Cuối thu.
Hoàng hậu hôn mê ba ngày liên tiếp mới tỉnh, khi tỉnh lại thì đang giữa đêm khuya, cả Trường Thu Cung chìm trong tĩnh mịch.
Nàng ta mệt mỏi mở mắt nhìn, Thính Cầm nghe tiếng vội chạy tới quỳ bên mép giường, quan tâm hỏi: “Nương nương, đã khá hơn chưa?”
Hoàng hậu không trả lời, gật đầu.
Thính Cầm thấy sắc mặt nàng ta khá hơn, thở phào, trong lòng thầm biết hoàng hậu lại vừa vượt qua cửa môn quan.
Mấy tháng nay đây không phải lần đầu hoàng hậu hôn mê. Bệnh của nàng ta càng lúc càng nặng, tình hình như vậy đã diễn ra ba bốn lần, lần đầu các cung nhân còn rất căng thẳng, cả Trường Thu Cung như bị mây đen sương mù bao phủ, bây giờ nhiều lần rồi, các cung nhân cũng coi như có thể ứng đối, chỉ là mây đen sương mù kia vẫn chưa thể tan.
Trên giường bệnh, hoàng hậu điều chỉnh lại một mới hé miệng.
Ban đầu nàng ta không phát ra tiếng, Thính Cầm tưởng nàng ta muốn uống nước, vội chung trà xanh tới, nhưng khi đến gần, lại nghe hoàng hậu thì thào hỏi: “Bệ hạ đâu?”
Thính Cầm cứng đờ, ánh mắt theo bản năng lãng tránh, cúi đầu hòa nhã nói: “Hôm nương nương mới ngất xỉu, bệ hạ canh giữ bên giường suốt đêm, hai ngày nay chính vụ bận rộn nên phải ở Tử Thần Điện.”
Câu trấn an này đơn giả là nói hoàng đế vẫn nhớ tới nàng ta, chẳng qua vì triều chính mà không thể phân thân.
Nếu là bình thường, hoàng hậu nghe xong liền cho qua, bởi vì nàng ta không phải người tranh sủng. Thân là trung cung, nàng ta rất “rộng lượng”, có thể bình tĩnh nhìn phi tần thừa sủng, chỉ cần bọn họ không quá đáng.
Nhưng lời này vào hôm nay lại không thể khuyên được hoàng hậu, Thính Cầm vừa dứt lời, nàng ta liền hỏi: “Thiến quý phi ở đó đúng không?”
Thính Cầm nghẹn lời, cúi đầu càng thấp: “Vâng, Thiến quý phi luôn ở Tử Thần Điện làm bạn giá.”
Chỉ một câu này cũng đủ để biến chính vụ quấn thân chỉ là cái cớ.
Hoàng hậu phẫn nộ, thở hổn hển. Thính Cầm muốn khuyên, nàng ta đã ngồi dậy, hùng hồn nói: “Đi mang cái tráp kia tới đây!”
Thính Cầm run rẩy: “Nương nương?”
“Đi!” Hoàng hậu quát.
Thính Cầm không dám chậm trễ, vội đứng dậy chạy đến trước tủ quần áo, lấy một cái hộp đặt ở góc không thu hút nhất. Nàng ta cầm nó mang đến cho hoàng hậu, hoàng hậu mặt không cảm xúc mở cái hộp ra.
Thính Cầm nín thở nhìn, không khó nhận ra sắc mặt nàng ta lạnh đến cực điểm.
Nàng hiếm khi thấy hoàng hậu như vậy. Hoàng hậu ngồi ở vị trí này nhiều năm sớm đã coi thể diện như mạng sống. Cho dù Thiến quý phi có cao ngạo, ở trước mặt nàng hoàng hậu vẫn có thể duy trì dáng vẻ đoan trang khéo léo. Gần đây một phi một hậu ở hậu cung như nước với lửa chủ yếu là vì Thiến quý phi không còn kiêng kỵ, kiêu ngạo ra mặt, không ngừng lấn lướt.
Hoàng hậu trầm mặc lấy mấy phong thư trong hộp gỗ ra, nhìn ngây ngốc một lúc lâu.
