Hoàng đế nhíu mày, trong khoảnh khắc đó, Từ Tư Uyển bắt giữ được tâm trạng nôn nóng không giấu được từ ánh mắt của hắn.
Con người ai cũng khó thói quen, mà nàng sớm đã khiến hắn dần quen với việc bị nàng tác động. Mỗi vui buồn của nàng hắn đều đã quen để ý, một câu khi nãy của nàng khiến hắn thật sự bất an.
Chỉ tiếc, chút bất an đó không đủ giúp nàng hóa giải cục diện này.
Từ Tư Uyển im lặng chờ người của Hình Bộ tới, thầm nghiền ngẫm. Hoàng đế không tin hoàng hậu nên mới truyền người của Hình Bộ tới, bản thân cung nhân ngự tiền đương nhiên sẽ hiểu, người được truyền tới chắc chắn không có liên quan với hoàng hậu, thậm chí có khả năng thiên về nàng nhiều hơn.
Cho nên nàng có thể cược, cược Hình Bộ có thể nghiệm ra thật giả, chứng minh nàng trong sạch.
Nàng đoán hoàng hậu cũng đang cược, cược quan viên Hình Bộ không nghiệm ra thật giả, khiến nàng hết đường chối cãi.
Từ Tư Uyển cúi đầu, lén liếc nhìn hoàng hậu đang uống trà, càng nhìn càng khẳng định: Hoàng hậu quả nhiên cũng đang đánh cược.
Tay hoàng hậu nâng chung trà thoáng run rẩy, ánh mắt cũng lộ sự chột dạ, có điều nàng ta che giấu rất khá.
“Nương nương.” Đường Du thấp giọng.
Nhưng trong điện quá yên tĩnh, khi Từ Tư Uyển nghiêng đầu nhìn gã, hoàng hậu cũng nhìn qua.
Gã nói nhỏ: “Trước khi tới đây công chúa đang khóc đòi hạ nô chơi cùng. Bây giờ ra ngoài lâu như vậy vẫn chưa về, chỉ sợ công chúa sẽ không chịu ngồi yên, hay là hạ nô về trước...”
Gã nói như vậy, Từ Tư Uyển đương nhiên biết gã muốn trở về nghĩ cách. Viện binh cũng được, treo đầu dê bán thịt chó cũng thế, tóm lại phải rời khỏi Trường Thu Cung trước.
Vì thế hoàng hậu thậm chí không để gã nói hết đã cười nói: “Ninh Phúc công chúa trước giờ hiểu chuyện, không hay khóc nháo. Huống hồ tuy các ngươi tới đây nhưng bên cạnh vẫn có cung nhân trông chừng công chúa, chẳng lẽ không còn ai có thể chơi với nó sao?”
“Niệm Niệm rất biết chọn người, điểm này bệ hạ cũng biết.” Từ Tư Uyển nói, “Nương nương không thích thần thiếp thì thôi, không nên để hài tử ủy khuất. Nếu lát nữa chư vị đại nhân Hình Bộ chứng minh trong sạch của thần thiếp, thần thiếp về lại thấy Niệm Niệm khóc, món nợ này thần thiếp sẽ ghi nhớ.
Tuy một năm nay nàng không còn giữ “tôn ti trật tự” trước mặt hoàng hậu, nhưng mỗi lần như vậy, chúng phi tần đều kinh hãi. Đặc biệt là khi hoàng đế đang ở đây, mọi người đồng loạt nhìn về phía cửu ngũ, không dám bỏ qua chút thái độ của hắn.
Ngay cả hoàng hậu cũng theo bản năng nhìn hoàng đế, an tĩnh chờ, lại thấy hắn càng nôn nóng bất an, vươn tay về phía Từ Tư Uyển: “Nàng bớt giận đi, qua đây với trẫm.”
Thiên vị trong đó không cần nói cũng biết, thậm chí còn có ý yếu thế chịu thua khiến chúng phi hoảng sợ.
Từ Tư Uyển lại ngồi yên một chỗ, dời mắt đi, không thèm để ý.
