Edit: Hyukie Lee
Beta: Thúy Cún Kandy
Có lẽ vì gần đây
người nọ rất ngoan nên Việt Trường Ca thỉnh thoảng sẽ mang Triêu Đăng ra tẩm cung giải sầu. Vì không thể đi lại nên di chuyển đều được đối
phương ôm lấy. Triêu Đăng thế mới biết Dạ Huyền so với trong tưởng tượng còn lớn hơn gấp nhiều lần, hang động hốc đá nhiều đếm không xuể, cung
lâu được xây dựng trên quần sơn long mạch, nơi có linh khí sung túc nhất thiên địa, mây mù vấn vương, cung điện nằm giữa bóng cây đại ngàn, diễm lệ phảng phất như tuyết quốc.
Cứ thế mà đi nên thỉnh thoảng sẽ
chạm mặt Vân Tịch, đối với ánh mắt của Triêu Đăng phần lớn thời gian hộ
vệ trưởng Dạ Huyền cung đều sẽ gật đầu coi như chào hỏi. Y vẫn còn nhớ
rõ lần đầu tiên được thả ra, lúc Vân Tịch thấy được thần sắc của mình,
dù là hộ vệ trưởng từng trải qua sóng to gió lớn khi nhìn thấy y tay
chân vô lực, dáng vẻ không thể động đậy bị Việt Trường Ca cưng chiều ôm
vào lòng cũng kinh ngạc đến không nói nên lời, thậm chí còn đường đột
tiến lên dò hỏi.
“Cung chủ, Triêu Đăng…?”
“Tiểu Đăng không ngoan, bị phạt một chút.”
Âm thanh hời hợt của tu sĩ tóc bạc khiến thần sắc người trong lòng hơi ảm
đạm, dường như nhận ra y không vui, Việt Trường Ca cúi đầu hôn xuống, mỹ nhân ngoan ngoãn đáp lại nụ hôn, như mèo con liếm liếm môi người trước. Chưa bao giờ thấy được dáng vẻ quyến rũ đến cả khóe mắt đuôi mày như
thế, Vân Tịch lẳng lặng nhíu mày, nói một tiếng thất lễ rồi khom người
lui ra.
“Ca, người lúc nãy chính là… Chính là chính là…!”
Hắn vừa lui ra, tiểu hộ vệ không còn kiên nhẫn hỏi tới tấp, Vân Tịch gật đầu, đột nhiên thở dài một hơi: “Đúng là nghiệt duyên.”
“Lời này có ý gì?”
Vân Tịch trầm mặt không nói, qua một lúc lâu mới mở miệng: “Trước đây y
không phải như thế, không biết cung chủ đã làm gì, giống như đã róc
xương người nọ.”
“Chẳng trách…” Tiểu hộ vệ lẩm bẩm: “Đệ thấy y không thể bước đi…”
Hộ vệ trưởng bực mình cốc đầu cấp dưới một cái: “Ngươi ngu thật hay giả
ngu đấy, không có xương sống kiểu gì? Cung chủ róc chính là róc cốt khí
của y —–“ Vân Tịch hạ giọng: “Dầu gì cũng là con người, dù trong quá khứ y có độc ác ra sao cũng không nên bị đối xử như thế, cung chủ đúng là
yêu đến điên rồi, lý trí cũng bị lạc mất, sau này….”
Nói tới đây
hắn nhịn không được lắc đầu, nhớ tới ma tu trẻ tuổi đã từng uống rượu
đánh bài cùng bọn họ, thỉnh thoảng sẽ chơi nhau vài vố…Thậm chí đêm ấy
tại Thiên Tứ còn vội vội vàng vàng ép mình dẫn y đi Mị Kinh, bị cung chủ bắt gặp thì cười xòa lấy lòng, mỗi một kí ức lần lượt hiện ra trước
mắt, vô cùng rõ ràng.
