ty không được làm như vậy, bị người khác nhìn thấy sẽ có chuyện đấy."
"Là do anh cứ liên tục nhìn chằm chằm vào tôi, tôi cho rằng anh muốn vậy." Diệp Mặc tỏ ra vô cùng oan ức, "Với lại tôi có che camera lại."
Mặt Tống Đàn Vũ co giật, đây là đang khoe khoang nói mình cao sao?
"Cậu còn biết cậu là tổng giám đốc à?" Tống Đàn Vũ vô cùng nghiêm khắc nói, "Hình tượng của cậu rất quan trọng, quy định công ty là trong thời gian làm việc không được hôn môi yêu đương."
"Thế lúc nãy chúng ta vừa làm là yêu đương sao?" Diệp Mặc lý giải như vậy, logic hoàn toàn thần kỳ như thế.
"Không phải" Tống Đàn Vũ mới vừa nói một nửa, thang máy "Keng..." một tiếng, cửa mở ra.
Lam Hinh hơi kinh ngạc nhìn hai người, sau đó cung cung kính kính nói một câu: "Chào tổng giám đốc và Tống thư ký."
"Ừ." Mắt Diệp Mặc lạnh lùng nhìn cô một cái, rồi rời thang máy.
Tống Đàn Vũ còn đang suy nghĩ những lời mới vừa nói có bị Lam Hinh nghe được hay không, cho nên nhất thời không có phản ứng.
Lam Hinh nhìn Tống Đàn Vũ, cười nói: "Sao thế, tổng giám đốc quá tuấn tú, đẹp trai đến nỗi khiến anh hồn siêu phách lạc luôn sao?"
"Cô lại đùa giỡn." Tống Đàn Vũ hoàn hồn nói, "Cô phải làm việc chăm chỉ đấy."
"Biết rồi mà, Tống thư ký." Lam Hinh cười trả lời, "Tống thư ký cũng phải cố gắng ở chung với tổng giám đốc, dù quan hệ có tốt đến mấy, cũng không cần nịnh nọt tổng giám đốc, sẽ bị phê bình đó."
"Ừm, tôi biết rồi." Tống Đàn Vũ ra thang máy.
Diệp Mặc ngồi trên ghế sô pha nhìn Tống Đàn Vũ tiến vào, sau đó hỏi: "Bức vẽ thiết kế Hồng Kiều là anh phụ trách sao?"
"À, có thể nói là tôi tự thiết kế." Tống Đàn Vũ nhìn bản vẽ trong tay Diệp Mặc nói, " Dự án này thật vất vả mới lấy được, cho nên tôi phải phụ trách thiết kế."
"Thiết kế không tệ." Diệp Mặc khẳng định nhìn thiết kế của Tống Đàn Vũ, "Nhưng tôi không hiểu những thiết kế này, anh nói một chút đi!"
Nói đến chuyện thiết kế, Tống Đàn Vũ liền nói nhiều hẳn lên, cậu với Diệp Mặc bàn về linh cảm khi thiết kế, còn có phải làm sao thiết kế cho đẹp, cậu cứ thế nói một tràng.
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Diệp Mặc không ngắt lời cậu, cũng không nghiêm túc nghe, hắn chỉ yên tĩnh nhìn người này thao thao bất tuyệt, có chút hạnh phúc.
Tống Đàn Vũ nói xong, nhìn Diệp Mặc hỏi: "Thế nào?"
"Ừm, rất tốt." Diệp Mặc không chột dạ lập tức trả lời.
" Khẳng định cậu không nghe." Khẩu khí Tống Đàn Vũ có chút xem thường, "Cậu đấy, chỉ có thể làm tổng giám đốc thôi."
"Tôi phụ trách trả lương, anh phụ trách thiết kế." Diệp Mặc cười nói, "Sau này vẫn có thể tiếp tục như vậy."
"Cậu không thể làm việc cho tốt sao?" Tống Đàn Vũ cảm giác mình đang mang theo một đứa bé, giống như khi còn làm ở nhà trẻ vậy.
Tuy dáng vẻ thay đổi, tính cách cũng thay đổi, nhưng một phần hồn nhiên với cái tính thẳng thắn khi còn bé vẫn tồn tại.
"Buổi tối muốn ăn canh trứng." Đột nhiên Diệp Mặc nói.
Phản ứng Tống Đàn Vũ có hơi chậm, sao tự nhiên nói bữa tối muốn ăn cái gì.
"Bữa tối sao?"
"Ừm." Diệp Mặc đáp, "Đã lâu không có ăn cơm anh nấu."
"Ừm." Tống Đàn Vũ nhìn hắn, "Còn gì nữa không?"
Diệp Mặc suy nghĩ một chút, rồi dùng khẩu khí có chút trẻ con bổ sung thêm: "Thịt sợi vị cá."
"Vậy thì chờ một chút nữa tan làm tôi sẽ đi chợ mua chút đồ ăn."
"Tan làm chúng ta cùng đi!" Diệp Mặc nói tan làm liền tan làm, "Với lại chỉ có một chút văn kiện, đi xong về xem cũng được."
Tống Đàn Vũ ngay cả gan muốn đánh đứa nhỏ kích động này cũng có rồi, đi tới kéo lại Tổng tài đại nhân nhất định phải đi, nói: "Cậu có thể đừng tùy hứng như thế được không?"
"Này không gọi tùy hứng, cái này phải gọi là quyền lợi." Diệp Mặc tìm cho mình một lý do rồi đàng hoàng trịnh trọng nói, "Đi, Tống thư ký theo tôi đi gặp một khách hàng quan trọng."
