Mười lăm tháng chạp, sáng sớm Cẩm bảo lâm có dấu hiệu muốn sinh, Hoàng Hậu lập tức hạ chỉ miễn lục cung vấn an, chạy tới Diệu Tư Cung hỗ trợ.
Nghe nói sinh cái thai này rất vất vả, Cẩm bảo lâm đau đớn một ngày, mãi đến đêm mới nghe tiếng khóc của trẻ con.
Là nam hài, nhị hoàng tử chào đời.
Khi cung nhân truyền tin đến, Từ Tư Uyển đang ở Nhược Hoa Điện của Doanh Vân Cung cùng Oánh quý tần. Nghe nói hài tử chào đời, nàng than một câu: “Rốt cuộc vẫn sinh non. Mang thai còn gặp nhiều chuyện như vậy, đúng là khó cho nàng ta.”
Oánh quý tần phất tay cho cung nhân lui xuống, hưng phấn kể: “Muội biết không, ban ngày ta ra ngoài dạo một vòng, chỉ đi ngang Diệu Tư Cung thôi cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Cẩm bảo lâm. Theo lý thuyết chỗ nàng ta ở không cần cửa cung, nàng ta ầm ĩ thật.”
Từ Tư Uyển nhíu mày: “Nghe nói sinh con rất đau, kêu la không phải bình thường sao?”
“Muội chưa từng thấy ai sinh con à?” Oánh quý tần cười nhìn nàng, “Sinh con tuy đau nhưng muốn giữ mạng thì bớt phí sức lực, do vậy tốt nhất là đừng kêu la thảm thiết. Đến giờ ta vẫn còn nhớ nương tử lúc sinh đệ đệ, đau đến đầu đầy mồ hôi nhưng chỉ có thể rên rỉ. Còn Cẩm bảo lâm... Chắc là nghẹn lâu quá rồi, tưởng rằng kêu la thảm thiết là có thể khiến bệ hạ tới nhìn mình một cái. Ai ngờ hôm nay bệ hạ bận rộn chính sự cả ngày, nghe nói cửa Tử Thần Điện còn không mở, ngài ấy nào có tâm trạng lo cho nàng ta? À đúng rồi.”
“Sao vậy?”
“Chuyện lần trước muội nói ta hiểu rồi, ngày ấy rơi xuống nước là điểm nguy hiểm, chỉ cần vô ý muội sẽ nói theo các nàng. Nhưng ta lại nghĩ... Cũng không đúng, mấy thứ như phương thuốc, trong cung có ai không cẩn thận? Ta căn bản không định dùng, cho nên không tìm người kiểm tra, nhưng muội đã sai người kiểm chứng, lỡ có người biết ẩn tình trong đó thì sao?”
Từ Tư Uyển lắc đầu: “Thần thiếp xem bản cung khai, Tiền Mậu Cung nói thứ này hắn vô tình phát hiện, không nhiều người biết. Thần thiếp cũng từng tìm y nữ kiểm tra, y nữ quả thật không thể nhìn ra manh mối.”
“Mọi việc đều có chỗ bất ngờ.” Oánh quý tần cắn hạt dưa, “Nhưng nếu ta không đưa phương thuốc cho muội mà tự ta dùng thì sao?”
“Tính kế tỷ tỷ cũng thế thôi, diệt trừ một người thì hay một người, dù sao họ cũng không lỗ. Hoặc là bọn họ hiểu tính cách tỷ tỷ, biết tỷ tỷ sẽ tặng phương thuốc kia cho thần thiếp, đồng thời cũng biết trong tay thần thiếp không có người tài ba có thể kiểm tra. Lúc trước muội muốn thu mua người của thái y, Đường Du từng vì việc này mà hay qua lại Thái Y Viện, có lẽ đã bị bọn họ biết, cho nên...”
Ngoài điện, Đường Du đang muốn vào đổi trà cứng đờ, trong lòng biết không nên nghe nhưng vẫn theo bản năng dừng chân, lắng tai nghe.
