Edit: Hyukie Lee
Trong nháy mắt nói ra câu kia, trái tim Triêu
Đăng như thắt lại, thoắt ẩn thoắt hiện, y có thể cảm giác được đối
phương cũng đang ngầm quan sát mình, nếu tội phạm mã số 1000000 thật sự
tên Caesar, nhưng trong tháp con người không được phép có tên tuổi, nói
ra hai chữ này không chỉ đại biểu Triêu Đăng biết được tên Caesar từ
hắn, còn mang ý nghĩa chính mình “lai giả bất thiện”. Sắc mặt Triêu Đăng khẽ thay đổi, ngay khi y định mở miệng thì nghe được âm thanh mang theo ý cười của thanh niên.
“Nào có, tính cách ảnh nát chết rồi.”
Người đối diện nhấp một hớp cà phê, quơ quơ muỗng nhỏ trong tay: “Ngay
cả cái này đại ca cũng nói cho cậu? Tiến độ hai người hơi nhanh rồi đó.”
“… Ờ.”
Thật sự… Tên Caesar?
“Tôi rất nghi ngờ rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì.” Thanh niên dòm
Triêu Đăng không có ý tốt: “Có mệt không? Mệt hay không mệt? Một đêm vu
sơn –“
Triêu Đăng làm động tác stop: “Không nói nhảm, ăn cơm.”
“Đừng mà, hiếm khi ảnh có chuyện vui, hiếu kì mà.”
Triêu Đăng lắc đầu một cái không lên tiếng, thanh niên thấy vậy chỉ nhún vai. Tầm mắt Triêu Đăng đặt vào chén bích trong tay, bên trên còn đọng lại
một giọt nước nhỏ, nếu đối phương đúng là hệ thống, trên thực tế cũng
tồn tại rất nhiều vấn đề, hệ thống từng nói mình là thứ không trọn vẹn
nhất, tuy đến cùng Triêu Đăng cũng không hiểu không trọn vẹn đó chỉ cái
gì, nhưng chỉ một chuyện hệ thống dùng hình người xuất hiện trước mặt y, nhìn qua như không hề quen biết… Đúng vậy, nếu Caesar là hệ thống, vì
sao lại không biết y?
Mất trí hoặc giả vờ… Mặc kệ cái nào cũng khiến Triêu Đăng rất muốn làm chết hắn!
“Hừ hừ, đi ra có hơi lâu.” Thanh niên liếc nhìn thời gian: “Tôi phải về trước, rảnh rỗi thì đến đại kho chơi?”
“Chơi cái gì?” Nhớ lại lời đối phương từng nói, Triêu Đăng cười đầy xấu xa: “Mông nở hoa?”
Thanh niên ngượng ngùng: “Lúc đó giỡn thôi, để ý làm chi.”
Triêu Đăng vung vung tay, thấy đối phương ra khỏi quán cà phê, trong mắt xẹt
qua tia dị sắc. Nếu thật sự là một người, hệ thống buộc y thu gom những
mảnh vỡ cảm xúc, trong lúc vô tình thanh niên có đề cập đến việc Caesar
bị xóa cảm xúc, nhưng chuyện này, liệu có mối liên hệ nào không?
… Mặc kệ thế nào đều siêu khả nghi, quá tuyệt, Triêu Đăng.
Bốn vách tường thuần trắng bóng loáng hoàn mỹ, cúc vạn thọ trồng trong nhà
kiếng từ từ nở rộ, nữ bác sĩ ngồi sau bàn làm việc ngậm một điếu thuốc
lá màu phấn hồng, thấy thanh niên bộ dáng thanh thú từ cửa đi vào, Aura
lười biếng phun ra một đám khói trắng.
“Cậu ấy có hỏi.” Thanh
niên ngồi xuống sofa, tầm mắt chuyển qua nam nhân đối diện mình: “Đúng
như anh đoán, cậu ấy thăm dò tên anh, em cũng thừa nhận như anh dặn.”
“Ừ.”
“…”
Đôi ngươi lam xám liếc qua thanh niên im lặng bên kia, Caesar nghi hoặc mà nhíu mày: “… Cảm ơn? Phiền phức rồi?”
