Muốn Nói Yêu Em

Chương 19: Chương 19




“Sao anh lại tới đây? Đợi bao lâu rồi?”

“Làm sao anh biết em ở chỗ này? Đến thành phố A lúc nào? Tại sao không gọi điện cho em?

“Anh không tức giận chứ? Làm sao sắc mặt kém như vậy?”

Cô vừa nói xong thì phát hiện, sát lại gần thấy sắc mặt Giang Thừa Mạc tái nhợt, đôi môi cũng không còn màu, đôi mắt trên khuông mặt càng trở nên đen sâu thẳm, nếu xem nhẹ sự lạnh lẽo mãnh liệt từ khối cơ thể này tản ra, anh thật sự rất giống lời tả trong miệng quạ đen của Thẩm Dịch, trở thành tiểu bạch kiểm.

Giang Thừa Mạc mím môi không nói lời nào, Tống Tiểu Tây túm tay áo anh, sán lại gần hơn, hai người mặt đối mặt, cô đánh giá khuôn mặt kia kỹ càng một lần, cuối cùng giống như phát hiện ra điều mới mẻ: “Anh bị bệnh?”

Cô vươn tay sờ trán anh, Giang Thừa Mạc không làm gì dựa vào sô pha, không tránh né, càng không nói câu kinh điển “Nói giống cái gì” kia, chỉ lạnh lùng nhìn động tác của cô, vẫn mím môi không nói lời nào.

Tống Tiểu Tây cảm thấy không có gì khác thường mới hơi yên tâm, nhìn bộ mặt lạnh như băng của anh nhưng không có dáng vẻ tức giận, nhịn không được lại muốn đùa giỡn, vỗ vỗ mu bàn tay anh, đột nhiên cảm xúc dâng trào không nhịn được sờ sờ vài cái, sau đó bày ra vẻ mặt tươi cười: “Anh thế mà cũng có thể bị bệnh? Cầu xin anh không cần bày ra bộ mặt thối như vậy tới, hai anh em với nhau, chẳng lẽ anh còn có thể vĩnh viễn không gặp em sao? Cũng đặc biệt tới thành phố A gặp em, rõ ràng là nhớ em, có phải không? Anh cũng không cần mạnh miệng.”

Giang Thừa Mạc lạnh lùng liếc nhìn cô, cúi đầu hừ một tiếng, rốt cuộc mở miệng: “Anh có chuyện nên đến thành phố A, không phải vì em.”

Tâm tình Tống Tiểu Tây rất tốt, mặt mày vẫn hớn hở: “Chẳng lẽ em không phải chuyện của anh sao?”

Giang Thừa Mạc mím chặt môi, sau đó từ từ nói: “Xem ra thủy thổ thành phố A đồng nhất với chỉ số IQ của em. Ở đây một tuần, cũng chỉ học được tự mình đa tình.”

Tống Tiểu Tây không để bụng, tiếp tục ôm chặt cánh tay của anh, tựa vào bả vai anh: “Dù sao anh cũng chỉ mạnh miệng thôi. Làm xong việc tại sao anh không trở lại thành phố T luôn? Vẫn ngồi đây chờ em trở về, trừ nhớ em còn cái lý do gì khác sao? Anh đã tự mình đến, cũng không cần thể hiện khuôn mặt khó chịu, Diêm Vương mặt lạnh ở đây, người khác đến cũng bị sợ không dám ở lại rồi. Anh ăn cơm chưa? Đói bụng không? Khát chưa? Nếu không chờ một chút đi ăn cơm với em?”

Giang Thừa Mạc liếc cô một cái, môi mỏng động, lạnh lẽo nói sự thật: “Không rảnh. Tám giờ tối nay lên máy bay, trở về thành phố T với anh.”

“…”

Ngay lập tức Tống Tiểu Tây buông lỏng cánh tay của anh, thu lại nụ cười: “Anh nói đùa hả?”

Cô nhìn ánh mắt hờ hững của anh, lạnh mặt nói: “Em đã chuẩn bị tốt vé máy bay rồi.”