Cuối cùng, nàng lấy phong thư mới nhất giao cho Thính Cầm, nói: “Nấu một chén canh sâm cho bổn cung. Ngày mai... Ngươi qua Tử Thần Điện bẩm báo đi.”
“... Nương nương.” Thính Cầm không dám thở mạnh.
“Là bọn họ ép bổn cung.” Hoàng hậu nhàn nhạt nói.
Nước cờ tàn nhẫn này nàng ta trù tính đã lâu nhưng không sử dụng, một là không muốn lật mặt như vậy, hai là suy nghĩ đến thể diện của hoàng đế.
Gần đây nàng ta cứ đắn đo tình cảm giữa họ, cứ cảm thấy là phu thê bao năm, dù là ghét hay thích thì cũng nên giữ thể diện cho đối phương.
Nhưng hoàng đế sớm đã không bận tâm đến thể diện của nàng ta. Một khi đã thế, nàng ta cũng không cần bận tâm hắn, cứ để sóng gió này ập tới cuốn Thiến quý phi đi, cũng khiến hắn mất hết mặt mũi. Chỉ cần có thể củng cố địa vị của Nguyên Giác, nàng ta không quan tâm bất cứ điều gì khác.
...
Buổi sáng hôm sau ở Tử Thần Điện.
Hoàng đế vừa nắm tay muốn dạy Niệm Quân viết chữ, Niệm Quân không vui. Nó tránh tay hoàng đế, cơ thể nhỏ bé từ đầu gối hắn trượt xuống, lộc cộc chạy vào tẩm điện, không nói hai lời đã bò lên trà tháp.
Từ Tư Uyển đang ngồi đọc sách, thấy thế liền duỗi tay bế nó, dịu dàng hỏi: “Viết xong rồi hả?”
“Vẫn chưa.” Niệm Quân cau mày kéo ống tay áo nàng, “Mẫu phi viết với con được không?”
“Không thích viết với phụ hoàng.” Niệm Quân nhỏ giọng. Nó vừa nói nhìn về phía cửa điện, thấy phụ hoàng chưa tới đây mới lại trông ngóng nhìn Từ Tư Uyển.
Từ Tư Uyển khẽ cười: “Được, mẫu phi viết với con.” Dứt lời nàng nhìn Hoa Thần, Hoa Thần lập tức bày giấy nghiên mực lên bàn trong tẩm điện.
Niệm Quân cười rộ, vui vẻ rạo rực kéo Từ Tư Uyển đi qua, chờ Từ Tư Uyển ngồi xuống liền ngồi lên đầu gối nàng, ngoan ngoãn cầm bút.
Mẫu nữ hai người viết từng nét như vậy gần nửa canh giờ. Tới nửa trước, có triều thần đến nghị sự, vừa lúc Từ Tư Uyển dẫn Niệm Quân về Sương Hoa Cung dùng bữa trước.
Ăn cơm xong, Đường Du xuất cung hai ngày trước đã trở về. Niệm Quân thân với gã nhất, thấy gã về liền hoan hô nhảy nhót ra ngoài đón, cứ đi theo gọi thúc thúc, hỏi gã xuất cung làm gì.
Đường Du tươi cười bế nó lên, vừa lấy hổ bông mua ngoài cung về cho nó, vừa sải bước vào tẩm điện.
Vào điện, Từ Tư Uyển ngước mắt nhìn gã, cũng cười: “Sao rồi?”
“Quản sự nói bận thêm mấy tháng, lâu nhất là đến cuối năm có thể dọn vào.” Đường Du nhìn bốn phía, thấy trong phòng không có cung nhân, tự ngồi xuống.
Trong tầm tay Từ Tư Uyển đúng lúc có chung trà chưa động vào, nghĩ gã đi đường mệt nhọc, nàng trực tiếp đẩy qua cho gã. Gã uống một ngụm, hỏi: “Người tìm cho ta rất nhiều sách à?”
Từ Tư Uyển ngẩn người: “Cũng không nhiều đúng không?”
