Edit: Hyukie Lee
Triêu Đăng nghe được một tiếng cười khẽ.
“Ngài gọi tên tôi như vậy, sẽ làm tôi cho rằng đột nhiên ngài yêu tôi.”
“…”
Ngón tay Tang nhè nhẹ vẽ theo xiềng xích trói buộc Triêu Đăng, âm thanh leng keng vang động trong căn phòng trống rỗng càng thêm rõ ràng, tơ lụa
lộng lẫy làm nổi bật da dẻ trắng nõn, y có thể cảm giác được bàn tay hắn xoa lên bờ lưng trần trụi, theo đường cong đến xương cụt đầy tính ám
chỉ.
“Em có một giấc mơ.” Bỗng nhiên Triêu Đăng nói: “Anh dẫn em
ra ngoài chơi, địch của gia tộc đánh lén bỏ boom trên xe, anh bị thương, thời khắc cuối cùng, anh kêu em xuống xe chạy đi.”
Tang nhíu
mày, lộ ra vẻ mặt hứng thú dạt dào, ngữ khí như đang đùa đứa nhỏ không
rành thế sự, động tác trên tay cũng không có ý dừng lại: “Ngài còn nhớ
là gia tộc nào không? Hay ta nên tiên hạ thủ vi cường?”
“Anh để em đi.”
“…”
“Anh sẽ để em đi đúng không?”
“Anh không biết.”
Tang thành thực trả lời.
“Ô tô nổ tung ánh lửa rất lớn, toàn bộ thung lũng đều là tiếng vang.”
Triêu Đăng dừng một chút: “Em cảm thấy… Có lẽ em nợ anh một tiếng xin
lỗi?”
“Chỉ là giấc mơ.”
Triêu Đăng ừ một tiếng, nhìn bố
già trẻ tuổi trước mặt, đôi mắt hổ phách, sợi tóc nâu gọn gàng mát mẻ, y có thể cảm giác được Tang kéo lấy tay của mình, ôn nhu hôn lên mu bàn
tay phải, từ góc độ của Triêu Đăng, vừa vặn có thể thấy được chóp mũi
xinh đẹp của đối phương.
Chỉ là giấc mơ.
Tang chân chính
đã chết ở thung lũng Sicillia, đã mãi mãi an nghỉ với đất đá nát tan, vì lẽ đó, xin lỗi cũng biến thành lời vô nghĩa trống rỗng.
Tang còn muốn nói gì đó, bỗng một trận lay động buộc Triêu Đăng phải mở mắt ra,
vừa tỉnh lại từ giấc mộng, khuôn mặt mỹ lệ gần trong gang tấc khiến
Triêu Đăng giật mình một cái, miễn cưỡng nở nụ cười quyến rũ: “Ngọc Lâm, máu rớt lên người em…”
Ý thức thú nằm bò trên người y nghiêng
đầu, hơn một nửa gương mặt vẫn là bạch cốt âm u, máu đỏ theo chiếc cằm
tinh xảo nhỏ xuống cổ Triêu Đăng, cô gái nửa người nửa xương chỉ chỉ
đồng hồ điện tử, thời gian đã đến 8:20, nếu nhớ không lầm, hôm nay là
ngày tháp đổi phòng, Triêu Đăng phải đi đại sảnh tầng một vào lúc 8:30
để tập hợp cùng những người may mắn sống sót trong săn chiến.
Thảm, bị muộn rồi.
Triêu Đăng vội vội vàng vàng vươn mình xuống giường, đột nhiên nhận ra có gì
đó sai sai, rồi hồi thần lại chụp lấy khăn nhảy vào phòng tắm, thấy ý
thức thú vẫn nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, Triêu Đăng vẫy vẫy tay
với cô gái đang đứng trước rèm phòng tắm.
“Đừng nhìn đừng nhìn, con gái nhìn không tốt.”
Mơ thấy mấy người này quả nhiên không tốt mà, sắp muộn rồi còn phải tắm nước lạnh, đúng là bức ông đây đoạn tử tuyệt tôn.