Hoàng đế thở dài: “Mấy ngày nữa rảnh rỗi trẫm sẽ dẫn nàng và Niệm Niệm xuất cung chơi, thuận tiện đến Từ gia, để Niệm Niệm gặp ông ngoại bà ngoại.”
Nói đến nước này đã tương đương với việc cúi đầu khom lưng.
Lúc này Từ Tư Uyển mới nhếch môi cười, nhưng vẫn không nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Thần thiếp biết tâm ý của bệ hạ dành cho thần thiếp. Nhưng có vẻ vẫn có người không biết thánh tâm, một hai cứ phải gây sóng gió!”
Hoàng hậu giật mình, lại ngại hoàng đế nên không tiện phát tác, lần nữa bưng chung trà lên nhấp một ngụm.
Đợi hai khắc, ba quan viên của Hình Bộ tới. Vừa nhìn ba người vào điện hành lễ, Từ Tư Uyển liền biết bản thân đoán không sai.
Cung nhân ngự tiền quả nhiên biết làm việc, ba người này không chỉ không có liên quan với hoàng hậu, Hình Bộ thượng thư đi đầu Lư Quảng Tích còn là bằng hữu của phụ thân nàng. Hai người đi sau ông ta một người là Hình Bộ thị lang, một người là Hình Bộ chủ sự, người trước từng dâng tấu buộc tội hoàng trưởng tử kết bè kết cánh, người sau chưa từng gây sóng gió gì nhưng có phu nhân có quan hệ họ hàng với Từ gia.
Có thể gom đủ ba người như vậy có thể thấy cung nhân ngự tiền đắn đo rất nhiều. Từ Tư Uyển cảm kích nhìn Vương Kính Trung, Vương Kính Trung gật đầu, bước lên hai bước, nói: “Hôm nay truyền ba vị đại nhân tới là có chữ viết muốn kiểm tra.”
Nói rồi gã liếc nhìn về phía cửa điện, ở cửa điện đã có người chuẩn bị văn tự của Từ Tư Uyển và Vệ Xuyên, lập tức trình lên. Trong điện đã chuẩn bị thêm bàn ghế, mấy phong thư bị nghi ngờ đặt sẵn ở đó, chờ kiểm tra thật giả.
Vương Kính Trung nói tiếp: “Ba vị đại nhân hãy xem bút tích trong đây có phải xuất phát từ một người không? Sự việc quan trọng, các vị đại nhân phải nhìn cẩn thận.”
“Vâng.” Ba người hành lễ, ngồi xuống, tập trung kiểm tra.
Trong điện an tĩnh rất lâu, ai nấy đều căng thẳng. Ngay cả Oánh phi thích xem náo nhiệt cũng không cười nổi, mắt cứ nhìn Từ Tư Uyển như đang đoán xem nàng rốt cuộc có nắm chắc không.
Từ Tư Uyển không rảnh đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm ba người Hình Bộ. Ba người họ kiểm tra hết sức nghiêm túc, thỉnh thoảng có giao lưu, nhưng âm thanh rất nhẹ, các nàng đều không thể nghe thấy.
Đợi khoảng một khắc, ba người mới chia xong xấp giấy thành hai chồng, sau đó cùng nhau đứng lên, Hình Bộ thượng thư bẩm báo với hoàng đế: “Bệ hạ, những thứ này do hai người viết. Chữ viết bên trái quyên tú xuất phát từ nữ tử, còn chữ bên phải cứng cáp hữu lực là chữ của nam tử trẻ tuổi.”
Dứt lời, trong điện lại rơi vào tĩnh mịch.
Ngay cả Vương Kính Trung cũng ngây ra, vội hỏi: “Chỉ có hai người?”
“Đúng vậy.” Hình Bộ thượng thư nói rõ, “Thần cẩn thận phân biệt nét chữ, sức lực, các chi tiết đều không có gì khác thường, chỉ có hai người.”
Nói cách khác, chữ viết trên thư giống hệt chữ việt trước đây của họ.
Từ Tư Uyển lạnh giọng: “Không thể nào!”