“Tiểu Caesar.” Đôi môi đỏ của Aura khẽ giương lên: “Anh lại đang mưu đồ chuyện gì nữa?”
“Đại ca thích người ta lại không dám nói, chỉ biết chạy trốn, thông qua các
con đường khác nhau ám chỉ mình là ai là ai, nhất định bắt thằng nhỏ
đuổi theo.” Thanh niên lời ít ý nhiều mà tổng kết: “Muộn tao.”
“Mịa nó.” Aura lộ vẻ mặt khinh bỉ: “Quá tao.”
“Không phải.” Nam nhân bị bọn họ châm biếm mặt không cảm xúc: “Người máy đang
quản chế, tôi không thể để chúng nó nhận ra Triêu Đăng, sẽ gặp nguy
hiểm.”
“Cớ.”
“Cớ.”
“…”
Aura dập thuốc lá vào bàn làm việc: “Đương nhiên người máy sẽ quản chế, nguy hiểm nhất chính
là anh, nhưng anh đừng gạt tôi nói mình không né được quản chế.”
“Mảnh vỡ cảm xúc của tôi còn chưa thu về xong, chúng nó thấy Triêu Đăng sẽ
rất điên cuồng.” Caesar chậc lưỡi: “Tôi sợ mình không khống chế được.
Đáp án này thế nào?”
“Cảm động quá, thì ra anh là loại nam chính
yên lặng trả giá yên lặng nhẫn nại.” Cô gái tóc vàng cầm điếu thuốc lên
một lần nữa, đầy ưu nhã bắt chéo chân dài: “Nếu mảnh vỡ cảm xúc nhìn
thấy cậu ấy thì như thế nào?”
“Sẽ rất kích thích.” Caesar dừng một chút: “Còn nói muộn tao lần nữa tôi sẽ đánh cô, em gái nhỏ.”
Aura cười gượng hai tiếng, ý thức được người đối diện chính là cặn bã không
chút phong độ nói đánh là đánh, lập tức thức thời lảng sang chuyện khác: “Ý thức thú của anh…”
“Đang khôi phục.” Hắn nói nhàn nhạt: “Tôi nhớ lại rất nhiều chuyện.”
Không giống với nhiều dị năng giả khác, ý thức thú của Caesar không có năng
lực công kích, ngày ấy Triêu Đăng hỏi đến ý thức thú của hắn, dù Caesar
không nói dối, nhưng lại chui vào kẻ hỡ ngôn ngữ, ngôn linh không thuộc
về ý thức thú mà là dị năng hắn sở hữu từ nhỏ, ý thức thú của hắn không
có hình thể, chỉ tồn tại trong biển ý thức, nên khi Caesar rơi vào hôn
mê sâu, dựa theo kế hoạch, ý thức thú biến thành hệ thống trong đầu
Triêu Đăng, từng bước từng bước dẫn dắt người nọ đánh thức những xúc cảm bị phong chết.
Lần đầu tiên nhìn thấy Triêu Đăng, so với tình
yêu thì hắn càng nghiêng về dục vọng chiếm hữu đơn thuần hơn, loại cảm
tình không biết giải thích thế nào này đến từ những mảnh vỡ cảm xúc từ
từ dung hợp trong đầu hắn, robot lấy đi một lượng lớn cảm xúc của
Caesar, trên bảng số liệu của chúng nó, bộ phận cảm xúc này được đánh
dấu cảnh báo nguy hiểm, nên mỗi một mảnh vỡ cảm xúc hoặc ít hoặc nhiều
đều không trọn vẹn. Điều khiến Caesar cảm thấy phiền nhất chính là, có
mấy mảnh thu về không được thuận lợi, một số quá mức chấp nhất với Triêu Đăng, sau khi ý thức thú của hắn liên tục dẫn dắt Triêu Đăng nhảy không gian vẫn chưa thể hồi phục hoàn toàn, nó không thể khống chế được tất
cả mảnh vỡ. Những mảnh vỡ kia chỉ cần dựa vào kí ức bé nhỏ là có thể dễ
dàng xâm lấn biển ý thức của Triêu Đăng. Không nghi ngờ chút nào, điều
này sẽ mang đến nguy hiểm cực lớn cho y.