Chờ khi Triêu Đăng đến đại sảnh, đám người đã ai về phòng nấy, toàn bộ dị
năng giả sống sót trong săn chiến đều được thăng lên tầng năm mươi, thật vất vả mới tìm được người máy giữ số phòng và thẻ cửa, Triêu Đăng đang
đi thang máy, bỗng hai người từ ngoài bước vào khiến y ngẩn người.
Số 1000000 và 1000001.
“Hello, Chín Chín.”
Người mở miệng đầu tiên là thanh niên mã số 1000001, gã cười híp mắt chào hỏi Triêu Đăng một chút, nam nhân bên cạnh mặc quần thể thao màu xám, người kia một tay cầm ly nước, tay còn lại buông thỏng tự nhiên, ánh dương
quang óng vào đôi ngươi lam xám, nam nhân có chút hững hờ nhìn Triêu
Đăng một chút, gương mặt ấy đứng dưới ánh nắng tinh khiết, quả thực đẹp
đến hút mất hồn người.
Thật mẹ nó soái.
“Này.” Triêu Đăng hỏi một tiếng: “Hai người đi tầng bao nhiêu?”
“Đại kho tầng 50. Cậu cũng đi tầng 50 hả?”
“Hai người chỉ mới 50?” Triêu Đăng hơi kinh ngạc: “Em thấy hai người nên ở từ tầng 100 trở lên…”
“Đại ca nói thăng quá nhanh, đám người máy sẽ nghi ngờ cảm xúc của ảnh chưa xóa —-“
“Câm miệng.”
Triêu Đăng cau mày: “Xóa cảm xúc?”
Thanh niên muốn nói chuyện, nhưng phát hiện mình không phát ra tiếng, chỉ có
thể vô tội nhìn chằm chằm Caesar, người sau căn bản không thèm nhìn gã,
ngược lại xoay đầu về hướng Triêu Đăng.
“Đồ ăn tầng 50 không
tồi.” Đôi mắt lam xám lên xuống đánh giá ý thức thú bên người Triêu
Đăng: “Bình thường cậu không thu hồi cô ấy về?”
“Hả?”
“Có chút đáng chú ý, hình người rất hiếm thấy.”
“Uầy…” Triêu Đăng sờ sờ mũi: “Em không biết.”
Thanh niên cố gắng làm khẩu hình với Triêu Đăng.
Kêu, đại, ca chỉ, đi.
“… Anh có thể dạy em không?”
Triêu Đăng vừa dứt tiếng, cửa thang máy vừa vặn mở ra, đứng bên ngoài tầng 50 là một mỹ nữ kim loại cao lớn, cô ta mặc trang phục bác sĩ thuần trắng, ngực bự chân dài eo nhỏ vô cùng cảnh đẹp ý vui, mỹ nhân tóc vàng đối
diện trừng mắt nhìn Triêu Đăng, đại khái nghe được mẩu đối thoại của bọn họ, trên mặt mang theo tiếu ý.
Khi ra khỏi thang máy, Caesar nghe được âm thanh nhỏ xíu chỉ có hai người nghe được từ Aura.
“Đáng yêu quá đó.”
Caesar không lên tiếng, Aura ghét bỏ liếc mắt nhìn hắn.
“Đồ muộn tao.”
“…”
Quả thực đúng như trong lời đồn, mỗi một tầng của tháp, điều kiện vật chất
đều sẽ tăng lên một bậc. Từ tầng một đến tầng năm mươi, Triêu Đăng thấy
được khu mua sắm, phòng ăn cao cấp, quán bar cùng một lượng lớn thiết bị giải trí. Nếu nhớ không lầm, hoàn toàn không giống với hệ thống công
cộng miễn phí ở tầng một, từ tầng hai trở lên tất cả mọi thứ đều phải
thông qua những gì thu được trong chiến đấu. Mỗi ngày dị năng giả có thể lựa chọn có chiến đấu hay không, mỗi khi đánh bại một đối thủ sẽ nhận
được số điểm nhất định. Điểm tương đương với tiền tệ lưu thông trong
tháp, có thể tiêu dùng bất kì thứ gì trong tháp. Nếu thật sự là người
lớn lên ở thế giới này, từ nhỏ phải sống ở tầng một của tháp, bỗng nhiên thấy được cảnh tượng này chắn chắn có rất nhiều kích thích, dục vọng bò lên tầng cao đương nhiên sẽ càng mãnh liệt, nhớ lại lúc săn chiến tên
tội phạm đi cùng có ám chỉ, Triêu Đăng nhíu nhíu mày.