“Còn không nhiều?” Đường Du bật cười, “Ta xem rồi, trong nội viện phía tay đã tu sửa xong toàn là rương gỗ, trong rương gỗ toàn là sách. Nếu dọn ra, chỉ sợ thư phòng cũng không đủ chứa.”
“Nhiều như vậy?” Từ Tư Uyển kinh ngạc, nghĩ lại, hình như cũng không khoa trương.
Nàng biết gã thích đọc sách, cho nên khi chuẩn bị nhà cửa cho gã cũng sai người đi tìm sách. Mấy tác phẩm linh tinh như Tứ thư ngũ kinh đương nhiên phải có, ngoài ra còn rất nhiều sách Hàn Lâm Viện mới sưu tầm, loại nào cũng có, tính ra thì nhiệt thật.
Vì vậy nàng chỉ đành nói: “Nếu để ở thư phòng không đủ thì cất trong kho, khi nào muốn dùng lại lấy ra xem. Chỉ cần không để bị ấm ướt là được.”
“Ừ.” Đường Du cười đồng ý, bây giờ nghĩ lại, hay là xây thêm thư phòng đi?
Gã cô độc một mình, nàng chuẩn bị cho gã tòa viện sáu phòng, dù sao cũng ở không hết. Nếu nối mở rộng căn phòng bên cạnh thư phòng thì sẽ thành một phòng lớn, đủ để đựng sách.
Có điều bố cục quá dài, có hơi kỳ quái.
Trong lúc Đường Du tính toán, Niệm Quân không hiểu họ nói gì, ôm tiểu lão hổ lôi kéo gã: “Thúc thúc chơi đu dây với con đi!”
Từ Tư Uyển nhíu mày: “Thúc thúc mới về, con để thúc ấy nghỉ ngơi chút đi.”
Niệm Quân mếu máo nhưng không dám nháo, chỉ cọ cọ bên cạnh Đường Du: “Vậy lát nữa nhé!”
“Không sao, thúc thúc chơi với con.” Đường Du buông chung trà muốn đi với nó.
Từ Tư Uyển trầm giọng: “Đừng chiều nó nữa.”
Có quá nhiều người chiều Niệm Quân. Không tính hoàng đế Niệm Quân không thích thì còn có Oánh phi, Khác quý phi, Tư Yên, Đường Du, Hoa Thần... Thậm chí còn rất nhiều kẻ nịnh bợ nó. Nàng đương nhiên biết tính cách Niệm Quân vui vẻ, lại không thể không lo cứ tiếp tục như vậy sớm muộn cũng bị chiều hư, gần đây Niệm Quân ngày càng hiểu chuyện, có nhiều thời điểm không cần ỷ lại vào nàng.
Đường Du lại không để ý, lắc đầu than: “Niệm Niệm rất hiểu chuyện mà.”
Còn chưa dứt lời, hai người đã rời khỏi tẩm điện. Từ Tư Uyển không còn gì để nói,
Đường Du nắm tay Niệm Quân, Niệm Quân vui vẻ nhảy nhót. Hai người vừa ra ngoài cửa điện thì gặp một hoạn quan tới.
Xiêm y của hoạn quan kia cùng màu đỏ thẫm với Đường Du, hoạn quan trong cung số người có thân phận mặc xiêm y này không nhiều. Đường Du theo bản năng che chắn Niệm Quân phía sau, chắp tay: “Hồ công công.”
“Đường công công.” Người tới là Hồ Đức Ý - hoạn quan chưởng sự mới nhậm chức của Trường Thu Cung. Hồ Đức Y đi đến trước mặt gã, cũng chắp tay.
Niệm Quân ở phía sau Đường Du dò đầu ra, tò mò nhìn xung quanh.
Hồ Đức Ý híp mắt cười, cung kính khom người: “Công chúa an.”
Niệm Quân không sợ, cũng không hé răng, cứ nhìn chằm chằm.
Hồ Đức Ý chuyển sang nhìn Đường Du: “Bên phía hoàng hậu nương nương có chút việc, không biết quý phi nương nương có tiện hay không?”
Đường Du gật đầu: “Công công chờ một lát.” Dứt lời gã xoay người muốn vào trong.
