Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 91: Chương 91: Đổi con




Biên quan.

Chiến cuộc thay đổi, quân đội thường xuyên nhổ trại hành quân, ngoại trừ thư tín trám trăm dặm kịch liệt gửi về triều đình, tất cả thư từ còn lại tới đều rất khó khăn.

Đến tháng sau Vệ Xuyên mới nhận được thư kinh thành gửi tới, tổng cộng có hai bức, đều đã cũ nát.

Trong hai phong thư này có một phong thư hiển nhiên do gia đình gửi, bên trên để tên của mẫu thân. Phong thư còn lại không ghi tên, y không biết ai gửi nên không vội xem, mở phong thư của mẫu thân viết trước.

Đây là một phong thư dài, mẫu thân kể rất nhiều việc xảy ra trong kinh, quan tâm hỏi y ăn uống được không, có bị thương không, từ nội dung có thể thấy thế nào là nhi tử hành quân xa ngàn dặm mẫu thân lo lắng.

Vệ Xuyên đọc mà thở dài, nghiêm túc viết thư hồi âm, trả lời từng vấn đề của mẫu thân, còn nhấn mạnh nói lần này đại thắng, cố ý viết việc đánh giặc nhẹ nhàng, để mẫu thân yên tâm.

Sau đó, hắn mới mở phong thư kia.

Rút giấy ra, y theo bản năng đọc tên dưới cùng, muốn biết ai viết, nhưng trong thư cũng không để tên.

Y chuyển hướng nhìn dòng chữ lời ít ý nhiều, chỉ một câu ngắn ngủi cũng đủ khiến hắn rét run.

Kiếp này vô duyên gặp lại, chỉ mong quân bình an, đừng nhớ mong.

Rốt cuộc là có ý gì?

Cứ như có nỗi sợ che trời lấp đất ập xuống khiến y thở không nổi. Y ngồi bất động nhìn chằm chằm bất thư rất lâu, đến khi hoàn hồn, một số suy đoán đáng sợ từ nảy lên, y chỉ đành cố gắng áp chế, nhưng càng áp chế lại càng không nhịn được mà nghĩ.

Y nghĩ, chẳng lẽ nàng chọc giận thánh nhan, bị ban chết?

Gần vua như gần cọp, hầu hạ quân vương vốn không phải chuyện dễ. Mà đương kim thiên tử sớm vì tình cảm y dành cho nàng mà bất mãn, nếu nàng còn dính vào thị phi, không biết liệu có thể toàn thân rút lui hay không.

Y thở dài, suy nghĩ rất lâu, đầu óc mới tỉnh táo một chút. Y cố nhịn những suy đoán đáng sợ đó, tự nói với mình nàng thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không sao. Nhưng giây tiếp theo y đột nhiên đứng bật dậy, vén màn trước, ra ngoài.

“Hà Thiên!” Vệ Xuyên trầm giọng gọi.

Phó tướng ở lửa trại gần đó đang ăn cơm trưa nghe vậy vội đứng bật dậy, lau miệng, chạy tới: “Tướng quân, sao vậy?”

“Ngươi vào đây!” Vệ Xuyên xoay người về trướng.

Hà Thiên không hiểu chuyện gì mà đi theo.

Vệ Xuyên hỏi hắn: “Trước đây ngươi từng nói mình có muội muội làm cung nữ trong cung đúng không?”

“À, đúng vậy.” Hà Thiên bật cười, “Muội ấy làm việc ở Ngự Hoa Viên. Lần này nếu thuộc hạ lập được chiến công, trở về sẽ xin bệ hạ thả muội ấy, cả nhà đoàn viên.”

Vệ Xuyên gật đầu: “Lần sau lúc viết thư cho nàng ấy, ngươi giúp ta một việc.”

“Việc gì?” Hà Thiên nghi ngờ.

Xuất thân của Vệ Xuyên hắn biết, nếu muốn hỏi thăm việc trong cung, tự mình viết thư là được, cần gì nhờ hắn.

Vệ Xuyên nói: “Ngươi hỏi nàng ấy trong cung gần đây có chuyện gì mới mẻ không, các nương nương chủ vị có đều mạnh khỏe bình an không, đừng nói là ta hỏi.”

