Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 33: Chương 33: Phá giải thế cục




Lúm đồng tiền trên má nàng minh diễm động lòng người, Cẩm bảo lâm và nàng gần trong gang tấc, đáy mắt không che giấu sự nguy hiểm.

Từ Tư Uyển cười nhìn nàng ta, mắt thấy nàng ta sợ hãi rùng mình, nàng thầm cười, xoay người, dịu dàng gật đầu với Hoàng Hậu: “Thần thiếp tạ hoàng hậu nương nương tin tưởng, nhưng khi Cẩm bảo lâm và thần thiếp xảy ra chuyện, bên cạnh không có cung nhân. Cho dù việc này thật sự do thần thiếp làm, Cung Chính Tư thẩm vấn cung nhân bên cạnh thần thiếp chỉ sợ cũng không hỏi được gì. Theo thần thiếp thấy, chi bằng cám túc thần thiếp trước, nếu Cung Chính Tư tới hỏi chuyện, thần thiếp biết gì sẽ nói hết.”

Hoàng Hậu vốn muốn bảo vệ nàng, thấy nàng như thế không khỏi nhíu mày. Nhưng lời nàng nói có lý, Hoàng Hậu chỉ có thể đồng ý: “Vậy cứ làm theo lời uyển nghi đi, tạm thời không cần thẩm vấn cung nhân. Cấm túc trên dưới Niêm Mai Các, đợi Cung Chính Tư điều tra rồi tính tiếp.”

“Tạ nương nương.” Từ Tư Uyển hành lễ, khi hành lễ đúng lúc thấy Ngọc phi không cam lòng, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng không nói gì cả.

“Thần thiếp cáo lui trước.”

Hoàng Hậu dặn dò: “Các ngươi đưa uyển nghi về đi. Kêu thái y bắt mạch cho uyển nghi, thời tiết đang lạnh, chớ cảm nhiễm phong hàn.”

Từ Tư Uyển hòa thuận tạ ân rồi rời khỏi điện.

Chuyện lớn như vậy chỉ cần một lát đã truyền khắp hậu cung, có điều sự việc quan trọng, các phi tần nhỏ không tiện vào điện, đều chờ ở bên ngoài.

Mắt thấy nàng bước ra, mọi người đều nhìn nàng, Từ Tư Uyển mắt nhìn thẳng, không nói một câu.

“Tỷ tỷ!” Tư yên từ trong đám người chạy tới, tay run rẩy nắm lấy tay nàng, sắc mặt trắng bệch, “Sao lại thế này? Cẩm bảo lâm...”

“Không sao.” Từ Tư Uyển nắm chặt tay nàng: “Không phải nước bẩn nào cũng có thể hất lên người ta, chúng ta về thôi.”

“Vâng.” Tư Yên gật đầu, cùng nàng rời đi.

Vì Hoàng Hậu đã phân phó, ngoài Trường Thu Cung đã chuẩn bị kiệu. Tỷ muội hai người cùng vào kiệu, Từ Tư Uyển bỗng cảm thấy rất mệt, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Tư Yên vốn có rất nhiều thắc mắc, nhưng thấy nàng như vậy thì im lặng. Về Niêm Mai Các, Tư Yên cũng không hỏi nhiều, chỉ cùng Hoa Thần đỡ nàng về phòng: “Nếu tỷ tỷ cần thì cứ gọi muội một tiếng, bất cứ lúc nào muội cũng có thể tới.”

“Ừ.” Từ Tư Uyển gật đầu, dỗ dành nàng ấy, “Muội không cần lo lắng, không sao, nên ăn cứ ăn, nên ngủ cứ ngủ, hiện giờ tất cả đều vẫn ổn, chúng ta không thể tự hù mình trước.”

“Muội biết.” Tư Yên miễn cưỡng cười, cáo lui.

Nàng ấy vừa đi, thái y liền đến. Từ Tư Uyển nhận ra đây là Phùng thái y ngày thường chiếu cố Hoàng Hậu, nên để ông ta bắt mạch. Hai ngón tay của thái y đặt trên cổ tay Từ Tư Uyển, tập trung một hồi mới chần chờ đặt câu hỏi: “Không biết nương tử có chỗ nào không khỏe không?”

Từ Tư Uyển nhàn nhạt trả lời: “Ngâm trong nước lâu, toàn thân đều lạnh, đầu như muốn nứt ra.”