Thời điểm Vân Tịch lấy lại tinh thần đã
thấy tên thuộc hạ lúc nãy còn hưng phấn giờ lại đứng đó vô cùng yên
tĩnh, ánh mắt xa xăm, tựa hồ đang nhìn điều gì, lại như vô định thất
thần.
Mùa hè rực rỡ, nắng hạ vương trên lá xanh, được cái Dạ
Huyền chính là tiên gia địa giới, bên trong hành cung luôn duy trì nhiệt độ hợp lòng người, Triêu Đăng nằm trên trường kỉ có chút buồn ngủ. Vì
mùa hè là mùa rắn hoạt động mạnh nhất nên những ngày gần đây Việt Trường Ca muốn rất nhiều lần, thời điểm hưng phấn thì mặc kệ ban ngày cũng
không tha, vậy nên thân thể y được thỏa mãn rất lớn nhưng thường xuyên
mệt rã rời. Nghe thấy có người tiến vào tẩm cung, tiếng bước chân gấp
gáp mà vững vàng, hiển nhiên không phải cung chủ Dạ Huyền.
“Người nào?”
Triêu Đăng giật giật môi.
Người ngoài không vào được tẩm cung của đại mỹ nhân, thị nữ thì không có công lực như thế… Triêu Đăng thử dò xét hỏi: “Vân Tịch?”
Người kia
chần chờ nửa ngày mới nói: “Tại hạ là một trong những hộ vệ gần cung chủ nhất, tùy tùng của hộ vệ trưởng Vân nhưng không phải là hắn.”
“Vậy vì sao ngươi tới chỗ này?” Y hơi nhướng mày, giọng điệu có chút ngây thơ: “Nếu bị hắn phát hiện, ngươi sẽ chết.”
[Giá trị yêu thương: 4 sao.]
“Tại hạ…” Hộ vệ kia do dự hồi lâu mới đi ra khỏi bóng tối, là một nam tu trẻ tuổi, đôi hổ phách sạch sẽ long lanh: “Tại hạ… Sẽ cứu công tử thoát
khỏi đây.”
“Ngươi sẽ chết.” Triêu Đăng lặp lại câu nói kia, sau đó cười cười: “Ngươi tên gì?”
“… Lý, Lý Độ.” Thấy người nọ không có ý muốn đi theo, hộ vệ trẻ tuổi vội
vàng nói: “Công tử yên tâm, cung chủ đang bận công chuyện, chốc nữa sẽ
không về kịp, bên trong đội hộ vệ thì trừ hộ vệ trưởng Vân ra không ai
là đối thủ của tại hạ, hôm nay hộ vệ trưởng đi cùng cung chủ ra khỏi Dạ
Huyền, chỉ cần đi theo con sông hướng nam, lần theo mật đạo, mất hai
ngày chúng ta có thể xuất cung.
Trên mặt Triêu Đăng lóe lên tia
dao động nhỏ rồi biến mất nhưng bị Lý Độ nhanh nhạy phát hiện, biết được đối phương cũng không cam tâm tình nguyện ở lại chỗ này, gã thấp giọng
nói câu thất lễ rồi ôm lấy Triêu Đăng rời khỏi nơi này.
“Này này này, thả ta xuống, đừng nghịch đừng nghịch.”
Triêu Đăng có chút ngoài ý muốn, vốn định dây dưa cùng bạn nhỏ này thêm chút
nữa, chờ Việt Trường Ca về rồi tìm cách kích thích thêm chút nữa là hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lại không ngờ tới Lý Độ thẳng thắn như vậy, trực
tiếp mang người chạy trốn. Tiểu hộ vệ kia không lên tiếng chỉ lắc đầu
một cái, vừa bước ra khỏi nội cung đã thấy tu sĩ tóc bạc áo lam ánh mắt
nhàn nhạt nhìn vào.
Đậu xanh, sao thuận lợi quá vậy.
“…
Cung chủ.” Ánh mắt Lý Độ xẹt qua tia sợ hãi nhưng lại không hề buông tay người trong lòng, âm thanh mặc dù run rẩy nhưng rất kiên định: “Ngài…
Ngài hãy khai ân, thả công tử đi đi, ngài giam công tử lại—–“
“Tiểu Đăng cầu ngươi?”
