“Duyên cớ trong đó tạm thời chỉ là suy đoán, thần thiếp vẫn chưa thể xác định. Tỷ tỷ cứ chờ thêm mấy ngày đi, đợi có kết quả rồi, thần thiếp sẽ kể tỷ tỷ nghe.” Nàng nói.
Oánh quý tần sốt ruột: “Nói trước được không? Nếu đoán không đúng thì thôi.”
“Buồn ngủ quá.” Từ Tư Uyển nằm xuống, nhắm mắt lại, “Nếu đoán không đúng thì còn phải lặp lại lần nữa. Xin tỷ tỷ niệm tình thần thiếp đang bị bệnh, đừng bắt thần thiếp nói nhiều.”
Oánh quý tần chán nản, trừng mắt nhìn nàng, thấy nàng không muốn nói, tự mình đứng dậy, hậm hực bỏ đi. Vừa ra khỏi phòng ngủ, nàng ấy lại quay về, trầm giọng: “Nho ta tặng muội một rổ nho, đừng quên ăn đó!”
Dứt lời, nàng ấy hừ lạnh một tiếng, lại bỏ đi.
Từ Tư Uyển bật cười ngồi dậy, gọi Hoa Thần tới: “Đi rửa nho cho ta. Nghe nói nho kia là cống phẩm, số lượng tiến cống hằng năm không nhiều lắm, vì Oánh quý tần thích ăn nên hơn phân nửa đều tới tay nàng ấy, ta phải hưởng thụ mới được.”
“Vâng.” Hoa Thần cũng nén cười, tự đi rửa nho.
Không bao lâu, Tư Yên đã hầm canh xong, cũng nghe nói Oánh quý tần đi rồi, liền bưng canh vào phòng. Cùng canh còn có chút điểm tâm, Từ Tư Uyển nhìn, thấy đều là món mặn, trêu ghẹo: “Nghe nói muội bận rộn dưới bếp, ta còn sợ muội lại cho ta một bữa tiệc a giao.”
“Tỷ tỷ đừng chọc muội nữa!” Tư Yên trừng mắt, sau đó dặn dò, “Tỷ tỷ nhiễm phong hàn, a giao phải dừng lại. Thứ kia có tính nhiệt, ăn ngày thường có thể xem là đồ bổ, nhưng khi phong hàn thì không nên ăn.”
“Ừ.” Từ Tư Uyển gật đầu, thấy nàng múc canh ra, liền cầm thìa, thưởng thức.
Tay nghề của Tư Yên không tệ, tốt hơn nàng rất nhiều. Không chỉ hầm canh ngon miệng, mấy món xào cũng rất hợp khẩu vị. Nàng đang bị bệnh, dạ dày vẫn bị mấy món này thu hút, ăn mấy miếng liền bảo Hoa Thần mang cơm tới, ăn cùng với cơm.
Ngày tháng nghỉ ngơi như vậy bình tĩnh trôi qua sáu bảy ngày, giữa trưa Tư Yên thường tới, Oánh quý tần thì không thấy xuất hiện. Có kinh nghiệm lần trước, lần này Từ Tư Uyển không hề nghi ngờ, biết nàng ấy lại đang giận lẫy. Mà hoàng đế sau khi bận rộn chính sự xong cũng thường tới thăm nàng buổi xế chiều, tuy nàng đang bệnh không được thị tẩm, hắn cũng dùng bữa cùng nàng, bầu không khí ấm áp như vậy khiến Từ Tư Uyển mấy lần cảm thấy bọn họ giống hệt một đôi.
Thời gian này nàng không quan tâm chuyên bên ngoài, nhưng Cung Chính Tư và ngự tiền thì đang vội vàng tra án.
Nàng cuối cùng cũng khỏi bệnh, Phùng thái y tới bắt mạch, nàng an tĩnh chờ hai ngón tay ông ta rời khỏi cổ tay mình, mới nói: “Ta có một chuyện muốn hỏi, thái y chớ có chê cười.”
Phùng thái y gật đầu: “Nương tử cứ nói.