“Việc này... Thanh mai trúc mã kia của tướng quân xảy ra chuyện sao?”

Lý do Vệ Xuyên tới tòng quân hắn cũng biết chút ít.

“Thanh mai trúc mã gì!” Vệ Xuyên nhíu mày, “Bớt hỏi thăm đi.”

“...À.” Hà Thiên gãi đầu, lặng lẽ lui xuống.

Vệ Xuyên quay lại ngồi trước án thư, thở dài.

Y cầm bức thư kia lên, tâm trạng hết sức phức tạp.

Y tòng quân đã gần một năm, đây là lần đầu tiên nhận được thư của nàng, không ngờ sẽ là tình huống như vậy.

Y nhìn chằm chằm bức thư, đọc hết lần này đến lần khác. Mỗi lần đọc, y càng bất an.

Trong lúc đó, một ý niệm đã lâu lần nữa le lói như bóng đè dây dưa y, khiến y không thể thoát khỏi.

Nàng từng nói đương kim thánh tượng không phải minh quân, bảo y tìm minh chủ khác.

Khi đó y như bị ma xui quỷ khiến mà nghĩ, nếu thiên hạ đổi chủ thì sao?

Ánh mắt Vệ Xuyên bỗng trở nên tàn khốc, qua hồi lâu mới phai nhạt.

Y cầm phong thư đứng dậy, đến trước chậu than.

Gần đây Trung Nguyên hẳn rất nóng, nhưng biên quan rất lạnh, trong trướng luôn phải đốt than giữ ấm.

Y ngồi xổm trước chậu than, ném phong thư vào.

Mỗi chữ nàng viết y đều ghi nhớ, nhưng một chữ đều không được giữ lại.

Y biết nên làm thế nào để bảo vệ nàng, sẽ không gây thêm phiền phức. Những sai phạm thời niên thiếu mắc phải đó y không thể tái phạm nữa.

...

Trong cung.

Tháng bảy, nắng nóng ngày càng gay gắt. Nhưng thái hậu bệnh nặng, phượng thể của hoàng hậu cũng không tốt, Tư Yên sắp tới ngày lâm bồn, tránh nóng năm nay chỉ đành miễn, mọi người đều cố gắng chiến đấu với nắng nóng.

Ngày ba tháng bảy, khi đến gặp Từ Tư Uyển, Lộ Dao nói: “Người nương tử muốn tìm đã tìm được, sáng sớm hôm nay vừa chào đời.”

“Tốt.” Từ Tư Uyển gật đầu, hỏi thăm cẩn thận: “Không biết khi nào muội ấy mới sinh, đến lúc đó vở kịch này phải diễn thế nào? Liệu đốm trên thi thể có khiến thái y nhìn ra manh mối không?”

“Nương nương yên tâm.” Lộ Dao cười đáp, “Nương tử chắc cũng biết phụ nhân sinh con không dễ dàng, trong cung và nội viện thâm trạch dù tài lực thâm hậu, bên cạnh luôn có đại phu, bà mụ nhưng vẫn khó tránh xảy ra sự cổ. Ở dân gian nghèo khổ, sự cố càng nhiều, có khi mẫu tử đều chết, có khi trong hai phải chọn một. Hài tử vừa chào đời tắt thở không ít, cũng có hài tử chào đời tuy vẫn còn sống nhưng lại không có cách chữa trị, chỉ đành chờ chết. Hài tử thần tìm thuộc trường hợp thứ hai, thần đã dùng linh chi nhân sâm hòa vào sữa cho nó uống, giúp nó giữ chút hơi tàn, như thế có thể bảo đảm lúc Duyệt quý nhân sinh mới chết, việc nương tử lo lắng sẽ không xảy ra.”

Từ Tư Uyển vui mừng: “Ngươi thận trọng.”

Lộ Dao lại cười nói: “Oánh thục viện còn nhờ thần chuyển lời với nương tử.”

Từ Tư Uyển sửng sốt: “Chuyện gì?”

