Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 78: Chương 78: Tư tâm




Vệ Xuyên và Đường Du cùng đi về hướng cửa cung, mỗi người có mỗi tâm sự riêng, không ai nói chuyện.

Đến cửa cung, Đường Du dừng bước, Vệ Xuyên cũng dừng lại. Y nghiêng đầu, chợt cảm thấy hoạn quan trước mặt hình như không giống những người khác, lại không kịp nghĩ nhiều, chỉ hỏi: “Công công có việc gì sao?”

Đường Du đứng thẳng người, y phục màu lam càng tôn lên khí chất tiêu sái của gã. Thấy Vệ Xuyên chủ động đặt câu hỏi, gã gật đầu: “Trong chuyện lần này có lẽ có vài lời quý tần nương nương không nói, vậy nên hạ nô xin phép nhiều lời thay nương nương.”

“Công công cứ nói đừng ngại.”

“Tất cả phân tranh gần đây đều dựng lên từ tình cũ của ngài dành cho nương nương, mà tình nghĩa khi còn bé vốn không thể bị làm lớn như vậy, mọi vấn đề đều do ngài từng ngăn cản xa giá vào cung của nương nương, điều này chắc ngài cũng biết.”

Vệ Xuyên cứng đờ, hít sâu một hơi: “Là ta có lỗi với nương nương.”

Đường Du khẽ cười: “Sự việc đã tới nông nỗi này, dù có nói hơn một ngàn lời xin lỗi thì có tác dụng gì đâu!”

Lời này nói ra từ miệng của một hoạn quan hình như quá không khách khí. Vệ Xuyên lại không giận, chỉ thoáng nhíu mày, lặng lẽ quan sát gã.

Đường Du tiếp tục: “Hạ nô chỉ mong tiểu công gia hiểu, đừng gây thêm phiền phức cho nương nương nữa. Kinh thành này, tốt nhất tiểu công gia đừng quay lại. Nương nương sống trong cung đã không dễ dàng, chỉ cần tiểu công gia xuất hiện trong kinh thành thì vẫn sẽ có người bắt bóng bắt gió. Cơn giận của thiên tử nương nương đã thay ngài gánh vác một lần, nương nương không thể tiếp tục chịu trách nhiệm thay ngài đâu.”

Tuy giọng gã hơi cao hơn người bình thường nhưng vẫn khiến người nghe cảm thấy nho nhã, không hề phiền chán.

Có điều dưới sự hòa khí này lại có chút địch ý.

Vệ Xuyên áy náy, không thể phản bác, liền gật đầu: “Công công yên tâm, sau này nếu không được bệ hạ truyền triệu, ta tuyệt đối sẽ không hồi kinh.”

“Tiểu công gia nói như vậy là không hiểu ý hạ nô.” Đường Du cúi đầu.

Vệ Xuyên cau mày: “Ngươi muốn ta nhận thánh chỉ cũng không hồi kinh? Đó là kháng chỉ!”

“Có kháng chỉ hay không còn phải xem rốt cuộc tâm tư của bệ hạ là gì.” Đường Du thản nhiên nói, “Hiện giờ bệ hạ cực kỳ hận tình cũ ngài dành cho quý tần nương nương, chỉ cần ngài trở về, bệ hạ sẽ nhớ tới những chuyện không vui gần đây, nhớ tới lời đồn ở trên phố, nhớ tới quý tần nương nương đã khóc lóc cầu tình cho ngài thế nào. Ngài cảm thấy trong hoàn cảnh như vậy phụng chỉ hồi kinh, ngài và trên dưới Tuyên quốc công phủ sẽ được yên sao? Nói không chừng một ngày nào đó cả gia tộc phải gánh chịu cơn giận của đế vương, còn vô cớ liên lụy tới quý tần nương nương.”

Vệ Xuyên trầm mặc lắng nghe, trong đầu xẹt qua hình ảnh Từ Tư Uyển khóc không thành tiếng khi nãy. Bọn họ đã quá thân thuộc với nhau, lúc nhỏ cùng chơi đùa, khi thấy nàng khóc, y sẽ tự nhiên giúp nàng lau khô nước mắt.

Nhưng hôm nay, ngay cả duỗi tay y cũng không thể.

“Đúng là nếu tiểu công gia lập được chiến công, bệ hạ sẽ hạ chỉ triệu ngài về triều. Nhưng ngài nên biết bệ hạ làm vậy không phải vì ngài ấy muốn, mà vì triệu ngài về khao thưởng mới có thể trấn an các tướng lĩnh. Nếu hạ nô ở trong tình cảnh của ngài, hạ nô thà không về triều, tìm chút lý do qua lo có lệ, quân thần đều giữ được mặt mũi, cớ sao không làm?”

Vệ Xuyên nghiền ngẫm nhìn gã, suy nghĩ một lúc lâu, cười cười: “Công công đúng là có khả năng quan sát, nhưng quân tâm khó dò, công công cũng không phụng dưỡng ở ngự tiền, không sợ bản thân nghĩ sai, đến lúc đó không thể giúp được quý tần nương nương, ngược lại còn khiến bệ hạ cảm thấy tại hạ bất kính, vô duyên vô cớ liên lụy Vệ thị sao?”