“Cẩm bảo lâm từng cho ta hai phương thuốc hỗ trợ có thai, hôm ấy sau khi gặp nạn, Cẩm bảo lâm lại nói ta chắc chắn có thai, cứ như ván đã đóng thuyền vậy, việc này khiến ta tò mò, không biết có hỉ mạch không?”
Phùng thái y quẫn bách, ấp úng trả lời: “Nương tử không có hỉ mạch.”
“À.” Từ Tư Uyển gật đầu, ánh mắt cô đơn.
Phùng thái y không nói gì thêm, hành lễ lui xuống.
Nhưng nàng lại vì lời thái y nói mà thở phào, trầm ngâm một hồi, khóe môi cong lên: Quả nhiên không phải hỉ mạch.
Không có hỉ mạch, suy đoán trong lòng nàng đã được xác minh bảy tám phần. Nếu Cung Chính Tư nhất thời không tra ra kết quả, hoặc là hoàng đế muốn lấy long tự làm trọng không muốn nói thế, nàng cũng có thể nói trước với Oánh quý tần.
Bằng không, không biết Oánh quý tần còn định giận dỗi nàng tới khi nào.
Nhưng tới bình minh hôm sau, tin đồn nhảm nhí đã truyền khắp cung. Rất nhiều phi tần đều mượn cớ thăm bệnh mà tới Niêm Mai Các, nhất thời khiến Niêm Mai Các khách đến đầy nhà. Từ Tư Uyển vốn không biết xảy ra chuyện gì, nghe các nàng hàn huyên vài câu mới đoán được đại khái.
Cố tài nhân nói: “Nghe bảo tối qua Cung Chính Tư đưa bản cung khai tới Tử Thần Điện, cũng không biết họ tra ra gì, chỉ biết cung nhân ngự tiền đến Diệu Tư Cung hỏi vài câu, khi ấy Cẩm bảo lâm liền động thai khí, còn không chịu nghỉ ngơi, một hai muốn tới Tử Thần Điện trần tình.”
Biểu muội của nàng ấy Lục sung y khi đó ở Diệu Tư Cung, nghe vậy liền tiếp lời: “Còn không phải sao? Hôm qua thần thiếp vốn ở cùng Cẩm bảo lâm, người ngự tiền tới đuổi thần thiếp đi. Nhưng thần thiếp còn chưa về viện của mình đã nghe động tĩnh khác thường ở chỗ Cẩm bảo lâm, các cung nhân hoang mang chạy ra ngoài, hỏi rồi mới biết Cẩm bảo lâm động thai khí, bọn họ đang muốn đi mời thái y.”
Cố tài nhân nói tiếp: “Việc này cũng thôi, sáng sớm hôm nay chúng thần thiếp đang muốn đi vấn an hoàng hậu nương nương, nghe nói Cẩm bảo lâm không màng cung nhân ngăn cản mà tới Tử Thần Điện, không biết là muốn biện giải cái gì. Nàng ta đúng thật là, hiện giờ đã có thai tám tháng. Bệ hạ cũng mặc kệ nàng quỳ ngoài điện, đến giờ đã gần hai khắc rồi.”
Dứt lời, bảy tám người trong phòng đều nhìn Từ Tư Uyển, muốn nghe đáp án.
Từ Tư Uyển chỉ tỏ vẻ hoảng hốt: “Chư vị tỷ muội nhìn ta làm gì? Gần đây ta chỉ ở Niêm Mai Các nghỉ ngơi, nào biết Cẩm bảo lâm gặp chuyện gì?”
“Không liên quan tới uyển nghi tỷ tỷ sao?” Tô Hoan Nhan tò mò, “Từ sau hôm tỷ tỷ và nàng ta rơi xuống nước thì chẳng còn xảy ra chuyện gì khác. Thần thiếp cảm thấy trong chuyện này có ẩn tình gì đó khiến bệ hạ nổi giận, ví dụ như... Có phải tự nàng ta nhảy xuống nước, muốn hại tỷ tỷ không?”
Lời này chính là tâm tư của mọi người, nhưng cũng có người nói: “Tô huy nga đừng suy đoán bậy bạ. Thiến uyển nghi tuy được sủng ái, nhưng Cẩm bảo lâm đang có thai, nếu nàng ta dùng hoàng tự hãm hại Thiến uyển nghi, một khi con vua có sơ sót gì, chẳng phải ném dưa hấu nhặt hạt mè sao?”
