Từ Tư Uyển dẫn theo một đoàn cung nhân rời khỏi Sương Hoa Cung.
Lãnh cung bị người trong cung coi là nơi không may mắn, nhưng với Từ Tư Uyển thì không có gì phải kiêng kị. Huống hồ khi Đào thị chết nàng đã tới một lần, bây giờ càng quen thuộc.
Đến trước cửa lãnh cung, Hoa Thần bước lên mở cửa, Từ Tư Uyển quay đầu nhìn: “Tiểu Triết Tử ở lại.”
Tiểu Triết Tử khom người, lĩnh mệnh dừng chân. Từ Tư Uyển vào trong, đi một đoạn lại cho một người ở lại.
Đây là sự cẩn thận không thể thiếu. Lãnh cung dù sao cũng không phải địa bàn của nàng, nàng để lại cung nhân khắp nơi, nếu có khác thường mới kịp phản ứng.
Cứ thế cách vài thước thì để lại một người, tới trước cửa viện nơi Lâm thị ở để lại người cuối cùng, cùng nàng vào trong chỉ có Hoa Thần, Nguyệt Tịch, Trương Khánh và Tiểu Lâm Tử.
Tới cửa phòng, Từ Tư Uyển nhìn Hoa Thần, Hoa Thần hiểu ý gật đầu, lặng lẽ bước lên, không hề gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa phòng ra.
Trời mưa, lãnh cung vốn lạnh lẽo lại càng giá rét. Theo cửa phòng mở ra, vài tia sáng chiếu vào, trên bàn trà cũ nát, Lâm thị ngước mắt thấy bốn cung nhân lặng lẽ tản ra đứng các nơi trong phòng.
Lâm thị oán hận nhìn Từ Tư Uyển, cười lạnh: “Thiến quý tần nương nương dàn trận lớn thật. Yên tâm đi, ta không phải Đào thị, sẽ không điên điên khùng khùng tự sát muốn giá họa cho nương nương, càng sẽ không không biết trời cao đất dày ra tay với nương nương.”
Nhắc tới Đào thị, Từ Tư Uyển cũng cười. Khoảnh khắc đó nàng rất muốn nói với Lâm thị Đào thị không hề tự sát để hãm hại nàng, tất cả chẳng qua đều do nàng tự biên tự diễn.
Nhưng nghĩ lại nàng lại nhịn. Trêu cợt người là trò thú vị, nếu nàng còn đang so chiêu với Lâm thị, nàng phải trêu chợt Lâm thị đến mức phải hoảng loạn. Nhưng hiện tại Lâm thị đã không còn cơ hội xoay người, nàng cũng không muốn nói nhiều với ả ta.
Nói đến cùng nữ nhân hậu cung đều không phải ngọn nguồn nỗi hận của nàng, chẳng qua là chướng ngại không thể không diệt trừ trên con đường báo thù, cũng là chút gia vị để khiến hắn càng khó chấp nhận kết cục.
Vì thế nàng mặc kệ Lâm thị đang chê cười, đi qua ngồi xuống cạnh bàn trà.
Bàn trà trong cung tương tự nhau, ở giữa có một cái bàn, hai bên cho người ngồi. Nếu dẹp cái bàn trải chăn lên cũng có thể dùng để ngủ.
Hiện nay bàn trà Lâm thị đang ngồi cũng như thế, ngoại trừ một chân bàn bị gãy thay bằng gạch lót. Từ Tư Uyển làm như không thấy, thái độ ôn hòa, đợi Hoa Thần dâng trà lên, nàng bình thản cầm nhấp một ngụm.
Lâm thị cũng nhận nhấp một ngụm, khẽ cười: “Minh Tiền Long Tỉnh. Lần này đưa vào cung hẳn không nhiều, có thể thấy bệ hạ rất sủng ái ngươi.”
Từ Tư Uyển im lặng.
“Năm vừa rồi, trà này ngoại trừ có ở chỗ của thái hậu và hoàng hậu thì đều đưa đến chỗ của ta, ngay cả tiểu hồ ly Oánh tiệp dư kia cũng không có.”
