Vô hình trung hoàng đế và Từ Tư Yên kẻ xướng người họa khiến hoàng hậu nghẹn họng. Nàng ta cảm thấy bản thân như biến thành người ngoài, thái độ phẫn nộ của hoàng đế càng khiến nàng ta không rét mà run.
Vì thế trong điện an tịch mấy giây, sau đó hoàng đế miễn cưỡng cười giải thích hai câu, nói mình “chỉ quan tâm Duyệt quý nhân”, “nghĩ gì nói đó”, nói xong liền cáo lui.
Một đám cung nhân bên cạnh cũng không dám hé răng, cho đến khi nàng ta rời khỏi Sương Hoa Cung, Thính Cầm khó chịu nói: “Hài tử của Duyệt quý tần yếu ớt không sống được, hà cớ gì bệ hạ nổi giận với nương nương chứ...”
Hoàng hậu cười lạnh: “Ngươi tưởng ngài ấy giận vì Duyệt quý tần và hài tử à?”
Thính Cầm sửng sốt, cúi đầu: “Nô tỳ ngu dốt.”
“Đều là vì cái người ở lãnh cung kia.” Hoàng hậu châm chọc, nhưng nghĩ đến Từ Tư Uyển đã vạn kiếp, sự châm chọc này lập tức biến thành đắc ý của người chiến thắng, “Cứ mặc ngài ấy đi, dù sao Từ Tư Uyển cũng không thể ra ngoài, ngài ấy tức giận cũng vô dụng. Lát nữa ngươi đi nói với Liên mỹ nhân và Vũ bảo lâm hai ngày nay tâm trạng bệ hạ không tốt, bảo các nàng cẩn thận phụng dưỡng.”
“Vâng.” Thính Cầm đáp.
Hoàng hậu không nhiều lời nữa. Nàng ta tự nhận bản thân hiểu hoàng đế, hiểu vị phu quân mình bầu bạn nhiều năm này. Hắn trước giờ “thâm tình”, nhưng xét đến cùng trái tim lại quá nhỏ.
Với hắn, giai nhân hậu cung chỉ là thú vui. Ngô chiêu nghi sinh cho hắn hai hài tử, chưa từng thấy hắn quan tâm thế nào. Được sủng ái như Lâm thị cũng nói giết là giết.
Hiện giờ Từ thị bị phế vào lãnh cung cũng không đáng để nàng ta bận tâm. Trong mắt hoàng hậu, hiện giờ hoàng đế nhớ mãi không quên Từ thị như vậy chẳng qua là vì Từ thị vào lãnh cung vì thái hậu, vẫn chưa bị định tội, hắn bày ra dáng vẻ khổ sở một thời gian mới không khiến lương tâm khó xử. Nhưng mỹ nhân hậu cung nhiều như vậy, phần thâm tình này của hắn sẽ duy trì không lâu, hắn vứt Từ thị ra sau đầu chỉ là chuyện sớm muộn.
Thay vì để ý chuyện này, chi bằng nàng nên quan tâm lời hoàng đế nói để lộ sự không tín nhiệm.
Nghĩ đến đây, hoàng hậu nhíu mày.
Thành hôn mấy năm, hoàng đế chưa từng không tin tưởng nàng ta như vậy. Mà những lời khi nãy chợt nghe chỉ là nói không lựa lời khi bực bội, nghĩ lại thì nó tràn ngập sự hoài nghi cứ như cảm thấy nàng ta cố tình nhắm vào Từ thị ở lãnh cung.
Không sai, nàng ta đúng là nhắm vào Từ thị ở lãnh cung. Cho dù vào lãnh cung không thể ra ngoài, người chết vẫn khiến người ta an tâm hơn người sống. Cho nên nếu không có cơ hội giết Từ thị trong lãnh cung thì thôi, nàng ta không muốn phí quá nhiều sức, nhưng nếu có cơ hội ở ngay trước mắt, nàng ta đương nhiên phải thử một lần.
Có điều, nếu bởi vậy mà khiến hoàng đế chán ghét thì không đáng. Hoàng hậu tĩnh tâm nghĩ lại, quyết định cho qua việc này.