Giọng nói Giang Thừa Mạc đơn giản lưu loát: “Hủy bỏ.”

“Anh không muốn ở lại thành phố A chơi hai ngày sao?”

“Không có hứng thú.”

Tống Tiểu Tây nghiến răng, thay đổi thái độ, nghiêm túc nhìn anh, mong vẻ mặt và khí thế không thua kém anh: “Em không trở về.”

Giang Thừa Mạc một tay chống cằm, ngón trỏ gõ nhẹ nhẹ lên thành ghế sô pha, giọng nói càng nhẹ hơn: “Sợ rằng không do em.”

“Em sẽ không quay trở về!”

Tống Tiểu Tây càng tức giận, nghĩ muốn nói nữa, Giang Thừa Mạc liếc mắt qua, toàn bộ lời nói phía sau giữ nguyên ở cổ họng. Kìm nén đến khuôn mặt đỏ bừng cũng không có can đảm nói lớn ra ngoài, không thể làm gì khác hơn là cứng đầu quay đi chỗ khác, từ trong mũi tức giận “Hừ” mạnh.

“Em cũng có thể không trở về.” Anh nhìn cô, chậm rãi nói, “Nhưng tối hôm nay em không trở về, về sau cũng không cần về nữa.”

Lúc Ngải Mộc bước vào khách sạn, Tống Tiểu Tây đang đưa cánh tay cố với lấy chiếc ví tiền màu trắng trong tay Giang Thừa Mạc, mà người đó một tay khoác lên ghế sô pha, một tay đưa ra xa bên ngoài, trong bàn tay đó là chiếc di động, tóm lại cách Tống Tiểu Tây khoảng 3cm, đợi cô đứng dậy chạy tới anh cũng nhanh chóng giãn khoảng cách.

Khách quan mà nói, trước mặt mọi người, như này thật không có chút hình tượng nào.

Ngải Mộc làm như không thấy vẫn duy trì vẻ mặt thường ngày đi tới gần, rất nhanh nghe được vài câu rải rác:

“Thời hạn ba năm? Em còn tính ở lại thành phố A? Sao không mua luôn nhà ở đi?”

“Trả em ví!”

“Trong ví tiền tờ nào là do em tự mình kiếm?”

“…”

Cách một lát, lại nghe thấy: “Lý Duy Diệp đưa? Em tính bắt người tay ngắn?”

“Chẳng lẽ anh chưa từng đưa đồ cho phụ nữ sao? Người ta bắt anh nhu nhược cái gì?”

“Bây giờ không chịu nổi sao? Trừ bỏ dám trốn nhà ra đi, còn dám cãi lại anh?”

“Đây không phải là trốn nhà ra đi! Người trốn nhà ra đi lúc đi còn có thể gửi tin nhắn gọi điện thoại cho anh sao? Sao anh có thể đội cái mũ đấy lên đầu em?”

Lại cách một lát, nghe thấy: “Buổi trưa ăn gà chiên? Sao em không trực tiếp ăn đồ hỏng luôn đi?”

“Gà chiên thì sao? Cũng không phải Hạc đỉnh hồng! Người khác cũng ăn nhiều năm như vậy, trăm năm em mới ăn một miếng cũng sẽ không lập tức bị độc chết!”

“Em không vệ sinh còn nói lý lẽ cái gì?”

Chờ một lát nữa, cuộc nói chuyện càng thêm không đúng: “Viết linh tinh cái gì ở điện thoại di dộng? Chữ Tống không phải chữ Tống, chữ lệ không phải chữ lệ(*), theo sau xuân hoa thu nguyệt kiểu này… chỉ có trách em chết sớm thôi! Tống Tiểu Tây!”

(*) Chữ lệ: loại chữ thông dụng thời Hán. (theo QT)

Tống Tiểu Tây tức giận đến đỏ bừng cả mặt, bị Giang Thừa Mạc quát, trừng mắt nhìn anh một cái, giận dỗi vung tay từ ghế sô pha đứng dậy, quay đầu đi, bị Giang Thừa Mạc bắt được tay.