Từ Tư Uyển không ngờ tại khoảnh khắc này ả ta còn để ý việc nhỏ như thế, vẫn còn oán hận Oánh tiệp dư được sủng ái, không khỏi cười: “Ngươi khăng khăng đòi gặp ta chẳng lẽ chỉ muốn than thở như vậy này? Nếu vậy, ta có thể đi rồi.”
“Ta muốn chết một cách rõ ràng.” Lâm thị buông tay, ly trà đập vào cạnh bàn phát ra tiếng vang nhỏ.
Từ Tư Uyển nghiêng đầu nhìn ả.
Ả cũng nhìn nàng: “Nói ta biết, Tôn thị có phải người của ngươi không? Nàng ta đột nhiên phản bội ta thật sự quá kỳ lạ, ta không tin trong cung vẫn có người cương trực công chính, thà để cả nhà mất mạng cũng nói ra chân tướng như thế.”
Từ Tư Uyển thản nhiên gật đầu: “Đúng vậy.”
Cảm xúc của Lâm thị dâng trào, hơi thở trở nên dồn dập. Nhưng ả ta vẫn nhịn, nói tiếp: “Cho nên... Ngươi biết ta sẽ dùng nàng ta cho nên thu mua nàng ta trước, để nàng ta làm việc giúp ngươi, sau đó giết cả nhà nàng ta để vu oan cho ta? Ngươi thật sự tàn nhẫn... Đúng là ta không tàn nhẫn bằng ngươi.”
“Ha ha.” Từ Tư Uyển lắc đầu, “Không hẳn là vậy.”
Lâm thị nhíu mày: “Không hẳn?”
Từ Tư Uyển giải thích: “Không phải ta biết ngươi sẽ dùng nàng ấy nên mới thu mua nàng ấy. Trước khi ngươi có ý định đó, nàng ấy đã là người của ta. Ta biết Sở Thuật Lễ làm việc cho ngươi nên đã nghĩ cách khiến gã cảm thấy tiến cử Tôn thị có thể giúp được ngươi, từ lúc ngươi có tâm tư đó, ngươi đã rơi vào kế hoạch của ta.”
Lâm thị nhìn nàng chằm chằm, lộ vẻ không tin được.
Từ Tư Uyển mặc kệ thái độ của ả, nói tiếp: “Còn về người nhà nàng ấy đúng là do ta giết, có điều không phải nàng ấy không biết gì, vì thế ta không cần phải nói thẳng.”
Lâm thị cảm thấy mọi chuyện hết sức hoang đường: “Sao có thể...”
Từ Tư Uyển khẽ cười: “Ngươi tưởng người nhà cả thiên hạ đều là người tốt hả? Dượng và mấy biểu huynh kia của nàng ấy chẳng phải thứ tốt đẹp gì, chỉ có người dì thật sự thương nàng ấy, cũng vì bảo vệ nàng ấy mà chết. Trước khi vào cung nàng ấy đã hận họ thấu xương, lợi ích ngươi cho nàng ấy là bảo vệ bọn họ, mà thứ ta có thể cho chính là diệt trừ kẻ thù giúp nàng ấy.”
“Việc này có gì khó...” Lâm thị lắc đầu liên tục, “Nếu nàng ta chịu nói với ta, ta cũng là được. Ngươi chẳng qua...”
“Chẳng qua may mắn thôi đúng không?” Từ Tư Uyển cười thành tiếng, “Chỉ là đua nhau gây dựng nhân mạch thôi, hơn nữa vấn đề này ta còn học theo ngươi. Ngươi quyền thế ngập trời trong cung, lúc ở hành cung tránh nóng vừa hại ta vừa muốn dùng nhân mạch ở Cung Chính Tư kéo Oánh tiệp dư xuống nước, dựa vào đâu ta không thể nhờ nhân mạch của Oánh tiệp dư tìm đến Tôn thị để dùng? Có lẽ là ta trò giỏi hơn thầy, mong tỷ tỷ chớ trách.”