Cảm giác đám robot đang sàng lọc kẻ mạnh này, nếu thật sự là vậy, chúng nó sàng lọc ra Nhân loại mạnh mẽ… Để làm gì?
Dị năng giả phổ thông lẫn đại kho đều giải trí ở khu ngoài, sau khi hỏi rõ ràng vị trí căn phòng, Triêu Đăng và hai tên tội phạm kia tách ra,
phòng mới của y vô cùng rộng rãi, từ ô của sổ bằng thủy tinh có thể nhìn ra bên ngoài càng xa hơn. Triêu Đăng mở màn hình, thông qua tìm kiếm
trên quang não, hiện tại điểm số của y là 100, chắc là điểm thưởng đợt
săn chiến. Triêu Đăng dùng điểm này đi ăn cơm trưa, mua thêm vài bộ quần áo, rồi đến xem các dị năng giả chiến đấu.
Dị năng giả tầng năm
mươi đa số đều sở hữu ý thức thú từ ba sao trở lên, sàn thi đấu cho phép tất cả mọi người ra vào, có thể cá cược thắng thua, hai tên dị năng giả đang chiến đấu trên kia cực kì hiểu rõ ý thức thú của mình, Triêu Đăng
có thể cảm giác được cô gái đang đứng bên người mình đang vô cùng hưng
phấn, hẳn là ý thức thú mạnh mẽ khiến Ngọc Lâm sinh ra khoái ý khi gặp
kì phùng địch thủ. Và đúng như những gì tên tội phạm có màu mắt lam xám
nói, ngoại trừ chiến đấu, bình thường rất ít khi dị năng giả phóng thích ý thức thú của mình, Triêu Đăng đi một đường nhận được không ít ánh mắt đánh giá. Khi trở về đến phòng, y ấn mở đèn, chờ khi thấy rõ nam nhân
ngồi trên bệ cửa sổ, Triêu Đăng hơi run.
“Dạy cậu.”
Đối phương nói rõ ràng ý đồ đến đây… Thật sự là vô cùng rõ ràng luôn á!
“A, Triệu Triệu.” Triêu Đăng đóng cửa lại: “Hồi sáng em cứ tưởng anh không muốn.”
Người kia nhìn y một chút, nhảy xuống từ bệ cửa sổ, tóc ngắn bạch kim vẽ nên
độ cong trong không trung, cô gái vốn dĩ đứng lặng bên người Triêu Đăng
bỗng nhiên vọt đến hướng hắn, cánh tay xương xẩu thẳng tắp đâm vào lồng
ngực đối phương, người sau dễ dàng lắc mình né tránh, Triêu Đăng vội
vàng kêu tên ý thức thú.
“Ngọc Lâm!”
Trước đây không lâu
Triêu Đăng nhận ra ý thức thú cực kì mẫn cảm với phát âm tên, tuy ở
trong tháp căn bản Nhân loại không được sử dụng tên, nhưng Triêu Đăng đã quen trao đổi với ý thức thú thông qua tên. Đúng như dự đoán, cô gái
nghe được âm tiết quen thuộc, sau một chốc do dự liền dừng lại động tác, Triêu Đăng xấu hổ nhìn người kia một chút.
“Xin lỗi, hình như cô ấy không thích anh cho lắm.”
Đối phương lặp lại phát âm của y: “ ‘Ngọc Lâm’?”
Triêu Đăng gật đầu: “Em đặt tên cho cô ấy.”
