Muốn Nói Yêu Em

Chương 20: Chương 20




Giang Thừa Mạc không lên tiếng, nhiều lần khích bác không có kết quả, Tống Tiểu Tây không nói chuyện với anh nữa. Hai người cứ như vậy mãi cho đến khi ra cabin vẫn chưa hòa giải, ra khỏi máy bay Tống Tiểu Tây luôn đi cách Giang Thừa Mạc năm mét, hơn nữa ở giữa còn có Ngải Mộc.

Ba người cùng nhau về bãi đỗ xe, sau một thời gian, bước chân Giang Thừa Mạc chậm hơn, Ngải Mộc cũng đi chậm lại theo, chỉ có Tống Tiểu Tây không tiếng động buồn bực đi về phía trước, cho đến khi nhìn thấy một đôi giày cao gót màu đen, cô dừng một chút, ngẩng đầu lên.

Sau đó liếc mắt thấy gương mặt lạnh lùng của Giang Thừa Mạc. Anh mím môi, bởi vì khuôn mặt hơi tái nhợt, nên đôi mắt đen sâu thẳm càng trở lên bí hiểm, mặc dù khoảng cách không gần, nhưng vẫn cảm thấy kinh sợ như cũ, thậm chí giống như bình thường, liếc mắt cảnh cáo cô một cái.

Tống Tiểu Tây ưỡn ngực, không chịu yếu thế trừng nhìn lại, mơ hồ thấy anh khẽ hừ một tiếng, sau đó nghiêng đầu tiếp tục đi về phía trước.

Đi được một đoạn, Giang Thừa Mạc tiếp tục dừng lại. Vậy mà lúc này anh nhìn tới đã không thấy bóng dáng Tống Tiểu Tây đâu nữa. Ngải Mộc thấy trong nháy mắt khuôn mặt Giang Thừa Mạc trở nên lạnh hơn, rất nhanh hiểu được đảo mắt tìm một vòng, một giây sau ở chỗ bắt taxi thấy được bóng dáng màu trắng.

Ngải Mộc dùng dư quang trong khóe mắt liếc nhìn sắc mặt Giang Thừa Mạc, lại nhìn bóng lưng không xa của Tống Tiểu Tây, dừng một chút, rất nhanh gọi: “Tống tiểu thư…”

Bước chân Tống Tiểu Tây dừng lại, quay đầu lại nhìn, nhìn cô (NM), cắn môi, nhìn chằm chằm Giang Thừa Mạc hét lên: “Em không cần ngồi một xe với anh trở về! Em muốn đi đâu thì đi! Không cần anh xen vào! Em muốn trở về thành phố A!”

“Tống tiểu thư!”

Ngải Mộc còn muốn nói nữa, Giang Thừa Mạc đã xoay người đi về phía trước. Sau một lúc thấy Ngải Mộc vẫn đứng tại chỗ, dừng chân quay đầu lại, trầm giọng nói: “Để cho nó đi.”

Anh nói xong tiếp tục đi về bãi đậu xe, Ngải Mộc nhìn Tống Tiểu Tây một chút, khẽ cau mày, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì, bước chân nhanh đi theo.

Dĩ nhiên Tống Tiểu Tây sẽ không nói như thế mà trở về thành phố A, sau khi cô trơ mắt nhìn Giang Thừa Mạc và Ngải Mộc biến mất ở cửa kính, thì xách hành lý đi đến chỗ đón xe. Chờ vào taxi, bác tài xế trung niên nhìn nhìn qua gương chiếu hậu, thấy vẻ mặt khó chịu của Tống Tiểu Tây, cười nói: “Tiểu cô nương cãi nhau với bạn trai à?”

“… Không phải.”

Bác tài xế vẫn cười cời: “Con gái nhà chú với cháu không hơn nhau mấy, lúc làm mình làm mẩy không phải là người thân thì chính là bạn trai. Cái người xinh đẹp, đáng yêu lại biết điều như vậy, cũng sẽ không cãi nhau với người thân chứ? Thật không phải là bạn trai chọc giận cháu sao?”