Ba người theo bản năng nhìn nàng, Hình Bộ thượng thư ý thức được vấn đề, ánh mắt trở nên hoảng loạn: “Quý phi nương nương? Để thần xem lại, có lẽ...”
“Không cần.” Hoàng đế lên tiếng, xua tay, “Lui xuống đi. Việc hôm nay không được lộ ra ngoài nửa chữ, nếu không trẫm tru di cửu tộc các ngươi.”
“... Thần tuân chỉ!” Ba người vội đáp, không dám ở lại lâu, lập tức khom người lui ra ngoài.
Hoàng đế dựa vào lưng ghế, không nói nữa. Từ Tư Uyển nhìn hắn, sắc mặt lạnh lẽo của hắn dường như bỗng trở nên rất mệt mỏi, có một cảm xúc trên mặt không vứt đi được, nếu cẩn thận quan sát, trong đó đa số hẳn là thất vọng.
Phi tần ngồi ở đây cũng không dám lên tiếng, ngay cả những kẻ thích gây chuyện thị phi cũng an tĩnh.
Không biết qua bao lâu, hoàng đế cuối cùng cũng lên tiếng: “Thiến quý phi.”
Hắn không gọi nàng là A Uyển.
Hắn nhìn nàng: “Trẫm muốn nghe nàng giải thích.”
Nếu là phi tần khác, lúc này hẳn đã rời ghế quỳ xuống minh oan.
Từ Tư Uyển vẫn ngồi đó, ánh mắt bình tĩnh như nước: “Có kẻ âm thầm tính kế vu oan, thần thiếp hết đường chối cãi. Nhưng trong đó nếu có một chữ là chữ viết của thần thiếp, cả nhà thần thiếp đều chết không được tử tế. Còn nữa, thần thiếp muốn hỏi hoàng hậu nương nương...” Nói tới đây, nàng chuyển hướng nhìn hoàng hậu, lạnh giọng, “Khi thái hậu còn tại thế, chúng phi trong cung từng đến Phật đường sao kinh cầu phúc cho thái hậu. Thần thiếp từng phát hiện thiếu vài cuốn kinh, dò hỏi cung nhân thì được biết là đã bị thái hậu nương nương mang đi đưa cho thái hậu xem hoặc là đã đốt, xin hỏi nương nương có việc này không?”
Nàng rốt cuộc vẫn nói đến việc này.
Việc này dù đã không thể điều tra, nói ra cũng chưa chắc khiến hoàng hậu trở tay không kịp, nàng chỉ muốn dao động tâm tư của hoàng đế thôi.
Nhưng hoàng hậu cũng rất bình tĩnh: “Thiến quý phi, ngươi muốn hất nước bẩn lên người bổn cung thì cũng phải xem thời điểm. Bổn cung nhớ lúc bọn tỷ muội cùng chép kinh cho thái hậu ngươi còn chưa vào lãnh cung. Khi đó quý phi ngươi hiểu biết lễ nghĩa, giữa bổn cung và ngươi cũng không có hiềm khích, ngươi không thể nói bổn cung từ khi đó đã có ý định vu oan ngươi. Bổn cung thân là chủ lục cung, không gánh nổi ác danh không chứa chấp phi thiếp này.”
Mặt Từ Tư Uyển không đổi sắc: “Có làm hay không bản thân hoàng hậu nương nương biết rõ, cần gì tiếp tục giả tạo cảnh thái bình? Chẳng lẽ một hai bắt thần thiếp nói ra tất cả, bày mặt khắc nghiệt của nương nương cho bệ hạ xem sao?”
Hoàng hậu khẽ cười: “Thiến quý phi nhanh mồm dẻo miệng, có bản lĩnh đổi trắng thay đen, bổn cung không rảnh ganh đua cao thấp với ngươi. Có điều chữ viết đã được ba vị đại nhân Hình Bộ kiểm tra, bọn họ làm quan nhiều năm, tư lịch không cạn. Nếu Thiến quý phi tự nhận trong sạch thì giải thích với bệ hạ đi.”
“Thần thiếp chỉ muốn hỏi nếu việc hôm nay rơi vào đầu hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương sẽ giải thích thế nào?” Từ Tư Uyển cười hỏi.