“Nhưng đến cuối cùng long tự vẫn không gặp chuyện gì.” Tô Hoan Nhan phản bác, “Có lẽ nàng ta tự tin thai nhi của mình luôn ổn định, hơn nữa còn lớn tháng, có vấn đề gì cũng lắm thì sinh non, cho nên bí quá hóa liều thì sao?”
“Tô muội muội nói vậy cũng có đạo lý.” Từ Tư Uyển bỗng mở miệng tán động. Thấy mọi người nhìn mình, nàng cười nói, “Ta chỉ đoán thế thôi, rốt cuộc là duyên cớ gì ta cũng không rõ lắm. Dù sao người bụng lớn quỳ lâu như thế cũng không phải cách. Nếu mọi người đều cảm thấy sự việc có liên quan tới ta, vậy ta thử qua Tử Thần Điện nhìn xem, thứ nhất biết đâu biết rõ ngọn nguồn, thứ hai thuận tiện khuyên nàng ta về nghỉ ngơi, dù sao cũng không thể vì chuyện tranh giành tình cảm mà ảnh hưởng tới long tự.”
Dứt lời, mặc kệ phản ứng của mọi người, nàng đứng dậy. Hoa Thần nhạy bén đi tới đỡ nàng. Nàng ra ngoài mà không thèm quay đầu lại, ném đám người chờ xem kịch ở đó.
Từ Sương Hoa Cung đến Tử Thần Điện vốn không xa, thường ngày Từ Tư Uyển thích thảnh thơi tản bộ qua đó, nhưng hiện giờ vừa khỏi phong hàn, nàng không muốn lại bị bệnh, cho nên ngồi kiệu tới Tử Thần Điện.
Màn kiệu vừa vén lên, đập vào mi mắt đầu tiên là bóng lưng Cẩm bảo lâm quỳ thẳng. Bụng nàng ta đã lớn, quỳ ở đó hết sức chói mắt. Các cung nhân đều sợ nàng ta gặp chuyện gì, cho nên đem đệm bồ hương tới lót nhưng vẫn không thể giảm bớt sự vất vả này. Từ Tư Uyển đi ngang, liếc mắt một cái liền thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch đến đáng sợ, mồ hôi chảy ròng ròng, dáng vẻ chật vật bất kham.
Nhìn thấy Từ Tư Uyển, nàng ta hoảng loạn, giãy giụa muốn bò tới bắt lấy váy nàng. Từ Tư Uyển nhẹ nhàng tránh đi, Cẩm bảo lâm cũng bị cung nữ giữ chặt.
“Uyển nghi tỷ tỷ...” Cẩm bảo lâm ôm bụng, đau khổ cầu xin, “Muội... Là muội hồ đồ, muội không nên tính kế tỷ tỷ...”
Từ Tư Uyển lẳng lặng nhìn nàng ta, lại nhìn cung nhân ngự tiền san sát, lộ vẻ nghi ngờ: “Bảo lâm muội muội nói gì vậy? Ngươi từng hại ta sao? Đang êm đẹp, tại sao lại quỳ gối ở đây?”
Cẩm bảo lâm nghẹn họng, hai mắt đờ đẫn: “Tỷ rõ ràng biết cả... Đúng hay không?”
“Bảo lâm rốt cuộc có yếu gì vậy? Thai nhi của bảo lâm đã lớn tháng, nếu không có chuyện lớn thì không nên đại động can qua thế này. Hay là vậy đi, ta vào điện, hỏi bệ hạ xem đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần liên quan tới ta, ta sẽ không trách bảo lâm, cho bảo lâm về dưỡng thai được không?”
“Muội...”
Cẩm bảo lâm còn muốn nói gì đó, Từ Tư Uyển lại không có tâm trạng để nghe, xoay người đến trước cửa điện, gật đầu với hoạn quan ở cửa: “Không biết bệ hạ lúc này có rảnh không?”
“Mời uyển nghi nương tử vào.” Hoạn quan cúi đầu, “Bệ hạ vừa nổi trận lôi đình, có lẽ chỉ có uyển nghi nương tử mới khuyên được.”