“Thần hiểu rồi.” Phùng thái y gật đầu, lại hỏi, “Trừ vấn đề này, nương tử còn chỗ nào khác không ổn không? Không biết gần đây nguyệt sự của nương tử có bình thường không? Ẩm thực có khác thường không?”

“Nguyệt sự vẫn bình thường.” Từ Tư Uyển khẽ cười, “Còn về ẩm thực... Gần đây ta đúng là thích ăn đồ chung, các cung nhân đều biết, nhưng chỉ thế mà thôi, không có gì không ổn.”

Thái y im lặng một lúc lâu: “Nương tử bị lạnh, thần sẽ kê đơn thuốc đuổi hàn, nương tử cứ dùng theo phương thuốc là được.”

“Làm phiền đại nhân.” Từ Tư Uyển gật đầu, nháy mắt, Đường Du liền đưa Phùng thái y ra ngoài.

Nửa khắc sau, thái y kia rời khỏi Niêm Mai Các về Thái Y Viện bốc thuốc. Đường Du đưa phương thuốc thái y kê cho Từ Tư Uyển xem, không khỏi lo lắng: “Hạ nô thật sự không hiểu, nương tử không muốn thừa nhận mình có thai, vậy tại sao lại thừa nhận gần đây mình thích ăn chua?”

Từ Tư Uyển mỉm cười: “Việc này đã truyền khắp hoàng cung, không biết có bao nhiêu người nghe thấy, nếu ta thề thốt phủ nhận, ngược lại có vẻ giấu đầu lòi đuôi, không bằng thoải mái thừa nhận, để tự thái y phán đoán.”

Đường Du nghĩ nghĩ, lại nói: “Hạ nô nhìn bộ dáng vừa rồi của Phùng thái y... Hình như không bắt ra hỉ mạch.”

“Ông ta đương nhiên bắt không ra. Mạch tượng phức tạp, cũng không phải mọi chuyện đều tin vào mạch tượng, cho nên người hành y phải quan sát từ nhiều phía. Hiện giờ ta bị cảm lạnh, trong mạch tượng e rằng chỉ còn sót lại dấu hiệu thụ hàn, ông ta muốn bắt ra hỉ mạch thì cũng phải chờ ta hết phong hàn mới được.”

“Vậy đợi hết phong hàn, nương tử định làm thế nào?” Hoa Thần nhìn Từ Tư Uyển, “Thật ra nô tỳ cũng không hiểu tại sao hôm nay nương tử không chịu thừa nhận mình có thai? Nếu thừa nhận, cục diện này sẽ dễ dàng hóa giải.”

“Ngươi cho rằng Cẩm bảo lâm đang giúp ta sao?” Từ Tư Uyển nhìn nàng ấy, khẽ cười, “Ta cũng suýt tin. Nhưng nếu thừa nhận, chỉ sợ mới bước vào cục diện của họ.”

Hoa Thần ngạc nhiên: “Sao có thể?”

“Ta tạm thời vẫn chưa dám chắc, chỉ suy đoán mà thôi. Không sao, chờ ta khỏi phong hàn, thái y lại tới bắt mạch rồi tính. Ngươi chuẩn bị nước ấm đi, ta muốn ngâm mình một lát.”

“Vâng.” Hoa Thần hành lễ lui xuống.

Thật ra khi Từ Tư Uyển xảy ra chuyện, Niêm Mai Các biết tin, đã chuẩn bị nước ấm. Chỉ chốc lát, Từ Tư Uyển đã vào phòng tắm.

Nàng ngâm mình một hồi, cả người toát mồ hôi, hàn khí được xua tan khiến tinh thần nàng càng tỉnh táo. Ván cờ làm nàng hoang mang nhiều ngày cuối cùng cũng rõ ràng, hiện giờ nàng chỉ cần biết được đáp án từ chỗ thái y là có thể thăm dò được bước cuối cùng của đối phương.

Sương mù tan đi làm Từ Tư Uyển thả lỏng, nàng hít sâu một hơi, vui sướng hưởng thụ dòng nước ấm.

Vui sướng nhiều, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng còn sợ hãi.

Cục diện vừa rồi căng thẳng như vậy, tội danh mưu hại long tự không có phi tần nào không sợ. Cẩm bảo lâm đột nhiên nói ra chuyện nàng có thai, trông có vẻ như muốn giúp nàng thoát tội, nếu chỉ cần nàng thả lỏng một chút, dưới tình thế cấp bách e rằng cũng sẽ cảm thấy bản thân bắt được cọng rơm cứu mạng, thừa nhận không chút do dự.