Oánh quý tần nói: “Chắc không phải gã cố ý để lộ đấy chứ? Muội phải chú ý một chút, nếu là kẻ ăn cây táo rào cây sung thì đừng giữ bên cạnh.”
“Không đâu.” Từ Tư Uyển khẽ cười, không giải thích nhiều, tiếp tục suy nghĩ về vấn đề khi nãy, “Bọn họ đúng là tính kế cẩn thận. Đầu tiên là đoán được thần thiếp chưa tìm được người phù hợp ở Thái Y Viện, còn để lộ chuyện Cẩm bảo lâm và Ngọc phi không hợp nhau, Tiền thái y là người của nàng ta, chỉ cần buông lỏng phòng bị thần thiếp sẽ tin nàng ta.”
Đường Du lui nửa bước, đứng yên ở đó. Hai chữ lời ít ý nhiều của Từ Tư Uyển khiến gã thả lỏng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lòng vẫn rét run. Gã nhìn trà, cuối cùng vẫn không có tự tin bước vào, xoay người rời đi.
“Đấu tới đấu lui, tất cả đều là lòng người.” Oánh quý tần hào phóng đưa hạt dưa tới trước mặt nàng, lại hỏi, “Vậy muội tin ta không?”
“Sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này?”
Oánh quý tần khẽ cười: “Nếu muội tin, ta sẽ tiến cử thái y cho muội, đỡ mắc công muội tìm trúng người vô dụng. A, cái nơi như hậu cung này, không ai biết được người hành y rốt cuộc có tấm lòng phụ mẫu hay tâm tư rắn rết, cho nên không thể tìm người không đáng tin cậy. Nhưng nếu muội không tin ta, coi như ta chưa từng nhắc đến việc này, không cần băn khoăn.”
“Thần thiếp tin cách tỷ tỷ làm người, chẳng qua có một số việc, trong lòng thần thiếp đúng là có nghi ngờ.”
“Cái gì? Muội hỏi đi.“. Truyện Nữ Cường
“Có khi thần thiếp cảm thấy tỷ tỷ rất để ý thánh sủng, chỉ cần không hài lòng liền đối chọi với Ngọc phi. Có khi thần thiếp lại cảm thấy tỷ tỷ hình như không quan tâm những điều này, ngay cả hài tử cũng không muốn. Thần thiếp muốn biết rốt cuộc tỷ tỷ muốn cái gì?”
Muốn kết đồng minh trong cung phải biết rõ đối phương muốn gì, thứ nhất có thể thuận tiện làm việc, thứ hai cũng tránh gặp mâu thuẫn, miễn cho vô tình xúc phạm đến người ta.
Oánh quý tần cười nói: “Vấn đề này có gì không rõ chứ? Ta không giống muội, ta và đám tiểu thư khuê các các muội không giống giống nhau, ta là kỹ nữ!”
“Tỷ tỷ đừng nói bản thân như vậy.”
“Từ này có gì không ổn? Nam nhân dùng từ này để mắng nữ nhân, nữ nhân liền thấy hỗ thẹn, dựa vào đâu chứ? Ta càng không để ý, ta càng phải lấy làm tự hào, ta muốn sống vui vẻ, ai cũng đừng hòng khiến ta cảm thấy áy náy.”
Từ Tư Uyển không khuyên nữa, cũng cười, nghiêm túc hỏi nàng ấy: “Vậy kỹ nữ muốn gì?”
“Đơn giản. Thứ nhất, chuyện trên giường phải tận hứng. Trong phương diện này bệ hạ lợi hại, ta rất thích.”
Từ Tư Uyển gật đầu: “Đúng là không tệ.”
“Thứ hai, phải có tiền. Cho nên ta thường hay xin bệ hạ ban thưởng, hơn nữa đồ cổ tranh chữ ta đều không cần, ta chỉ thích vàng bạc châu báu, trân châu phỉ thủy. Muội xem mấy món đồ bằng ngọc phía sau ta đi!”