Tiếng nói ôn nhuận như suối rơi vào phòng khách trống trải, Lý Độ cắn răng: “Là thuộc hạ tự tiện.”
“À.”
Người kia thần sắc lãnh đạm, nhìn lại đã thấy trước ngực Lý Độ máu tươi tung
tóe, ngay cả cơ hội thét lên cũng không có. Kìa trái tim khỏe mạnh một
giây trước hãy còn nhịp đập giờ đã bị ép nghiền nát bét, Triêu Đăng từ
trong lồng ngực của gã ngã xuống thảm nhung dày cộm. Y không bị thương
mà dính phải dòng máu của thi thể phía sau, nhưng cảnh tượng máu me ấy
lại càng tôn lên dung mạo diễm lệ vô song kia, như ma quỷ vô tình, câu
hồn đoạt phách.
Tu sĩ tóc bạc đến gần y, ngón tay khẽ nhúc nhích, thi thể phía sau biến mất không còn tăm hơi, nước ấm du tẩu trên gương
mặt nhỏ, người kia dùng linh lực của mình tỉ mỉ rửa sạch dòng máu dơ
bẩn, bỗng nhiên mỹ nhân áo đỏ dồn sức hất tay hắn ra, cũng vì thế mà
dòng máu loãng rớt thẳng xuống đất, Triêu Đăng đối diện với đồng mâu
duyên sắc đầy khiêu khích.
“Đại mỹ nhân.”
Bờ môi mềm mại
chậm rãi đóng mở, lông mi dài đậm như lông vũ, thần thái chưa bao giờ
xuất hiện, ánh mắt chứa đầy sự xa lạ thẳng tắp nhìn vào người đối dện,
trong thanh âm hàm chứa ác ý mãnh liệt, giống như tư thái thuần phục nhu nhược lúc trước đều là vỏ bọc ngụy trang, còn con người chân chính… Thì hận Việt Trường Ca thấu xương.
“Ngài đúng là một con quái vật.”
Tu sĩ tóc bạc thần sắc bất biến, ngay cả chớp mắt cũng không buồn chớp nhưng đồng tử lại mơ hồ có xu hướng dựng đứng.
[Giá trị thù hận: 5 sao.]
[Tổng thống, có lúc ông cảm thấy.] Ánh mắt Triêu Đăng xẹt qua dòng máu trên
người mình còn chưa rửa sạch, dù biết rõ những người chết trong thế giới này chẳng qua được đắp nặn bằng một tia tinh thần lực nhỏ bé đến không
đáng kể nhưng y vẫn có chút không chịu nổi: [Mi vô cùng lý trí.]
Lý trí đến mức như trời sinh không có tình cảm.
Qua một hồi lâu, tại lúc y cho rằng hệ thống sẽ không trả lời thì tiếng nói động nhân lại vang lên bên tai.
[Thời điểm cậu muốn bảo vệ một vài thứ, cậu nhất định phải đi về phía trước.]
Đi về phía trước.
Tựa hồ cách đây rất nhiều năm, tại dinh thự Sở gia đèn đuốc sáng choang,
lần đầu tiên vì thiếu niên kia mà do dự không quyết định, rồi hệ thống
nói cho y biết, y cần phải đi về phía trước.
Triêu Đăng hờ hững nhíu mày, lúc nãy còn bất mãn đã vô thanh vô thức biến mất.
[Ngài vừa kể chuyện xưa ư, chia sẻ một chút?]
Âm thanh trong đầu tựa như cười khẽ: [Một ngày nào đó, cậu sẽ hiểu.]
“Triêu Đăng.”
Tay người đối diện không biết từ lúc nào có thêm đám bệnh trùng màu vàng,
cặp mắt duyên sắc nhìn thẳng vào y, phảng phất như lòng hồ sâu thẳm.
