Hơn 20 phút sau, trước cửa nhà Mai Hương Ngạn.
Mai Hương Ngạn từ phòng bếp đi ra thì nghe tiếng chuông cửa, một giọng đàn ông từ phòng ngủ truyền ra: “Để anh mở cửa cho.”
Mai Hương Ngạn đặt đĩa thức ăn xuống nói: “Không sao, anh cứ bận việc của anh đi.” Nói rồi cô nàng đi thẳng ra cửa.
Mở cửa ra thì thấy ngay cô bạn thân mới nói chuyện qua điện thoại vào lúc sáng với mình bây giờ đang đứng trước cửa nhà của mình.
Khương Khải Ngọc thấy cô bạn mở cửa chưa kịp cười chào hỏi chỉ thấy trước mắt, Mai Hương Ngạn với vẻ mặt hốt hoảng đóng sập cửa lại.
Khương Khải Ngọc vẻ mặt ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt, cô kiên nhẫn gõ cửa lần nữa, không động tĩnh, lại gõ một lần, không động tĩnh.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho cô nàng, vừa gõ cửa nhưng đợi ba phút cũng cũng không có động tĩnh gì.
Đang lúc cô tức không chịu được chuẩn bị giơ chân lên đạp cửa thì đột nhiên cửa mở ra
Thấy biểu tình khẩn trương khi mở cửa ra của Mai Hương Ngạn, Khương Khải Ngọc liếc mắt một cái đã biết cô bạn có chuyện gì đó giấu mình nhưng vẫn làm như không có gì mà thong thả đi vào: “Cậu làm gì vậy, mở cửa rồi còn nhốt mình ở ngoài làm gì? Gõ cửa đau cả tay mà không ra, gọi điện cháy cả máy mà không nghe đừng nói với mình là cậu giấu cái gì trong nhà đấy nhé?”
Cô nàng chột dạ vội nói: “Làm gì có, chỉ là mình vào dọn dẹp lại phòng tránh cậu nói mình bừa bộn quá thôi.”
Mai Hương Ngạn khi đóng cửa lại thấy đôi giày nam còn ở đó thì vội đá vào một góc. Nhưng dù Mai Hương Ngạn có nhanh đến mấy cũng không nhanh bằng mắt của Khương Khải Ngọc, cô chỉ cần dùng khóe mắt là đã thấy rồi, còn có cả áo vest bị Mai Hương Ngạn nhét vội vào trong vách sô pha và tường nữa.
Cô làm như không phát hiện gì cả, kéo vali vào phòng khách.
Vừa đi xung quanh nhà vừa nói: “Vậy cũng không cần phải nhốt mình ở ngoài chứ, để mình vào trước rồi dọn cũng được mà.”
“Vì...vì...”
Nhìn thấy cô nàng vội đến mức không nói được lời nào cô cũng không muốn ép nữa, nói lảng sang chuyện khác: “Một năm qua sống một mình như thế nào rồi?”
Mai Hương Ngạn cười đi theo sau: “Vẫn tốt a. Cậu cũng biết nghề làm diễn viên như mình thì giờ giấc cũng không cố định, có khi đến sáng mới về cũng có khi đến cả ngủ cũng không có thời gian ngủ. Dù sao cũng quen rồi nên mọi chuyện cũng cảm thấy không có gì.”
Đi đến phòng ăn thấy trên bàn có một bát cháo thì hỏi: “Giờ này mới ăn sáng sao?” Nói rồi chợt “a” một tiếng: “Cũng phải, lúc nãy mới thức mà bây giờ ăn sáng cũng là hợp lý.”
Nghe câu đầu của cô Mai Hương Ngạn lạnh cả người nhưng đến câu thứ hai cô nàng như trút được gánh nặng: “Người ta mới giao hàng đồ ăn sáng tới. Cậu ăn gì chưa, hay là ăn chung với mình đi.” Vừa nói còn vừa kéo ghế ra cho cô ngồi nữa.
Khương Khải Ngọc từ tốn ngồi xuống ghế mà cô nàng kéo ra cười khinh nói: “Như vậy không tốt đâu, lỡ có người nói mình ăn đồ của cậu thì không hay lắm đâu. Phải không, Hàn tổng?”
Câu cuối cùng cô hướng về phía ban công cười lạnh nói.
Nghe cô nói xong Mai Hương Ngân cảm thấy hốt hoảng, mồ hôi lạnh đổ ra cả lưng máy móc quay đầu hướng về phía ban công.
Từ ban công bước vào, một chàng trai khoảng 22-23 tuổi khuôn mặt điển trai, mặc trên người bộ vest đen. Khí chất của anh làm cho người ta cảm thấy anh là một người khó gần, lạnh lùng.
Khương Khải Ngọc cảm thấy buồn cười, đừng nhìn hắn có vẻ ngoài khó gần mà lầm. Ai là người quen thân thiết với anh mới biết thật ra bên trong con người này đặc biệt nói nhiều và đặc biệt dở hơi.
Chàng trai đi đến bên cạnh Mai Hương Ngạn ngồi xuống như đã thành thói quen nhìn về phía Khương Khải Ngọc: “Cô Khương, đã lâu không gặp.”
Khương Khải Ngọc nở nụ cười ôn hòa nói: “Đúng là đã lâu không gặp! Hàn tổng có thể cho tôi biết tại sao anh lại ở nhà bạn tôi không?”
Không đợi Hàn Thiên Dịch lên tiếng Mai Hương Ngạn nhìn cô nói giọng lắp bắp: “Tiểu... Tiểu Ngọc, không phải như cậu nghĩ đâu. Bọn mình chỉ là...”