Nếu nàng đoán không sai, lúc đó thừa nhận, bản thân sẽ xong đời. May mà nàng đủ phòng bị, ai cũng không tin, lập tức phủ nhận khiến họ rối loạn.

Chắc bọn họ cũng không ngờ trong hoàn cảnh như thế nàng sẽ vứt bỏ cơ hội mượn có thai thoát thân, thậm chí trở mặt không nhận.

Bởi vì trước khoảnh khắc đó, chính nàng cũng không ngờ đến.

Hiện giờ đến lượt họ khó khăn. Nàng nhất thời tò mò, không biết khi thế cờ hỗn loạn, bọn họ sẽ đi bước tiếp theo thế nào.

Nghĩ tới trò hay kế tiếp, Từ Tư Uyển không khỏi muốn cười. Nàng nhìn sương trắng mờ mịt khắp phòng, bỗng nghe bên ngoài nói: “Bệ hạ thánh an.”

Từ Tư Uyển rùng mình, xoay người, nhưng trước cửa có bình phong, nàng không thấy gì cả.

Im lặng một lúc, nàng nghe hắn trầm giọng: “Lui xuống hết đi.”

Thân ảnh cung nữ ngoài cửa sổ cúi đầu hành lễ, cáo lui. Từ Tư Uyển lộ vẻ hoảng loạn thích hợp, cả người chìm xuống nước, lưng tựa vào bồn gỗ, căng thẳng nhìn chằm chằm bình phong.

Cửa mở, chút hàn khí đi vào, giây lát cửa phòng lại đóng, hắn từ sau bình phong bước ra.

“Bệ hạ...” Nàng hoảng loạn ở đó. Nước trong bồn che đến trước ngực nàng, chỉ để lộ vai ngọc và xương quai xanh.

Hắn tới gần, hai tay chống lên bồn, cúi người nhìn nàng không chớp mắt.

“Chuyện này rốt cuộc là thế nào, nàng thẳng thắn nói với trẫm đi.”

Từ Tư Uyển cười khổ: “Bệ hạ không tin thần thiếp sao?”

“Nếu không tin, trẫm đã không tới hỏi nàng.” Hắn nhẹ giọng, “Trẫm chỉ sợ vừa rồi người nhiều, nàng có chuyên không tiện nói.”

“Không có.” Nàng lắc đầu, “Mọi việc thần thiếp đã nói, sau khi vào núi giả thần thiếp nghe tiếng Cẩm bảo lâm kêu và tiếng rơi xuống nước, lúc chạy tới thấy nàng ta đã rơi xuống hồ, bên cạnh lại không có cung nhân, cho nên đành phải nhảy xuống cứu.”

Nàng vừa nói vừa chăm chú nhìn hắn.

Không thể không thừa nhận nàng có hơi bất ngờ, nàng không ngờ hắn sẽ tới hỏi, đáy lòng ít nhiều cũng rung động.

Tề Hiên hỏi: “Tại sao không gọi người?”

“Bệ hạ muốn nghe sự thật sao?”

Hắn nhướng mày, không nói.

Nàng khẽ cười: “Sự thật chính là thần thiếp cũng không ngốc, thần thiếp biết nếu khi thị vệ tới thấy nàng ta ở trong nước, mà thần thiếp ở trên bờ, chỉ sợ dù có nhảy xuống Hoàng Hà thần thiếp cũng không rửa sạch, không bằng không màng mọi giá mà cứu nàng ta.”

Nghe nàng nói, mặt mày hắn thả lỏng, cũng cười: “Nàng đúng là thẳng thắn, không sợ trẫm nghe xong sẽ coi hành động nàng nhảy xuống nước cứu người là để che lấp hành hung sao?”

“Bệ hạ nghĩ thế nào là chuyện của bệ hạ.” Nàng quật cường ngẩng đầu, “Vừa rồi thần thiếp đã nói, thần thiếp không thể khi quân, bệ hạ tưởng đó chỉ là lời nói thôi sao?”

Thái độ nàng chân thành bởi vì ngoại trừ câu “không thể khi quân”, còn có lời giải thích cũng là thật.

Khi ấy nàng không biết Cẩm bảo lâm rốt cuộc có tính toán gì, nhảy xuống cứu người rửa sạch hiềm khích là phản ứng nhanh nhất trong tình thế cấp bách.

Đối diện một lúc, hắn đứng dậy, ngón tay tùy ý chơi đùa trong nước, mấy giọt nước bắn lên mặt nàng.