“Không gọi Tiểu Đăng sao?”
Triêu Đăng trào phúng giương môi.
“Em đoán xem, đây là cái gì?”
Đám bệnh trùng kia vẫn còn nhúc nhích, năm ngón tay trắng nõn thon dài đưa
nó đến trước mặt Triêu Đăng, sức mạnh tà ác dâm mỹ không ngừng tỏa ra,
Việt Trường Ca nhìn chăm chú vào gương mặt nhỏ nùng lệ, khẽ nói.
“Đây là nội đan khung long của giống cái.” Tay người kia lau đi vết máu còn
sót lại, biểu hiện rất không thích đồ người khác dính vào người y: “Thời thượng cổ khung long đứng đầu trong thập đại thần thú, mặc dù tên là
long nhưng thật ra là xà quái. Giống cái khung long không giỏi chiến
đấu, trời sinh tính dâm, yêu thích giao cấu, thời gian động dục sẽ hấp
dẫn đến xà hùng tranh nhau giết đấu, mà bản thân cũng thường rơi vào kết cục không còn hài cốt, là đối tượng sinh sản quanh năm.”
Cho đến nay, khung long được biết đến với danh hiệu yêu thú kinh khủng nhất,
thiên tính dâm ác tàn khốc lại thêm bản lĩnh hủy thiên diệt địa, những
ghi chép cổ xưa nói rằng số nạn nhân bị khung long tàn sát nhiều vô số
kể, vô số đại năng giả chết dưới móng loại quái vật này, cố tình sao
khung long thích tàn sát lẫn nhau, ngàn năm trước đã sớm tuyệt chủng.
Tuy biết Việt Trường Ca là xà yêu nhưng y lại không biết cụ thể là loại yêu thú nào, mà lúc này đối phương lại nắm trong tay nội đan của giống cái
khung long…
“Hiện nay ta chính là khung long duy nhất còn sót
lại.” Nội đan bệnh trùng đến gần bụng Triêu Đăng, Việt Trường Ca hôn lên vầng trán cùng đôi mắt y rồi nói tiếp: “Không phải em nói ta là quái
vật sao.”
Dường như hiểu ra ý nghĩ của hắn, Triêu Đăng thốt lên tiếng kêu kinh hoảng đến cực điểm.
“Nội đan khung long giống cái vô cùng bá đạo, cơ hồ sẽ thay đổi hết bất cứ
sinh vật nào.” Tay hắn chậm rãi dời đến đan điền của Triêu Đăng, động
tác chậm rì rì như vậy lại đặc biệt làm người ta sởn tóc gáy. Việt
Trường Ca cắn lấy vành tai trắng mịn của y, giọng nói êm ái: “Ta sẽ đem
nội đan này dung nhập vào đan điền của em, cho em làm quái vật chỉ có
thể ôm ta động dục, không ngừng sinh tiểu quái vật cho ta, có được
không?”
Woa.
… Woa cái rắm chứ woa, ai lại muốn play kiểu thấy gớm như vậy chứ, quá ghê tởm quá đê tiện quá bỉ ổi.
“Không muốn —–!!” Lúc này Triêu Đăng thật sự sợ hãi, y cố gắng muốn di chuyển
cơ thể chạy trốn khỏi bàn tay người kia nhưng nội đan đã đến gần đan
điền: “Việt Trường Ca! Ngài bình tĩnh lại, em không nên nói như vậy,
ngài đừng làm như thế… Không muốn… A… Lấy chỗ khác đi mà, xin ngài lấy
nó ra đi, em sẽ nghe lời, em sẽ ngoan ngoãn… Xin ngài mà… AAAAAAAA!”
Thứ kia đã đi vào đan điền y được một nửa, Triêu Đăng chỉ cảm thấy toàn
thân bị thiêu đốt, ngứa ngáy không thể nào chịu nổi, rất nhanh bên dưới
đã ẩm ướt. Tu sĩ tóc bạc thấy y rơi lệ, động tác hơi khựng lại một chút
rồi trầm mặc, mạnh mẽ đẩy vào.