Nghe nàng trào phúng, Lâm thị không nhịn được mà nghiến răng: “Chuyện linh hồn sơ sinh quấy phá là sao? Khi đó ngươi thật sự mơ thấy hay đã nghe nói gì hả?”
“Đương nhiên là nghe nói. Nếu không cho dù hài tử của ngươi có oán hận thì liên quan gì tới ta? Tại sao phải tới tìm ta chứ?”
“Sở thị nói với ngươi?”
“Đúng vậy?”
“Khi nào?”
Nàng nhớ lại, chậm rãi nói: “Ngay khi... Tỷ tỷ muốn nàng ta tới đầu quân cho ta, muốn mượn tay ta kéo Oánh tỷ tỷ xuống.”
“Tiện nhân!” Lâm thị đập bàn, “Đồ hai mặt! Ở trước mặt bổn cung thì một mực thuần phục, thế mà tính kế ngay thời điểm đó!”
Từ Tư Uyển bắt giữ cách tự xưng của ả ta, biết ả thật sự đã tức giận, có thể thấy ả không ngờ Sở thị đã hai lòng ngay khi đó, cho dù hoài nghi việc anh linh, ả cũng chỉ nghĩ sau khi trở thành quân cờ bị bỏ rơi Sở thị mới nói nàng biết chuyện này.
Từ Tư Uyển thở dài, nghĩ ả ta đã nói muốn chết cho rõ ràng nên kiên nhẫn giải thích: “Tỷ tỷ bớt giận. Cẩn thận nghĩ lại, thật ra không thể coi khi đó Sở thị đã tính kế tỷ tỷ.”
Lâm thị cứng đờ, oán hận nhìn nàng chằm chằm.
Ý cười trên mặt Từ Tư Uyển không giảm: “Nếu không phát hiện hộp sứ có vấn đề, ta thật sự đã dùng đồ Sở thị đưa tới, Oánh tỷ tỷ cũng không thể rửa sạch hàm oan. Một khi ngươi và Sở thị đắc thủ, như vậy dù Sở thị có kể bao nhiêu chuyện xưa của ngươi, ta cũng sẽ không tin một chữ, chỉ nghĩ nàng ta đang cố ý gài bẫy hại mình. Cho nên, chẳng qua nàng ta đang để lại đường lui cho mình mà thôi. Nếu các ngươi thành công, những chuyện nàng ta nói với ta hoàn toàn không ảnh hưởng tới đại cục, nàng ta vẫn sẽ tiếp tục đi theo làm tùy tùng cho ngươi, nhưng nếu các ngươi thất bại, nàng ta có thể mượn việc đó đầu quân cho ta để giữ mạng.”
Lâm thị ngây người, cắn môi.
Từ Tư Uyển nhìn ả, gằn từng chữ: “Tỷ tỷ sai ở chỗ quá vô tình. Đào thị, Cẩm tần, Đào thị không có ai không phải quân cờ bị tỷ tỷ vứt bỏ sau khi làm việc thất bại, cho dù bề ngoài vẫn ra vẻ giúp đỡ. Sở thị là người thông minh sao có thể không nhìn ra? Nàng ta đương nhiên phải chừa đường lui cho mình. Bằng không, lúc này có lẽ nàng ta đã hương tiêu ngọc vẫn, lặng lẽ chết ở hành cung.”
Lâm thị sững sờ, thất hồn lạc phách ngồi xuống.
Từ Tư Uyển quan sát ả ta, suy tư: “Thật ra ta không hiểu thu nạp nhân tâm nên là chuyện lớn mới đúng, nhưng hình như tỷ tỷ chưa từng để ý thì phải?”
“Ta sao có thể không để bụng?” Lâm thị nhìn chằm chằm mặt đất, cười gượng.
Từ Tư Uyển thoáng hoảng hốt, bỗng ngộ ra: “Ta hiểu.”