“Chú à, chú đoán sai rồi.”

“Vậy là cãi nhau với người thân à?”

“…”

“Đối với ba mẹ cháu sao? Hay là anh chị em?”

“…” Tống Tiểu Tây nói, “Là anh cháu. Anh ấy cho rằng cháu không chào hỏi đi thành phố khác, rất tức giận, sau đó tự quyết định đi bắt cháu trở về.”

Bác tài xế cười một tiếng: “Cái này thì có gì phải cáu giận? Anh cháu lo lắng cho cháu, đây là chuyện tốt mà. Cháu suy nghĩ xem, một mình cháu ở bên ngoài, mình thì chơi vui vẻ, nhưng không biết rằng lại đang hành hạ người trong nhà. Thực lòng quan tâm cháu mới có thể tức giận. Trên đường phố này tùy tiện có một người, họ dù có đi chân trời góc bể, cậu ấy cũng không để ý tới họ làm gì.”

“…”

“Chú cũng có em gái, cô ấy hơn hai mươi đã lập gia đình, lại muốn đi xa, tại sao, đoạn thời gian kia không quen, mỗi ngày còn trách mắng cô ấy. Lúc đó cô ấy hận chú đến nghiến răng nghiến lợi, sau khi biết sự thật còn không phải là chịu đựng. Tính khí anh cháu giờ đang tức giận, lại giống như bị bệnh, cháu nhường anh một chút không phải tốt sao, cháu đi theo một chút, chờ tâm tình cậu ấy tốt hơn, nghĩ muốn cái gì không phải tùy ý cháu sao? Gia đình nào mà chả kỳ lạ? Những thứ gì đó đao chém không đứt, trên đời không gì trân quý bền chặt hơn máu mủ ruột thịt đâu.”

“…” Tống Tiểu Tây im lặng một lúc, yếu ớt mở miệng, “Chú à, chú xuất thân là quan ngoại giao đi.”

Tống Tiểu Tây trở về nhà, ngồi trong bồn tắm hồi lâu. Xung quanh quá yên tĩnh, mội mình cô không tự chủ được lại suy nghĩ về Giang Thừa Mạc, cuối cùng bay bổng, tưởng tượng những chuyện Giang Thừa Mạc sẽ làm khi tức giận. Mặc dù cô biết mọi suy nghĩ đều rất quỷ dị, nhưng vẫn không nhịn được ác ý suy đoán.

Ví dụ như, Giang Thừa Mạc sẽ đoạt tuyệt quan hệ anh em với cô, sau đó bắt cô giao chìa khóa nhà của anh, hủy bỏ tất cả thẻ phụ ngân hàng cùng với thẻ hội viên tập Gym của cô; ví dụ như, Giang Thừa Mạc sẽ giận chó đánh mèo lên trường học của cô, từ chối tất cả lời mời tọa đàm từ đại học T, thậm chí ngay cả học bổng cũng có thể hủy bỏ; lại nói ví dụ, Giang Thừa Mạc đuổi Cáp Đa ra khỏi nhà, từ chối nuôi tất cả thú nuôi, thậm chí ngay cả cha mẹ cô cũng không muốn gắp mặt.

Tống Tiểu Tây càng nghĩ càng thấy hoang đường, chợt nhỡ tới mình bị chứng vọng tưởng , lập tức dừng lại. Cô nghĩ nửa ngày, quyết định không so đo với Giang Thừa Mạc, hơn nữa cho mình một bậc thang: Nếu như trong vòng ba ngày Giang Thừa Mạc hủy bỏ mọi thẻ ngân hàng, thẻ hội viên của cô, cô sẽ đoạt tuyệt quan hệ với anh; nếu như anh không làm như vậy, cô sẽ bỏ qua chuyện cũ, hơn nữa nếu một tuần Giang Thừa Mạc không chủ động, cô sẽ xuống núi sang nhà anh.