“Ở ngoài đừng gọi, trong tháp chỉ có robot mới có tên.” Đôi lam xám của
nam nhân trong trẻo dị thường: “Tên là một loại phạm tội.”
“Vâng, em sẽ không gọi.” Triêu Đăng không nhịn được cười lên: “Nhưng… Thoạt nhìn anh cũng đâu nghĩ vậy.”
“?”
“Cảm giác căn bản anh không thèm để ý luật lệ của chúng nó.”
“Ừ.” Ngoài ý muốn, đối phương lại dứt khoát thừa nhận: “Tôi không để ý,
nhưng hiện tại cậu phải tuân thủ luật lệ của chúng nó.” Hắn dừng lại
chốc lát: “Điều kiện tiên quyết để mình không bị tấn công, cậu khống chế ý thức thú đi chiến đấu được chưa?”
Triêu Đăng lắc đầu, xác thực y không thể dựa vào ý nghĩ điều khiển Ngọc Lâm chủ động chiến đấu.
“Thực ra đây là một vấn đề, cậu không thể thu hồi ý thức thú vào biển ý thức
của mình, khả năng lớn nhất chính là cậu chưa hiểu rõ cô ấy.”
“Hiểu rõ…?”
“Nói cách khác là một loại tín nhiệm.” Hai người đến gần hơn, thế mới thấy,
tội phạm trước mặt cao hơn Triêu Đăng ít nhất một cái đầu: “Cậu nên thử
xem cô ấy là đối tượng mà mình dựa vào, ý thức thú vĩnh viễn không phản
bội chủ nhân, cô ấy cam nguyện vì cậu vào sinh ra tử, cam nguyện làm bạn với cậu trong mỗi trận chiến đấu, muốn tiếp tục sinh tồn ở tháp, cậu
phải chấp nhận cô ấy hoàn toàn.”
“Em…”
“Thử một lần xem?”
Âm giọng trầm thấp của nam nhân giữa màn đêm đặc biệt gợi cảm, một chốc
thấp thoáng, xúc cảm trong trẻo mơ hồ khiến Triêu Đăng có chút hoảng
hốt: “Cô ấy là công cụ của cậu, cũng là bạn bè lẫn người thân của cậu,
thử chấp nhận cô ấy.”
Một lúc lâu sau, trong phòng vang lên âm thanh của Triêu Đăng.
“… Em không làm được.”
Sắc mặt người đối diện không thay đổi, chỉ lẳng lặng ngóng nhìn Triêu Đăng, hồi lâu sau âm thanh nhàn nhạt vang lên: “Tại sao?”
“Bởi vì…”
Bởi vì y không làm được.
Không thể ỷ lại cô, cũng không thể chấp nhận cô, nói cho chính xác thì, từ
đầu tới cuối Triêu Đăng chưa bao giờ xem Ngọc Lâm là một ý thức thú chân chính.
“Không sao, nói cho tôi tại sao?”
“…”
Thấy Triêu Đăng không nói lời nào, bỗng nhiên nam nhân xoa xoa đầu y.
Đó là một động tác rất ôn nhu, Triêu Đăng có thể cảm nhận được tay của đối phương chạm vào sợi tóc của mình, ánh sáng trong phòng vương lên đôi
mắt lam xám, rõ ràng là tội phạm đi ra từ đống xác người tanh máu, lại
không lý do khiến y cảm nhận được an tâm khó có thể nói lên bằng lời.
Nói cho đúng thì, đây không phải lần đầu tiên Triêu Đăng cảm nhận được cảm
giác này từ người trước mặt, cảm giác an toàn khi ở cùng đối phương tựa
hồ đến từ linh hồn, lại như năm nào hãy còn ở bên Vệ Tiễu, lại như lúc
ánh lửa bùng lên Tang kêu y chạy đi, thậm chí như là cực kì lâu trước
đây, lúc hệ thống dẫn Triêu Đăng đến thế giới đầu tiên, thiếu niên với
đôi mắt đen láy trong phòng học giải đề toán cực kì khó ngẩng đầu lên,
nhìn y.