Hoàng hậu híp mắt.
“Chỉ có ngàn năm làm tặc, không có ngàn năm phòng cướp. Thần thiếp vốn không biết có những phong thư như vậy, đương nhiên không thể bố trí phòng vệ, chỉ có thể than nương nương thật có bản lĩnh, thế mà có khả năng mô phỏng chữ viết, ngay cả Hình Bộ cũng bị gạt!”
“Thiến quý phi.” Hoàng hậu trầm giọng, “Nói miệng không bằng chứng, Thiến quý phi ăn nói cẩn thận. Huống hồ... Thiến quý phi có được thánh tâm, đương nhiên có thể ở đây đảo lộn thị phi, vậy hôm nay bổn cung cũng không ngại nói rõ. Bổn cung bị bệnh cũ quấn thân sớm đã không thể hầu quân, cũng không có ý tranh chấp với ngươi. Thường ngày cơ hội bổn cung diện thánh cũng ít, ngươi đương nhiên có nhiều thời gian châm ngòi, khiến bệ hạ cảm thấy bổn cung tâm địa rắn rết. Nhưng ngươi đừng quên nếu luận cao thấp giữa các hoàng tử, Nguyên Giác của bổn cung vừa là đích vừa là trưởng, Nguyên Tranh trước giờ không được bệ hạ yêu thích, nếu đã vậy, bổn cung cần gì phải băn khoăn đến ngươi?”
Nói tới đây, hoàng hậu thở dài: “Ngươi là người hiếu thắng, xưa nay chưa từng giữ tôn ti trước mặt bổn cung, bổn cung có thể không so đo với ngươi. Nhưng việc hôm nay hết sức nghiêm trọng, không phải vì hành động hất nước bẩn lên người bổn cung của ngươi mà có thể chấm dứt.”
“Tốt lắm.” Từ Tư Uyển hất cằm, cao ngạo nhìn hoàng đế, “Thần thiếp nói lại lần nữa, trong này không có chữ nào xuất phát từ tay thần thiếp. Thần thiếp có thể lấy cái chết chứng minh trong sạch, tự xin một ly rượu độc.”
Hoàng hậu lạnh giọng: “Quý phi chớ có nói như vậy uy hiếp bệ hạ.”
“Thần thiếp nào dám uy hiếp bệ hạ!” Từ Tư Uyển nói thẳng, “Hoàng hậu nương nương không cho thần thiếp nói chính là muốn bịt miệng thần thiếp. Tuy nương nương là chủ lục cung nhưng hậu cung này không phải nơi nương nương có thể một tay che trời!”
“Đủ rồi.” Hoàng đế cắt ngang.
Hậu phi hai người nhìn hắn, chúng phi tần cũng nhìn.
Hoàng đế cau mày, lãnh đạm nói: “Quý phi hồi cung trước đi, để trẫm suy nghĩ lại.”
Từ Tư Uyển hít thở không nổi.
Nàng cảm nhận được sự vô tình của hắn.
Để hắn suy nghĩ lại.
Nếu đến cuối cùng hắn thuyết phục được mình tin nàng, vạn sự đương nhiên đại cát. Nhưng nếu hắn không vượt qua nỗi hoài nghi này, nàng rời khỏi Trường Thu Cung thì càng khó có đường sống.
Nàng không thể không thừa nhận nàng đã đi sai nước cờ lần này.
Nàng luôn tự cho rằng mình biết cách đắn đo nhân tâm, nhưng lần này đúng là hoàng hậu cao minh hơn. Hoàng hậu biết rõ tính đa nghi của hắn, tính đúng việc hắn muốn giữ thể diện nên mới có thể lặng lẽ không tiếng động dệt tấm lưới này từ mấy năm trước, một khi rơi vào đủ khiến nàng không thể trốn thoát.
Đáng sợ hơn là chỉ cần để hoàng hậu thắng, hoàng hậu sẽ không chừa lại cái mạng này của nàng. Bởi vì giữ lại cái mạng này, nàng vẫn có thể Đông Sơn tái khởi như lần trước, hoàng hậu ngã một lần mà khôn hơn, chắc chắn sẽ không ngã hai lần tại cùng một nơi.