“Nàng ấy nói gần đây để chọc giận hoàng hậu đến mức miễn thỉnh an mùng một và mùng mười lăm nàng ấy tốn rất nhiều công sức, nương tử phải nhớ nàng ấy, đợi đến lúc ra khỏi lãnh cung phải mở tiệc mời nàng ấy.”

Từ Tư Uyển bật cười: “Trong cung này chắc chỉ có mỗi tỷ ấy nghĩ ta có thể ra ngoài.

...

Ban đêm hai ngày sau, Duyệt quý nhân Từ Tư Yên động thai.

Sương Hoa Cung đã có chuẩn bị từ trước, nàng ta vừa có động tĩnh, đám hoạn quan lập tức chạy đi báo với hoàng đế, hoàng hậu cùng phi tần các cung.

Cùng lúc đó, Sương Hoa Cung đèn đuốc sáng trực, đặc biệt là Mẫn Tú Cư. Vì chuyện nàng ta sinh con, mấy ngày nay Lộ Dao gần như đều ở Thái Y Viện chờ lệnh, nghe tin liền xách hòm thuốc chạy tới Sương Hoa Cung. Cung nữ và các bà mụ đã có mặt, vây quanh mép giường Tư Yên, mồm năm miệng mười bảo nàng ta chớ hoảng loạn.

Nhất thời, Mẫn Tú Cư trở thành nơi cả hậu cung chú ý. Để thể hiện sự quan tâm, các phi tần đều rời giường, chạy tới Mẫn Tú Cư nghe ngóng tin tức.

Mẫn Tú Cư vốn không lớn, phi tần hậu cung đều tới khiến nó trở nên khá chật chội.

Không bao lâu, đế hậu cũng tới. Thấy trong viện nhiều người, hoàng đế đuổi các nàng ra ngoài, mình và hoàng hậu ngồi chờ ở gian ngoại.

Trong viện lúc này mới an tĩnh một chút, ngoại trừ tiếng ra ra vào vào của cung nữ thì tiếng nức nở của Tư Yên là rõ ràng nhất. Hoàng hậu nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, lại nhìn hoàng đế, khoan dung cười nói: “Bệ hạ đừng lo, Duyệt quý nhân là người có phúc, nhất định có thể mẫu tử bình an.”

Khi nói chuyện, đúng lúc có cung nữ đến dâng trà, hoàng đế vừa nhận lấy vừa thất thần “Ừ” một tiếng, không nhiều lời.

Trong lúc trầm mặc, một ý niệm lóe lên khiến tâm trạng hắn kích động, ngay cả bản thân hắn cũng áy náy, nhưng vẫn không nhịn được.

Duyệt quý nhân đang ở trong sinh con, trong lòng hắn lại nghĩ đến người khác.

Rõ ràng nàng rời đi đã lâu, hắn vốn cho rằng qua một thời gian hắn có thể sẽ quen nàng, nhưng nàng vẫn đột nhiên xuất hiện trong tâm trí hắn.

Ví dụ như hiện giờ hắn lại nghĩ tới hài tử đã mất của nàng, nhớ đến khi đó nàng đau đớn gần chết, nhớ lại những lời nàng hay nói với hắn, nàng muốn sinh cho hắn một đứa con.

Hoàng hậu ngồi bên cạnh, giữa họ cách nhau một cái bàn, nàng ta nhìn ra hắn không tập trung, nhẹ giọng: “Duyệt quý nhân đúng là chịu khổ, nếu sinh được hoàng tử thì cứ theo quy củ tấn phong quý tần đi, đối với mẫu tử bọn họ đều tốt.”

Hoàng đế lại “Ừ” một tiếng, lúc này mới ý thức được hoàng hậu nói gì, lắc đầu: “Dù là công chúa trẫm cũng phong nàng ấy làm quý tần. Dù là nhi tử hay nữ nhi trẫm đều thích.”

Hắn như bị ma xui quỷ khiến mà nói như vậy.

Từ khi nào cách nói chuyện của hắn đã giống A Uyển.

Hoàng hậu giật mình, miễn cưỡng cười, ra lệnh cho cung nhân: “Còn không mau đi nói với Duyệt quý nhân, bảo nàng ấy cứ yên tâm sinh con. Chỉ cần hài tử bình an chào đời, nàng ấy sẽ là chủ vị của Sương Hoa Cung.”