Ba ngày sau đó, cuộc sống Tống Tiểu Tây vẫn như cũ, ngoại trừ không có tin tức gì của Giang Thừa Mạc. Năm ngày sau đó, Tống Tiểu Tây không thể ngồi yên, hoàn toàn không có một chút tin tức nào về anh.

Cho đến ngày thứ bảy cô sắp chống đỡ không nổi rồi thì Giang Thừa Mạc vẫn không có tin tức gì. Định lực từ nhỏ của Giang Thừa Mạc đã mạnh hơn những người khác quá nhiều, khi còn bé, lúc cô và Thẩm Dịch đi ngắm hoa sơn trà, chơi ném cần thượng, Giang Thừa Mạc vẫn không có động tĩnh gì ngồi ở thư phòng chơi cờ vây với thầy giáo, hơn nữa là từ sáng đến tối, giờ ăn cơm trưa đều do dì giúp việc bưng vào.

Hết giờ học, Tống Tiểu Tây chạy thẳng tới nhà Giang Thừa Mạc. Bây giờ là giờ người giúp việc theo thời gian đến dọn dẹp, với tính cách tỉ mỉ kỷ luật nghiêm của Giang Thừa Mạc, 99% là anh ở công ty làm việc hoặc họp và đàm phán ở công ty khác, tóm lại, chắc chắn sẽ không ở nhà. Theo tính toán của cô, cô ở trong nhà của anh đợi tối anh trở về, nếu như anh chịu cho cô sắc mặt tốt, mọi chuyện trong quá khứ sẽ tan thành mây khói, chuyện như vậy dĩ nhiên không thể tốt hơn; nếu như anh tiếp tục bày khuôn mặt thối đó, cô chỉ có thể dùng thủ đoạn dụ dỗ, thử làm cơm một lần, nói những lời ngon ngọt, sau đó nhìn mặt anh mà thừa cơ hành động tiếp.

Nhưng điều khiến cô không ngờ đó là, không những Giang Thừa Mạc và Cáp Đa đều ở nhà, mà còn có người thứ ba nữa. Tống Tiểu Tây cầm chìa khóa nhà mở cửa, ngó vào phòng bếp một chút thì thấy một khuôn mặt, không khỏi trố mắt ra nhìn: “Dì Vương?”

Dì Vương là người phụ trách ăn uống trong nhà họ Giang, đây là lần đầu tiên Tống Tiểu Tây thấy bà ở nhà Giang Thừa Mạc. Tống Tiểu Tây còn đứng tại chỗ, dì Vương đã lau tay cười híp mắt đi tới: “Tiểu Tây đến à? Vừa đúng lúc dì đang làm đậu hũ sở trường của nhà Giang, đợi lát nữa nhất định phải ở đây cùng nhau ăn cơm.”

Bà thấy Tống Tiểu Tây nhìn về phía thư phòng, nói: “Con tìm anh Thừa Mạc sao? Thừa Mạc đang ở phòng ngủ đấy. Hai ngày nay Thừa Mạc ngã bệnh, không đi công ty.”

Tống Tiểu Tây thu hồi ánh mắt: “Ngã bệnh? Bệnh gì ạ?”

“Cũng không có gì lớn lắm. Chỉ là virus cảm, hơi dứt lại bệnh, hai ngày nay còn phát sốt, vẫn chưa lui. Phu nhân để dì tới chăm sóc Thừa Mạc, làm cháo dinh dưỡng cho Thừa Mạc ăn.”

Tống Tiểu Tây “À” một tiếng: “Vậy anh… anh Thừa Mạc giờ đang nghỉ ngơi sao?”

“Chắc vậy. Mới vừa rồi bác sĩ đến châm cứu, hiện tại là đang nằm ngủ.” Dì Vương chỉ về phía phòng ngủ, “Con muốn thăm Thừa Mạc thì trực tiếp đi vào thì tốt hơn, nhẹ một chút là được. A Mạc thiếu gia cũng rất nhớ con đấy.”