Đúng lúc Thính Cầm lên tiếng: “Duyệt quý tần cũng là kẻ hướng phía trước không nhìn phía sau, trước đây ở trước mặt nương nương thì ra vẻ một mực thuận theo, bây giờ lại nhớ tới tình cảm tỷ muội, nương nương nên cho nàng ta biết thế nào là nặng nhẹ.”
“Để sau rồi tính.” Hoàng hậu trầm giọng.
Từ Tư Uyển vào lãnh cung, Từ Tư Yên như biến thành người khác, lúc nào cũng nhớ nhung tỷ tỷ, trong lòng cũng không yên phận. Nhưng trước mắt nếu hoàng đế còn nhớ nhung tỷ tỷ, nàng ta không thể động vào muội muội, chỉ đành cố duy trì cảnh thái bình giả tạo.
Càng nghĩ, hoàng hậu càng cảm thấy mệt mỏi, cuối cùng ép bản thân nghĩ đến sự tiến bộ gần đây của hoàng trưởng tử, tâm trạng mới tốt lên một chút.
Nhưng tâm trạng khoan khoái này không duy trì được lâu, nàng ta về Trường Thu Cung chưa được một canh giờ thì nghe nói sau khi dỗ dành Duyệt quý tần hoàng đế liền về Tử thần Điện, buổi trưa mỹ nhân tới cùng hoàng đế dùng bữa không phải Liên tài tử và Vũ bảo lâm nàng ta cố ý tiến cử, bởi vì trước đó hai khắc Oánh thục viện đã tới Tử Thần Điện, hoàng đế gặp nàng ấy, đương nhiên không muốn nhìn thấy người khác.
Vì thế hoàng hậu lại đau đầu. Nàng ta phát hiện gần đây Oánh thục viện càng ngày càng không biết chừng mực, câu dẫn thánh tâm luôn có rất nhiều thủ đoạn, rõ ràng đã hơn hai mươi tuổi nhưng vẫn có thể chèn ép đám tiểu phi tần như hoa như ngọc mới tiến cung.
Nhưng may mày Oánh thục viện không có con, ngay cả hài tử của Duyệt quý tần tạm tính thân với nàng ấy cũng đã chết.
...
Lãnh cung.
Từ Tư Uyển cướp đứa nhỏ này vốn chỉ là nhất thời hứng khởi, dù gì ở lãnh cung cũng không có gì làm, không bằng làm ra chút chuyện để xem náo nhiệt.
Nhưng đến khi hài tử được bế tới, nàng lại phát hiện rất thú vị.
Trước đây vì sự bình an của mình, trước khi vào lãnh cung nàng cố ý xin hoàng đế ngoại trừ cung nhân bên cạnh mình, người không liên quan không được tiến vào phạm vi mấy trượng nàng ở. Có câu vô tình cắm liễu liễu xanh lên, an bài này vô hình trung đã che giấu đứa nhỏ, giúp nàng tạm thời che giấu sự việc.
Chẳng qua chi phí ăn mặc lại gặp chút phiền phức. Đồ của hài tử không thể trực tiếp đi lấy, ngoại trừ sữa người ngày ngày có Lộ Dao đưa tới, đồ đạc còn lại bọn họ phải tự nghĩ cách.
Trong đó, tã lót còn dễ làm, bảo Hoa Thần may vá là được, còn nôi thì thật sự khiến người ta đau đầu.
Cuối cùng, Đường Du lấy cớ tu sửa trong phòng, dùng bạc xin chút gỗ từ Thượng Công Cục, sau đó cùng Trương Khánh, Tiểu Lâm Tử và Tiểu Triết Tử bù đầu cân nhắc ba ngày, rốt cuộc cũng làm ra cái nôi.
Ngày tháng kế tiếp bình an vui vẻ. Ngoại trừ thỉnh thoảng nhọc lòng một số việc ngoài cung, đa số sức lực Từ Tư Uyển đều dành cho hài tử này.
