Edit: Hyukie Lee
Beta: Thúy Cún Kandy
Lư hương được chạm
khắc theo kiểu dáng cổ xưa truyền ra hương mộc nhàn nhạt, làn khói mỏng
tan vào không trung mang sự ấm áp đến cho căn phòng trống vắng. Lông của thảm trải sàn dài bằng ngón tay phủ đầy sàn nhà khiến gian phòng càng
thêm ấm cúng. Mỹ nhân áo đỏ tóc đen nằm úp sấp bên trên, thân thể tuyết
trắng như lọt vào thảm dày, tóc người nọ rất dài, nếu như có thể đứng
lên được thì chắc chắn sẽ dài đến mắt cá chân. Mỹ nhân dựa vào khủyu tay chậm chạp bò về phía trước, tứ chi bị phế không còn chút sức lực, tay y hướng về phía cửa, chậm chạp di chuyển.
Lúc Việt Trường Ca đi vào, thấy được hình ảnh câu người như thế.
Hắn hơi dương môi cười cười, không nói gì, cũng không có ý định ngăn cản.
Đợi đến khi người kia ngừng lại, sắc mặt ửng đỏ ngã trên mặt đất liên
tục thở dốc, mới bước lên một bước ôm người vào lòng, đặt y lên bệ cửa
sổ, ung dung trao từng chiếc hôn ngọt ngào.
“Không có mồ hôi.”
Tay Việt Trường Ca vuốt ve từ bả vai đến sống lưng, Triêu Đăng thoải mái
rên hừ hừ, người kia liếm lên cái cổ trắng tuyết, chỉ chốc lát sau Triêu Đăng liền có phản ứng, ánh mắt bắt đầu tán loạn. Lúc này người bên cạnh khẽ nói, nhưng lời nói ra chẳng khác nào mưa quật sấm gào.
“Xà
không có mồ hôi.” Hắn nói, bỗng dưng Triêu Đăng như có phản xạ tự
nhiên, ánh mắt lóe lên sự sợ hãi, ý cười đậm thêm vài phần: “Tiểu Đăng
đẹp quá đi, từ trên xuống dưới rất hợp ý ta.”
Dường như biết được Triêu Đăng sợ điều gì, Việt Trường Ca vung tay lên, một tấm gương liền
xuất hiện trước mặt hai người. Hắn nhìn vào gương, mỹ nhân tóc đen cũng
đang nhìn hắn. Linh căn của y là lửa, trời sinh phóng khoáng tự do nhưng bây giờ gương mặt ấy lại thêm mị thái ý xuân, đôi ngươi chuyển động như có nước bên trong, dáng dấp mềm mại quyến rũ như thế, không khác gì một con rắn.
Có thể khiến rắn cảm thấy vừa ý, chỉ có thể là đồng loại với nó.
Thân thể của y trong lúc vô tình.. Đã bị người này thay đổi.
“Cút ngay! Đồ biến thái!”
Mỹ nhân áo đỏ như điên rồi hét toáng lên, nghiêng đầu sang bên không muốn
nhìn tiếp. Việt Trường Ca dẹp tấm gương, cúi người liếm lấy vành tai mỹ
nhân bên cửa sổ. Đầu lưỡi lởn vởn ngay cạnh lỗ tai, tiếng xì xì vô cùng
rõ ràng, Triêu Đăng rất nhạy cảm nên bị làm thế y thật sự không chịu
nổi. Sau nhiều ngày bị dạy dỗ, Triêu Đăng rất nhanh đã te tua tơi tả,
thẳng thắn cầu xin người đang vui vẻ ác độc kia.
“Ca ca à… Đừng
hành hạ em nữa mà…” Tiếng nước bên tai càng lúc càng kịch liệt, Triêu
Đăng cắn cắn môi, cực kì không cam lòng xuống nước xin lỗi: “Là em sai…
Ca ca làm gì em cũng đúng, tha cho em… A a… Đại mỹ nhân, đừng liếm…”
“Tiểu Đăng, lần sau còn nói bậy bạ.” Người kia gõ gõ trán y: “Ta sẽ treo em lên xà nhà rồi làm.”