Chủ vị của Sương Hoa Cung.

Chính điện của Sương Hoa Cung là Niêm Mai Điện.

Hoàng đế lắc đầu: “Nàng chọn cung thất khác cho nàng ấy đi, đợi hài tử tròn trăm ngày thì dọn qua.” Nói tới đây hắn khựng lại, không nhìn phản ứng của hoàng hậu, giấu đầu lòi đuôi, “Chọn một chỗ rộng chút, nàng ấy còn nuôi con, không thể so với chỗ cho một người ở.”

Nghe qua cứ như ngại Niêm Mai Điện không đủ lớn.

Hoàng hậu đáp: “Vâng.”

Trong lúc này, một thân ảnh từ cửa hông rời khỏi lãnh cung.

Đường Du cầm hộp đồ ăn chạy nhanh, không biết có phải vì Duyệt quý nhân sinh con thu hút sự chú ý của mọi người không, đoạn đường gã đi có rất ít cung nhân.

Hộp đồ ăn gã cầm nhìn từ ngoài có ba tầng, thật ra bên trong chỉ có hai tầng, không gian tầng cuối cùng cực lớn.

Một nam hài nằm trong đó, lúc này chút sức lực kêu la cũng không có. Hài tử như vậy, ngay cả Từ Tư Uyển nhìn cũng thở dài thương tiếc, may mà nó có thể được an táng theo thân phận hoàng tử cũng coi như không tệ.

Đường Du không muốn nó trước khi tắt thở còn chịu đau đớn, cả quãng đường đều đi rất cẩn thận, cố gắng giữ hộp đồ ăn vững vàng. Vào Sương Hoa Cung, gã đi thẳng đến Mẫn Tú Cư thì gặp hai hoạn quan ngự tiền ở cửa, kẻ bên trái nhận ra gã: “Ai... Ngươi là người bên cạnh Từ nương tử?”

“Đúng vậy?” Đường Du bình tĩnh nhìn về phía phòng ngủ, “Duyệt quý nhân lâm bồn, nương tử của ta không yên tâm, cho nên sai ta mang canh nhân sâm qua, ngài kiểm tra không?”

Hoạn quan cản gã vốn định kiểm tra hộp đồ ăn, nhưng Đường Du đã chủ động như vậy, gã xua tay cười nói: “Ai chẳng biết Từ nương tử và Duyệt quý nhân tỷ muội tình thâm, kiểm tra gì chứ?”

“Quy củ không thể phá hỏng.” Đường Du mỉm cười mở nắp ra cho hắn xem.

Ở tầng trên cùng quả thật có một chén canh sâm.

Hoạn quan kia thấy vậy cũng không khách khí, liền lấy ngân châm ra kiểm tra. Ánh sáng ngoài phòng không tốt, gã giơ ngân châm lên xem một lát, không có gì khác thường.

“Đi được rồi chứ?' Đường Du vừa hỏi vừa đóng nắp đồ ăn lại.

Người nọ cười nói: “Được rồi, đi đi.” Gã dặn dò, “Hoàng hậu nương nương cũng đang ở bên trong, ngươi trực tiếp vào trong không tiện lắm. Ở hậu viện vẫn còn cung nhân rảnh rỗi, cứ nhờ một người mang vào đi.”

Hầu như cung nhân ngự tiền đều biết mâu thuẫn giữa hoàng hậu và Từ Tư Uyển, nhưng chịu dặn dò câu này đã là tốt lắm rồi.

Đường Du ngầm hiểu, vội cảm thấy, cho gã một thỏi bạc rồi xách hộp đồ ăn đi về hướng hậu viện.

Thật ra dù không có lời của hoạn quan kia, gã cũng không vào trong.

Đường Du trực tiếp đến phòng Ninh Nhi, Ninh Nhi sớm đã ngồi chờ gã, vừa thấy gã tới liền đứng dậy.