Từ Tư Uyển nhìn món đồ bằng ngọc đặt trên tủ gỗ cạnh giường trà. Toàn thân ngọc xanh biếc được mài giũa thành một viên châu cực lớn, hoàn toàn không giống đồ trang trí phi tần trong cung nên có, ngược lại giống pháp khí của tiên giới trong truyền thuyết.
Oánh quý tần tiếp tục: “Đó là lễ vật sinh thần năm ngoái bệ hạ tặng ta. Ngài ấy vốn ban thưởng cho ta một miếng ngọc tốt nhất, hỏi ta muốn làm thành thứ gì, ta nói muốn giữ nguyên trạng. Bằng không làm ra thứ khác ta không dùng được, chỉ có thể cất vào kho.”
Từ Tư Uyển nhíu mày.
Oánh quý tần bật cười thành tiếng, chỉ vào nàng: “Muội xem muội xem, lại không hiểu đúng không? Đám tiểu thư khuê các các muội chỉ biết thưởng thức đồ tốt, lại không biết dùng.”
Từ Tư Uyển trừng mắt: “Thế là sao?”
Oánh quý tần vỗ nhẹ mặt bàn: “Nếu thật sự bảo ngài ấy khắc thành thứ gì đó tặng cho ta, phiền bị tiêu hao ta không tiện đòi lại! Muội xem nó bây giờ, sau này nếu ta nghèo, bảo cung nhân đem nó giao cho thợ thủ công làm cho ta bốn năm cái vòng tay, vật liệu còn thừa có thể làm ra biết bao hạt châu. Món đồ này đáng giá biết chừng nào, không biết còn có thể giúp ta cơm ngon rượu say bao nhiêu bữa nữa.”
Từ Tư Uyển cứng họng.
Nàng biết tâm tư mọi người trong cung không giống nhau, nhưng Oánh quý tần như vậy nàng thật sự không ngờ tới.
“Thứ ba, ta muốn mình sống vui vẻ, cho nên ta không cần hài tử. Nửa lý do là vì nếu có con mọi việc sẽ càng khó khăn, nửa lý do là vì nuôi nấng hài tử phải tốn rất nhiều sức lực, ta không rảnh. Đời người chỉ có từng ấy năm, ta chơi còn chưa đủ, làm gì có sức lực lãng phí cho hài tử?”
“Do vậy...” Từ Tư Uyển đánh giá nàng ấy, “Tỷ tỷ cũng chưa bao giờ có ý định nhận hài tử của người khác sao?”
“Chính ta đã không muốn, còn nhận nuôi hài tử của người khác? Ta điên à?” Oánh quý tần trừng mắt.
“Tỷ tỷ không sợ sau khi bệ hạ trăm năm, bản thân không được tiêu dao sao?”
Oánh quý tần bật cười: “Hiện giờ ta mới mười tám tuổi mà đã là quý tần, chờ đến khi ngài ấy không còn, ít nhất ta cũng đến phi vị rồi đúng không? Muội xem, trong cung có thái phi nào sống không tốt hả? Túc thái phi và Trang thái phi không có hài tử cho nên thường triệu Ngô sung hoa và hai tiểu công chúa tới chơi. Nếu ta muốn có hài tử, cũng phải chờ đến lúc ấy rồi tính. Nhưng muội thì không được! Vị phân của muội lúc này quá thấp, không thể nhận nuôi hài tử của người khác! Nếu mang thai sinh con, muội có thể được tấn vị, như thế sinh con cũng đáng. Hơn nữa xuất thân của chúng ta không giống nhau, nếu muội sinh hài tử, nói không chừng sau này... Muội hiểu ý ta đúng không?”
Từ Tư Uyển bật cười. Nàng chống cằm nhìn Oánh quý tần: “Vậy thái y tỷ tỷ quen biết là vị nào? Khi nào mới cho thần thiếp gặp đây.”