Từ Tư Uyển cắn răng, tự biết khốn cục khó phá, nhưng hoàng đế đã lên tiếng, nàng không thể tiếp tục ở đây.
Nàng chỉ đành bình tĩnh đứng dậy, cúi đầu hành lễ: “Thần thiếp cáo lui.”
Dứt lời, nàng liền xoay người bỏ đi. Các cung nhân vội đuổi theo, đoàn người im lặng rời khỏi Trường Thu Cung. Đường Du ra hiệu, Hoa Thần liền dẫn các cung nhân đi chậm lại tiện cho họ nói chuyện.
Đường Du nhìn nàng chằm chằm: “Tư Uyển, người có đối sách chưa?”
“Ăn ngay nói thật, tạm thời không có.” Từ Tư Uyển thở dài, “Hoàng hậu trù tính đã lâu, cục diện này không dễ hóa giải. Ta nghĩ... Ngươi có bản lĩnh mô phỏng chữ viết, nếu không còn cách nào khác, ngươi cứ mô phỏng chữ viết của ta và Vệ Xuyên. Đến lúc đó ta quang minh chính đại trình cho bệ hạ xem, cho hắn biết chữ viết này ngươi mô phỏng được, kẻ khác cũng có thể mô phỏng, sự nghi ngờ của hắn sẽ giảm một nửa.”
“Nhưng kẻ khác có thể viết được chữ của hai người cũng không thể chứng minh phong thư kia không phải hai người viết. Huống hồ người cũng biết quân tâm đa nghi. Sự nghi ngờ này chỉ cần còn một chút với người đều là mối họa, chỉ giảm một nửa thì có tác dụng gì?”
“Còn có thể thế nào?” Từ Tư Uyển thở dài, “Hiện giờ bệ hạ không tin ta, thẩm vấn người của hoàng hậu cũng không làm. Dù có thẩm vấn, chuyện lớn như vậy hoàng hậu chắc chắn sẽ sai người trung thành đi làm, không có khả năng khai ra. Nếu ta có thể tạm thời giảm bớt lòng nghi kỵ của hắn may ra còn tìm được đường sống, còn sau này... Tương lai còn dài, ta có thể khiến hắn từ từ tin ta.”
“Chỉ sợ hoàng hậu sẽ không cho người cơ hội đó.” Đường Du nói tiếp.
Phiền loạn trong lòng Từ Tư Uyển bị gã đánh trúng, đột nhiên quay đầu, gầm lên: “Vậy ngươi nói xem ta phải làm sao đây?”
Lời vừa thốt, nàng liền hối hận.
Cơn giận này vốn không nhằm về gã, chỉ là cục diện thật sự khiến người ta quá bất an. Gã chỉ cúi đầu, gằn từng chữ: “Vẫn còn cách khác.”
“Cái gì?” Từ Tư Uyển sửng sốt.
Gã ngước mắt, nhìn nàng chằm chằm, lùi nửa bước: “Người không gánh nổi sự nghi kỵ của bệ hạ, có thể chịu càng ít thì càng tốt. Người hãy nhớ điểm này, đừng hồ đồ.”
Từ Tư Uyển nghe ra chỗ khác thường, nhưng không đợi nàng có phản ứng, gã nói xong liền xoay người, chạy thẳng về phía Trường Thu Cung.
“Ngăn gã lại!” Từ Tư Uyển hét lớn.
Cung nhân đi theo từ xa nhất thời hoàn hồn không kịp.
Mắt thấy Đường Du chạy lướt qua bọn họ, Từ Tư Uyển lại hét: “Trương Khánh, Tiểu Lâm Tử! Ngăn gã lại!”
Mọi người lúc này mới như trong mộng bừng tỉnh, vội đuổi theo, Từ Tư Uyển cũng nhấc váy đuổi theo, mắt cứ nhìn chằm chằm bóng lưng Đường Du, thời điểm nàng chỉ còn cách Trường Thu Cung hai trượng, Trương Khánh đã gần Đường Du trong gang tấc, nhưng khoảnh khắc duỗi tay cuối cùng đã muộn, Đường Du đã bước qua ngạch cửa.