Niệm Quân thấy vậy vội chạy theo kéo gã lại, nghiêm túc nhắc nhở: “Chơi đánh đu!”
“Chút nữa rồi đi.” Đường Du trầm giọng.
Niệm Quân rầu rĩ bị đưa về trong điện.
Từ Tư Uyển ngồi sát cửa sổ vốn cũng nghe được chút động tĩnh, thấy bọn họ quay lại liền hỏi.
“Hồ Đức Ý ở chỗ hoàng hậu tới nói hoàng hậu có việc truyền triệu.” Đường Du nói.
Hoàng hậu?
Từ Tư Uyển bấm tay tính toán, nàng đã gần hai tháng không gặp hoàng hậu, tất cả phi tần hậu cung cũng đã hai tháng không đến Trường Thu Cung vấn an. Bây giờ cứ đến mùng một và mười lăm, mọi người đều sẽ gặp mặt ở Sương Hoa Cung của nàng.
Bây giờ hoàng hậu đột nhiên muốn gặp, Từ Tư Uyển thầm cảm thấy không đúng, e là sẽ xảy ra chuyện lớn.
Vì thế nàng ngồi bộ liễn, dẫn cung nhân đến Trường Thu Cung.
Ở Trường Thu Cung, hoàng hậu miễn cưỡng xuống giường, lệnh Thính Cầm và Dịch Kỳ chải chuốt cho mình, sau đó uống canh sâm rồi ra ngoài gặp chúng phi tần.
Phi tần lục cung nhận được ý chỉ của nàng ta lần lượt tới. Nhưng chính chủ chưa tới, nàng ta không vội mở miệng.
Các phi tần nhìn sắc mặt hoàng hậu, không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ đành ngồi uống trà.
Một khắc sau, hoàng đế tới, mọi người rời ghế hành lễ. Hoàng đế đi tới đỡ hoàng hậu, nhìn sắc mặt nàng ta, cười nói: “Hoàng hậu thoạt nhìn khá hơn nhiều rồi.”
Lời này như một câu phu quân quan tâm thê tử, nếu là trước đây có lẽ hoàng hậu sẽ rung động, nhưng hiện giờ, tâm trạng nàng ta đã không còn chút gợn sóng.
Nàng ta gật đầu, ngồi xuống, hoàng đế cũng ngồi ở chủ vị, vừa ngồi, Thiến quý phi cuối cùng cũng tới.
Chúng phi tần lại chào hỏi một phen, Từ Tư Uyển hành lễ với đế hậu, trong điện lúc này mới hoàn toàn an tĩnh trở lại. Từ Tư Uyển ngồi đối diện Khác quý phi, nhìn hoàng hậu, lên tiếng: “Nghe bảo hoàng hậu nương nương truyền triệu, tới Trường Thu Cung mới biết tỷ muội lục cung đều ở đây, không biết là có chuyện gì?”
Hoàng hậu không nhìn ai, trầm giọng: “Trời lạnh, bổn cung vôn không muốn kinh động lục cung, chỉ là sự việc quan trọng, bổn cung nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định phải nói rõ mới được.” Dứt lời, nàng ta phất tay, lệnh Thính Cầm, “Mang tới đây.”
“Vâng.” Thính Cầm hành lễ lui xuống, không bao lâu mang một phong thư quay lại, cung kính trình cho Từ Tư Uyển xem.
Từ Tư Uyển nhân lấy, vừa mở phong thư ra vừa nghe hoàng hậu nói: “Phong thư này được tìm thấy ở bên ao phía tây ngoài hoàng cung, ban đầu chỉ là cung nhân đi ngang vô tình bắt gặp, nhưng sau này thỉnh thoảng lại có một phong thư.”
Từ Tư Uyển đã mở phong thư ra, chữ viết bên trong khiến nàng không khỏi run rẩy.
Hoàng hậu bắt giữ phản ứng của nàng, nhếch mép cười: “Nhìn sắc mặt Thiến quý phi, xem ra Thiến quý phi biết rõ ngọn nguồn của phong thư này đúng không?”