Khương Khải Ngọc liếc nhìn cô nàng một cái, Mai Hương Ngạn đang nói cũng không dám nói nhiều thêm một chữ nào, cô quay lại nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt trầm giọng: “Tại sao anh ở đây?”
Hàn Thiên Dịch rất thẳng thắng nói: “Tôi đến thăm Tiểu Ngạn.”
Khương Khải Ngọc cười lạnh: “Tiểu Ngạn!? Khi nào thì anh và Tiểu Ngạn lại thân nhau đến vậy?”
Hàn Thiên Dịch cười thản nhiên nói: “Tại sao lại không? Cô thì có quyền gì mà xen vào chuyện của chúng tôi.”
Khương Khải Ngọc khoanh tay dựa người vào sau ghế: “Vậy ý anh là hai người đang bên nhau?.”
Nói xong cô đưa mắt nhìn về phía Mai Hương Ngạn.
Hàn Thiên Dịch đưa tay nắm lấy tay Mai Hương Ngạn cười nhẹ gật đầu nói: “Phải.”
Khương Khải Ngọc không để ý đến Hàn Thiên Dịch mà nhìn Mai Hương Ngạn sắc mặt đang trắng bệch.
Mai Hương Ngạn suy nghĩ gì đó rồi kiên định gật đầu nói: “Phải. Mình và Thiên Dịch đang ở bên nhau.”
Sau đó cô nàng thấy Khương Khải Ngọc mặt lạnh dần đi, đứng dậy kéo vali đi ra cửa. Cô nàng hoảng loạn vẫy tay ra khỏi tay Hàn Thiên Dịch chạy đến nắm lấy tay mặt như sắp khóc nói: “Tiểu Ngọc...”
Khương Khải Ngọc vùng tay khỏi cô nàng điềm tĩnh nói: “Cô Mai, xin lỗi, chúng ta không thân đến mức gọi nhau thân mật như vậy.”
Mai Hương Ngạn kinh ngạc nhìn bạn thân của mình, nắm chặt tay cô lần nữa, vừa khóc vừa nói: “Không, không, Tiểu Ngọc cậu nghe mình nói đi. Mình thật sự không phải cố tình gạt cậu đâu. Mình chỉ sợ cậu biết rồi sẽ giận mình giống như bây giờ vậy. Biết rõ cậu giận người kia như thế mà mình còn qua lại với bạn của anh ta. Mình xin lỗi. Nếu cậu không thích mình sẽ không qua lại với Thiên Dịch nữa.”
Nghe cô nàng nói Khương Khải Ngọc mặt cũng không đổi sắc chỉ là liếc nhìn Hàn Thiên Dịch một cái.
Người nào đó nghe Mai Hương Ngạn vì Khương Khải Ngọc mà muốn cắt đứt quan hệ với mình thì nụ cười bên môi liền cứng đờ, mặt biến từ xanh thành trắng rồi từ trắng thành xanh.
Chứng kiến muôn vàn sắc thái khuôn mặt của Hàn Thiên Dịch mà Khương Khải Ngọc không khỏi cười thầm trong lòng.
Nếu là lúc trước thì có ai sẽ nghĩ một tổng tài lạnh lùng như thế lại có thể thay đổi sắc mặt nhanh như vậy vì một người chứ.
Giờ xem ra chỉ có cô ngốc Mai Hương Ngạn đang đứng ngây ngốc không biết nguy hiểm đang đến gần này đây.
Hàn Thiên Dịch đứng dậy nắm lấy tay cô nàng nói bằng giọng lạnh lùng: “Mai Hương Ngạn! Em dám nói lại lần nữa không?”
Mai Hương Ngạn cúi thấp đầu nói: “Em không muốn nhìn thấy Tiểu Ngọc lại phải buồn. Chúng ta...”
Hàn Thiên Dịch cười lạnh ngắt ngang lời cô: “Em sợ cô ấy buồn? Vậy sao em không suy nghĩ cho cảm xúc của anh? Em đã hỏi ý anh chưa?”
Mai Hương Ngạn lắc đầu, cắn môi, nước mắt lặng lẽ rơi trên khuôn mặt khả ái của cô.
Trong lòng cô chỉ nghĩ được nếu như cô quen với Thiên Dịch thì một ngày nào đó họ sẽ gặp người kia và nếu để Khải Ngọc gặp lại người kia chắc chắn sẽ lại đau lòng như trước kia.
Hàn Thiên Dịch giơ tay chỉ vào mặt Khương Khải Ngọc gằn từng chữ: “Em vì cô ta mà phụ anh? Em chưa từng xem trọng tình cảm của chúng ta, không chịu nổi dù chỉ một cái nhìn của cô ta?”
Mai Hương Ngạn lắc đầu như trống bỏi, nước mắt đầm đìa nắm lại tay anh: “Không phải, không phải như vậy. Anh nghe em giải thích được không?”
Mai Hương Ngạn có thể nhìn thấy được sự đau đớn tổn thương trong mắt của Hàn Thiên Dịch, cô nàng càng khóc dữ dội hơn nữa.
Khương Khải Ngọc nhìn họ như vậy thật không đành lòng đùa họ nữa. Dù sao nếu không phải suy nghĩ cho cô thì Mai Hương Ngạn sẽ không tuyệt tình như vậy với Hàn Thiên Dịch.
Thật ra cô cũng không cố tình làm khó anh ta nhưng để đảm bảo chắc chắn thì cô vẫn muốn thử người đàn ông này, cô muốn biết anh ta có giống với những người bạn của mình ăn chơi của mình hay không?