“A…!” Mỹ nhân gào khóc bị tu sĩ
ngậm lấy bờ môi, nước bọt như bạch ngọc trượt xuống hai bên má: “A… Lấy
ra đi… Không muốn, không muốn…”
“Tiểu Đăng ngoan, cố thêm chút nữa, sẽ xong ngay.”
“A A… Xin ngài mà… Trường Ca, Trường Ca… Ngài đừng làm thế với em… Tha cho em…”
“Ta tha cho em, vậy ta có tội gì đây?”
Giọng nam trầm thấp ôn hòa nhiễm phải lệ khí, hắn hơi thêm lực, nội đan thư
xà liền vào trong cơ thể Triêu Đăng toàn bộ. Hắn thấy tay chân người
dưới thân chậm rãi nhúc nhích, biết được đây là nội đan đang chữa trị
vết thương của y, đám bệnh trùng kia rất nhanh đã hòa vào làm một với cơ thể Triêu Đăng từ mỗi một tấc da, mỗi một giọt máu, đến lúc ấy, người
này sẽ hoàn toàn khuất phục dưới thân hắn, không có nửa phần tâm ý nổi
loạn.
Thân thể càng lúc càng khó chịu, Triêu Đăng bị thiêu đốt
đến không còn lý trí đành phải mặc cho cỗ dục vọng không thể kiểm soát
kia cắn nuốt chính mình.
“A a… Ư…”
Tiếng gào khóc thống
khổ dần dần trở thành tiếng rên rỉ mềm mại, mái tóc lẫn đôi môi đều hỗn
độn không tiêu cự, âm sắc ngọt ngào mang theo từng tia mê người, đôi tay dài nhỏ như bạch ngó sen ôm lấy vòng eo người trước mặt, thở ra từng
hơi quyến rũ lên da thịt trắng nõn. Việt Trường Ca đặt người dưới thân,
nhìn lại quả nhiên càng thơm hơn càng ngọt hơn càng trắng hơn.
“Tiểu Đăng thơm quá.” Hắn nói, cảm nhận được thân thể ấm áp của ma tu trẻ
tuổi nằm trong lồng ngực, không nhịn được dùng sức mấy phần: “Cũng rất
mềm.”
Tóc đen tán loạn, hồng y ngổn ngang, gương mặt nhỏ quỷ mị
diễm lệ vì dục vọng tra tấn càng thêm kinh tâm động phách, Việt Trường
Ca cùng y môi lưỡi triền miên, thời điểm tách ra, ngay cả nước bọt cũng
cảm nhận được hương vị ngọt ngào.
Đây là bạn đời của hắn, thư xà
của hắn, nếu như dung nhập nội đan vào ngay từ đầu thì mỹ nhân không an
phận này chỉ có thể ngoan ngoãn giao hoan cùng với hắn, so với lúc trước càng không thể rời xa.
“Tiểu Đăng, ta yêu em, ta yêu em…”
Thời điểm Triêu Đăng tỉnh lại thì phát hiện hai tay bị dây xích trói lên đầu giường, trên chân bị tơ lụa đỏ chói buộc chặt, y há miệng, âm thanh
khàn đến không tưởng, trên người chỗ nào cũng đau chỗ nào cũng nhức, dục vọng nơi ấy lại còn chưa hết, y đành phải cọ cọ áo lụa, cố làm mình dễ
chịu một chút. Mành trướng kéo ra, tu sĩ quần áo chỉnh tề nhìn thấy hành động phóng đãng như thế, khóe môi nở nụ cười ôn hòa.
“…” Triêu
Đăng cắn môi rồi lại nhịn không được hưởng thụ khí tức chỉ thuộc về
người kia: “… Ngài biến em thành như vậy, vui không?”
Việt Trường Ca không trả lời, ôn nhu ngậm lấy đôi môi hơi sưng đỏ, nhẹ nhàng chiếm
lấy hàm răng cùng khoang miệng, hôn mãi đến khiTriêu Đăng như nhũn ra
mới chịu buông tha.