“Trẫm sẽ không cấm túc nàng, Cung Chính Tư cũng sẽ không tới hỏi chuyện, nàng cứ nghỉ ngơi đi.”

Từ Tư Uyển ngẩn ra, định cãi lại: “Nhưng Cẩm bảo lâm...”

“Nàng ta mới nghĩ lại, nói không chừng không có ai đẩy mình cả. Chỗ đó có băng mỏng, đường trơn, vốn dễ rơi xuống nước. Nàng ta có thai, đáng lẽ không nên tới đó.”

Từ Tư Uyển hoảng sợ cúi đầu.

“Huống hồ Ngọc phi cũng nói một người không vào miếu hai người không xem giếng. Nàng ta nói nàng không ổn, trẫm thì lại muốn nói Cẩm bảo lâm đang có thai, vốn phải biết đạo lý không nên để bản thân gặp nguy hiểm, còn vô duyên vô cớ liên lụy người khác.”

“Nàng ta cũng chỉ muốn tìm một nơi an tĩnh nói chuyện với thần thiếp, bệ hạ đừng trách nàng ta.” Từ Tư Uyển duy trì sự hiền huệ.

Hắn lại hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì mà phải tới nơi như vậy nói riêng?”

Nàng cứng đờ: “Thần thiếp cũng không biết. Thần thiếp chỉ nghe cung nữ tới mời thần thiếp nói tâm trạng nàng ta không tốt, có lời muốn nói với thần thiếp, nên thần thiếp mơ đi.”

“Vậy sao nàng ta đột nhiên bảo nàng có thai?”

Trong lòng Từ Tư Uyển nghĩ: Cuối cùng hắn cũng hỏi!

“Thần thiếp không biết.” Nàng lắc đầu, “Có lẽ là... Có lẽ là vì trước đây nàng ta cho thần thiếp hai phương thuốc hỗ trợ có thai, lại thấy thần thiếp được sủng ái, tưởng thần thiếp có, trong tình thế cấp bách mới bịa ra để giúp thần thiếp thoát tội.”

“Phương thuốc hỗ trợ có thai?” Hắn nhíu mày, “Phương thuốc gì, cho trẫm xem.”

“Ở trong phòng. Hoa Thần cất rồi. Nếu bệ hạ sốt cuộc thì gọi Hoa Thần lấy là được.”

“Không vội.” Hắn nhẹ giọng, kiên nhẫn ở bên đợi nàng.

Nàng thật sự bất ngờ.

Nàng không ngờ hắn sẽ tới đây lúc này, không ngờ hắn sẽ thiên vị như vậy, cũng không ngờ hắn sẽ chờ ở đây.

Nhưng ngẫm lại cũng không khó hiểu.

Bởi vì hắn tự nhận là nam nhân thâm tình. Nam nhân tự nhận thâm tình thường đều như vậy, đều thích tỏ vẻ thương tiếc khi mỹ nhân gặp nạn, nhìn qua giống như trong lòng hắn thật sự chỉ có mình nàng. Nhưng chỉ cần qua trận phong ba này, hắn vẫn sẽ tiếp tục trái ôm phải ấp.

Từ Tư Uyển nhìn thấu tâm tư hắn, không khỏi nghĩ đến đám nam nhân mình từng gặp ở thanh lâu. Rõ ràng là đa tình, lại cứ thích lau nước mắt than thở vận mệnh nữ tử thanh lâu nhiều chông gai.

Cẩn thận suy nghĩ những điều này, nàng bình tĩnh lại, mặc hắn chờ. Có điều nàng không để hắn chờ lâu lắm, tắm rửa xong liền đứng dậy ra ngoài, hắn thuận tay kéo tấm lụa trên giá gỗ, đi tới bao lấy nàng.

Thân mình nàng mảnh khảnh, một tay có thể ôm hết vòng eo, bị hắn ôm vào lòng như vậy càng thêm nhỏ bé.

Hắn khẽ cười, không đợi nàng mặc y phục xong, trực tiếp bế nàng về phòng ngủ.

Lan Huân và Quế Phức canh giữ trong phòng, thấy nàng chưa kịp mặc xiêm y đã bị hắn bế lên, không khỏi đỏ mặt, vội cáo lui.

Hắn không rảnh để ý tới họ, đặt nàng lên giường, cởi tấm lụa bọc lấy nàng ra. Nàng ngồi dậy: “Bệ hạ làm bậy quá... Tóc thần thiếp còn chưa khô, sẽ bị cảm lạnh.”