“Muội tin ta à? Ta rất vui đấy.” Oánh quý tần bĩu môi, “Họ Lộ, tên Lộ Dao. Hiện giờ hắn đang về nhà ăn Tết, chờ năm sau quay lại, ta bảo hắn đi gặp ngươi. Còn người này... Đáng tin, tính cách cũng không tệ. Năm xưa khi còn là vũ cơ ta bị bệnh nặng, các thái y đều lười quan tâm, chỉ có hắn dốc lòng trị liệu cho ta. Có điều y thuật của hắn rất cuộc thế nào thì ta không biết, bởi vì tuy hắn trị hết cho ta nhưng ở Thái Y Viện lại không tính là có nhiều danh vọng, cũng chưa từng nghe nói hắn trị khỏi bệnh nặng gì. Rốt cuộc có dùng được hay không thì tự muội xem xem.”
“Chưa từng trị khỏi bệnh nặng không có nghĩa không phải người tài ba. Muội nghe nói có vài người làm quan thường cố ý biến việc nhỏ thành lớn để thể hiện bản lĩnh, có lẽ thái y cũng vậy.”
“Có lý.” Oánh quý tần gật đầu, “Việc này ta nhớ rồi, sang năm ta sẽ bảo hắn đi gặp ngươi. Khụ... Gần đây hình như bệ hạ rất bận, đã lâu rồi không tới chỗ ta, muội coi như nể tình ta tiến cử thái y cho muội, khuyên ngài ấy tới chỗ ta được không? Để ta đỡ ghiền.”
Lời này nói quá lộ liễu, Từ Tư Uyển đỏ mặt cúi đầu.
“Chút việc này ta hiểu muội cũng hiểu, sao muội còn xấu hổ hả?”
“Sao có thể nói thẳng như vậy, còn 'đỡ ghiền'...” Từ Tư Uyển liếc xéo nàng ấy.
Oánh quý tần nhìn lại nàng, từ khẩu hình của nàng ấy đọc ra hai chữ: Ra vẻ.
Thôi, không so đo với nàng ấy nữa!
Một người có thể nói thẳng mình là kỹ nữ đương nhiên sẽ không cảm thấy chuyện này có gì phải thẹn thùng.
Từ Tư Uyển chỉ biết than Oánh quý tần quá rộng rãi.
Vì thế nàng không tiếp tục đề tài này nữa, ở Nhược Hoa Điện ngồi thêm một lát liền cáo từ.
Bình minh hôm sau, thánh chỉ truyền khắp lục cung, trong ý chỉ nói ban tên cho nhị hoàng tử là Nguyên Tranh, Cẩm bảo lâm có công sinh nhị hoàng tử, nhận bổng lộc tài nhân, nhị hoàng tử giao cho Từ thái phi nuôi nấng.
Chỉ mấy câu ngắn ngủi đã đủ khiến mọi người nghị luận. Khi Cẩm bảo lâm mới mang thai, mọi người đều cảm thấy đây là đứa bé đầu tiên sau khi hoàng đế kế vị, dù nam hay nữ, tương lai Cẩm bảo lâm đều sẽ tôn quý, nói không chừng được tấn vị đến quý tần làm nương nương.
Nhưng hiện nay, hài tử không thể giữ bên cạnh thì thôi, ngay cả tấn vị hoàng đế cũng không cho nàng ta, chỉ tăng chút bổng lộc.
Từ Tư Uyển không ngờ hắn tuyệt tình như vậy, có điều Cẩm bảo lâm không đáng để nàng quan tâm, trong chuyện này điều nàng để ý là nhị hoàng tử không bị Ngọc phi đưa đi.
Theo lời Cẩm bảo lâm từng nói, có lẽ là chờ hài tử chào đời, người làm mẫu thân như nàng ta sẽ đi thỉnh chỉ giao hài tử cho Ngọc phi.