Mười lăm tháng tám là ngày sinh nàng cho hài tử. Nàng đặt tên cho nó là Niệm Quân, Niệm là tưởng Niệm, chữ quân cấu thành từ “mỹ ngọc”, cũng gần âm với chữ quân.
Niệm Quân, Niệm Quân.
Đợi đến ngày gặp đứa nhỏ này, hắn nhất định cho rằng nàng vẫn luôn nhớ tới hắn.
Có hài tử bầu bạn, thời gian trôi qua rất nhanh. Nhoáng cái lại qua một năm, Từ Tư Uyển nghe nói phương nam có nạn châu chấu, lại bảo Đường Du lấy tiền đi đem đi cứu tế vài địa phương.
Số tiền lần trước đưa tới Thục trung, như nàng dự đoán, nạn nhân thiếu lương thực thiếu tiền nổi giận, tạo ra mấy cuộc bạo động. Chỉ tiếc các bá tánh tay không tấc sắc, không thể gây ra chuyện gì, rất nhanh đã bị quan phủ xử lý.
Nhưng không sao, nàng như một nông dân gieo hạt giống, thỉnh thoảng rắc chút ai oán vào thiên hạ. Những huyện trấn không được cứu tế vì vậy mà bất bình nghi kỵ, nghĩ triều đình có phải thấy họ không giàu, thuế nộp lên không nhiều nên coi họ như cỏ rác, hoặc là nghi ngờ triều đình vốn có cứu tế nhưng có phải bị quan phụ mẫu tham ô hay không.
Dù họ nghĩ thế nào thì cũng đều đang dao động căn cơ Đại Ngụy.
Mà nàng thậm chí không cần lo những an bài này ảnh hưởng tới mình bởi vì đó thật sự là làm việc thiện, cho dù trong cung hỏi đến, nàng cũng không sợ.
Sẽ không ai nghi ngờ nàng đang cố ý dao động giang sơn, nếu bởi vậy mà gây nhiễu loạn thì cũng chỉ là nàng “lòng dạ đàn bà” mà thôi.
Hoàng đế càng sẽ không hoài nghi, càng không nghĩ người hắn ý loạn tình mê bên gối là một con rắn độc.
Vì nạn châu chấu lần này, Từ Tư Uyển lại thức đêm đọc tình báo. Đa số thời điểm Đường Du đều ở bên nào, có chỗ nào nàng không hiểu thì cũng có người thương lượng.
Hôm nay đọc đến nửa đêm, Niệm Quân tỉnh lại.
Nó vừa tròn một tuổi, không còn ngủ nhiều như trước, nhưng tỉnh lại cũng không hề ồn ào, mở mắt thấy mẫu thân ngồi gần đây nên rất yên tâm, vì thế ngồi dậy chờ.
Đợi một lúc lâu, thấy Từ Tư Uyển vẫn không có phản ứng, Niệm Quân đứng dậy vịn vách nôi, gọi: “Nương...”
Từ Tư Uyển hoàn hồn, đứng dậy muốn qua bế nó. Đường Du nhanh hơn nàng, một tay bế Niệm Quân từ trong nôi ra, sau đó lui vài bước ngồi xuống trà tháp, giơ tay vuốt ve trán Niệm Quân: “Tỉnh rồi à? Thúc thúc chơi với con.”
Niệm Quân bẹp miệng nhìn gã, gọi một tiếng “thúc thúc”, sau đó ngoan ngoãn ngồi trong lòng gã. Từ Tư Uyển tươi cười nhìn họ, nghĩ nghĩ, liền buông sách, nói: “Chắc nó đối rồi, ta đi lấy canh trứng cho nó.”
Đường Du nghe vậy thì nói: “Để ta đi.”
“Không sao.” Từ Tư Uyển ra ngoài, đến trong viện lại theo bản năng nhìn qua cửa sổ, bỗng thấy bóng dáng gã bế hài tử in trên cửa sổ giấy.
Nếu nàng thật sự có thể gả cho người thích, đây có lẽ là dáng vẻ phu quân trong tưởng tượng của nàng.
Có điều hình ảnh đẹp này không duy trì được lâu, đến khi Từ Tư Uyển bưng canh trứng trở về, trong phòng đã hỗn loạn.