Không phải ả không để bụng, chỉ là từ khi bước vào Đông Cung, mọi việc của ả đều quá thuận buồm xuôi gió.
Hoàng đế chuyên sủng ả mấy năm, ả nắm quyền, cho dù sau này xuất hiện một Oánh tiệp dư thì gia thế của nàng ấy cũng không thể đối địch với ả. Trong hoàn cảnh như vậy, người đến gần ả có thể được rất nhiều lợi ích, những người làm việc cho ả tự nhiên cũng trở thành kẻ xua như xua vịt.
Cho nên người ả có thể sử dụng rất nhiều.
Đây cũng giống như việc thợ mộc lựa chọn công cụ vậy, nếu trong tay chỉ có một cây cưa, người thợ đương nhiên sẽ coi như trân bảo, dùng đến khi không thể dùng nữa mới ném đi. Nhưng nếu trong tay có hàng trăm công cụ, ông ta sẽ còn nỗi lo nào cả, không thuận tay thì cứ vứt bỏ.
Hơn nữa thế lực của ả đủ lớn, trong tay luôn nắm giữ nhược điểm của những người đó, ả cũng không cần sợ họ phản bội, làm việc đương nhiên càng không sợ hãi.
Có điều hình như ả đã quên con người dù sao cũng không phải công cụ, không phải những món đồ có thể tùy ý vứt bỏ. Số người bị ả nắm nhược điểm cho nên đến chết cũng không dám khai ả ra tuy không ít nhưng người có chút tâm kế như Sở thị sẽ không dễ bị lợi lộc ả ta hứa hẹn mê hoặc, một khi nhìn rõ cục diện, họ sẽ tự chừa đường lui cho mình, đây mới là nguyên nhân thật sự khiến Lâm thị lưu lạc đến bây giờ.
Lâm thị đờ đẫn rất lâu mới nhận ra bản thân chưa bao giờ chú ý tới việc quan trọng này.
Từ Tư Uyển thở dài, bỗng cảm thấy cả quá trình cứ thuận buồm xuôi gió chưa chắc đã là chuyện tốt. Đời người dù gì cũng nên gặp chút khó khăn mới có thể đi xa.
Lâm thị hoàn hồn, hờ hững hỏi: “Vậy còn Cẩm tần?”
Từ Tư Uyển giật mình: “Cẩm thần?”
“Chuyện nhà Cẩm tần tham ô lương thực là ngươi nói với Đào Phổ đúng không?”
Từ Tư Uyển không phủ nhận: “Đúng vậy.”
“Ngươi biết từ khi nào?” Lâm thị hỏi, “Ta suy nghĩ rất lâu, cảm thấy chắc không phải là Sở thị nói.”
“Đúng là không phải. Là chính miệng Lâm tần nói với ta. Khi đó ả đã thất sủng, hài tử cũng bị ôm đi, không được gặp mặt. Ta nói với ả chỉ cần ả làm việc giúp ta, ta sẽ nghĩ cách giúp ả gặp mặt hài tử một lần, cho nên ả đã nói ta biết.”
“A.” Lâm thị cười lạnh, “Ta cứ tưởng ngươi biết nhìn đại cục thế nào, thì ra chúng ta như nhau thôi, đều là vì tranh đấu trong cung.”
Từ Tư Uyển chỉ cười.
“Chưa chắc ngươi đã để ý bệ hạ như ta.”
“Hả?”
Nếu xét ai yêu hoàng đế hơn, nàng đương nhiên thua, bởi vì cho dù hoàng đế nâng niu nàng trong lòng bàn tay nàng cũng chưa từng yêu hắn.
Nhưng nếu chỉ nói “để ý”, nàng nghĩ nàng hẳn là người để ý hắn nhất hoàng cung này.
Giống những phi tần khác, nàng để ý sự sủng ái của hắn, hỉ nộ ái ố của hắn, nhưng so với mọi người, nàng quan tâm nhất cử nhất động của hắn ở trên triều, để ý tâm tư không thể nói cho người ngoài biết của hắn hơn.