Ngọc phi vừa được sủng ái vừa có quyền, đưa ra yêu cầu như vậy vô cùng hợp lý. Nếu hoàng đế muốn tìm mẫu phi nuôi nấng hài tử, Ngọc phi cũng là lựa chọn thích hợp nhất.
Nhưng bây giờ, đứa bé lại giao cho một thái phi.
Có thể thấy hắn đã bắt đầu nghi ngờ Ngọc phi.
Đây là điều Hạ Tư Uyển muốn, vì thế nàng coi như không biết việc này, thường tỏ vẻ hiền huệ trước mặt hắn, khuyên hắn qua chỗ Oánh quý tần. Nhiều lúc nàng bày ra bộ dáng nũng nịu ghen tuông khiến hắn không thể không ở lại với nàng. Cứ như thế, Ngọc phi càng thất thế.
Nàng cần Ngọc phi thất thế, cho dù Ngọc phi không khiêu khích nàng, nàng cũng muốn kéo nàng ta xuống.
Bởi vì trong hậu cung, ngoại trừ Hoàng Hậu, Ngọc phi là cây cổ thụ cao nhất. Một khi cây cao đổ, chim chóc và thú rừng sẽ hoảng sợ, không ngừng cắn xé lẫn nhau.
...
Thoáng chốc đã tới hai mươi chín tháng chạp, hôm sau là giao thừa.
Vào đêm giao thừa, tất cả các cung điện đều sẽ treo câu đối Tết và dán hình thần linh phù hộ, hoàng đế và Thái Hậu ban tặng một số bảo vật thư pháp, các phi tần thân thiết sẽ viết câu chúc làm quà, cung nhân bên dưới cũng được ban thưởng.
Vì thế từ sáng sớm, Từ Tư Uyển đã cho người nghiên mực vàng và cắt giấy đỏ. Trước buổi trưa, nàng đã viết hàng chục câu đối, hiện giờ chỉ mới viết một ký tự chúc phúc.
Sau đó, nàng ăn trưa và nghỉ ngơi.
Khi tỉnh dậy, nàng ngồi trước bàn, lại thấy có thêm mấy ký tự chúc phúc, nét chữ rất giống, đều do nàng viết.
Từ Tư Uyển không khỏi kinh ngạc, nhớ lại, nàng chắc chắn bản thân chỉ mới viết một lần, vội ngẩng đầu hỏi: “Chữ này là chuyện gì vậy?”
Hoa Thần và Đường Vũ đứng cạnh cười, ngay cả Trương Khánh vẫn luôn thành thật cũng cúi đầu tránh né.
Đường Du hỏi: “Nương tử, bọn hạ nô đang tìm xem đâu là chữ do chính tay nương tử viết.”
Từ Tư Uyển cúi đầu nhìn kỹ, vừa hoàn hồn, Hoa Thần đã bổ sung: “Nương tử nhìn kỹ đi, chúng nô tỳ đánh cược một tháng tiền lương đấy.”
“Cược nhiều bạc vậy à?” Nàng bật cười, đọc kỹ tất cả các tờ giấy, chọn một cái, “Có phải cái này không?”
Hoa Thần cau mày thở dài. Trương Khánh vỗ trán hét lên.
Chỉ có Đường Du cười cười, chỉ hai người bọn họ: “Hai người các ngươi khi nào nhận lương nhớ đưa cho ta!”
Hoa Thần trừng mắt: “Xem thường ai vậy hả? Ta có tiền tiết kiệm, lát nữa sẽ đưa cho ngươi!”
Từ Tư Uyển bật cười nghe họ cãi nhau, tay cầm những tờ giấy chúc phúc, hỏi: “Chuyện gì vậy.”