Nàng vừa bước vào ngạch cửa liền nghe tiếng cười của Niệm Quân, vốn cũng cười theo, ngẩng đầu lại thấy đầu Niệm Quân bị Đường Du xách lên, tuy hai tay gã vẫn cẩn thận ôm eo hài tử nhưng Từ Tư Uyển vẫn sợ tới giật mình: “Đường Du!”
Nàng đặt chén canh lên bàn lùn cạnh tủ, chạy tới bế Niệm Quân. Niệm Quân còn đang cười, Từ Tư Uyển giận tới mức đẩy Đường Du: “Ngươi làm gì đấy! Nó còn nhỏ như vậy, ngươi không biết nặng nhẹ à!”
“Không sao mà.” Đường Du tươi cười gõ trán Niệm Quân, “Niệm Quân thích chơi như vậy đúng không?”
Niệm Quân chân thành gật đầu.
“Nói hươu nói vượn!” Từ Tư Uyển trừng mắt, bế Niệm Quân về trà thấp dỗ dành. Không đợi nàng ngẩng đầu tìm chén canh trứng, Đường Du đã bưng chén canh tới đặt lên bàn.
Quả nhiên Niệm Quân đã đói, tay nhỏ chỉ chén canh, nói: “Ăn!”
Đường Du híp mắt: “Không cho con ăn!”
Niệm Quân nghe hiểu, nhíu mày, ngơ ngác nhìn gã.
“Ha ha ha.” Đường Du bật cười, duỗi tay bế nó lên, “Đến đây, thúc thúc đút con ăn, nương của con còn có việc chưa làm xong.”
Niệm Quân không ghi thù, nghe vậy liền vui vẻ trở lại. Vì thế Từ Tư Uyển tiếp tục đọc sách của mình, Đường Du đút Niệm Quân ăn canh trứng. Ăn được nửa chén, Niệm Quân thoải mái thiếp đi. Đường Du sợ hài tử lại quấy nhiễu Từ Tư Uyển đọc sách nên cứ ôm như vậy, chờ đến khi Từ Tư Uyển đọc xong ngẩng đầu, không biết Niệm Quân đã ngủ bao lâu.
“Quyết định rồi?” Đường Du nhìn nàng.”
“Ừ.” Từ Tư Uyển đứng dậy đi qua bế Niệm Quân đặt vào trong nói, “Ta nhớ mấy huyện trong núi Cát Nguyên từng có lời đồn muốn mưu phản, có điều không tra được gì.”
Đường Du gật đầu: “Đúng là có việc này.”
“Không có lửa thì sao có khói.” Từ Tư Uyển cười cười, “Nạn châu chấu lần này nghe nói vùng núi Cát Nguyên cũng bị ảnh hưởng. Ngươi bảo tiêu cục đưa lương thực với tiền qua đó, thêm nồi chén gáo bồn, xem họ dùng thế nào.”
Nếu sau này bọn họ rèn chúng thành đao thương kiếm kích thì cũng không liên quan tới tiêu cục.
“Được.” Đường Du nhận lời trước, khom người chỉnh chăn cho Niệm Quân, lại nghiêng đầu hỏi, “Ta thể hỏi người rốt cuộc muốn làm gì không?”
Từ Tư Uyển nhíu mày.
“Lúc đầu ta tưởng người vì Vệ Xuyên, nhưng bây giờ nhìn lại e là không phải vậy.”
Từ Tư Uyển im lặng, nàng im lặng lâu đến mức Đường Du từ bỏ: “Không nói cũng không sao, cứ coi như ta chưa từng hỏi.” Nói tới đây, gã ra ngoài, “Trời sắp sáng rồi, ta đi nấu nước cho người dùng.”
“Đường Du.” Nàng gọi gã lại, gã dừng bước, nàng nghĩ nghĩ, nói, “Ta không có gì giấu giếm ngươi, chỉ là chuyện này không thể hỏi, tương lai ngươi đừng hỏi nữa.”
Dứt lời nàng nhìn chằm chằm tấm lưng gã, đột nhiên căng thẳng: “Được, ta biết rồi.”