À hiểu luôn, thích play đèn treo Italia đây mà. (1)
(1) Đèn treo kiểu Ý: chỉ tư thế quan hệ tình dục. Người nhận ở trên, uốn cong lưng; chống tay xuống đất; người cho nằm dưới.
Cút cút cút ngay bố đây vẫn là trẻ con, cái này tổ cha nó khẩu vị nặng quá đây không đu nổi.
Thấy gương mặt nhỏ của người yêu sợ đến trắng bệch, tay Việt Trường Ca nhẹ
nhàng xoa xoa đôi môi mềm mại, cười nói: “Tuổi thọ của xà yêu dài hơn
con người rất nhiều, ta rất muốn kéo dài sinh mệnh cho em… Ngoan, ngậm
lấy rồi liếm đi.”
Triêu Đăng bất đắc dĩ mở miệng, đầu lưỡi non đỏ để sát vào ngón tay thon dài trắng nõn, như con thú nhỏ đang liếm láp.
Sau khi Việt Trường Ca tiến vào liền đụng phải cổ họng ấm nóng, làm
Triêu Đăng chảy cả nước miếng.
“Em sẽ không mọc đuôi, chỉ có
nhiệt độ thấp hơn người thường mà thôi, không có mồ hôi… Cũng sẽ càng
lúc càng thích cảm giác sung sướng này.”
Âm thanh trong vắt ban
đầu dần dần trầm khàn, phảng phất như tiếng thì thầm của súc vật. Tu sĩ
tuấn dật lúc trước đã biến mất không còn tăm hơi, một con ngân xà khổng
lồ xuất hiện trên đất, hành động của nó tao nhã tràn ngập linh tính, đỡ
lấy mỹ nhân vì giãy dụa mà ngã xuống bệ cửa sổ. Đuôi rắn quấn lấy cẳng
chân mềm mại trắng nõn, dưới lớp vảy lạnh lẽo đang ma sát, Triêu Đăng
run rẩy không ngừng, liên tục lắc đầu, nước mắt đã bị liếm sạch, y vừa
khóc vừa nấc, đáng yêu đến đòi mạng.
Đây là lần đầu tiên Việt
Trường Ca dùng hoàn toàn hình dáng của xà ở cùng Triêu Đăng, dựa theo
truyền âm trong đầu nói cho y biết thì đối phương đã thu nhỏ kích cỡ,
đây không phải là nguyên thân nhưng y vẫn sợ muốn chết… Thật sự rất sợ
đó! Tại sao nguyên thân của đại mỹ nhân lại không phải là chuột đồng cơ
chứ, nó rất đáng yêu mà!
[Mở miệng ra.]
Truyền âm vang lên từ trong đầu buộc y hé môi ra, đầu lưỡi dẹp dài dò vào, cảm giác ấm áp
bên trong khiến nó hài lòng siết chặt con mồi.
Cảm giác này thật sự là… Quá tuyệt vời.
Vô luận là trước khi hóa hình hay sau khi hóa hình, đã ngàn vạn năm rồi
không ai mang lại cho hắn cảm giác ấm áp, chỉ vẻn vẹn một cái hôn đã
giúp hắn có được thứ mình luôn mong mỏi khát cầu. Dù cho trái tim đối
phương lạnh như kim loại, từ đầu tới cuối chỉ muốn lợi dụng sức mạnh của hắn tái tạo linh căn thì hắn cũng vui vẻ chịu đựng, như đứa nhỏ ngây
ngô không tính toán.
[Tiểu Đăng, ôm lấy ta.]
Không phải Tiểu Đăng không muốn ôm ngài mà là… Tiểu Đăng có chứng! Sợ! Hãi! Động! Vật! Nhuyễn! Thể! Đó!
[Ngoan nào.]
Bỗng nhiên lưỡi của con rắn kia thọt vào khoang miệng, cảm giác như luồn từ
cuống họng tới luôn dạ dày, nhưng sao cảm giác đó lại vô cùng thoải mái, trong vô thức y ôm lấy đầu rắn trắng bạc, cảm nhận được có thứ gì ở
giữa hai chân mình, Triêu Đăng mở to hai mắt.
“Đừng….. A a….. Đừng đừng đừng mà…”
Quỳ lạy cầu xin ngài hãy quan tâm đến chứng sợ động vật nhuyễn thể của em đi mà.