“Ngồi đi.” Đường Du nhẹ giọng, xoay người đóng cửa lại, mới đặt hộp đồ ăn lên bàn, “Đừng hoảng hốt, chỉ cần tìm cơ hội đưa cho Lộ Dao là được, còn lại gã sẽ xử lý.”

“Được.” Ninh Nhi gật đầu liên tục.

Đường Du thấy nàng có vẻ căng thẳng, vỗ vai nàng: “Nếu ngươi sợ, ta ở lại làm chuyện này cũng được.”

Nghe vậy, ánh mắt Ninh Nhi lại trở nên kiên định: “Không, nếu không có nương tử, ta sớm đã bị ném vào bãi tha ma, ta tình nguyện làm việc cho nương tử. Ca ca mau về đi, nếu không để hoàng hậu nương nương biết, e là lại gặp thị phi.”

Đường Du cười gật đầu: “Thế ta về đây.”

“Ừ.”

Đường Du không nói nhiều, liền quay ra mở cửa, bình tĩnh rời khỏi Mẫn Tú Cư.

Ở lãnh cung, Từ Tư Uyển ngồi bên bàn đá trong viện, rót rượu mơ ra uống.

Rượu mơ ngọt thanh, trong rượu lại thêm băng, hợp để giải nhiệt. Nàng vừa thưởng thức rượu ngon thanh mát vừa nhìn bóng đêm, thầm nghĩ: Cũng không biết ở đây có xem được động tĩnh ở Sương Hoa Cung không?

Động tĩnh ở Sương Hoa Cung đương nhiên không thể nhìn thấy.

Nàng chỉ đang đợi mồi lửa, cho nên rất muốn thấy ngọn lửa cùng khói dày đặc bao phủ cả chân trời.

Tất cả cũng nhờ Lâm thị ban tặng, Lâm thị cho nàng biết bột đánh lửa dùng tốt thế nào, lần này chỉ cần trông mèo vẽ hổ là được.

Chờ từ đêm đến giờ Dần, lửa cuối cùng cũng bốc cháy.

Cách quá xa, nàng ở lãnh cung không nhìn thấy lửa, nhưng vẫn thấy khói đen dày đặc bao phủ một vùng trời bên đó.

Mà ở Sương Hoa Cung đã vô cùng hỗn loạn.

Không ai biết tại sao ở cửa sổ phòng ngủ lại đột nhiên bốc cháy, mọi người đều vội vội vàng vàng, đến lúc hoàn hồn, ngọn lửa đã như muốn nuốt hết cửa sổ.

Sau đó là cánh thứ hai, thứ ba.

Đám cung nữ hoạn quan lao ra ngoài, la hét “Cháy rồi”, sắc mặt mấy bà mụ ai nấy đều trắng bệch nhưng lại không dám rời giường.

Từ Tư Yên nằm trên giường, trán nhễ nhại mồ hôi, hoảng sợ mở to mắt: “Đi lấy nước?”

“Nương tử đừng sợ!” Lộ Dao canh giữ bên mép giường, “Hài tử vừa thò đầu ra, lúc này nương tử và hài tử đều rất yếu, không thể sặc khói. Các ngươi đi dập lửa đi, nơi này đã có ta!”

“Hả?” Bà mụ kinh hãi, nghe hắn muốn một mình canh giữ, hơi do dự, “Việc này...”

“Mau đi!” Lộ Dao nôn nóng, “Nếu lửa cháy đến thì không kịp nữa!”

Ở gian ngoài, đế hậu đã được cung nhân hộ tống ra ngoài, hoàng hậu nhìn lửa cháy, mặt mày tái mét: “Sao lại đột nhiên bốc cháy?”

Hoàng đế lặng lẽ nhìn nàng ta, trầm giọng: “Điều động tất cả cung nhân tới dập lửa, trẫm muốn mẫu tử Duyệt quý nhân bình an!”

Cung nhân ngự tiền nhận lệnh, lập tức chạy đi tìm người.

Có một khoảnh khắc hoàng hậu theo bản năng nhìn phu quân của mình, cảm thấy trong thái độ của hắn hình như cất giấu điều gì đó nhưng nàng ta lại không tiện hỏi thẳng.