...
Lại qua mấy tháng, cuối năm lại đến, trong cung tràn ngập bầu không khí vui mừng, ngay cả lãnh cung cũng được ban thưởng.
Đêm giao thừa, hoàng đế hạ chỉ đại phong lục cung, Ngô chiêu nghi cuối cùng cũng được tấn phi vị, ban phong hào Khác. Oánh thục viện cũng được tấn phong phi vị, xưng Oánh phi.
Những tiểu phi tần khác cũng được tấn vị, có điều trong đó hơn phân nửa là người năm trước mới vào cung, Từ Tư Uyển không quen, cũng không rảnh hỏi thăm.
Ban đêm, mọi người đều không ngủ. Hoa Thần sớm đã cùng các cung nhân làm rất nhiều sủi cảo, Đường Du vừa vẽ hoa đăng vừa viết đố đèn, cứ thế cùng chơi suốt đêm.
Khi đó Niệm Quân đã đi lại nhanh nhẹn, Đường Du cầm hoa đăng hình cá vàng chạy xung quanh nó. Từ Tư Uyển chỉ cần ngồi dưới hành lang xem náo nhiệt, thỉnh thoảng gọi Niệm Quân tới lau mồ hôi rồi cho nó chơi tiếp.
Tới gần giờ tay, bên Hàm Nghi Điện bắn pháo hoa chiếu sáng cả bầu trời đêm, trong viện bên này cũng náo nhiệt một trận.
Lại qua hai khắc, Tiểu Lâm Tử canh giữ ngoại viện mở cửa đi vào.
Tối nay là gã và Trương Khánh thay phiên canh gác bên ngoài, Trương Khánh vừa thấy gã, nhét miếng sủi cảo vào miệng rồi nói: “Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, để ta.”
Tiểu Lâm Tử xua tay: “Không cần không cần.” Nói rồi gã chạy đến trước mặt Từ Tư Uyển, hành lễ: “Nương tử, người bên ngự tiền vừa tới nói bệ hạ nhớ nương tử, bảo họ đưa lễ vật năm mới cho nương tử.”
Từ Tư Uyển khẽ cười, vươn tay. Tiểu Lâm Tử hiểu ý đưa nàng hộp gấm màu mận chín nho nhỏ.
Nàng mở ra, bên trong là một túi thơm được làm từ bạch ngọc, hoa văn chạm trổ cực kỳ phức tạp, thiết kế chỗ để hương liệu bên trong càng tỉ mỉ cẩn thận, dù ai đeo đi lại làm gì cũng có thể đảm bảo hương liệu không bị rơi ra.
Từ Tư Uyển rất vừa lòng với lễ vật này, đóng nắp lại, khẽ cười: “Không tệ.”
Tiểu Lâm Tử thấy thế tiếp lời: “Quả nhiên bệ hạ vẫn nhớ tới nương tử. Hạ nô nghe nói gần đây bệnh tình của thái hậu càng lúc càng nặng, hẳn nương tử sắp rời khỏi lãnh cung rồi.”
Từ Tư Uyển cười cười, giao đồ cho Hoa Thần, bảo nàng ấy cất.
Lễ vật như vậy từ khi nàng vào lãnh cung tới nay, mỗi lần tới ngày hội đều sẽ có. Mỗi một món hắn tặng không quá lớn, nhưng lại rất dụng tâm, đây là điều nàng muốn.
Thứ nàng muốn chính là lúc nào hắn cũng nhớ mong như vậy. Nàng không biết sự thâm tình này có bao nhiêu là thật, có lẽ chính hắn cũng không biết, nhưng không sao, hắn nhớ nhung càng lâu, tình này càng sâu đậm.
Có được sự nhớ nhung này mới không uổng công trước đây nàng nén ghê tởm lấy lòng hắn. Nếu không phải công phu trên giường hắn lợi hại, e là mỗi lần thị tẩm nàng đều cảm thấy dày vò.
...