“Đa tạ.” Từ Tư Uyển lập tức vào trong.
Ở cửa nội điện vốn nên có hoạn quan canh giữ, lúc này lại không một bóng người, có thể thấy các cung nhân đều bị đuổi đi.
Vì thế nàng đẩy thẳng cửa, vừa mở một nửa, bên trong lập tức gào to: “Cút!”
Tay Từ Tư Uyển cứng đờ, mãi đến khi hắn nhìn ra ngoài: “A Uyển...”
Hắn đứng dậy, đi tới với nàng.
Nàng cũng đi nhanh tới, hiếm khi bỏ qua hành lễ, nôn nóng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao bệ hạ lại phạt Cẩm bảo lâm quỳ bên ngoài? Nàng ta có thai đã gần tám tháng, nếu có sơ xuất gì...”
“Không phải trẫm phạt nàng ta.” Hắn nhìn ra cửa, thái độ trở nên lãnh đạp, “Tự nàng ta muốn quỳ, cứ để nàng ta quỳ đi. Độc phụ này, con không sinh cũng được.”
Từ Tư Uyển ngạc nhiên: “Rốt cuộc là sao vậy? Sao bệ hạ lại nói thế? Hài tử vô tội. Cho dù Cẩm bảo lâm thật sự có lỗi gì thì cũng không nên liên lụy tới hài tử. Huống hồ hoài thai mười tháng vốn vất vả, nếu Cẩm bảo lâm nhất thời khó chịu, làm ra chút chuyện mất lễ nghĩa cũng có thể thông cảm được, bệ hạ chớ có...”
“Nàng qua đây.” Hắn không có lòng nghe nàng cầu tình, nắm cổ tay nàng sải bước vào tẩm điện.
Từ Tư Uyển mờ mịt đi theo, thật giống như hoàn toàn không biết Cẩm bảo lâm đã làm ra chuyện ác gì.
Hai người một trước một sau vào tẩm điện, hắn đi đến giường trà, đưa tờ giấy trên bàn cho nàng xem.
Từ Tư Uyển nhận ra đây là bản cung khai, chần chờ cầm đọc.
Hắn nói: “Hôm ấy Cẩm bảo lâm bỗng nhiên nói nàng có thai, nhưng nàng lại hoàn toàn không biết. Trẫm đã sai người điều tra, hai phương thuốc kia đúng là phương thuốc cổ truyền, nếu dùng riêng thì đều có tác dụng hỗ trợ mang thai, nhưng nếu cùng dùng sẽ khiến người ta xuất hiện mạch tượng có thai!”
“Sao cơ?” Từ Tư Uyển ngước mắt nhìn hắn chằm chằm, như bị sét đánh ngang tai, “Thần thiếp... Thần thiếp tin nàng ta như vậy...”
“A Uyển.” Hắn thương xót đỡ lấy hai vai nàng.
Hai mắt nàng vẫn trống rỗng, lầm bầm lầu bầu tiếp tục: “Thần thiếp cũng muốn sinh nhi dục nữ cho bệ hạ. Phương thuốc kia... Vừa lấy phương thuốc kia về thần thiếp liền dùng ngay. Có điều trong thuốc dù sao cũng có ba phần độc, thần thiếp tạm ngừng dùng thuốc, chỉ mời y nữ thi châm. Nếu thần thiếp nóng vội thêm một chút, chỉ sợ...”
Nàng hít sâu một hơi, sắc mặt trắng bệch, cả người mềm nhũn, may mà có hắn đỡ lấy, bản cung khai kia theo đó rơi đầy đất.
Nàng theo bản năng bắt lấy vạt áo hắn như bắt lấy cọng rơm cứu mạng: “Nếu thần thiếp vừa dùng thuốc vừa thi châm, chắc chắn sẽ xuất hiện hỉ mạch, vậy... Vậy lúc nàng ta rơi xuống nước, thần thiếp đương nhiên cũng sẽ mượn việc này để thoát khỏi hiềm nghi. Nhưng sau này điều tra, lại thành thần thiếp mưu hại con vua, thậm chí còn mắc tội khi quân... Có đúng không?”