Từ Tư Uyển nín thở đọc nhanh nội dung, đây không giống bức thư gửi lẻ loi, cách dùng từ như hồi âm hơn.
Đầu óc xoay chuyển, nàng nhất thời không biết phong thư này là thật hay giả, nhưng hoàng hậu đã dám lấy ra, nếu nàng thề thốt phủ nhận chỉ sợ sẽ trúng kế hoàng hậu.
Từ Tư Uyển đưa phong thư cho Đường Du đứng bên, bình tĩnh trả lời hoàng hậu: “Không dối gạt hoàng hậu nương nương, thần thiếp cảm thấy chữ viết trong phong thư khá quen mắt, hình như là chữ của nghịch tặc. Có điều từ biệt mấy năm, thần thiếp không biết chữ viết của y có thay đổi hay không, nếu nương nương muốn điều tra thì nên tìm người tới nghiệm chứng.”
“Hay cho câu từ biệt mấy năm.” Hoàng hậu cười lạnh, sau đó nhìn Thính Cầm.
Thính Cầm lại lấy ra một phong thư trình cho Từ Tư Uyển.
Hoàng hậu chậm rãi nói: “Vậy phong thư này thì sao?”
Từ Tư Uyển nhướng mày, mặt không đổi sắc mở phong thư, rút giấy viết thư ra mới thấy chữ viết bên trên thế mà là của mình.
Phong thư này ngắn hơn phong thư của Vệ Xuyên rất nhiều, nhưng mấy câu ít ỏi lại tràn ngập tình ý. Nhìn kỹ lại, phong thư kia của vệ Xuyên hẳn là hồi âm của phong thư này.
Nàng đọc mà kinh hãi, ngoài mặt lại cười lạnh, lần nữa nhìn hoàng hậu, nói thẳng: “Đây là chữ viết của thần thiếp, nhưng thật kỳ lạ, hoàng hậu nương nương vừa mới nói thư từ này thường xuyên mượn đường mương máng tới lui thường xuyên, nương nương cũng biết từ sớm. Một khi đã vậy, phong thư này đã bị hoàng hậu nương nương chặn lại, hồi âm của nghịch tặc từ đâu mà đến? Chẳng lẽ...” Nàng bật cười, nhìn Oánh phi, “Chẳng lẽ hoàng hậu nương nương cho rằng thần thiếp có bản lĩnh ngập trời, dù cách xa ngàn dặm với nghịch tặc kia cũng có thể để y biết thần thiếp viết gì trong thư sao? Cho nên dù không nhìn thấy thư y cũng có thể viết hồi âm?”
Oánh phi hiểu ý, cười tiếp lời: “Muội nói gì vậy, nếu thật sự là thế thì cần gì hồi âm? Trực tiếp truyền qua tâm ý là được, Thiên Vương lão tử điều tra không ra, cũng không đến mức mang tai tiếng.”
“Oánh phi nói có lý.” Hoàng hậu vẫn cười, mắt nhìn Từ Tư Uyển chằm chằm, gằn từng chữ, “Cho nên bổn cung không sợ nói thẳng với Thiến quý thi, thư từ mấy tháng qua của ngươi đều do bổn cung mô phỏng. Để tránh ngươi nghi ngờ, bổn cung còn tạo hai phong thư để ngươi và Vệ Xuyên đều cho rằng đối phương vì cẩn thận mà nhờ người viết thay, bởi vậy các ngươi mới đều không nghi ngờ trong chuyện này còn có người thứ ba.”
Ánh mắt Từ Tư Uyển lập tức trở nên sắc bén.
Hoàng hậu mặc kệ phản ứng của nàng, rời ghế hành lễ với hoàng đế: “Bệ hạ, lần đầu tiên thần thiếp phát hiện chỗ truyền thư cũng không biết là của Thiến quý phi và Vệ Xuyên. Hai người họ đều rất cẩn thận, trong thư cũng không có xưng hô. Thần thiếp chỉ lo có kẻ dâm loạn cung đình, không dám sơ ý nên mới phái người trông chừng, cho đến một phong thư...” Nói tới đây nàng ta nghiêng đầu nhìn Từ Tư Uyển, “Không biết có phải vì Vệ Xuyên mưu nghịch chiến thắng liên tục khiến Thiến quý phi thả lỏng cảnh giác hay không, lúc này trong thư mới có xưng hô. Hồi âm của Vệ Xuyên cũng nhắc tới hai chữ “Tư Uyển“. Lúc này thần thiếp mới biết người vẫn còn vương tơ lòng với ngoài cung lại là Thiến quý phi sủng quan lục cung.”