Ngân xà mặc kệ sự phản kháng ấy, thoáng nới lỏng vòng vây một chút rồi lại
tiếp tục kéo dài tình ý siết chặt người nọ, hung hăng làm. Mãi đến khi
Triêu Đăng cảm thấy mình sắp bị dằn vặt đến chết thì đối phương làm một
chút linh thuật, mang y đến bên giường tiếp tục thương yêu, mỹ nhân tóc
đen rũ đầu cúi xuống, nhìn thấy giường lớn lụa là cùng thân thể liên tục run rẩy, tứ chi đau nhức, chỉ cảm thấy con đường phía trước vô cùng
hoang đường đầy mông lung.
Thời điểm y tỉnh tảo thì con rắn kia
đã hóa hình người, người đó nói cho y biết hắn đã kéo dài thời gian,
dùng thân rắn liên tục tìm sự hoan lạc đã gần một tháng.
“…”
Quỳ lạy đầu hàng.
“Ăn nhiều đồ của ta như vậy, chắc tu vi của Tiểu Đăng đã đến hậu kỳ ngưng
mạch rồi nhỉ.” Cung chủ Dạ Huyền ôm y đến trong viện đã được dọn dẹp
sạch sẽ. Triêu Đăng bị giam liên tục mấy tháng giờ mới phát hiện mùa
đông đã qua rồi, mười dặm gió xuân nương theo nhành liễu uốn lượn khắp
không gian: “Vui không? Trước đây cứ bám lấy đòi ta dạy em cách tăng tu
vi, với tốc độ này của em thì tất cả tu sĩ ngoài kia dù có chạy theo cả
đời cũng không theo kịp.”
Y không trả lời Việt Trường Ca mà nhẹ
giọng nói: “Sao tự nhiên ngài lại thả em ra vậy?” Y cười ra tiếng: “Còn
tưởng rằng ngài sẽ nhốt em cả đời.”
“Cả đời làm sao đủ.” Việt Trường Ca cũng cười: “Ta muốn nhốt em đời sau, đời sau nữa… Vĩnh viễn, em phải thuộc về ta.”
“Hay nhỉ.”
Triêu Đăng cong cong khóe mắt, lệ chí nhạt màu lúc ẩn lúc hiện, nụ cười hì hì đầy phóng khoáng kia khiến tu sĩ tóc bạc hơi run. Đã rất lâu, rất lâu
rồi hắn không được thấy nụ cười ấy, phần lớn thời gian bầu không khí
giữa bọn họ đều rất tồi tệ, nếu không làm người yêu đến mất lý trí thì
đối mặt với hắn chỉ có thái độ lạnh lùng chán ghét.
“Vậy có phải ngài sẽ vĩnh viễn yêu em?”
Thấy Việt Trường Ca gật đầu, Triêu Đăng cười nói: “Đại mỹ nhân, lại đây một chút.”
Diện mạo ấy mỹ lệ đến hủy diệt, không phải tư thái khúm núm sợ sệt bị dạy dỗ mà là thẳng thắn quyến rũ lòng người. Thấy người nọ lại gần, Triêu Đăng dùng tốc độ cực nhanh cắn lên cổ hắn, lực đạo hung tợn như muốn cắn mất miếng thịt trên cổ đối phương.
[Giá trị thù hận: 3,5 sao]
[Ư!]
[Cố lên!]
[Ô cê!]
[… Cậu trông rất ngu.][…]
Việt Trường Ca không lui về sau, để mặc y cắn mình đến máu me đầm đìa. Máu
hắn len vào môi Triêu Đăng, đến khi người nọ nhận ra có gì đó sai sai
thì thân thể đã khó chịu đến cực hạn. Y khổ sở kẹp chặt hai chân, đôi
mắt ướt át một mảnh đỏ hồng. Khoái cảm như triều cường dâng lên như muốn hủy diệt tứ chi bách hài.
“Cơ thể của em đã nghiện ta.” Người
kia hôn nhẹ lên sau gáy Triêu Đăng, trong nháy mắt y rơi vào mù sương
sảng khoái, theo bản năng ôm lấy Việt Trường Ca. Đối phương cười dịu
dàng, âm thanh kích thích vào vòng eo đang bủn rủn của Triêu Đăng: “Em
sẽ biến thành tiểu xà của ta.”