“Có vẻ như Tiểu Đăng không hề bị nội đan ảnh
hưởng nhỉ.” Tu sĩ tóc bạc xoa xoa mặt y: “Ngoại trừ thân thể mẫn cảm hơn thì không hề xuất hiện đặc thù của giống cái.”
“Cái—“
Đôi mắt Triêu Đăng trợn tròn.
Nếu như nội đan không có vấn đề, Việt Trường Ca cũng không làm sai thì khả năng duy nhất còn lại là…
Người đối diện thấy y thất thần liền chạm vào môi Triêu Đăng, không ngừng liếm lấy đầu lưỡi mềm mại, nỉ non nói.
“Ít nhất một ngày trong một tháng Tiểu Đăng phải chung vui cùng ta, nếu
không sẽ bị dục vọng thiêu chết.” Thấy đôi ô mặc kia không tin nổi, đồng tử duyên sắc hơi nheo lại: “Ta chính là quái vật, mà em lại không thể
rời khỏi con quái vật này, chỉ cần em ở bên ta… Ta không còn ước mong gì khác.”
[Thống, mi làm? Sao mà làm được?]
Quả thật khó mà
tin nổi, coi như không nói tới chuyện áp chế xà đan làm sao chỉ nói tới
chuyện đại mỹ nhân cũng không phát hiện thì quả thật là, quá quá lợi
hại.
[… Ờ.]
[Ờ cái gì mà ờ, không giải thích rõ ràng thì
chia tay ngay lập tức.] Triêu Đăng âm trầm uy hiếp: [Lần trước cũng vậy
suýt chết một lần.]
[… Không nghe rõ, mất sóng rồi.]
[…]
Đồ hệ thống ngu ngốc, mi có tin ông đây giết chết mi không.
Thấy Việt Trường Ca nửa khép đôi ngươi màu xám, phảng phất như tiên nhân
trong tranh, sau khi đã suy nghĩ kĩ càng, y híp híp mắt, tùy ý người kia hôn lên cổ mình, ánh mắt xẹt qua đào hoa đã héo tàn ngoài cửa sổ, tia
thần trí cuối cùng bị kéo vào biển tình dục vọng.
Mùa hạ dần lui
nhường chỗ cho mùa thu đến, Triêu Đăng thế mới biết còn tới tám năm nữa
mới nhảy không gian được, chỉ khi mảnh vỡ công lược vào giai đoạn cuối
của sinh mệnh, hoặc tâm tình thoải mái hạnh phúc thì hệ thống mới tạo ra bước nhảy.
[…]
Tâm tình phức tạp, muốn chửi thề.
[Sinh mệnh của Dối Trá rất dài.] Hệ thống nói: [Vì tính đặc thù của thế giới
này, tuổi thọ của hắn dài nhất trong số các mảnh vỡ.]
Ý là kêu ông phải hầu hạ đại mỹ nhân chứ gì.
Bàn tay Việt Trường Ca đang vuốt ve bên cạnh, ngón tay lạnh lẽo kéo đến hai bên má, cuối cùng dừng lại trên khóe môi.
“Tiểu Đăng.” Mặt hắn đối diện mặt y, hỏi lại câu hỏi đã hỏi hai năm trước: “Em hận ta sao?”
Được rồi, ai kêu lớn lên đẹp trai quá làm chi.
“Hận hận hận, hận chết.”
Nhận ra đôi mắt kia đột nhiên ảm đạm không còn ánh sáng, Triêu Đăng dùng tốc độ cực nhanh mà hôn nhẹ lên môi người một cái, cợt nhả nói: “Ngài đối
xử tốt với em, em sẽ suy nghĩ lại tha thứ cho ngài.”
Tia mừng rỡ
không dấu được trên mắt Việt Trường Ca, hắn cẩn thận từng li từng tí
chạm vào Triêu Đăng, như than thở mà thốt nên lời tuyên thệ.