Từ Tư Uyển không dám để lộ sự hoảng loạn, cười lạnh đáp trả: “E rằng hoàng hậu nương nương không biết, năm xưa để nghịch tặc đi quân là chủ ý của thần thiếp, bởi vì thần thiếp không muốn y ở kinh thành dẫn tới lời đồn nổi lên làm bẩn thanh danh của bệ hạ. Đao kiếm vô tình, nếu thần thiếp thật sự còn tình ý với y thì há có đạo lý để y đi vào chỗ chết?”
Bên cạnh nàng, Đường Du nhìn chằm chằm phong thư có chữ viết của Vệ Xuyên.
Hoàng hậu khẽ cười: “Trước đây Thiến quý phi nói thế thì thôi, bây giờ đến quang cảnh nào, sao biết Thiến quý phi có phải sớm đã cùng y tính kế tạo phản nên mới để y đi tòng quân?”
Đã nói tới nước này, các phi tần xem sắc mặt kiểm tra thực hư, cuối cùng cũng có kẻ bỏ đá xuống giếng. Sử mỹ nhân lên tiếng: “Đúng vậy, thần thiếp nghe nói phụ mẫu của nghịch tặc kia thần không biết quỷ không hay được đón ra ngoài, kế tiếp là tạo phản, nhìn có vẻ đã lên kế hoạch từ lâu, không biết đây có phải là tác phẩm của Thiến quý phi không?”
“Bổn cung còn tự nói mình ít đọc sách, xem ra Sử mỹ nhân còn không bằng bổn cung.” Oánh phi phản bác, “Sa trường là nơi nào chứ? Trước khi mưu nghịch Vệ Xuyên đã chinh chiến mấy trận, ai có thể đảm bảo qua vô số chiến sự y có thể sống sót? hiện giờ y có lòng tạo phản cũng thôi, mỹ nhân muội muội không nghĩ cách giúp triều đình giải quyết họa lớn, còn ở đây đấu tranh nội bộ à?” Nói tới đây nàng nhìn hoàng đế, “Bệ hạ đừng vì cơn giận nhất thời mà mắc mưu bọn họ. Theo thần thiếp thấy, chỉ riêng việc mấy năm nay phải chịu khổ ở biên cương, nói không chừng nghịch tặc kia cũng hận Thiến quý phi thấu xương. Nếu bệ hạ vô cớ xử lý Thiến quý phi thì đúng là thỏa mãn kẻ xấu.”
Hoàng đế không nói gì.
Sử mỹ nhân nghẹn đến đỏ mặt: “Hậu cung không được tham dự chính sự, thần thiếp há có cách giải quyết họa lớn này!”
Nụ cười trên mặt Oánh phi vẫn không đổi: “Không giải quyết được thì câm miệng, ở đây đâu đến phiên ngươi hắt nước bẩn lên người Thiến quý phi? Cũng không tự xem mình là cái thá gì!”
Sắc mặt Sử mỹ nhân trở nên trắng bệch: “Người...”
“Đừng ồn nữa.” Hoàng hậu thấy hoàng đế không hề tức giận, liền được Thính Cầm dìu đứng dậy đi xuống, đứng trước mặt hoàng đế nói, “Thần thiếp vô tình đụng chạm Thiến quý phi, nhưng phong thư này không thể không điều tra. Bệ hạ xem... Có cần để Cung Chính Tư xử lý không?”
Đường Du nắm chặt phong thư.
Từ Tư Uyển nhìn chằm chằm hoàng đế.
Thật ra sự trầm mặc nãy giờ của hoàng đế đã làm nàng bất an, nàng biết người như hắn dù mình có thể khiến hắn si mê nhưng mãi mãi cũng không thể lấy được lòng tin của hắn.