“Chạy đi đâu?”

Tống Tiểu Tây dùng sức hất ra, không thành công, ngược lại bị kéo lảo đảo thiếu chút nữa ngã ngồi lên đùi anh, khó khăn mới bắt được tay ghế sô pha giữ cho thẳng người, càng tức giận hơn, nếu không phải giữ được một chút lý trí, cô đã giơ chân: “Em tức giận! Đang tức giận! Chỉ cần nhìn khuôn mặt đùa giỡn của anh! Em cũng tức giận lắm rồi! Anh hiểu không? Hiểu không?”

Giọng nói Giang Thừa Mạc vẫn lạnh nhạt như cũ: “Tốt nhất em nên tỉnh táo một chút. Em có nửa giờ lên tầng thu thập hành lý gì đó của em.”

“…”

Tống Tiểu Tây còn định phát tác, Ngải Mộc đứng cách bọn họ một chỗ không gần không xa nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Thân hình cô dừng lại, xoay đầu lại rất nhanh, thấy rõ ràng người tới, mọi biểu hiện trên khuôn mặt bỏ xuống.

Ngải Mộc ưu nhã đứng đó, giọng nói chầm chậm coi như không có việc gì nói: “Giang tiên sinh, Tống tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong.”

Giang Thừa Mạc khẽ nghiêng đầu, đưa ví tiền cho Tống Tiểu Tây: “Em còn mười phút.”

Tống Tiểu Tây quay đầu bước đi.

Chờ bước vào phòng, Tống Tiểu Tây tức giận đùng đùng cắm thẻ, coi cái cửa là Giang Thừa Mạc đẩy mạnh ra, vậy mà chân cô vừa mới bước vào, sau đó lại đứng im không cử đông nữa.

Chính giữa phòng khách nhỏ có một cái bàn, trên bàn bày hoa tươi, những cây nến cùng với đồ ăn tinh xảo. Ánh nên ấm áp vốn thầm lặng an tĩnh tràn ngập cả căn phòng, vì động tác mở cửa mạnh mẽ của Tống Tiểu Tây mà chập chờn, Tống Tiểu Tây ngốc trệ chớp mắt, thậm chí quên bật đèn.

Sau đó có tiếng bước chân trên sàn gỗ, bóng dáng của Lý Duy Diệp từ cửa phòng ngủ đi ra.

Kế tiếp trừ ánh nến đang cháy, hầu như trong nháy mắt tất cả đều dừng lại.

Lý Duy Diệp phá vỡ yên lặng trước tiên, đi về phía trước, ‘lạch cạch’ vài cái mở đèn, ánh sáng đổ xuống, mọi điều mơ mộng trở về thực tại. Anh nhìn Tống Tiểu Tây, lại lướt qua cô thấy Giang Thừa Mạc, cuối cùng ánh mắt u tối hiện ra một chút ý cười: “Giang tiên sinh tới thành phố A lúc nào?”

Giang Thừa Mạc gật đầu coi như chào anh, nói đơn giản: “Hôm nay.”

Tống Tiểu Tây quay đầu nhìn về phía Lý Duy Diệp thì anh đã khôi phục lại nụ cười tiêu chuẩn ngày thường, cử chỉ lịch sự và ấm áp: “Bao giờ thì đi?”

“Tám giờ tối có chuyến bay.”

Lý Duy Diệp nhíu mày: “Đi nhanh như vậy?”

“Tôi và tiểu Thất cùng đi.” Ngón tay Giang Thừa Mạc từ nắm lại thả lỏng ra, phủi phủi quần và vạt áo, cười nhẹ, hạ cằm, giọng điệu khách sáo: “Hai người chắc có việc muốn nói, tôi tránh trong chốc lát tiện thu dọn hành lý giúp tiểu Thất.”

Anh nói xong lập tức đi thẳng vào phòng ngủ, không tiếng động đóng cửa lại.