Tống Tiểu Tây nghĩ, hiện tại đoán chừng anh mới không cần cô, có thể nhịn không bóp chết cô cũng không tệ rồi. Chờ dì Vương quay lại phòng bếp, cô nhẹ nhàng đi thẳng tới phòng ngủ, mở cửa ra. Bên trong rèm cửa sổ dày cộm che hết ánh sáng mặt trời, có vài phần mờ ảo, mà một người một chó đang ngủ say trên giường.

Tống Tiểu Tây rón rén đi qua, tỉnh lại trước là Cáp Đa nằm bên chân Giang Thừa Mạc, thấy cô nó ai oán một tiếng thật thấp, đôi mắt đen láy nhìn Giang Thừa Mạc, cách cái chăn cào cào móng trước, thấy anh không phản ứng, lại cúi đầu, khôi phục thành cục bông trắng tiếp tục nằm xuống. Mà vị ở trên giường kia một tay để ở dưới gối đầu, chăn đắp từ cằm trở xuống bao bọc cả người chặt chẽ, sắc mặt ửng hồng, hô hấp đều đặn, không nhúc nhích.

Đôi mắt kia lúc nhắm làm người khác có cảm giác khác biệt rất lớn khi mở ra. Giờ phút này mi tâm khẽ nhíu thành nếp rất nhỏ, lông mi dài và dày che kín con ngươi, nhìn qua cả người trầm tĩnh và ôn hòa hơn rất nhiều so với ngày thường. Tống Tiểu Tây cúi người xuống nhìn một lát, yên lặng, chợt nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: “Kỳ cục, khó chịu, không có tình cảm. Khuôn mặt đẹp như vậy mà lại lãng phí. Tại sao có nhiều phụ nữ thích anh như vậy? Thật không có con mắt.”

Cô nói xong anh vẫn không tỉnh, mà cô lại không có chuyện gì làm, không thể làm gì khác hơn là ngồi trên ghế sô pha, tùy tiện cầm một quyển tạp chí về kinh tế xem. Đợi cô đổi tư thế ngồi hai lần, Giang Thừa Mạc vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Cô lấy một quả táo trên tủ đầu giường, ngồi gọt, một lát sau cuối cùng nghe được động tĩnh.

Cô ngẩng đầu lên, Giang Thừa Mạc đã mở mắt ra, đang dựa vào giường ngồi dậy, liếc nhìn cô một cái, mi tâm bắt đầu nhíu lại: “Em tới làm gì?”

Giọng nói của anh có mấy phần khàn khàn, màu sắc trên khuôn mặt cũng không quá tốt, Tống Tiểu Tây tự nhủ trong lòng lần thứ 180 phải rộng lượng dịu dàng, không thể so đo với bệnh nhân kiêm đứa trẻ nhỏ này, nuốt xuống một hơi, bày ra khuôn mặt tươi cười: “Em nghe nói anh phát sốt, liền tới thăm anh một chút. Anh ăn táo không? Em gọt xong lấy cho anh nhé.”

“Em nghe ai nói?”

Tống Tiểu Tây nghẹn ở cổ họng: “Vừa rồi em gọi điện cho thư ký đắc lực Ngải Mộc của anh, cô ấy nói cho em biết.”

“Gọi lúc nào?”

Tống Tiểu Tây lại nghẹn họng: “Mới vừa rồi.”

“Mới vừa rồi là lúc nào?”

“Một giờ trước, được chưa?”

Giang Thừa Mạc nhìn cô chằm chằm, nói chậm rãi: “Một giờ trước Ngải Mộc từ nơi này rời đi với bác sĩ.”

“…”

“Còn nữa, em thật sự muốn ăn trái cây của bệnh nhân? Một ít bản năng đều đi theo thần kinh của em ở lại thành phố A rồi hả?”

“…” Tống Tiểu Tây không muốn tốn hơi sức, “Không ngờ em chủ động tới thăm anh đều là sai lầm rồi? Giờ em đi được chưa?”

Cô chỉ nói chứ không hành động. Giang Thừa Mạc nhìn cô một cái, cười nhạo, khẽ ngửa ra sau, dựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần.