Tống Đàn Vũ không kịp phản ứng, sao lại đột nhiên muốn gặp khách hàng rồi?
Thế nhưng, Diệp Mặc không cho cậu biết thời gian cụ thể thế nào đã lôi kéo Tống Đàn Vũ vào thang máy, đi đến bãi đỗ xe lấy xe, thắt chặt dây an toàn cho Tống Đàn Vũ, lái xe tới chợ, động tác làm liền một mạch.
"Gặp khách hàng?" Tống Đàn Vũ ngồi trên xe nhỏ giọng hỏi.
"Gặp khách hàng, chẳng qua khách hàng hôm nay là tôi." Diệp Mặc cười nói, "Làm rất tốt."
Tống Đàn Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, Diệp Mặc vẫn cứ như con nít, muốn làm cái gì là làm cái đó.
Chỉ là Tống Đàn Vũ không biết, Diệp Mặc tùy hứng như thế này vẻn vẹn chỉ giới hạn ở một mình cậu.
Tống Đàn Vũ đối với trò trẻ con của Diệp Mặc vẫn không biết nên lấy cái từ ngữ gì để hình dung, ngược lại mỗi lần Diệp Mặc lái xe đến khi hắn dừng xe, quá trình này cũng khiến cậu sợ hãi không thôi.
"Nhanh lên một chút, nếu không họ sẽ bán hết đồ ăn ngon đó." Diệp Mặc giục cậu xuống xe.
Tống Đàn Vũ có chút run chân xuống xe, lão nhân gia cậu đây không chịu nổi dằn vặt như vầy a.
Diệp Mặc bất đắc dĩ nở nụ cười, đưa tay đỡ lấy cậu nói: "Nếu như sau này để anh chơi thuyền hải tặc với tôi..."
(*) trò chơi thuyền hải tặc: là trò ngồi trên cái thuyền thật bự có hai phía đối diện trong thuyền, sau đó thuyền đưa qua đưa lại theo chiều dọc:>>> có trong RunningMan á mọi người ( tui chỉ nghĩ tới trò đó thôi, ai có trò nào cụ thể hơn thì cmt bên dưới nha mọi người)
"Không, tôi tuyệt đối sẽ không chơi với cậu." Tống Đàn Vũ lập tức phủ định lời nói của Diệp Mặc, "Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không chơi với cậu."
Diệp Mặc gật đầu, hai người bắt đầu đi chợ mua thức ăn.
Diệp Mặc không thể nào chịu được mùi vị hỗn tạp ở chợ nên Tống Đàn Vũ để hắn chờ bên ngoài, Diệp Mặc tỏ rõ từ chối, cuối cùng, Diệp Mặc vẫn đi vào theo cậu, chỉ là toàn bộ hành trình dùng khăn tay che miệng.
Lúc đi ra Diệp Mặc nói: "Sau này chúng ta đi siêu thị."
Tống Đàn Vũ cười: "Siêu thị mắc lắm."
"Tôi không thiếu tiền." Diệp Mặc mạnh mẽ cực kỳ nói, tựa hồ dự định cả đời sẽ không bao giờ đi vào chợ nữa.
"Vậy sau này một mình tôi tới là được rồi." Tống Đàn Vũ đem đồ ăn để trên ghế sau xe.
"Tôi muốn nhìn dáng vẻ anh lúc mua đồ ăn." Diệp Mặc khởi động xe nói.
Tống Đàn Vũ sửng sốt một chút, mặt không hiểu ra sao đã đỏ như gấc, nhưng vẫn là không nhịn được hỏi hắn: "Mua đồ ăn có gì đáng xem chứ?!"
"Nhìn anh đi mua thức ăn có một cảm giác như gia đình vậy." Diệp Mặc sủng nịch nhìn cậu cười, "Thích xem dáng vẻ Vũ nhi chăm chỉ làm việc, đặc biệt đẹp trai đến mê người."
"Thật sao?" Tống Đàn Vũ có chút thẹn thùng hỏi ngược lại, được một người cực kỳ đẹp trai khen, cậu thật sự siêu hài lòng.
"Đúng vậy." Diệp Mặc nhìn cậu sủng nịch.
"Nhìn đường." Tống Đàn Vũ lập tức khuyên răn, "Cậu đang lái xe, nghiêm túc chút."
"Dạ." Diệp Mặc đáp, sau đó chân ga liền đạp tới cùng, Tống Đàn Vũ sợ không dám nói lời nào, sao vừa mới một lời không hợp liền phóng xe đi chứ? Đứa nhỏ này có lúc nào suy tính một chút tới năng lực chịu đựng của trái tim lão niên của người ta không chứ!
"Tới rồi."
Vốn là phải mất 20 phút đi đường, mạnh mẽ biến thành mười phút, Tống Đàn Vũ hoàn toàn không biết nên phải hình dung ra sao với kỹ thuật lái xe của Diệp Mặc.
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Lúc đèn đỏ chuyển màu, trên đường vắng xe, thời điểm vừa dừng xe lại bắt đầu chạy đi, ngược lại chỉ cần có thể rút ngắn được thời gian hắn đều làm, hơn nữa làm ra đặc biệt có thứ tự.
Tống Đàn Vũ cầm đồ ăn lên lầu, Diệp Mặc giúp cậu mở cửa, né Ha Ha muốn nhào về phía thịt, Tống Đàn Vũ liền đi vào nhà bếp.
~~end chương 87~~