Hoa Thần đi tới nhận lấy, lật lật, tìm tờ giấy có đánh dấu phía sau: “Cái này do nương tử viết, mấy cái khác do Đường Du viết. Nương tử, chữ của gã viết giống người thật đấy, nhưng bọn nô tỳ cảm thấy nương tử chỉ cần nhìn thoáng qua sẽ nhận ra, cho nên mới đánh cược...”
“Vậy là lỗi của ta à?” Từ Tư Uyển liếc nhìn nàng ấy, lại nhìn Đường Du, cười hỏi, “Tập viết chữ giống ta từ khi nào thế?”
“Nô tài không tập.” Đường Du đáp, “Từ nhỏ hạ nô đã thích viết chữ, sau này tình cờ phát hiện bản thân có thể viết lại chữ của người khác cho nên thử một lần để mua vui cho nương tử..”
Nghe tới đây, ánh mắt Từ Tư Uyển trở nên thận trọng.
Đường Du thấy vậy, vội khom người: “Nương tử đừng lo lắng, việc này hạ nô chưa từng kể với ai cả.”
Làm vậy chỉ để nàng cười thôi sao?
Từ Tư Uyển nhìn Đường Du chốc lát.
Đường Du vốn là người kiêu ngạo, dù gặp nạn vẫn giữ trong mình khí chất thanh cao. Ngày thường gã không nói nhiều, càng khinh thường làm những việc lấy lòng người khác.
Hành vi hôm nay không giống tác phong của gã.
Từ Tư Uyển suy tư một lát, vẫy tay cho Hoa Thần và Trương Khanh lui xuống. Nàng đứng trước bàn, nhìn chằm chằm Đường Du: “Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta đúng không?”
Nụ cười trên mặt Đường Du biến mất: “Không có.”
Từ Tư Uyển chăm chú quan sát: “Nếu có chuyện gì ngươi cứ nói, không cần làm vậy để lấy lòng ta.”
Nàng đã nói tới nước này có nghĩa gã không được che đậy nữa. Đường Du cúi đầu, im lặng một lúc bỗng quỳ xuống: “Mọi việc đều không thoát khỏi đôi mắt của nương tử.”
“Sao vậy?” Từ Tư Uyển cau mày.
Giữa nàng và Đường Du đã nói rất nhiều lời thẳng thắn, cho dù Đường Du đối xử với ai cũng tốt, nhưng trong thâm tâm gã tránh xa những lễ nghi đó, không coi mình là nô lệ, càng không tôn sùng người khác như thế này.
Nàng không khỏi giật mình, sợ Đường Du đã gây ra chuyện gì.
Đường Du vẫn cúi đầu quỳ ở đó: “Chuyện liên quan tới Cẩm bảo lâm là do hạ nô gây phiền phức cho nương tử đúng không?”
Từ Tư Uyển sửng sốt.
“Do hạ nô tới thái y viện, bị người khác bắt gặp. Nếu không phải phu nhân ứng phó kịp thời, kế hoạch của họ đã thành công rồi.”
Từ Tư Uyển nhìn gã: “Ngươi nghe ai nói?”
“Hôm đó lúc nương tử nói chuyện với Oánh quý tần, hạ nô... Chuẩn bị vào thay trà.” Đường Du cười khổ, nói không nên lời.
Sự im lặng bao trùm cho đến khi Đường Du đột nhiên giơ tay tự tát chính mình.
Một tiếng giòn vang, Từ Tư Uyển sửng sốt: “Ngươi làm gì đấy?” Nàng đi tới nắm chặt cổ tay gã.
Nhưng ánh mắt gã vẫn mơ hồ không dám nhìn thẳng nàng: “Là lỗi của hạ nô...” Gã cúi đầu, lẩm bẩm, “Mấy năm nay nếu không nhờ Từ bá phụ bảo vệ, hạ nô sớm đã mất mạng. Bây giờ Từ bá phụ muốn hạ nô bảo vệ nương tử, việc này hạ nô thậm chí còn không giải quyết được.”