Tống Tiểu Tây lại bị anh làm nghẹn lại, nhìn vẻ mặt bởi vì ốm mà nhuộm đầy phần mệt mỏi, cùng với bàn tay bị đeo băng do truyền nước, miễn cưỡng đè xuống ý muốn cãi nhau, nói: “Dì Vương làm đậu hũ anh thích ăn.”

Giang Thừa Mạc vẫn nhắm hai mắt, chậm rãi nói: “Thứ anh thích ăn không phải cái đó.”

“…” Tống Tiểu Tây nhịn một ngụm tức, “Vậy anh thích ăn cái gì?”

“Em quan tâm chắc?”

Rốt cuộc Tống Tiểu Tây không thể nhịn được nữa: “Giang Thừa Mạc, anh bới lông tìm vết à?”

Giang Thừa Mạc cũng mở mắt ra: “Tống Tiểu Tây, đây là thái độ đến thăm người bệnh của em?”

Tống Tiểu Tây vỗ tay vịn, bỏ tạp chí xuống, xoay người rời đi.

Chờ tới lúc ăn cơm hung, Giang Thừa Mạc rửa sạch tay sau đó ngồi xuống bàn ăn, nhìn dì Vương vẫn còn bận rộn trong bếp, chậm rãi mở miệng: “Dì Vương, hai bát là được rồi.”

“Hả? Dì Vương dừng tay, vẻ mặt nghi hoặc, “Tiểu Tây không ăn ở đây sao? Dì cố ý muốn lưu con bé lại, tại sao lại chỉ hai bát?”

Giang Thừa Mạc nâng mí mắt nhìn cô: “Không phải là em phải đi sao?”

Rốt cuộc Tống Tiểu Tây tức giận không chịu nổi nữa, cơn tức như pháo hoa nổ tung đầy trời, giận đến mức nổ đom đóm mắt, cầm lấy túi trên ghế sô pha, đã văng cửa, trong nháy mắt đóng rầm lại.

Tống Tiểu Tây cố gắng niệm Phật để thanh tâm quả dục, cứ như vậy qua hai ngày, đến ngày thứ ba nhận được điện thoại của Trần Thanh Hân.

Cô có cảm giác mâu thuẫn với người này gấp mười lần so với Tống Thường Thanh, cùng lúc cô lại có cảm giác kính sợ hơn Tống Thường Thanh gấp trăm lần. Hai cảm giác này khiến cô luôn luôn đau đầu khi nhận điện thoại, vậy mà cô phải ngoan ngoãn nghe.

Mặc dù thoạt nhìn Trần Thanh Hân ưu nhã dịu dàng, nhưng mà chân chính gặp gỡ mới biết luôn ra lệnh cho người khác, đối với con gái của mình cũng vậy. Tiếng nói nhàn nhạt, giọng điệu không cho cự tuyệt: “Tiểu Tây, nghe nói gần đây con cãi nhau với Thừa Mạc.”

“…”

“Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?”

Tống Tiểu Tây hít một hơi, nhẹ giọng nói: “Chỉ là chuyện nhỏ, qua một thời gian sẽ tốt hơn.”

“Chuyện nhỏ còn có thể khiến Giang Thừa Mạc tức giận đập điện thoại di động?”

“…”

Trần Thanh Hân dừng một chút, nói: “Buổi chiều có việc gì không, đi dạo phố một vòng với ta.”

Tống Tiểu Tây theo chỉ định của Trần Thanh Hân tới cửa hàng Ngọc Thạch, vừa vào đã thấy Trần Thanh Hân ngồi ở ghế salon nghe nhân viên nói gì đó. Bà mặc một chiếc áo xanh dương dệt kim hở cổ, trên cổ đeo một sợi dây chuyền ngọc trai, tóc gọn gàng trang điểm tinh xảo tỉ mỉ, lông mày không khỏi hiện lên sự ưu nhã, đang nhẹ tay chống cằm, thỉnh thoảng gật đầu một cái, giống như cảm thấy gì đó, lúc Tống Tiểu Tây đi vào liếc mắt nhìn sang.