“Ta sẽ tốt với em.”
Thời gian trôi đi, đảo hoa đào vẫn như ráng mây hồng được dệt bằng đào hoa,
trăng bạc tỏa sáng, chiếu rọi hoa đăng trôi nơi thượng lưu sông, uốn
lượn theo dòng hoa trên nước, nụ hôn ngọt ngào trao nhau trong tiếng
leng keng của mộc bài tươi đẹp. Khoảng cách đến ngày ra đi đã gần đến,
Triêu Đăng lôi kéo Việt Trường Ca đến Thiên Tứ, mặc dù đối phương không
biết ý đồ của y nhưng sau khi trải qua những chuyện kia thì chỉ cần
không chạm vào ranh giới ấy, mọi chuyện sẽ thuận theo Triêu Đăng.
Nhìn thấy tu sĩ một đầu tóc bạc cầm vân trang nhiều năm trước đã treo trở về, Triêu Đăng nhảy tưng tưng ôm lấy đối phương.
“Woa, là bút tích của vị đại thi sĩ nào đây? Thơ hay thơ hay.”
Việt Trường Ca không nhịn được bật cười, so với Triêu Đăng hắn cao hơn y nửa cái đầu, cánh tay thon dài ôm lấy vòng eo người trong ngực, tiếng nói
dịu dàng đầy cưng chìu: “Là bút tích của phu nhân.”
Triêu Đăng sửa lời: “Là bút tích của phu quân.” Y cười cười: “Đại mỹ nhân, kêu phu quân nghe thử?”
Việt Trường Ca không hề do dự, ôm lấy người kéo dài âm thanh kêu phu quân,
thấy Triêu Đăng không nói gì bỗng dưng đỏ mặt, mạnh mẽ cúi xuống nắm lấy cánh tay người nọ, làm thế nào cũng không buông.
“Phu nhân làm nốt câu thơ kia đi.”
Đùa giỡn một hồi, Triêu Đăng mới thoát khỏi vòng ôm của người kia, Việt
Trường Ca nghe xong suy nghĩ trong chốc lát, đi lại tiệm gần đó mua tấm
vân trang kiểu dáng như đúc cái của mười năm trước, chấm mực đề bút viết chữ.
Triêu Đăng rất không biết trời đất mà tới gần nhìn trộm: “Nhanh lên cho phu quân xem nào.”
Ngón tay thon dài trắng nõn đem vân trang đỏ tươi đưa qua, nét chữ màu vàng
cứng cáp, rõ ràng, kiên định, như lời bộc bạch đầy chân thành sau bao
năm chờ đợi.
Đến khi Triêu Đăng thấy rõ, Việt Trường Ca liền đem
hai vân trang treo lên cành đào Thiên Tứ nồng sắc thắm, ung dung cúi đầu ngậm lấy đôi môi người nọ. Người sau nhìn vào đôi duyên sắc gần trong
gang tấc, bỗng nhiên chủ động ôm lấy cổ Việt Trường Ca, làm sâu hơn nụ
hôn thân mật.
[Chuẩn bị nhảy.]
[Ba, hai, ——-]
Khóe
mắt xẹt qua vân trang vẫn đang đinh đang vang vọng, Thiên Tứ phấn hồng
mây tía hòa cùng trương dung nhan diễm lệ phệ hồn, màu hồng xinh đẹp như chính tấm chân tình bao la ấy, như hình tượng trấn hồn thác từ thời
viễn cổ, như được gửi gắm cả thiên sơn vạn thủy, và cả… giấc đại mộng
nhân gian.
Trong vô thức, y nhớ đến tám năm trước hệ thống vô tình để lộ tin tức.
Một ngày nào đó, cậu sẽ hiểu.
[Mây mờ trăng tỏ nơi lầu các, dạ huyền tiền kiếp đã nhạt nhòa.
Mộng đẹp mười năm người chung gối, kiếp dài đã chẳng nhớ hồng nhan.]