Gặm cắn biến thành liếm hôn lấy
lòng, người kia nhẹ nhàng kéo kéo y ra khỏi cơ thể mình, mặc cho Triêu
Đăng đang giãy dụa trên cỏ, mặc cho y khóc nức nở xin tha cũng vô dụng.
Ngay cả một cánh hoa nhẹ rơi lên người cũng khiến toàn thân Triêu Đăng
dậy sống, da dẻ bạch ngọc đỏ hồng bên má, đôi môi diễm lệ bị ngược đãi,
tay chân vô lực, đến cả điều khiển cơ thể cũng không làm được, trông vô
cùng đáng thương.
Tu sĩ phong thần sơ nhã cách đó không xa lẳng
lặng nhìn không sót một biểu tình nào, mãi đến tận khi Triêu Đăng không
còn sức xoay eo, chỉ còn âm thanh nức nở bật khóc cũng không tiến lên
một bước.
Đằng đẵng ba ngày.
Dục vọng trong cơ thể không
giảm mà ngược lại còn tăng, Triêu Đăng nghi ngờ giây sau mình sẽ chết
nhưng mỗi thời mỗi khắc đều tỉnh táo đến đòi mạng, khi khí tức khát vọng đã lâu đến gần, Triêu Đăng gom hết sức lực nhào vào lồng ngực đối
phương, liên tục cọ cọ khuôn ngực ấy.
“Nói chuyện nghe nào.”
Việt Trường Ca nâng mặt Triêu Đăng lên, lãnh đạm nói.
“A a…. A…”
“Không phải em rất giỏi làm nũng sao?” Hắn có chút chịu không nổi dáng vẻ ấy
của Triêu Đăng. Đồng mâu duyên sắc chậm rãi dựng đứng, đó là biểu hiện
khi xà hưng phấn: “Kêu ta.”
“… Phu, phu quân… A… Phu quân…”
Hì hì hì hì đùa cho mi chết luôn.
Cùng nhau đồng quy vu tận nha, đậu.
“Ranh con.” Hơi thở Việt Trường Ca hơi ngưng lại, cuối cùng không kìm được
nữa hôn lên chiếc miệng nhỏ, môi răng quấn quýt, thấp giọng nỉ non: “Đầu độc lòng người như thế, phải xuống địa ngục.”
Bầu trời trong
xanh, bốn mùa lặng lẽ trôi qua, đào hoa hé nụ trong làn sương đầy mềm
mại rực rỡ, chợt có giọt sương nhỏ từ thanh xà nhỏ xuống, uốn một vòng
cung rồi rơi vào không trung dạt dào xuân ý.
Từ lần trước thấy được Triêu Đăng đến giờ, đã qua hơn nửa năm.
Vân Tịch cùng một đám hộ vệ cả ngày không có việc gì làm đi tuần tra tẩm
cung, tình cờ nghe được tiếng động vô cùng lớn truyền ra từ bên trong,
đại khái hắn có thể đoán được đang xảy ra chuyện gì.
“Ca, bên
trong…” Tiểu hộ vệ mới tới nghe ngóng bà tám ông tư hơn nửa tháng, cuối
cùng vẫn không chịu nổi dò hỏi: “Rốt cuộc có quan hệ gì với cung chủ vậy ạ?”
Vân Tịch giương mắt: “Còn là quan hệ gì, ngươi vẫn không biết à?”
“Thì bởi vì biết nên mới không hiểu.” Tiểu hộ vệ hiếu kì gần chết: “Cung chủ thích người nọ như vậy, cứ làm xe hoa rước về rồi cưng chiều, sao mỗi
ngày đều giống như đi đánh trận vậy? Cứ như áp giải phạm nhân í.”
“Chưa chắc ai áp giải ai đâu.” Vân Tịch lắc đầu một cái, cười mắng: “Thằng
nhóc này, từ sáng tới tối không lo chuyện của mình đi, nhiều chuyện thấy ớn.”