Nhưng điều này đương nhiên không cần phải nói với Lâm thị. Nàng chỉ đang nghĩ nếu ngày nào đó Lâm thị ở trên trời có linh thiên thấy những việc nàng làm vốn không phải vì để ý sự sủng ái của hoàng đế, tâm trạng liệu có thoải mái hơn không?
Thật ra trước nay nàng không rảnh đi tranh giành thứ vô vị này.
Lâm thị không nói chuyện nữa, dường như những gì muốn hỏi đều đã hỏi cả. Ngồi thêm một lúc, ả đứng dậy, đi về phía bàn tròn giữa phòng loang lổ nước sơn.
Trên bàn có một cái khay, trong khay có một bầu rượu ngọc cùng một chén rượu. Bầu rượu kia nhìn qua tuy không thể coi là thượng phẩm nhưng không giống đồ ở lãnh cung. Từ Tư Uyển vừa nhìn liền đoán được đó là rượu độc hoàng đế ban.
Lâm thị bình tĩnh ngồi cạnh bàn, tự rót rượu, đưa lên mũi ngửi, bỗng cười: “Đúng rồi, ta còn chuyện muốn nói với ngươi.”
“Chuyện gì?”
“Không thể để cung nhân khác nghe. Ngươi qua đây, ta nói ngươi biết.”
Từ Tư Uyển thoáng trầm tư, liền đứng dậy đi qua.
Sắc mặt bốn cung nhân canh giữ lập tức thay đổi, Hoa Thần gọi: “Nương nương.”
“Không sao.” Dứt lời, Từ Tư Uyển đi về phía Lâm thị.
Từ đầu đến cuối Lâm thị ngồi yên một chỗ, nhìn nàng không chớp mắt, cho đến khoảng cách còn hai ba bước, Lâm thị giơ tay, Trương Khánh lập tức muốn xông qua thì thấy Lâm thị chỉ đặt tay lên bàn, lần nữa cầm cầm lấy chung rượu.
Từ Tư Uyển ra hiệu cho Trương Khánh lui xuống.
Lâm thị ngước mắt: “Ngươi ghé tai qua đây.”
Từ Tư Uyển theo lời cúi sát người vào.
Lâm thị nhìn nàng, không chút sợ hãi mà ngửa đầu uống cạn chung rượu, cười thê thảm: “Những chuyện trước đây, ta biết tay hoàng hậu cũng không sạch sẽ gì, có một số việc không phải bằng năng lực của bản thân ngươi là có thể hoàn thành. Khiến ta lưu lạc tới hoàn cảnh này chắc chắn có công lao của nàng ta.”
Từ Tư Uyển sửng sốt, không hiểu ý Lâm thị.
Lâm thị lại cười: “Vậy ngươi nói xem vừa rồi ta hỏi ngươi nhiều như vậy, tại sao đều không liên quan tới hoàng hậu?”
Dứt lời, một vị tanh ngọt dâng lên trong miệng ả ta, Từ Tư Uyển chỉ nghe ả rên một tiếng, sau đó máu tươi trào ra ngoài. Ả đau đớn nhíu mày, ôm ngực: “Bởi vì ta ghét ngươi hơn... Cho dù đó là hoàng hậu, ta cũng thà kết minh với nàng ta. Mà nàng ta... Cũng sẽ không bao dung ngươi, ngươi không ngờ đúng không? Ha ha... Nàng ta là trung cung hoàng hậu, quyền thế trong tay lớn hơn ngươi rất nhiều. Từ thị... Từ Tư Uyển...” Ả đỡ cạnh bàn, cố hết sức đứng dậy, “Ngươi đừng đắc ý. Ngày lành của ngươi... Sắp kết thúc rồi.”
Nói xong câu đó, Lâm thị ngã quỵ xuống.