“Đường Du!” Từ Tư Uyển lại hét một tiếng. Nếu là ngày thường, gã nhất định sẽ nghe lời nàng, nhưng lần này lại không có bất kỳ phản ứng gì.
Nàng lảo đảo một cái, Hoa Thần vội đỡ nàng, nàng cũng đã tới trước cửa Trường Thu Cung, chỉ thấy hoàng đế đang âm trầm ra khỏi cửa, Đường Du đi thêm vài bước, quỳ xuống: “Bệ hạ, việc thư từ qua lại này quý phi nương nương không giải thích được với bệ hạ, bởi vì thư không phải do quý phi nương nương viết, mà là hạ nô.”
Phi tần lục cung cùng ra đều kinh ngạc, hoàng đế cũng cứng đờ: “Ngươi nói cái gì?”
Hắn vừa hỏi vừa nhìn Từ Tư Uyển đang tới.
Từ Tư Uyển lại không nhìn hắn. Vào cung lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng gặp nguy hiểm mà không màng thái độ của hoàng đế, nàng chỉ nhìn Đường Du chằm chằm, lòng tràn ngập vô vàn lo lắng.
Vì thế nàng mặc kệ lễ nghi, theo bản năng che chở giữa hoàng đế và Đường Du, ngơ ngẩn lắc đầu: “Đừng nói bậy, theo ta về.”
Nếu không phải còn nhớ đây là Trường Thu Cung, nhớ thiên tử đang ở ngay trước mặt mình, có lẽ nàng đã nói: Cầu xin ngươi, theo ta về đi.
Đường Du bật cười, ngẩng đầu nhìn nàng: “Thật ra nương nương sớm đã đoán được có phải không? Hạ nô biết nương nương tự tin tình cảm bệ hạ dành cho người, nhưng nương nương không thể vì che chở hạ nô mà đeo trên lưng hiềm khích như vậy.”
“Ngươi câm miệng!” Từ Tư Uyển khó thở, “Ngươi câm miệng... Đường Du, ngươi câm miệng!” Nói tới đây nàng ngẩng đầu, trầm giọng, “Giải gã về, nhốt lại! Miễn cho gã còn hồ ngôn loạn ngữ nữa!”
Trương Khánh hiểu nàng, cũng không mang thánh giá, đi lên muốn đưa người đi. Nhưng vừa cất bước, hoàng đế lại lên tiếng: “A Uyển.”
Thiên tử trời sinh đã có uy nghiêm khiến mọi người phải sợ hãi. Từ Tư Uyển run rẩy xoay người, đột nhiên sợ hãi đến mức không dám nhìn hắn: “Bệ hạ, không phải gã.”
Nhưng hoàng đế không nhìn nàng mà nhìn Đường Du: “Ngươi nói đi.”
Đường Du cười khàn khàn, giọng nói bất cần đời đến mức ngay cả Từ Tư Uyển cũng cảm thấy xa lạ: “Hạ nô khuynh mộ quý phi nương nương đã lâu, nhưng mong muốn lại không thể được, cũng biết thân phận của mình ti tiện, không xứng với nương nương, tư tâm ghen ghét Vệ Xuyên tuy không chiếm được trái tim của nương nương nhưng lại có tình cảm quen biết thời niên thiếu, cho nên... Cho nên hạ nô giả mạo chữ viết của quý phi nương nương và Vệ Xuyên tự viết thư cho mình để an ủi, việc gửi thư từ qua con mương kia cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi, không ngờ lại gây ra đại họa như vậy, liên lụy nương nương.”
Gã nói nghe hết sức thong thả ung dung, nhưng từng câu từng chữ lại khiến Từ Tư Uyển rét lạnh.
Nàng nắm chặt hai tay thành đấm nhưng vẫn không thể khống chế được sự hoảng loạn, trong đầu bỗng ý thức được rằng: Nàng sắp mất đi gã rồi.