“Không nói được cũng không sao, thế nhưng —“
“Em có một người chị…”
“…?”
“Mẹ em…” Triêu Đăng hơi nhíu mày: “Bà gọi chị ấy là “Ngọc Lâm”, cái tên này hàm ẩn ngụ ý trân bảo, chị là đứa con đầu lòng của mẹ, lúc đầu mẹ cũng
rất yêu chị, em….”
Triêu Đăng không muốn dừng lại, nhưng rốt cuộc vẫn ngừng lại.
Y chưa từng nói chuyện này cho bất kì một ai, dù là hệ thống đã ở bên lâu nhất, cũng không hề biết quá khứ Triêu Đăng đã trải qua những chuyện
gì.
“Ừm.”
“… Anh làm gì mà nghiêm túc dữ vậy.” Triêu Đăng
sờ sờ mũi: “Thật ra cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm, nhà em… Có
chút kì quái, tinh thần mẹ em có vấn đề, lúc bình thường sẽ vô cùng tốt
với em và chị, thế nhưng bà lại cực kì yêu ba, cực kì cực kì yêu.”
Kí ức đã mơ hồ nằm nơi ranh giới, hình ảnh lúc còn nhỏ ngày càng mơ hồ,
trong ngôi nhà rộng lớn tráng lệ, lúc đó Triêu Đăng chỉ là đứa nhỏ ngây
ngô không biết gì, hôn nhân ba mẹ bám lấy lợi ích, mẹ là tiểu thư của
thế gia vọng tộc, nhưng sau khi kết hôn lại vô cùng yêu ba, đáng hận
chính là khi đó ba cực kì lạnh nhạt với mẹ, trong kí ức chỉ còn sót lại, bà khóc rất nhiều, rất nhiều.
“Lúc mẹ em phát bệnh… Mẹ rất
nghiêm với em, nếu không làm hoàn hảo bà ấy sẽ ồn ào lên, vì mẹ cảm thấy con trai có thể khiến ba yêu thích, nên càng ngày càng lạnh nhạt với
Ngọc Lâm.”
“Sau đó?”
Triêu Đăng liếc nhìn cô gái xương
trắng yên tĩnh một chút: “Lúc đó em còn rất nhỏ, rất nhiều chuyện vẫn
không hiểu, em không biết Ngọc Lâm có tình cảm trên tình thân với em lúc nào, chị ấy muốn sau khi em lớn lên cưới chỉ.”
Sau khi lớn lên Tiểu Đăng kết hôn với chị, có được không?
Đây là câu nói mà tuổi ấu thơ Ngọc Lâm thường nói mỗi tối với y, cô lớn hơn Triêu Đăng bảy tuổi, tóc để rất dài, da trắng tựa tuyết, đẹp tựa bức
họa, tựa hồ Ngọc Lâm biết rất rõ cách sử dụng ưu thế của mình thế nào,
cô thích cười, tuy thường làm nũng với Triêu Đăng, nhưng khi mẹ phát rồ
lại kiên cường đến không tưởng. Cô không thích Triêu Đăng mặc mỏng vào
ngày đông, Ngọc Lâm là một cô gái thuần chất, thanh âm nói chuyện cũng
dịu dàng nhỏ nhẹ, nhưng chỉ riêng chuyện buộc Triêu Đăng kết hôn với
mình lại bá đạo đến đòi mạng, trong tuổi thơ tỉnh tỉnh mê mê ấy, chị ấy
luôn là “Ngọc”, là chữ “Ngọc” ấy.
Bây giờ nhớ lại, hình như lúc đó mình đã mơ hồ đồng ý với đối phương rồi… Đúng là tỉnh tỉnh mê mê.
“Mẹ em nhận ra?”