“Ngươi...” Từ Tư Uyển ngẩn ra, không ngờ gã lại tự trách vì chuyện này, “Ta không trách ngươi.”
“Có lẽ hạ nô...” Đường Du lấy hết can đảm nhìn nàng, “Có lẽ hạ nô không xứng ở bên cạnh nương tử.”
Từ Tư Uyển giật mình: “Ngươi nói gì đó.”
“Nương tử nên tìm người có năng lực giúp nương tử, việc này hạ nô hiểu.” Đường Du im lặng một lúc lâu rồi tiếp tục, “Nhưng hạ nô vẫn muốn ở lại Niêm Mai Các. Nương tử đừng đuổi hạ nô đi, việc gì hạ nô cũng có thể làm cả.”
Trong lời nói của gã cất giấu sự cầu xin, giọng điệu này rất hiếm khi thấy ở gã, ít nhất là nàng chưa từng nghe thấy.
“Ngươi cho rằng ta không lợi dụng ngươi được nữa nên mới nói những lời này sao?” Từ Tư Uyển hỏi.
Sự kiêu ngạo khiến gã làm như vậy, chẳng có gì kinh ngạc cả. Nàng nhìn gã, vừa cảm thấy thú vị lại vừa đau khổ.
Từ lúc Cẩm bảo lâm sinh nhị hoàng tử đến nay đã gần nửa tháng, gã cứ mãi suy nghĩ miên man những vấn đề này.
Nhưng Đường Vũ lắc đầu: “Không, hạ nô không có ý đó. Nếu nương tử hận, người có thể trách phạt hạ nô, hạ nô tuyệt đối không oán trách. Đây là lỗi của hạ nô...” Đường Du càng nói càng loạn, không ngừng cố gắng bày tỏ tâm tình của mình.
“Ngươi chỉ không muốn rời đi?”
Đường Du nghẹn ngào, trầm mặc một lúc rồi gật đầu.
Từ Tư Uyển không khỏi thất vọng, nàng nhìn gã chằm chằm, thở dài: “Vậy tại sao ngươi cho rằng ta giữ ngươi cho tới bây giờ? Chẳng lẽ chỉ vì những chuyện trong quá khứ, hay vì ngươi biết mang lại niềm vui cho ta như chuyện bắt chước chữ của ta sao?”
“Hạ nô...”
“Ta thật sự không trách ngươi. Chẳng lẽ ta trong lòng ngươi rất máu lạnh, không hề quan tâm đến cảm xúc của người bên dưới à?”
Đường Du hoảng sợ lắc đầu: “Không, nhưng việc này...”
“Ai cũng có lúc suy nghĩ không thấu đáo. Ngươi chỉ là một người bình thường, sao có thể không có sai sót?” Từ Tư Uyển bình tĩnh nói. Thấy vẻ mặt gã cuối cùng cũng thoải mái một chút, nàng buông cổ tay gã ra, “Chuyện qua rồi, ngươi không cần tự trách, ghi nhớ rút kinh nghiệm là được. So với làm việc chu toàn, thứ ta để ý hơn chính là tấm lòng của ngươi, mà ngươi bây giờ...” Ánh mắt nàng lướt qua dấu ngón tay trên mặt gã, “Ngươi khiến ta rất kinh ngạc.”
Nói rồi, nàng đưa tay sờ má gã.
Đường Du hoảng sợ, theo bản năng tránh đi, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.
Nàng nhẹ nhàng chạm vào, có thể cảm nhận rõ mấy chỗ sưng tấy đó.
Thấy gã bình tĩnh lại, nàng khẽ cười, đỡ gã đứng dậy rồi kéo gã đến cạnh cái tủ. Gã im lặng và trở nên ngoan ngoãn một cách lạ thường, nhưng khi nàng mở ngăn kéo lấy hộp thuốc mỡ ra, định bôi giúp gã, gã liền tránh né, nhẹ nhàng gật đầu: “Để hạ nô tự làm là được.”