“Sao có thể? A Uyển tốt nhất.” Hắn sủng nịch.
Hai vai nàng thả lỏng như yên tâm, gương mặt cọ vào vạt áo hắn, tham luyến ấm áp hắn mang đến cho nàng.
Từ Tư Uyển khóc nức nở, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, hồi tưởng dáng vẻ thê thảm của cẩm bảo lâm, đáy lòng chỉ có thống khoái.
Muốn đảo loạn hậu cung không có thủ đoạn nào cao minh hơn làm đế vương nghi ngờ. Nếu hắn đủ đa nghi, có lẽ sẽ bắt đầu hoài nghi những người hắn sủng ái.
“Đừng sợ.” Hắn dùng sức ôm lấy nàng.
Nàng phối hợp dựa vào lòng hắn, nước mắt như vỡ đê: “Thần thiếp tin nàng ta như vậy... Thần thiếp tin nàng ta như vậy...” Nói tới đây nàng bỗng ngẩng đầu, nghẹn ngào hỏi, “Trong này liệu có hiểu lầm gì không?”
“A Uyển.” Hắn đỡ nàng ngồi xuống giường trà.
Vừa ngồi xuống, Từ Tư Uyển lại rùng mình khóc lên, nàng che miệng không muốn phát ra tiếng, nhưng tiếng khóc vẫn từ yết hầu trào ra, lắc đầu không ngừng: “Tội khi quân... Khi quân là tội chết! Thần thiếp tin nàng ta như vậy, nàng ta lại muốn mạng thần thiếp sao? Đây là sự thật à? Nhưng tại sao chứ... Thần thiếp chưa từng trêu chọc Cẩm bảo lâm, trước khi nàng ta có thai, thần thiếp và nàng ta thậm chí còn không tính là quen biết. Nếu nàng ta ghen ghét thần thiếp được sủng ái... Nàng ta có thai đương nhiên được bệ hạ chiếu cố hơn thần thiếp.”
Hắn ôm nàng: “Nàng đừng sợ, có trẫm đây.”
Nàng càng nôn nóng: “Có phải... Có phải Cung Chính Tư phán đoán sai rồi không? Hoặc là vì nóng lòng báo cáo kết quả, cho nên oan uổng nàng ta?” Giọng điệu của nàng cứ như chỉ sợ Cung Chính Tư oan uổng người ta, không hề hoài nghi sau lưng còn có một người khác.
Hắn than thở: “Không có hiểu lầm. Cung Chính Tư...” Hắn trầm mặc một hồi, lắc đầu, vừa ôm nàng vừa thì thầm: “Trẫm biết nàng buồn, nhưng việc này không hề oan uổng Cẩm bảo lâm. Tối qua Cung Chính Tư đưa bản cung khai tới, sau khi đọc trẫm còn sai Cung Chính Tư đi hỏi nàng ta công hiệu khi dùng cùng dùng hai phương thuốc này, nàng ta lộ vẻ hoảng loạn, đương nhiên là vì chột dạ, nàng không cần giải thích cho nàng ta.”
Nàng làm như không nghe thấy, vội cãi cọ: “Nhưng vị phân của nàng ấy thấp như vậy, lại mới tiến cung không lâu, làm gì có bản lĩnh thu mua thái y làm ra loại chuyện này...”
Nếu chỉ diệt trừ Ngọc phi, nàng đương nhiên sẽ trực tiếp tố cáo Ngọc phi, chỉ cần hắn tiếp tục bảo Cung Chính Tư điều tra, không sợ Tiền thái y không nói ra.
Nhưng nàng đương nhiên cũng biết lời này lọt vào tai hắn sẽ như thế nào.
Dù sau này hắn có buông bỏ hoài nghi không, nhiêu đây cũng đủ khiến hắn càng không muốn xa nàng.
Nàng cần hắn che chở như vậy, hắn nào nhớ tới bên ngoài còn có một nữ nhân hoài hài tử của hắn đang quỳ trong trời giá rét cầu xin hắn tha thứ.
Đột nhiên, ngoài điện ồn ào, có người hét lên: “Cẩm bảo lâm!”
Từ Tư Uyển run rẩy, thầm đoán liệu nàng ta có phải muốn sinh non hay không.