Hoàng đế lại vì vậy mà thả lỏng thái độ, ánh mắt nhìn Từ Tư Uyển tuy vẫn còn nghi ngờ nhưng đã ôn hòa rất nhiều.
Trong chính điện, hoàng hậu vốn định về tẩm điện cũng nghe biến cố bên này, không khỏi nhíu mày. Tuy đã sức cùng lực kiệt, nàng ta vẫn đỡ tay Thính Cầm, ương ngạnh đi ra: “Điêu nô từ đâu tới mà ở đây nói bậy hả!”
“Hoàng hậu nương nương nói đúng!” Từ Tư Uyển vội nói. Tính ra cũng thật buồn cười, ngay lúc này nàng thế mà lại coi hoàng hậu là cọng rơm cứu mạng. Nói tới đây nàng nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn Đường Du, “Dù ngươi có muốn cứu bổn cung thì chủ ý này thật sự quá hồ đồ, bổn cung không giữ ngươi được nữa. Trương Khánh, áp giải gã ra ngoài... Đánh bốn mươi trượng, tống cổ đến Hoán Y Cục.”
Đường Du lại bật cười: “Hạ nô có nói bậy hay không, hạ nô viết cho hoàng hậu nương nương xem là được.”
“Ngươi...” Hoàng hậu hoảng hốt. Nàng ta vốn tưởng chiêu thức này có thể khiến Từ Tư Uyển không kịp phòng bị, nhưng dáng vẻ tự tin của Đường Du lại như hoàn toàn nắm chắc cơ hội lật ngược thế cờ.
Đường Du cũng không khách khí chỉ thẳng sự hoảng loạn của hoàng hậu: “Nương nương hoảng loạn cái gì? Chẳng lẽ nương nương sớm đã biết những phong thư kia không liên quan đến quý phi nương nương nhưng lại nắm chắc việc nét chữ tương đồng, cố ý hất nước bẩn lên người quý phi nương nương đúng không?”
Ánh mắt Từ Tư Uyển tối lại.
Gã ở bên cạnh nàng nhiều năm cũng đã học được cách đoán tâm tư của hoàng đế, hiện giờ từng bước chu toàn, không chỉ diễn tốt vở kịch, còn có thể lật lại hoàng hậu.
Nhưng như thế sẽ lấy mạng gã.
Mắt thấy sắc mặt hoàng hậu trắng bệch, Đường Du biết dừng lại đúng lúc, lần nữa nhìn hoàng đế, nói: “Ba vị đại nhân Hình Bộ chắc vẫn còn chưa đi xa, không bằng bệ hạ truyền họ về, chờ hạ nô viết xong là có thể kiểm tra thực hư.”
Hoàng đế nghiêm nghị nhìn gã, tĩnh mịch mấy giây ngắn ngủi, mới nói: “Vương Kính Trung, đi gọi họ quay về.”
Dứt lời, hắn xoay người sải bước về chính điện.
Chúng phi tần hai mắt nhìn nhau, không ai dám lên tiếng, cũng co rúm quay lại. Đường Du tự đứng dậy, cũng vào trong, gã không dám nhìn Từ Tư Uyển, chỉ sợ nhìn một cái sẽ hối hận, sẽ muốn tiếp tục ở bên nàng.
Nàng nhìn chằm chằm bóng lưng gã, thật lâu sau mới có sức lực nâng bước vào trong.
Hoàng đế đã ngồi xuống chủ vị, ánh mắt như con dao xẹt qua mặt Đường Du, ý cười âm hàn đến đáng sợ: “Trẫm nói trước cho ngươi biết, nếu ngươi viết không ra, tôi khi quân, ngũ mã phanh thây; nếu viết ra được, tơ tưởng quý phi, tru di tam tộc.”
Tru di tam tộc.
Bốn chữ này lọ vào tai khiến Đường Du cười trào phúng.
Trong vòng tam tộc của gã chỉ còn một mình gã.
Hiện giờ trong thiên hạ gã chỉ còn quan tâm một người, ngũ mã phanh thây thì có thế nào?