Loại trùng hợp cộng thêm việc không có thương lượng, quả thực rất giống tình huống xảy ra trong những câu chuyện cẩu huyết. Nhưng mà nghĩ lại, Lý Duy Diệp xuất hiện lúc này là hợp tình hợp lý. Vừa rồi ở dưới sảnh cô và Giang Thừa Mạc cãi nhau một lúc, đã vượt qua thời gian Lý Duy Diệp đoán, vốn anh muốn xuất hiện cùng với bữa tối dưới ánh nên trong phòng cô, nhưng giờ chỉ còn lại khó xử và xấu hổ.

Tống Tiểu Tây học thuộc bài nhạc phủ «Khổng Tước Đông Nam phi» lãng mạn, một lần phát hiện ra rằng buồn bực khó chịu cộng thêm đen đủi của mình còn hơn cả Tiêu Trọng Khanh.

Cảm giác áy náy tràn đầy trời đất xông tới. Dùng lý trí mà nói khách quan, đều do lỗi của Giang Thừa Mạc. Anh không mời mà tới, độc đoán chuyên tài, còn tự mình quyết định cô đi hay ở, thậm chí trước mặt Lý Duy Diệp vẫn bày ra thái độ đương nhiên đúng đắn làm người khác nghiến răng nghiến lợi. Lúc ở thang máy Tống Tiểu Tây còn luôn miệng mắng anh vô cùng ác độc, mà bây giờ nhìn thấy Lý Duy Diệp, lòng cô tràn đầy nặng nề ảo não còn áy náy, thậm chí cô còn không có dũng khí ngẩng đầu nhìn lại đôi mắt dịu dàng xinh đẹp kia.

Lý Duy Diệp nhìn cô, đánh vỡ trầm mặc: “Buổi tối hôm nay em đi?”

Tống Tiểu Tây cúi đầu nhìn mũi chân, sau đó lấy hết dũng khí nhìn sắc mặt của anh: “Anh sẽ không vui à?”

“Quả thực anh không quá vui mừng.”

Ngay lập tức Tống Tiểu Tây lại cúi đầu.

Lý Duy Diệp kéo ghế để cho cô ngồi xuống, kéo một cái khác để mình ngồi, rồi nhìn cô, nói: “Nhất định phải đi?”

Giọng nói của anh dịu dàng, không mang một tia tức giận, áy náy của Tống Tiểu Tây lại càng sâu hơn, vẻ mặt cũng duy trì như thế, chần chừ một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhắm mắt gật đầu.

“Gấp gáp như vậy là có chuyện gì sao?”

Từ trong kẽ răng Tống Tiểu Tây cúi đầu nặn ra: “Cũng không có…”

“Là ý kiến của Giang tiên sinh rồi.”

Giữa mấy câu Lý Duy Diệp chuyển rời rõ ràng, lại theo sát câu trả lời của cô, khiến lần đầu tiên Tống Tiểu Tây cảm thấy anh đang muốn gây sự. Chỉ là giọng nói hết sức bình tĩnh, trên mặt không nhìn ra vui buồn, cô xác định hồi lâu cũng không thấy cái gì không đúng, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu.

Giọng nói của anh vẫn rất ôn hòa: “Không phải cơm tối em cũng không ăn ở nơi này hả?”

Tống Tiểu Tây gật đầu liên tục cũng mất đi hơi sức, chỉ coi như là cam chịu.

Nụ cười của Lý Duy Diệp biến mất hơn nửa, yên lặng nhìn cô một lát, nhẹ nói: “Tống Tiểu Tây, anh là bạn trai của em.”

Anh nhìn vẻ mặt rối rắm cộng thêm áy náy cùng với xấu hổ của cô, dừng một chút, giọng nói hòa hoãn đi một ít: “Theo lẽ thường, không có người đàn ông nào chứng kiến bạn gái mình không có lý do gì bỏ mình ở lại còn có thể cảm thấy vui mừng. Anh cũng như vậy.”