Tiếp theo, cửa tẩm điện bị đẩy ra.
“Bệ hạ!” Vương Kính Trung vội chạy vào, vẻ mặt hoảng loạn, “Cẩm bảo lâm... Thể lực không chống đỡ nổi, đã ngất đi rồi!”
Vương Kính Trung vừa dứt lời, cánh tay hắn ôm nàng bỗng căng chặt, lạnh giọng: “Đưa nàng ta về đi, lệnh thái y dốc lòng trị liệu. Từ hôm nay trở đi, để Hoàng Hậu chăm sóc thai nhi trong bụng người ta, không ai được phép đi lại trong Diệu Tư Cung.”
Điều này có nghĩa là cấm túc.
Từ Tư Uyển thuận nước đẩy thuyền: “Ở Diệu Tư cung còn Lục sung y.”
Hắn nhìn nàng, ngạc nhiên hỏi: “Nàng và Lục sung y rất thân sao?”
Nàng ngập ngừng: “Không thân...”
“Vậy mà còn lo lắng cho nàng ấy như vậy?” Hắn nhướng mày, cười như không cười, “Nàng phải biết trong cung có thêm một người, trẫm có lẽ sẽ không nhớ tới nàng nữa, đến lúc đó nàng phải làm sao đây?”
“Bệ hạ...” Nàng lại hoảng loạn.
Hắn bật cười, đưa tay lau khô nước mắt cho nàng: “Có biết tại sao người khác hay bắt nạt nàng không?”
Từ Tư Uyển ngẩn ra, nhíu mày: “Tại sao?”
“Nàng quá tốt, mọi việc luôn nghĩ cho ngươi khác nên dễ bị bắt nạt. Nàng phải nhớ bản thân nàng thiện lương, nhưng người khác chưa chắc đã nhớ cái tốt của nàng.”
“Thần thiếp... Nhưng Lục sung y vô tội, mấy ngày nay e rằng nàng ấy cũng bị kinh sợ, hay là cho nàng ấy dọn ra đi. Thần thiếp nghe nói nàng ấy và Cố tài nhân là biểu tỷ muội, có thể cho họ ở chung, tỷ muội còn có thể chiếu ứng lẫn nhau. Đừng để Lục sung y biết chủ ý này là của thần thiếp, cứ nói do bệ hạ sắp xếp là được, cũng không thể vô duyên vô cớ vắng vẻ nàng ấy...”
Hắn gật đầu: “Được.”
Bên ngoài dần bớt ồn ào, Cẩm bảo lâm được các cung nhân đỡ vào kiệu, đưa về Diệu Tư Cung. Nếu không có gì khác thường, trước khi sinh nàng ta sẽ không được gặp hắn. Hoặc là cả đời cũng không còn cơ hội gặp lại hắn.
“A Uyển.” Hắn bỗng gọi nàng một tiếng. Nàng nhẹ nhàng đáp “Vâng”, cảm nhận hai tay hắn đặt trên vai mình, “Hai phương thuốc kia... Chỉ cần không dùng cùng nhau thì đó là cách hỗ trợ có thai rất hay. Nàng nói đúng, thuốc có ba phần độc, thuốc không uống cũng được, cứ tiếp tục bảo y nữ thi châm cho nàng đi.”
Nàng ngây người, ngơ ngẩn nhìn hắn.
Hắn khẽ cười, gằn từng chữ: “Sinh cho trẫm mấy hoàng tử công chúa.”
Thái độ nghiêm túc này khiến nàng hơi bất ngờ, trước đây bọn họ cũng từng nói đề tài như vậy, nàng chỉ tưởng hắn muốn dỗ nàng vui. Có lẽ vì bản thân không muốn, cho nên nàng chưa bao giờ ngờ hắn sẽ nghiêm túc muốn có con với nàng như vậy.
“Được.” Nàng mỉm cười, ánh mắt khao khát: “Vậy thần thiếp... Thần thiếp sinh cho bệ hạ thật nhiều hoàng tử công chúa, bệ hạ đừng ngại phiền đấy.”
Hắn mỉm cười ồm nàng nằm xuống. Nàng ngã vào lòng hắn, bỗng bị hắn hôn.