Yến hội Hàm Nguyên Cung kéo dài thêm nửa canh giờ mới tan, đây vốn là ngày hoàng đế nên cộng tẩm với hoàng hậu, nhưng hoàng hậu không khỏe, mỗi khi đến ngày này, nàng ta đều phá lệ săn sóc.
Hôm nay cũng thế, mọi người xem pháo hoa ngoài điện xong, mắt thấy hoàng đế buồn ngủ, hoàng hậu cười nói: “Dạo này thần thiếp không được khỏe, chỉ sợ không tiện phụng dưỡng bệ hạ, không bằng...” Nàng ta đảo mắt nhìn, “Hay là để Liên hiền nghi hầu hạ bệ hạ về Tử Thần Điện đi.”
Liên hiền nghi hân hoan, đang muốn nhận lời, lại thấy hoàng đế xua tay: “Không cần, trẫm uống nhiều quá, muốn an tĩnh một lát, không cần ai đi theo trẫm.”
Dứt lời, không đợi hoàng hậu nhiều lời, hắn cất bước bỏ đi. Hoàng hậu thoáng hoảng hốt sau đó lập tức bình thường trở lại, các cung nhân ngự tiền vội đuổi theo, tiền hô hậu ủng hộ tống hoàng đế về Tử Thần Điện.
Đêm nay Tề Hiên thật sự uống nhiều rượu, nhưng sau khi về tẩm điện lên giường, hắn lăn qua lộn lại lại không ngủ được.
Không gặp Tư Uyển, hắn mới biết thế nào là nỗi khổ tương tư.
Hắn vốn cũng nghĩ bản thân qua một thời gian có lẽ sẽ quên được nàng, hoặc là dần dần cảm thấy nàng không còn quan trọng nữa. Nhưng thỉnh thoảng nàng cứ xuất hiện trong đầu hắn, luôn là nụ cười kiều diễm đó nhưng bây giờ lại khiến hắn cảm thấy chỉ được nhìn mà không tới gần được.
Đã bao nhiêu lần hắn muốn đến lãnh cung tìm nàng, lại sợ dù chỉ nhìn nàng một cái cũng gây thêm phiền toái cho nàng.
Điều này khiến hắn cảm thấy hắn đã không còn là hắn nữa.
Hắn chưa từng sợ đầu sợ đuôi như vậy, đặc biệt là với hậu cung, hắn chưa từng nghĩ hậu cung có nữ nhân nào đáng để hắn lo trước lo sau như thế.
Nhưng chuyện liên quan đến nàng, hắn lại không nhịn được mà trở nên cẩn thận.
Hắn không biết bản thân từ khi nào đã trở nên cẩn thận như vậy, nhưng hắn không đành lòng nhìn nàng khóc, cũng không muốn khiến nàng buồn. Mỗi lần nhớ tới dáng vẻ nàng khóc nức nở, hắn đều không đành lòng.
Cho nên hắn chỉ có thể ngóng trông, nhung nhớ, nhưng nhớ càng lâu, hắn hình như càng muốn nàng.
Hắn sẽ không nhịn được mà so sánh người khác với nàng, rồi cảm thấy đám phi tần hậu cung đó càng ngày càng không có tư vị. Bọn họ không đẹp như nàng, không hiểu chuyện như nàng, thậm chí ngay cả niềm vui sường chiếu bọn họ cũng không sánh bằng.
Càng nhìn rõ những chi tiết này, hắn càng cảm thấy nàng là món quà trời xanh ban cho hắn.
Lại không biết khi nào mới có thể gặp lại.
...
Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Lại một năm trôi qua, lại tới năm tổng tuyển cử.
Tháng tư khi tú nữ vào cung, Niệm Quân cũng đã hai tuổi tám tháng, càng ngày càng biết nói chuyện. Cảnh xuân rực rỡ, Từ Tư Uyển cùng nó ngồi ngoài hành lang, nó trèo lên đầu gối Từ Tư Uyển với lấy trang sức trên đầu nàng, vô tâm theo nàng đọc câu thơ “Hai con chim hoàng oanh minh thúy liễu“.
“Tại sao cha không thể tới vậy?” Nó nghiêng đầu hỏi Từ Tư Uyển.