Trong viện hỗn loạn, trong phòng ngày càng nóng. Tuy chỉ cháy cửa sổ, khói đen vẫn nhanh chóng tản ra che mờ tầm mắt.

Tư Yên vô cùng hoảng loạn, may mà hài tử đã ra được một nửa, thai của nàng hình như vẫn luôn rất tốt. Dùng sức thêm một chút, tiếng khóc chấn động cả phòng, Lộ Dao bế hài tử lên, thở phào.

Tính toán thời gian, cho đến khi dập lửa mà hài tử chưa biến mất, tất cả công sức đều uổng phi.

Tư Yên cũng thở phào, cố hết sức hỏi hắn: “Để ta xem... Là hoàng tử hay công chúa?”

Lộ Dao không trực tiếp bế hài tử cho nàng ta xem, chỉ đáp: “Chúc mừng nương tử, là hoàng tử. Khói quá dày đặc, hài tử rất yêu, nương tử để thần thi châm cho hài tử trước.”

Dứt lời hắn bước nhanh đến quầy lùn ở góc tường, nhân có màn giường che đậy, vị trí này vừa lúc Tư Yên không nhìn thấy, ở đó có đặt một hộp đồ ăn, là Ninh Nhi khi nãy mang đến.

Lộ Dao thi châm khiến hài tử hôn mê trước, sau đó mở nắp hộp, ôm nam hài gần tắt thở ở bên trong ra.

Lửa đã được dập một nửa, ở trong phòng không nhìn thấy lửa, chỉ có khói sặc người. Bà mụ và cung nữ vừa bị Lộ Dao thấy thế vội quay về, nhưng giữa bụi mù, phải nhìn chăm chú mới thấy rõ tình trạng trong phòng.

Từ Yên nằm ở đó, thở hổn hển: “Cho ta xem...”

“Nương tử...” Lộ Dao nghiêng đầu, “Hài tử này... Hài tử này quá yếu, nương tử đừng nóng, thần... Thần cố gắng cứu nó.”

Nửa canh giờ sau, chuông tang vang lên.

Tiểu hoàng tử mới chào đời chết non.

Các thái y cùng nỗ lực chẩn trị, nhưng hài tử vừa chào đời vốn yếu ớt, không có cách nào xoay chuyển trời đất.

...

Trong phòng ngủ ở lãnh cung, Từ Tư Uyển mở nắp hộp đồ ăn, bế hài tử mới chào đời ra.

Là một nữ hài khỏe mạnh đang ngủ yên trong tả lót, mềm mại đáng yêu, khiến người ta không đành lòng quấy nhiễu.

Vì thế ngay cả khi Lộ Dao tới bẩm lời cũng theo bản năng nhẹ giọng: “Nương tử yên tâm, thần sẽ nghĩ cách đưa nhũ mẫu vào cho nương tử. Chỉ là thời tiết quá nóng, sữa người dễ hư, phải ướp lạnh trước. Nương tử nhớ hâm nóng sữa trước rồi cho tiểu công chúa uống.”

“Ta biết rồi.” Từ Tư Uyển mỉm cười nhìn hài tử. Đây là lần đầu tiên nàng bế hài tử mới chào đời, tâm trạng rất vi diệu.

Lộ Dao lại nói: “Duyệt quý nhân nghe nói hài tử chết non, khóc đến ngất đi.”

Từ Tư Uyển sững sờ, ngẩng đầu nhìn hắn: “Muội ấy dù gì cũng là muội muội của ta. Ngươi hãy dốc lòng chăm sóc muội ấy, đừng để muội ấy lưu lại bệnh căn.”

“Vâng.” Lộ Dao đáp.

Hài tử được nàng bế giật giật cái miệng, Từ Tư Uyển theo bản năng nhìn nó, khẽ cười.

Nàng có lòng tin hoàng đế không quên được nàng, thực hiện lời hứa đón nàng ra khỏi lãnh cung chỉ là chuyện sớm muộn.

Nhưng việc gì cũng có sự cố, lỡ hắn thay đổi tâm tính, hoặc là không thắng được triều thần khuyên can, hài tử này là lợi thế quan trọng giúp nàng rời khỏi lãnh cung.