Bà chỉ cô ngồi vào chỗ đối diện, đợi sau khi cô ngồi xuống chỉ những hạt châu Ngọc Thạch trong suốt trên chiếc khay tinh xảo kia, nói: “Nhìn xem con thích cái gì?”

“Mẹ, con không thiếu cái này.”

“Hôm nay chỉ muốn mua trang sức quần áo giày dép cho con.” Trần Thanh Hân nhìn cô, lại bổ sung thêm, “Tóc cũng cần chỉnh sửa lại.”

“…”

“Con là con gái, bây giờ là thời gian xinh đẹp nhất, không thấy cứ lôi thôi lếch thếch như thế quá phí phạm bản thân sao?”Sắc mặt Trần Thanh Hân nghiêm túc, “Hơn nữa con cũng nhanh tốt nghiệp, trong tủ quần áo không thể chỉ treo mỗi quần jean, áo sơ mi, đều phải chuẩn bị trang sức và lễ phục. Chính trong phòng quần áo của con có mấy đôi giảy cao gót, găng tay và lễ phục?”

“…”

Trần Thanh Hân chỉ mấy viên xanh xanh vàng vàng, nói với nhân viên phục vụ đang khom người xuống: “Xin gỡ xuống.”

Đợi phục vụ nhận lệnh đi, Trần Thanh Hân nói với cô: “Một lát nữa con cùng ta đi tới tiệm châu báu khác xem.”

Xem ra Trầnh Thanh Hân cho là trước mắt tạm thời Tống Tiểu Tây không thể trở thành một thục nữ chân chính từ trong ra ngoài, nên tối thiểu muốn cô bên ngoài cũng có một chút dáng vẻ giống thục nữ. Vì thế cả một buổi chiều, Tống Tiểu Tây phải thay mấy chục bộ lễ phục, mua hơn mười đôi giày, chọn hơn mười đồ trang sức, đợi cô mệt không thể nói được nữa, mới đổi lại được nụ cười hài lòng của Trần Thanh Hân, nhân viên cửa hàng bưng tới cà phê, một bên chậm rãi khuấy, một bên mở miệng: “Con nên sớm có cái dạng này.”

Tống Tiểu Tây từ từ nhắm mắt chịu đựng bộ tóc mới bắt loạn xoăn xoăn của mình, cúi đầu “Vâng” một tiếng.

“Nghe nói người bạn trai của con gần đây, là công tử Lý Duy Diệp ở thành phố A?”

Tống Tiểu Tây chỉ coi là cam chịu.

“Con suy nghĩ thế nào? Về sau đính hôn với cậu ta sao?”

Tống Tiểu Tây mở mắt, từ trong gương nhìn bóng dáng mẹ của mình: “Mẹ, người không phải đi quá xa rồi chứ?”

“Một ít cũng không xa, ngược lại chính là do con không suy nghĩ thấu đáo.” Trần Thanh Hân đặt cốc cà phê xuống, cũng nhìn cô từ trong gương, “Tuổi con không nhỏ, ta không hi vọng con lấy tình yêu làm mục đích sau này. Ta nghe nói, Lý Duy Diệp là người không tệ, ở thành phố A coi như tạm được. Nếu như con thực sự thích cậu ta, mà cậu ta cũng thích con, vậy thì dễ hiểu. Nhưng nếu chỉ muốn thử, không có dự định tiến tới, vậy ta khuyên con nên kết thúc sớm. Ta không hi vọng một tuần sau gặp lại con sẽ cho ta kết quả.”

Tống Tiểu Tây trầm mặc một lúc, nhỏ giọng nói: “Mẹ, đây là chuyện của chính con chứ?”

Trần Thanh Hân nhìn sắc mặt của cô, thở dài: “Nếu con nghĩ như thế, vậy chuyện của con ta sẽ không nhúng tay vào nữa. Ta chỉ nhắc nhở con một câu, không cần theo đuổi những thứ không thuộc về mình, như vậy con sẽ bỏ qua rất nhiều thứ khác.”

Tống Tiểu Tây mím môi không nói.