Tiếng người xao động xẹt qua bên tai, người trung niên suýt chút nữa bị Ngọc Lâm đâm xuyên ngực bất
đắc dĩ phải chọn chịu thua, đây là đối thủ thứ ba y đánh bại trong ngày, cũng giống như Triêu Đăng, điểm những người này không cao, phỏng chừng
cũng vừa lên được tầng năm mươi. Từ ba ngày trước sau khi Triêu Đăng có
thể thu hồi ý thức thú vào biển ý thức, sức khống chế đối với Ngọc Lâm
liền mạnh hơn trước đây rất nhiều. Triêu Đăng nhảy xuống từ đài thi đấu, quang não hiện lên số điểm, y dùng điểm mới vừa kiếm được giải quyết
luôn bữa tối. Một chốc khi Triêu Đăng về phòng đóng cửa lại, bỗng nhiên
bầu không khí trở nên trầm trọng.
Cự xà duyên bạch chiếm lấy đầu
giường, xà tín đỏ sậm nương theo di chuyển như ẩn như hiện, tựa hồ con
rắn kia vô cùng yêu thích khí tức của Triêu Đăng, cự xà vốn đang uốn
lượn trên giường nhận ra có người vào nhà, lập tức nhạy bén ngẩng đầu
lên. Sắc mặt Triêu Đăng trắng bệch cùng nó bốn mắt nhìn nhau, đồng tử
duyên sắc dựng đứng lạnh lẽo của loài bò sát lại không lý do khiến Triêu Đăng cảm thấy chứa đầy dục vọng.
Rắn này… Nhìn hơi quen quen.
Má của con ơi, dung mạo thật giống, đại mỹ nhân, a.
Triêu Đăng lập tức muốn mở cửa ra, lại phát hiện cánh cửa vốn bình thường
bỗng mở kiểu gì cũng không ra, chẳng biết lúc nào Ngọc Lâm đã biến mất.
Có gì đó lành lạnh quấn lấy mắt cá chân, Triêu Đăng không thể làm gì
khác hơn là không nhúc nhích tùy ý con rắn kia bò lên người mình.
[Tiểu Đăng.]
“…”
Wow! Đăng của ngài có chứng sợ động vật nhuyễn thể!
Có ma. Tại sao Việt Trường Ca lại ở chỗ này… Còn là Việt Trường Ca bị
Triêu Đăng đá! Thật! Đáng! Sợ! Khi! Gộp! Mấy! Cái! Tính! Từ! Này! Lại!
Với! Nhau!
[Đã lâu không gặp.] Đầu rắn lạnh lẽo bò đến gần y: [Tựa hồ Tiểu Đăng sống rất tốt.]
“Không không không không tốt không tốt.” Triêu Đăng sợ bị đối phương trực tiếp kéo lên giường, miễn cưỡng nở nụ cười quyến rũ, tìm đề tài lung tung
nói: “Ngài thì sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng liền hận không thể đem nguyên câu nuốt xuống, hỏi đại mỹ nhân bị mình đá sống có tốt không,
thực sự là, quá tàn bạo.
Trong đầu truyền đến tiếng cười khẽ hờ
hững ngắn ngủi, tóc dài trắng bạc đập vào mi mắt, cánh tay thon dài đỡ
sau cổ Triêu Đăng, nửa phần dưới đối phương vẫn là xà, nhưng nửa phần
trên đã biến thành hình thái Nhân loại, gương mặt đã nhiều năm không gặp vẫn xuất trần tựa “trích tiên” như thế. Triêu Đăng có thể cảm nhận được đối phương đặt nụ hôn nhẹ lên trán mình, sau đó bờ môi liền bị ngậm
lấy.
“Sau khi Tiểu Đăng rời đi, cuộc sống vi phu rất tệ…”
Như trừng phạt, đối phương cắn lên đầu lưỡi Triêu Đăng, đuôi rắn theo đôi
chân dài một đường trườn lên, lớp vảy cứng cáp khiến da Triêu Đăng có
chút không khỏe, ngữ khí ôn ôn nhu nhu của Việt Trường Ca vào giờ phút
này khiến người đặc biệt sợ hãi: “Em có biết vào ngày ấy, vừa treo vân
trang xong nhìn em biến mất không còn tăm hơi, ta có cảm xúc thế nào
không?”