Từ Tư Uyển theo bản năng lùi về sau, cơ thể mềm như bông của ả ngã xuống đất, sau mấy cái giãy giụa theo bản năng, ả tắt thở, hai mắt mở to nhìn chằm chằm cửa phòng.
Trong phòng rơi vào tĩnh mịch, Từ Tư Uyển và Hoa Thần nhìn nhau, Hoa Thần lo lắng gọi: “Nương nương?”
Từ Tư Uyển không rét mà run trước lời Lâm thị nói. Nàng bỗng nhận ra vấn đề, vội xoay người, đi nhanh về phía cửa.
Cửa phòng bị nàng đẩy ra, u ám bên ngoài đập vào mắt, dưới hành lang gần trong gang tấc, một thân ảnh màu đen chậm rãi xoay người.
“... Bệ hạ.” Từ Tư Uyển lùi nửa bước. Truyện mới cập nhật
Hoa Thần nghe nàng nhỏ giọng gọi, phát hiện tình hình không ổn, cuống quít lên trước xem xét. Khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng ngoài sân, Hoa Thần ngây ra, vội quỳ xuống, ba người còn lại cũng quỳ theo, không dám lên tiếng.
Xung quanh hết sức yên tĩnh, Từ Tư Uyển đờ đẫn nhìn hoàng đế, khóe mắt thấy những cung nhân nàng để lại ở cửa viện đều bị cung nhân ngự tiền trông chừng, đang co rúm quỳ gối một bên.
Mang theo nhiều người tới như vậy, nàng tưởng bản thân đã đủ cẩn thận, hoàn toàn không ngờ sẽ gặp biến cố này.
Hoàng hậu mời hắn tới sao?
Nàng không kịp nghĩ nhiều, cánh môi mấp máy: “Bệ hạ, thần thiếp...”
“A Uyển.” Hắn giận đến bật cười, trầm giọng, “Hay lắm.”
Dứt lời, hắn không thèm nhìn nàng dù chỉ một cái, xoay người rời đi. Vương Kính Trung vội căng dù che mưa cho hắn. Trong màn mưa, nói xong câu kia, giọng nói âm trầm không chút tình cảm của hắn từ xa truyền tới: “Cấm túc Thiến quý tần trong Sương Hoa Cung, không có thánh chỉ không được ra ngoài.”
Lời biện giải đến bên miệng theo phản xạ nghẹn lại, nàng nhìn hắn rời đi, hít sâu một hơi.
Đợi hắn đi xa, nàng vẫn ngây ngốc đứng ở cửa, Hoa Thần bò dậy, nức nở thúc giục nàng: “Nương nương, đi cầu xin bệ hạ đi...”
“Không đi.”
Tiếng sấm đúng lúc bóp nghẹn chân trời khiến hai chữ này càng cứng nhắc.
Nàng cảm thấy hắn tức giận thật nực cười, không chịu cúi đầu lại không phải giận. Giận dỗi có lẽ chỉ là cảm xúc giữa những người yêu nhau, nàng hoàn toàn không có tình cảm đó với hắn.
Chẳng qua hiện tại trời đang mưa to, nếu cứ đuổi theo như vậy, chưa kịp ra khỏi lãnh cung nàng đã trở nên chật vật. Với bộ dáng khó coi đó làm cái gì cũng thất bại, không bằng cứ từ từ.
Nàng chậm rãi bước ra cửa phòng. Hoa Thần vội cầm dù giấy muốn che mưa cho nàng lại bị nàng tùy ý đẩy ra: “Không cần.”
Hoa Thần sửng sốt.
Từ Tư Uyển híp mắt nhìn bầu trời u ám: “Ta cần bệnh nặng một trận.”
Hoa Thần tưởng nàng muốn mượn bệnh để tranh sủng, tuy lo lắng nhưng không dám nói nhiều nữa. Từ Tư Uyển ra khỏi cửa viện, những cung nhân bị người của ngự tiền trông chừng cũng lặng lẽ đuổi theo, không ai dám ngẩng đầu.