Từ Tư Uyển kiên nhẫn trả lời: “Bởi vì đây là lãnh cung, cho nên cha không thể tới.”
Niệm Quân nhíu mày, ê a nói gì đó mà Từ Tư Uyển không hiểu. Chờ nó nói xong, nàng xâu chuỗi lại mà nghĩ, mới biết nó muốn hỏi: “Nương nói cha là hoàng đế, hoàng đế cái gì cũng làm được, tại sao không thể tới lãnh cung?”
“À thì...” Bị Niệm Quân hỏi, Từ Tư Uyển không biết nên trả lời vấn đề phức tạp này với nó thế nào.
Nhìn nàng vuốt búi tóc của Niệm Quân đến rơi vào trầm tư, Đường Du đứng cạnh bật cười, giải thích: “Bởi vì hoàng đế rất bận, không có thời gian tới đây.”
Đáp án này làm Từ Tư Uyển bừng tỉnh, không khỏi quay đầu nhìn gã, mỉm cười: “Là ta hồ đồ.”
Tiểu hài tử thôi mà, không cần nàng giải thích tỉ mỉ tất cả duyên cớ trong cung.
Niệm Quân lại có vấn đề mới, mở to mắt hỏi Đường Du: “Vậy khi nào mới hết bận.”
“Việc này sao ta biết được!” Đường Du đến bên cạnh, cũng ngồi xuống. Từ Tư Uyển thấy gã duỗi tay liền đưa Niệm Quân cho gã, Niệm Quân ngoan ngoãn nằm trong lòng gã, gã cười hỏi, “Niệm Quân chưa bao giờ gặp cha, muốn cha vậy sao?”
Niệm Quân nghiêm túc lắc đầu: “Không muốn.”
Đường Du hỏi tiếp: “Vậy tại sao cứ nhắc tới cha?”
Niệm Quân giơ tay chỉ Từ Tư Uyển: “Bởi vì nương cứ nhắc!”
Từ Tư Uyển bị dáng vẻ của nó chọc cười, lại than thở: “Nghe nói thái hậu không còn bao nhiêu thời gian, ra ngoài chỉ là chuyện sớm muộn, dù thế nào cũng nên cho nó biết.”
Đường Du làm như không nghe thấy, chơi đùa với hai búi tóc của Niệm Quân: “Niệm Niệm không nhắc tới cha nữa, nương và thúc thúc luôn ở bên Niệm Niệm được không?”
Niệm Quân biết nương và thúc thúc đối xử với nó rất tốt, vì thế lập tức cười đáp: “Được!”
“Đường Du!” Từ Tư Uyển trầm giọng.
Đường Du vẫn chỉ nhìn Đường Du, ý cười trên mặt không thay đổi: “Ta đùa mà.”
Nàng nhìn gã, sau một lúc lâu cúi đầu.
Lời này chỉ có thể dùng từ vui đùa để che lấp, nhưng nàng biết gã không nói đùa.
Gần ba năm, tuy ở lãnh cung nhưng mọi người lại có cuộc sống nhẹ nhàng sung sướng. Đừng nói là gã, chính nàng cũng có chút không nỡ xa cuộc sống này, nếu không phải còn chuyện lớn cần làm, cứ tiếp tục như vậy cũng rất tốt.
Nhận thấy bầu không khí xấu hổ, gã vừa chơi đùa với Niệm Quân vừa nói: “Chuyện tìm nữ nhi trước đây, nếu người rời khỏi lãnh cung chỉ sợ vẫn sẽ gặp phiền phức. Dù bệ hạ không muốn điều tra, hoàng hậu cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng, người đã nghĩ ra đối sách hay chưa? Trước đây lúc tới Từ gia ta có cảm giác Từ đại nhân chột dạ, sự việc e là không ổn.”
Nói đến chuyện chính, bầu không khí quả nhiên thả lỏng.
Từ Tư Uyển thở phào, gật đầu: “Ta nghĩ kỹ rồi. Hoàng hậu ỷ vào bản thân có quyền, vậy thì chỉ có thể liều một lần thử xem.”