“…”
Quá thảm.
“Thật không ngoan.”
Theo tiếng thở dài chấm dứt, đột nhiên Triêu Đăng bị kéo lên giường, Ngọc
Lâm không còn, sức mạnh to lớn của xà khiến Triêu Đăng không cách nào
phản kháng, hai tay không biết bị thứ gì trói chặt, không giống trong
quá khứ, đầy là lần đầu tiên Triêu Đăng gặp phải loại đối xử này trong
hiện thực, nhận ra tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, Triêu Đăng có chút
hoảng sợ kêu tên Việt Trường Ca.
“Đại mỹ nhân, đừng như vậy, em giải thích cho ngài –“
“Không muốn nghe.”
Hàng mi duyên sắc khép hờ, gương mặt thanh nhã như bạch nguyệt vương phải
tầng tầng bóng tối, Triêu Đăng bị ôm cưỡi lên đuôi rắn, hai chân không
hiểu sao bỗng mất hết sức lực. Việt Trường Ca sáp đến hôn môi cùng y,
đuôi rắn chuyển động điên cuồng, nếu không phải có tay đối phương giữ
lấy hông, chắc chắn Triêu Đăng sẽ ngã xuống dưới từng trận cuồng động.
Quá, quá khó chịu.
Cảm giác này, cứ như…
“Tiểu Đăng.” Dường như nhìn ra y khó nhịn, đối phương rời khỏi môi Triêu
Đăng, cắn lên vành tai người nọ: “Em xem, rõ ràng em thích như vậy.”
“Ngài dừng lại.” Hô hấp Triêu Đăng đã có chút rối loạn: “Em… Nha —“
“Em có biết, ta tìm em bao nhiêu năm? Nhìn em biến mất, hầu như ta cho rằng mình đang nằm mộng.” Âm thanh hắn vẫn nhu hòa, nhưng từ trong nghe được thống khổ lẫn thù hận chôn dấu cực sâu: “Em và ta quen nhau mười năm có thừa, dù mười câu em nói với ta có là thật đi nữa… Thôi.”
Ngón
tay hắn xuyên qua tóc ngắn của Triêu Đăng, mái tóc vốn chỉ dài tới cổ
trong nháy mắt dài đến eo, sau đó uốn lượn đến tận bên chân, hai loại
màu sắc cực đoan đan dệt trên người Triêu Đăng, Việt Trường Ca cầm lên
một sợi tóc, để vào lòng bàn tay thưởng thức.
“Màu tóc và màu da
này của em đúng là đẹp đẽ, thật muốn lột da em ra, nhìn bên trong xem có tim hay không.” Hắn hơi dùng sức kéo kéo sợi tóc, trong kí ức, Triêu
Đăng vô cùng mẫn cảm với đau đớn và đụng chạm, đúng như dự đoán, mỹ nhân tóc đen da trắng trong lòng toát ra một chút thống khổ, Việt Trường Ca
cong cong môi: “Ta đã không nhớ mình nằm bao nhiêu giấc mộng, nhưng mãi
mãi trong đó đều là em, mặc kệ ta cầu xin làm sao, dù ta có quỳ xuống đi nữa, dù ta có chết vì em đi nữa, cuối cùng em đều không chút lưu luyến
rời đi.”
“…”
Quá, quá thảm.
“Đúng là không thể sủng em được nữa.” Hắn như là đang nói cho Triêu Đăng, lại như đang nói cho
chính mình, uẩn trong đôi ngươi duyên sắc là một mảnh ôn nhu, lại khiến
người sởn cả tóc gáy: “Em sợ đau lại vô tâm vô phế, ta chặt đứt tay chân em có được không, em đi một ngày, ta chặt một chi, chặt hết rồi cho mọc ra chặt tiếp, như vậy, để em từng chút từng chút nếm thử mùi vị thống
khổ mà ta chịu đựng… Có được không?”
“…”
Anh yêu, Caesar, đang, ở đâu.
Chậm thêm chút nữa, án mạng phân thây, sẽ xảy ra.