“Mặt khác, hi vọng về sau có thể chú ý tới phong cách thể diện của mình.” Trần Thanh Hân nói, “Mặc kệ là họ Tống họ Trần còn là họ Thẩm họ Giang, không có đứa con gái nào cẩu thả với chính bản thân mình như con. Trước kia Thừa Mạc bảo vệ con quá kỹ, nhưng về sau con nên làm quen với nhiều người khác. Không thể chỉ mặc quần jean, áo sơ mi không trang điểm chải chuốt đi gặp người như thế.”

“…”

“Còn nữa, mặc kệ lý do gì, ta hi vọng con với Thừa Mạc thôi tranh cãi. Ta không biết các con vì sao gây gổ, nhưng ta hi vọng con nhận lỗi trước. Ta và cha con… Chúng ta không đủ tư cách cha mẹ, Thừa Mạc chăm sóc con nhiều năm, con hồi báo cậu ấy cái gì?”

“…”

Tống Tiểu Tây xây dựng tâm lý cả ngày, ngày thứ ba lần nữa đến nhà Giang Thừa Mạc. Lần này cô quyết định đập nổi chìm thuyền, nếu như vẫn không thành công,về sau mặc kệ Trần Thanh Hân có là Ngọc Hoàng đại đế ra mặt, cho dù Ngũ Lôi Oanh Đỉnh đánh cô xuống mười tám tầng Địa ngục, cô sẽ không bao giờ đi giải hòa với Giang Thừa Mạc nữa.

Lần này dì Vương đã về nhà lớn, thấy cô mở cửa Cáp Đa vui vẻ chạy tới, cắn cô dẫn cô về phòng ngủ. Tinh thần Giang Thừa Mạc so với trước kia kém hơn, mặc quần áo ngủ màu đậm, chiếc cằm và gò má trắng hơn, đôi môi cũng không còn màu sắc, nhưng anh không ngủ, đang nằm đầu giường, tư thái lười biếng đọc tạp chí, nhận thấy cô đi vào, mí mắt cũng không ngẩng lên.

Có câu nói Tiên lễ Hậu binh(*). Tống Tiểu Tây đang bị anh kích thích cho nổi giận trước nên cố nén nhịn, giọng điệu hòa hoãn hơn so với lần trước: “Không phải anh sốt hơn đó chứ?”

(*) Tiên lễ Hậu binh: Trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực. (QT)

Giang Thừa Mạc không trả lời, cô trực tiếp ngồi mép giường anh, sờ thử trán anh, nói: “Không phải anh nói em không mang trái cây sao?” rồi chỉ cạnh cửa, “Em trở về nhớ nha.”

Giang Thừa Mạc vẫn không nói lời nào, Tống Tiểu Tây lấy tờ tạp chí của anh nhìn, mở miệng: “Anh xem mấy cái biểu đồ số liệu này cũng không thấy mệt sao? Em tới đọc cho anh «Đi tìm thời gian đã mất» được không?”

Cô thấy anh vẫn mím môi không lên tiếng, rốt cuộc lại không nhịn được nữa, tức giận vứt bỏ tạp chí, lớn tiếng: “Giang Thừa Mạc! Rốt cuộc anh xong chưa? Anh muốn gây sự cũng phải có nguyên nhân chứ? Em trêu chọc anh ở đâu? Em trêu chọc anh như nào? Em để công ty anh đóng cửa à? Em làm anh bị cảm phải nằm chuyền nước à? Em cũng không phải là đống lộn xộn linh tinh gì đó! Em cũng không phải virus! Không phải chỉ có bạn trai thôi sao? Hủy nhân duyên người khác sẽ bị sét đánh anh có biết không? Chẳng lẽ em còn không có tự chủ quyết định việc của mình? Anh…”

Lời của cô vì bị một cảm xúc ấm áp trên môi làm cho dừng lại, tiếp theo một giây, Tống Tiểu Tây trừng lớn hai mắt, đầu óc trống rỗng.

Giang Thừa Mạc đã lùi lại, nói: “Bây giờ em đã hiểu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.