“Trẫm lau cho nàng.” Nói rồi hắn ngồi xuống bên cạnh, cầm khăn lau giúp nàng.

Hắn lo lắng chăm sóc như thế, nàng đương nhiên vui vẻ phối hợp, ngoan ngoãn ngồi đó để hắn lau. Tại thời điểm thích hợp, nàng sẽ vươn tay, tóc đen buông thả.

Đợi hắn lau khô tóc, nàng linh hoạt trở mình, bọc chăn muốn ngủ. Nàng bị hành động trẻ con của nàng chọc cho bật cười, tay ném khăn đi, cúi người hôn lên trán nàng: “Trẫm sẽ kiểm tra phương thuốc kia, nếu thật sự có thể hỗ trợ mang thai, nàng cứ tiếp tục dùng đi.”

Hai mắt nàng sáng ngời: “Bệ hạ muốn thần thiếp có con sao?”

“Đã biết con hỏi. Trẫm muốn nàng sinh thật nhiều. Nàng ngoan ngoãn thông minh như vậy, hài tử chắc chắn rất hiểu chuyện.”

“Thì ra bệ hạ chỉ thích hài tử hiểu chuyện.” Nàng mếu máo, ôm lấy gối đầu, “Vậy thần thiếp không sinh. Nếu không lỡ hài tử nghịch ngợm gây chuyện, bệ hạ sẽ không thích thần thiếp nữa.”

“Nghịch ngợm gây chuyện trẫm cũng thích.” Hắn gõ nhẹ trán nàng, “Hoàng cung lớn như vậy cần thêm mấy hài tử nghịch ngợm gây chuyện mới náo nhiệt.”

“Kiểu nào bệ hạ cũng nói được.” Nàng giận dỗi, “Bệ hạ là vua một nước, nói chuyện lại tùy ý thế sao?”

“Chỉ cần do nàng sinh, trẫm đều thích.” Hắn cười nói, “Ngủ đi, nếu trẫm rảnh rỗi sẽ lại tới thăm nàng.”

“Đa tạ bệ hạ.” Trán nàng cọ nhẹ vào vai hắn, dường như rất cảm động khi được hắn đối đãi như vậy.

Nhưng việc này có gì mà cảm động. Nếu hắn thật sự là trượng phu tốt, lúc này nên bầu bạn với Cẩm bảo lâm đang có thai mới đúng.

Từ Tư Uyển nhắm mắt, cơn buồn ngủ lần nữa ập đến. Nửa tỉnh nửa mộng, nàng mơ hồ nghe tiếng Hoa Thần vào phòng, là tới đưa thuốc.

Từng muỗng thuốc đắng đút vào miệng, có hơi mới lạ, hình như không phải Hoa Thần đút.

Nàng nghe hắn nói: “Uyển nghi bảo có hai phương thuốc lấy từ chỗ Cẩm bảo lâm, ngươi cầm nó giao cho Vương Kính Trung, cứ bảo trẫm muốn gã điều tra xem.”

Hoa Thần sửng sốt, lập tức nhận lệnh: “Vâng, nô tỳ đi ngay.”

Từ Tư Uyển muốn mở mắt tạ ơn, nhưng mí mắt nặng nề không nghe sai khiến, cổ họng cũng không phát ra âm thanh gì.

Nàng chỉ bình tâm thiếp đi, tâm trạng hào hứng không vơi đi được.

Chỉ cần nàng cho hắn thấy vài điểm bất thường, hắn quả nhiên sẽ nghi ngờ.

Nước cờ như vậy mới thú vị. Nếu nàng không nắm lấy cơ hội, sợ rằng hiện giờ Cẩm bảo lâm đã có thể uống rượu khánh công; nhưng nàng đã bắt được, kế tiếp có bản lĩnh phá giải thế cục hay không còn phải xem Cẩm bảo lâm có bao nhiêu năng lực.

Cũng không biết Cẩm bảo lâm nghe được việc này liệu có động thai khí lần hai hay không, có cảm giác tự ném đá vào chân mình không.

Một giấc ngủ này rất dài, tỉnh lại sắc trời đã tối, nàng vẫn còn chưa hết sốt, đầu óc vẫn mơ màng. Hắn kiên nhẫn đút nàng ăn cháo, lại đút thuốc nàng uống, nàng lần nữa vào giấc.