Dường như hiểu ra ý tứ của hắn, tiểu hộ vệ há hốc mồm, không thể tin nói.
“Trên đời này vẫn có người từ chối cung chủ?!”
“…”
Vân Tịch mặt không cảm xúc, từ chối bình luận.
“Vậy vị bên trong…” Người nọ sau khi hiểu được suýt chút nữa rống lên: “Là… Là bị cung chủ cưỡng ép….!”
“Ờ.”
“Chuyện, chuyện này…” Tiểu hộ vệ kinh ngạc sững sờ: “Thường ngày nhìn cung chủ
cao cao tại thượng như vậy, vậy cung chủ bức bách đệ tử nhà nào—-“
Vân Tịch ngắt ngang lời nói của tiểu hộ vệ: “Y tên Triêu Đăng, hai năm trước là đệ nhất bảng ma đầu.”
“Triêu Đăng… chưa chết hả?”
Mỹ nhân ma đạo đã từng tung hoành khắp giới tu chân, việc xấu tràn lan,
đeo trên lưng mạng người và dục vọng nhiều vô số kể. Chỉ cần là tu sĩ
hơi hiểu chuyện đời đều biết y tội ác ngập đầu, dù vậy nhưng đến nay vẫn có không ít tu sĩ mơ tưởng mong ước mỹ nhân được tội ác ngưng tụ ấy.
Nghe đồn ác tặc bỏ mạng ở Thiên Tứ, nhưng không ngờ rằng…. Đã bị cung
chủ Dạ Huyền độc hưởng, nhốt tại thâm cung làm luyến thần.
“Đương nhiên là y chưa chết, sao cung chủ nỡ giết cho được.” Vân Tịch vỗ vỗ
vai tiểu hộ vệ: “Mấy chuyện bí mật này nghe là được rồi, nếu như truyền
ra ngoài, đừng trách ca không nhắc nhở cái lưỡi và cái mạng của ngươi.”
“Vậy đệ, đệ có thể nhìn thấy y không?”
Không biết, lời đồn người mang đến tinh phong huyết vũ lại sở hữu sắc thái
kiều diễm trong truyền thuyết ấy, tiểu hộ vệ nhớ đến càng thêm kích
động.
“Tốt nhất là đừng thấy.”
Trên thế gian có vài người
không nên gặp, một lần gặp gỡ, đánh cược cả đời. Ngàn lạng chân tâm
không đáng kể, tình cảm nồng nàn như nước về biển Đông, vô tình trước
tình yêu nam nữ, những thứ đã có hóa về hư không.
Hoa đào chen
lẫn mưa xuân rơi ngoài cửa sổ, cung chủ Dạ Huyền vì người nọ chải mái
tóc dài, sửa lại vạt áo ngay ngắn, đeo xích bạc quý hiếm lên mắt cá chân đã gãy.
Chỉ cần hơi chuyển động, lục lạc sẽ kêu vang, nhưng căn bản y không có sức lực để đi, người kia làm thế bất quá cũng vì đẹp đẽ.
“Đẹp không?”
Triêu Đăng cảm nhận được đuôi rắn mềm mại đang quấn lấy mắt cá chân mình,
hiển nhiên đối phương cực kì thích y đeo lục lạc, đã vậy còn cố hỏi.
“Rất đẹp, Tiểu Đăng như vậy trông rất tuyệt.”
Triêu Đăng thuận theo ôm lấy cổ hắn, tóc bạc lần lượt rơi xuống, lông mi màu
xám hơi rũ, hàng mi dày đậm đan vào mi mắt, khi đôi duyên sắc đóng lại
trong giây lát, Triêu Đăng nhẹ nhàng nở nụ cười nhẹ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ bị hệ thống nghi ngờ năng lực làm việc đó, mạnh mẽ một lần xoát đủ năm sao luôn…
[Cậu lợi hại.]
[… Thật ra tôi đã muốn hỏi từ lâu rồi.] Triêu Đăng chần chờ chốc lát,
chung quy vẫn nói ra vấn đề mình phiền lòng bấy lâu nay: [Tổng thống mi
hiểu rõ mấy mảnh vỡ này như vậy, sao không tự mình quất một trận đi?]
[…]
[Hả?… Hả hả hả?]