Nàng vốn không muốn làm gì.

Tư Yên thật sự không nên tổn thương nàng.

Từ Tư Uyển thở dài, đưa tay chạm vào gương mặt mềm mại của hài tử.

“Lộ Dao.” Trên mặt nàng toàn ý cười của người làm mẫu thân nhưng lời nói ra vẫn bình tĩnh như thường, “Ngươi nhớ lấy, hài tử này chào đời ngay trung thu mười lăm tháng tám.”

...

Sương Hoa Cung.

Tuy hài tử chết non, hoàng đế vẫn hạ chỉ tấn phong Duyệt quý nhân thành Duyệt quý tần.

Không thể ở Mẫn Tú Cư nữa, dù người ở cữ không thể ra gió nhưng Duyệt quý tần cũng không thể không dời cung.

Dưới sự đề nghị của hoàng hậu, Duyệt quý tần dọn vào Niêm Mai Điện gần nhất.

Hoàng hậu ở Niêm Mai Điện cho đến khi Tư Yên tỉnh lại, hoàng đế hạ chỉ miễn lâm triều hôm nay, cũng canh giữ trong điện. Từ Tư Yên vừa mở mắt, nước mắt lại trào ra.

“Quý tần.” Hoàng hậu đứng bên mép giường, nghẹn ngào trấn an, “Quý tần nén bi thương, cố gắng tĩnh dưỡng, rồi sẽ có cơ hội nối lại tiền duyên với hài tử.”

“Hài tử...” Tư Yên nức nở, bất lực lắc đầu như muốn phủ nhận sự thật này.

“Quý tần.” Hoàng đế nắm tay nàng.

Nàng ta khụt khịt, vội nói: “Thần thiếp không tin đây là sự cố, sẽ không có sự cố như vậy! Lâm thị... Lâm thị từng muốn thiêu chết tỷ tỷ thế này, bây giờ đến phiên thần thiếp sao!”

Hoàng hậu than thở: “Quý tần đừng quá kích động kẻo lại ảnh hưởng tới sức khỏe.”

Đây vốn là một câu khuyên bảo có ý tốt, hoàng đế lại không nghĩ như vậy: “Nàng yên tâm, trẫm nhất định sẽ trả lại cho nàng một sự công bằng. Dù kẻ đứng sau thân phận tôn quý cỡ nào, trẫm nhất định cũng phải tra ra, báo thù cho hài tử của chúng ta.”

Hoàng hậu cả kinh.

Ẩn ý trong câu nói này khiến nàng ta sợ hãi, nhưng nàng ta nín thở nhìn hoàng đế, từ sườn mặt tuấn lãng lại không tìm thấy bất kỳ điều gì khác thường.

Hoàng hậu luống cuống, hắn bình tĩnh như thế, ngay cả một câu biện giải nàng ta cũng không dám nói.

Nhưng sao hắn lại vô duyên vô cớ nghi ngờ nàng ta?

Hoàng hậu không rảnh đắn đo những việc này, bên tai bỗng xẹt qua việc Thính Cầm vừa bẩm tấu.

Nàng ta lập tức bắt được manh mối, bình tĩnh bẩm: “Bệ hạ, thần thiếp nghe nói lúc quý tần sinh con, hoạn quan của Từ thị ở lãnh cung tới, nói là đưa canh sâm cho quý tần. Việc này nghe có vẻ kỳ quặc, thần thiếp cảm thấy...”

“Đó là tỷ tỷ ruột của nàng ấy!” Hoàng đế quay đầu nhìn, vẻ mặt phẫn nộ khiến hoàng hậu theo bản năng lui một bước, “Các nàng tỷ muội tình thâm, A Uyển sao lại hại nàng ấy! Hoàng hậu đừng vì tâm tư của mình mà coi người trong thiên hạ đều là kẻ ngốc!”

Từ Tư Yên cũng lau nước mắt: “Đúng vậy, sao tỷ tỷ có thể hại thần thiếp? Huống hồ... Huống hồ canh sâm kia thần thiếp đã uống, chỉ là canh sâm bình thường mà thôi, nó không thể là nguyên nhân khiến trong phòng bốc cháy...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.