Bình minh hôm sau khi tỉnh lại hắn đã không còn ở bên cạnh, Hoa Thần bảo hắn đã thượng triều, còn nói: “Sáng sớm Tứ tiểu thư có tới, thấy nương tử còn ngủ nên đã xuống bếp nhỏ, định nấu canh gà cho nương tử. Còn cả... Oánh quý tần cũng tới, đang ở sương phòng chờ.”

“Mau mời nàng ấy vào đây.” Từ Tư Uyển nói, “Đi báo với Tư Yên ta tỉnh rồi, bảo muội ấy Oánh quý tần đang ở đây.”

“Vâng.” Hoa Thần nhận lệnh đi làm.

Quả nhiên Tư yên hiểu ý, không vội vã tới.

Oánh quý tần vào phòng, khi đi còn mang theo một xuyến nhỏ, nhàn nhạt nói: “Đúng là biết ngủ, bây giờ là lúc nào rồi hả? Ta mang nho tốt tới thăm muội, nhàm chán quá đành phải tự ăn, muội còn không tỉnh ta đây sắp ăn hết rồi.”

Hai người dần thân nhau, Từ Tư Uyển cũng quen với tính tình nàng ấy, nghe vậy chỉ cười. Thấy nàng ấy tới gần, nàng hơi né tránh: “Tỷ tỷ ngồi xa một chút, coi chừng lây bệnh.”

“Kiều quý gì chứ? Đâu phải ta ngâm trong nước đá.” Oánh quý tần không để trong lòng, tùy tiện ngồi bên mép giường, đút một trái nho cho nàng ăn.

Từ Tư Uyển mở miệng, vị ngọt lan tràn khiến người ta thoải mái.

Oánh quý tần cũng ăn, lại đánh giá nàng: “Muội đúng là có bản lĩnh. Sự việc liên quan tới long tự cũng có thể khiến bệ hạ không nỡ cấm túc muội. Làm sao mà được vậy?”

“Thần thiếp có làm gì đâu.” Từ Tư Uyển cười nói, “Tỷ tỷ xem, với bệ hạ mà nói, phi tần trong cung nào có khác gì chó mèo nhà giàu nuôi? Thú vui vốn không đáng để hắn bận tâm, thắng thua chẳng qua quyết định bởi việc hắn để ý ai hơn mà thôi.”

“Cũng đúng, nhưng hài tử trong bụng Cẩm bảo lâm là con của hắn, không phải chó mèo gì. Muội không muốn nói thì thôi. Muội nhiều tâm kế quá, ta cũng lười hỏi từng cái.”

“Việc này thật sự không thể trách thần thiếp. Cẩm bảo lâm đột nhiên nói thần thiếp có thai. Không dối gạt nương nương, trước đây thần thiếp quả thật đã bắt ra hỉ mạch, vì để cảm tạ phương thuốc của nàng ta nên chỉ nói cho nàng ta biết. Lúc ấy nếu nóng lòng thoát thân thì chắc chắn phải nhận.”

“Vậy tại sao muội không nhận?” Oánh quý tần buột miệng hỏi, vừa thấy nàng khẽ cười liền cứng đờ, “Muội phát hiện điều gì sao?”

“Không thể nói là phát hiện gì, chỉ là không tin nàng ta, bởi vậy mới không thuận theo nàng ta mà thôi. Nhưng dù sau lưng rốt cuộc có cái bẫy gì, tỷ tỷ xem, nàng ta đột nhiên nói thần thiếp có thai, thần thiếp lại thề thốt phủ nhận, điều này có phải chứng tỏ nàng ta kỳ lạ không?”

Oánh quý tần vẫn mờ mịt: “Thì sao?”

“Thiên tử đa nghi, hiện giờ trong mắt của bệ hạ, e rằng nàng ta cũng không sạch sẽ gì. Theo thần thiếp thấy, trong lòng nàng ta cũng có quỷ, rất sợ bệ hạ điều tra nàng ta, cho nên thần thiếp vừa rời khỏi Trường Thu Cung, nàng ta liền lật lọng nói bản thân khi ấy không rõ rốt cuộc có ai đẩy mình hay không, ý muốn chuyện lớn hóa nhỏ.”

“Nàng ta rốt cuộc muốn làm gì?” Oánh quý tần nhíu mày, “Nếu bảo nàng ta tự nhảy xuống hồ để hại muội, nhưng nàng ta lại muốn giúp muội thoát tội; nếu bảo nàng ta nói muội có thai là để hại muội... Nhưng có thai vốn là chuyện mừng, nhìn qua không giống nàng ta muốn hại muội.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.