Bởi vì hắn sẽ không tin bất kỳ ai.
Nếu hắn chịu tin, Tần gia đã không có kết cục như vậy.
Cho nên giữa nàng và hắn luôn có một thanh đao treo lơ lửng, nếu không chạm đến điểm mấu chốt, thanh đao ấy sẽ mãi mãi không rơi xuống, cho dù thân phận này không rõ ràng, chỉ cần hắn không nghĩ đến nghĩ đến Tần gia, hắn sẽ không để bụng.
Nhưng Vệ Xuyên trước sau luôn là cái gai giữa họ. Trước đây nàng an bài nhổ cái gai kia đi không có nghĩa cái gai ấy không đâm lại.
Hiện tại nàng nhìn ra, hắn để ý.
Hắn không nhìn hoàng hậu, cũng không nhìn nàng, chỉ nói: “Truyền người của Hình Bộ tới kiểm tra.”
Có thể thấy hắn vẫn không tin Hoàng Hậu.
Từ Tư Uyển lại không vì vậy mà thở phào, bởi vì hoàng hậu không hề hoảng loạn, ôn tồn gật đầu: “Cũng tốt, chư vị đại nhân của Hình Bộ đáng tin hơn Cung Chính Tư.”
Từ Tư Uyển lập tức ý thức được sự việc không ổn.
Nàng biết phong thư đó không phải nàng viết, mà Vệ Xuyên... Hẳn cũng không sơ ý như vậy. Nhưng chữ viết lại quá giống, một khi Hình Bộ kiểm tra mà vẫn không tra được manh mối, nàng thật sự sẽ không còn đường chối cãi.
Từ Tư Uyển không khỏi hoang mang, theo bản năng nghĩ hoàng hậu làm sao biết được chữ viết của nàng, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.
Bỗng có một ý niệm xẹt qua, nàng nhớ lại chuyện của rất lâu trước đây.
Khi đó nàng mới tiến cung, thái hậu bệnh nặng, hậu cung đều sao kinh cầu phúc cho thái hậu. Có một hôm nàng phát hiện thiếu mất một bản, hỏi người của Phật đường thì nói là bị hoàng hậu cầm đi, có vài cuối thì đưa tới chỗ thái hậu, còn lại thì cầm đi đốt.
Khi ấy đó chỉ là việc nhỏ, không chỉ nàng không để ý, ngay cả Khác quý phi lúc đó ở Phật đường cùng nàng cũng không nghĩ nhiều.
Bây giờ, truy cứu việc đó cũng vô dụng.
Còn về chữ viết của Vệ Xuyên, y từng làm quan trong triều, trước đây khi đọc sách cũng viết rất nhiều văn tự, muốn có được đồ hữu dụng cũng không phải việc khó.
Nhưng hoàng hậu đúng là vất vả, thế mà ngủ đông như vậy, dùng bốn năm để sắp xếp một đại cục như vậy.
Đúng là nếu có chí nhất định sẽ thành.
Từ Tư Uyển thầm cười nhạo, nhất thời vẫn chưa tìm được cách thoát thân, chỉ đành chống cự trước, không để lộ sự chột dạ, bình tĩnh chờ người của Hình Bộ tới.
An tĩnh rất lâu, hoàng đế cuối cùng cũng nhìn nàng, nói một câu trấn an: “A Uyển, trẫm tin nàng.”
Nàng nghiêng đầu tươi cười nhìn hắn, nhưng nhìn hồi lâu, sự nghi ngờ trong đáy mắt mắt hắn vẫn không tiêu tan.
Hắn quả nhiên vẫn không tin nàng, cái câu “Trẫm tin nàng” thay vì nói là trấn an nàng thì chi bằng nói hắn đang tự trấn an hắn.
Sắc mặt Từ Tư Uyển lạnh đi, không nhìn hắn nữa: “Thần thiếp không thẹn với lòng, ai tới kiểm tra thần thiếp đều không sợ. Nhưng bệ hạ như vậy, thần thiếp thật sự đau lòng.”