Tống Tiểu Tây trừ bỏ động tác nhìn mũi chân cũng không làm gì khác: “Đúng, đúng là không chấp nhận được…”

Anh lại nhìn cô một lát. cho đến khi da đầu cô tê dại đi, con ngươi muốn rơi xuống, mới nhẹ nhàng nói: “Vậy anh muốn được bồi thường, cũng không có gì là quá đáng chứ?”

Tống Tiểu Tây ngẩng đầu lên: “Anh muốn bồi…”

Lời của cô còn chưa nói hết, thắt lưng đã bị giữ, một giây kế tiếp trên môi truyền tới một nụ hôn. Một giây sau, Lý Duy Diệp lui trở lại, tay vẫn giữ trên eo cô, cách lớp áo mỏng truyền tới sự ấm áp, anh sờ vành tai của cô, cười nhạt: “Sau khi đến nơi nhớ gọi điện cho anh.”

Trên đường đến sân bay Tống Tiểu Tây và Giang Thừa Mạc cũng không nói với nhau một câu. Từ lúc đi ra khỏi khách sạn, Ngải Mộc và tài xế đã ngồi trong xe, dọc đường đi ra sân bay là một mảnh yên lặng, bốn người ở trong một không gian, thậm chí còn nghe được tiếng hít thở của từng người. Ở ghế đằng sau, hai người vẫn không ngừng nhìn mắt đối phương, ánh măt không tốt của Tống Tiểu Tây nhìn sang, ánh mắt Giang Thừa Mạc lạnh lẽo như từ Bắc cực nhìn lại, Ngải Mộc trước vô ý nhìn thấy qua kính chiếu hậu, không đổi sắc mặt nhìn thằng, rồi cúi đầu đọc tạp chí như chưa có gì xảy ra, mà tài xế cũng bị không khí lạnh lẽo này làm rối rắm, có một lần sơ ý suýt vượt đèn đỏ.

Chờ lên máy bay, Giang Thừa Mạc bắt đầu ho khan. Anh đè tiếng ho rất thấp, Tống Tiểu Tây hí mắt nhìn sau đó đeo tai nghe nhắm mắt lại, coi như không nhìn không nghe thấy. Vậy mà sau đó anh bắt đầu ho nhiều, nữ tiếp viên hàng không thường xuyên phải đưa nước nóng và khăn lông ấm, rốt cục khiến Tống Tiểu Tây mở mắt ra.

Tống Tiểu Tây thản nhiên nhìn một lát, cuối cùng bỏ tai nghe ra, vừa giúp anh vỗ lưng vừa lấy cốc nước tới bên miệng anh, nói: “Anh làm sao thế hả?”

Giang Thừa Mạc liếc mắt nhìn cô một cái, uống hai ngụm nước cô đưa, cau mày hạ thấp giọng ho khan. Tống Tiểu Tây nghe một lát, lại mở miệng: “Mới vừa rồi không thấy anh ho mà. Đột nhiên cảm lạnh hả? Cũng không đúng… Buổi chiều lúc gặp sắc mặt anh rất không tốt. Anh bị cảm à? Bị cảm sao không mặc nhiều quần áo vào?”

Giang Thừa Mạc chỉ im lặng không nói, đợi nữ tiếp viên hàng không rời đi mới đẩy tay cô ra, dựa vào ghế của mình, mí mắt cũng không nháy, chậm rãi nói: “Anh không mù quáng như em.”

Tống Tiểu Tây nghẹn lời, đặt chén nước qua một bên, đeo tai nghe lên lần nữa, xoay lưng về phía anh đắp chăn chuẩn bị ngủ tiếp. Tỉnh một lát đột nhiên nghiêng đầu, tháo tai nghe ra, hung tợn nghiến răng: “Người tốt thật sự không được đáp lại, anh coi ý tốt của người khác thành lòng lang dạ thú!”

Cách tiếng ho Giang Thừa Mạc cười nhạo: “Em nói sai rồi, là người ác tự có người ác trị.”

“Anh có ý gì?”

Giang Thừa Mạc chỉ cười lạnh một tiếng, nhắm mắt vờ ngủ say, mặc kệ Tống Tiểu Tây ầm ỹ như nào cũng không để ý tới cô nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.