“Vâng.” Triêu Đăng lên tiếng: “Bà rất tức giận, nếu thật sự xảy ra chuyện đó,
chúng em lẫn bà đều biến thành trò cười, ba cũng ghét mẹ, nhưng em lại
không ngờ bà giận đến vậy, mẹ bị bệnh tâm thần, trong một ngày phát
bệnh, bà đẩy Ngọc Lâm từ trên ban công xuống.”
“…”
“Sau
khi chuyện xảy ra, nhìn lại thi thể Ngọc Lâm, rất nhiều máu, thế em mới
biết một người lại có nhiều máu đến vậy, đoạn thời gian đó em nằm mơ mỗi ngày, trong mộng Ngọc Lâm luôn là dáng vẻ nửa người nửa xương.” Triêu
Đăng thả nhẹ âm thanh: “Vì lẽ đó… Em không muốn chị ấy đi chiến đấu, em
muốn bảo vệ chị.”
Y nên bảo vệ cô.
Tội phạm trước mặt hơi nhíu mày, hắn há miệng.
“Xin lỗi.” Hắn nói: “Tôi không biết có chuyện nghiêm trọng như vậy.”
“Không.” Triêu Đăng vung vung tay: “Cũng lâu rồi, chỉ là không nói cho ai biết,
đại khái sau một quãng thời gian khá dài sống trong bống tối mới tạo ra
được ý thức thú như chị, nhưng em đã nói với anh… Có lẽ thêm vài ngày là được.”
Nam nhân muốn nói lại thôi, hắn xoa đầu Triêu Đăng một lần nữa, đôi ngươi lam xám như mặt hồ trầm tĩnh.
“Không còn thống khổ, hả?”
Không hiểu tại sao, sau khi đối phương nói xong câu kia, nặng nề trong lòng
như kì tích biến thành hư không, Triêu Đăng cười lên: “Hình như cũng
không phải khó vượt qua như trong tưởng tượng, Triệu Triệu, anh biết
phép thuật đúng không?”
“…”
Mây trời hạ thấp nơi mái vòm
của tháp, sau khi đối phương rời đi, Triêu Đăng thử nghiệm thêm mấy lần, nhưng đều không thể khống chế được ý thức thú. Một đêm vô mộng, ngày
hôm sau tỉnh lại Triêu Đăng để Ngọc Lâm lại phòng, tự mình đi khu tiêu
dùng giải quyết bữa sáng.
Y thức dậy không tính là sớm, phố ăn
sáng đã có mấy tiệm bán hết, cách tấm kiếng pha lê Triêu Đăng thấy có
người vẫy tay với mình, y dừng lại, bước vào quán cà phê nọ.
“Chín Chín Chín ~”
Nhẹ nhàng quay qua chào hỏi thanh niên đang gặm khoai lang một chút, tội
phạm đại kho mã số 1000001 không biết từ chạy từ ngục ra ngoài kiểu gì,
nhớ lại nam nhân tối qua cũng chạy tới phòng mình, Triêu Đăng không ngạc nhiên lắm ngồi xuống đối diện thanh niên. Thấy y lại đây, thanh niên
đầu trộm đuôi cướp lộ ra nụ cười đầy mùi bà tám.
“Tối qua đại ca có đến tìm cậu không đó?”
“Có.”
Thanh niên một mặt bố biết mà, gã sờ sờ cằm, mở miệng đầy tính thăm dò: “Học được thu hồi ý thức thú chưa?”
“Chưa.”
“Không phải chớ, bọn này đều một tay ảnh dạy dỗ, một đêm còn chưa xong?” Thanh niên chậc lưỡi: “Có phải anh ấy không nỡ mắng cậu không? Lúc trước ảnh
nạt anh đây vài câu là tự nhiên hiểu luôn.”
“Rất dữ hả?” Bỗng
nhiên Triêu Đăng câu môi quyến rũ, đôi mắt chậm rãi cong lên, mưu ma
chước quỷ vụt lên đầy đầu khiến y có chút hưng phấn, như là thuận miệng
lại như hờ hững, cố ý đặt thòng lọng vào lời nói: “Em cảm thấy tính cách Caesae vẫn còn tốt chán.”