Nàng miễn cưỡng cười: “Thả lỏng đi, chuyện lần này không phải lỗi của các ngươi. Sau khi về bảo bếp nhỏ nấu chút canh gừng, đừng để bị cảm lạnh.”
Theo những lời này, phía sau có vài tiếng thở phào. Không bao lâu, đoàn người đã ra khỏi lãnh cung, vì Từ Tư Uyển không che dù, các cung nhân cũng chỉ đành dầm mưa gây sự chú ý.
Từ Tư Uyển làm như không phát hiện, giả bộ thất hồn lạc phách đi trong mưa.
Cứ thế mà về Sương Hoa Cung, cơ thể nàng sớm đã bị rét run.
Thánh chỉ sớm đã truyền khắp lục cung, không đợi nàng vào cửa tiền viện Niêm Mai Điện, Tư Yên đã chạy tới: “Tỷ tỷ!”
Nàng ấy cũng không che dù, xách váy chạy ra cửa điện, Đường Du theo sau, không hẹn mà cùng đỡ lấy Từ Tư Uyển.
Từ Tư Uyển lặng lẽ vào trong. Về tẩm điện, Hoa Thần vội giúp nàng cởi bỏ xiêm y ướt sũng trên người, thấy trung y cũng ướt, liền đỡ nàng ngồi xuống cạnh bàn trà trước rồi mang chăn tới bọc lại, quay đầu phân phó Lan Huân Quế Phức: “Chuẩn bị nước để nương nương tắm gội xua đuổi hàn khí.”
Lan Huân Quế Phức hành lễ muốn đi làm, Từ Tư Uyển lên tiếng: “Không vội. Các ngươi về thay y phục trước đi, tự ta nghỉ ngơi một lát là được. Bên này đã có Đường Du canh giữ, không sao đâu.”
Hoa Thần vốn định khuyên, thấy nàng lại như người mất hồn, chỉ đành dẫn mọi người lui xuống trước, để một mình nàng bình tâm lại.
Đường Du nhíu mày, mặc kệ Tư Yên còn ở đây, trầm giọng: “Sớm biết thế hạ nô đã đi theo, nếu biết có biến số này, hạ nô dù có mạo hiểm bị chém đầu cũng sẽ gọi nương nương một tiếng!”
Chỉ cần bên ngoài có cung nhân gọi nàng, tất cả an bài của Lâm thị đều công cốc, nhưng chỉ vì thánh giá đích thân tới, không ai dám mở miệng.
Từ Tư Uyển ngây ngốc nhìn gã: “Ta đây thà rằng ngươi không đi theo.”
Tư Yên gấp tới độ thở dài: “Bây giờ nói việc này còn ích lợi gì? Tỷ tỷ...” Nàng ấy đến bên Tư Uyển, ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, “Tỷ tỷ đừng buồn... Trong lòng bệ hạ... Vẫn có tỷ tỷ, tỷ tỷ có nỗi khổ của mình, bệ hạ sẽ hiểu thôi...”
Đầu Từ Tư Uyển ngày càng đau, cung mày cũng nhíu chặt. Nàng giơ tay đè huyệt thái dương, miễn cưỡng cười: “Muội không cần an ủi ta. Ta muốn nghỉ ngơi một chút, những chuyện khác... Từ từ nghĩ cách là được.”
“Vâng.” Tư Yên gật đầu liên tục, sau đó nhìn Đường Du, “Ngươi đi mời thái y đến xem đi.”
“Đã có người đi rồi.” Đường Du đáp.
Tư Yên gật đầu, lại nói: “Lát nữa chờ mấy người Hoa Thần về, tỷ tỷ hãy đi tắm gội thay y phục. Muội xuống dưới bếp hầm canh cho tỷ tỷ.”
“Không, muội về đi.” Từ Tư Uyển cố sức nắm chặt tay nàng ấy, “Hiện tại bệ hạ đang giận ta, muội tránh mặt một chút cho thỏa đáng. Nếu muội cũng xảy ra chuyện, cha mẹ sẽ rất lo lắng.”