Đường Du không ngờ y lại hỏi như vậy, ánh mắt thoáng thay đổi, nhưng che giấu khá tốt, vẫn tươi cười ồn hòa: “Xem ra đạo lý gần vua như gần cọp tiểu công gia cũng hiểu. Việc này đúng như lời tiểu công gia nói, hạ nô không phụng dưỡng ở ngự tiền, rất có khả năng suy nghĩ không đúng. Vậy tiểu công gia cứ tự ước lượng xem tiểu công gia nhận được thánh chỉ lại bị công vụ quấn thân không thể hồi triều khiến thánh thượng tức giận hay ngài thân là triều thần lại còn vấn vương phi tần hậu cung khiến lời đồn nổi lên bốn phía khiến thánh thượng càng không chấp nhận hơn.”

Vệ Xuyên đen mặt, không nói được chữ nào.

Đường Du tiến lên nửa bước, vóc dáng hai người tương đương nhau, gã nhìn thẳng vào mắt Vệ Xuyên, nói thẳng: “Trong lòng ngài hẳn rõ chỉ cần nàng vẫn là cung tần của đương kim thiên tử thì không thể có chút quan hệ với ngài. Nếu ngài thật sự muốn tốt cho nàng...” Đường Du cười khinh, “Tục ngữ có câu 'trùng quan nhất nộ vi hồng nhan (*)', nhìn thì có vẻ tiêu sái bá đạo nhưng phải đủ tự tin mới làm được như vậy. Nếu không trùng quan nhất nộ chẳng qua là tự hại mình, vừa hại 'hồng nhan'. Hạ nô biết tiểu công gia không kiêu hùng đến thế, chỉ mong tiểu công gia có thể niệm tình cảm ngày xưa mà thông cảm cho nỗi khó xử của nương nương.”

(*) Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan: câu này xuất phát từ điển tích Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên mà khởi xướng chiến tranh

Nói xong không đợi Vệ Xuyên có phản ứng, gã lùi hai bước, khom người hành lễ: “Hạ nô cáo lui.”

Vệ Xuyên trầm mặc nhìn gã, gã không hề giữ vẻ cung kính, hành lễ xong liền xoay người nghênh ngang rời đi.

Vệ Xuyên vẫn đứng đó, cuối cùng cũng xoay người đi. Cửa cung đã gần trong gang tấc, y không ngừng tự nói với mình: Ra ngoài rồi sẽ không trở lại, cũng không gặp nàng nữa.

Có vài câu nói như ma chú cứ đọc trong lòng, trêu chọc trái tim, khơi mào một ý niệm khiến y sợ hãi.

...

Trong Niêm Mai Điện, các cung nhân bận rộn ba ngày, cuối cùng cũng dàn xếp xong.

Chính điện - chỗ ở của chủ vị một cung rộng hơn viện của các tiểu phi tần rất nhiều, chỉ riêng chủ điện đã gồm năm gian, chính giữa là ngoại điện dùng để tiếp khách, hai phía Tây Bắc và Đông Bắc của ngoại điện có hai lối đi, bên Đông Bắc là tẩm điện, bên Tây Bắc là thư phòng.

Còn hai bên Tây Nam và Đông Nam lần lượt là các trắc điện có thể dùng để ngồi hàn huyên tâm sự, cũng có giường để ngủ.

Ngoại ra, chỗ ở của các cung nhân cũng được mở rộng. Cung nhân bên cạnh nàng vốn chỉ có Hoa Thần, Đường Du và Trương Khánh có phòng riêng, hiện tại Nguyệt Tịch, Lan Huân và Quế Phức cũng được ở một mình, còn Sở Thư Nguyệt theo sắp xếp của nàng dọn tới hậu điện.

Hai ngày trước Sở Thư Nguyệt tới tạ ân, trải qua biến cố lần đó thái độ của nàng ta vẫn nhàn nhạt, nói thẳng: “Thần thiếp tưởng nương nương chỉ muốn diễn trò lừa Lâm tần, không ngờ thật sự thực hiện lời hứa cho thần thiếp dọn tới hậu điện.”

Từ Tư Uyển khẽ cười: “Tuy là diễn trò nhưng bổn cung thật sự đã đi thỉnh chỉ, hoàng hậu nương nương cũng đã gật đầu. Bây giờ hậu điện đang bỏ trống, chỗ ở của mọi người rộng hơn một chút không tốt hơn sao? Bổn cung không phải người tốt nhưng cũng không rảnh tính toán chi li những điều này, sau này ngươi không đắc tội bổn cung, bổn cung vẫn sẽ giữ cái mạng này của ngươi.”

Sở Thư Nguyệt gật đầu rồi cáo lui, lòng thầm cảm kích.

Sau hôm đó, ngày ngày nàng ta đều tự tay nấu canh mang tới. Tay nghề của Sở Thư Nguyệt quả thật không tồi, ít nhất khá hơn Từ Tư Uyển. Từ Tư Uyển an tâm dùng, hôm qua đúng lúc Oánh tiệp dư đến chúc mừng nàng dời cung, nàng còn kéo Oánh tiệp dư cùng dùng điểm tâm làm Oánh tiệp dư phải hỏi: “Canh Sở thị nấu muội cũng dám ăn? Không sợ nàng ta lấy mạng muội à!”

Từ Tư Uyển mỉm cười, tiếp tục chuyên tâm ăn canh bách hợp, vừa nhẹ nhàng thổi vừa nói: “Muội cho nàng ta mượn hai trăm lá gan, xem nàng ta có dám không.”

Hôm nay Sở Thư Nguyệt đưa canh hoa hồng tới. Khi canh đưa tới Từ Tư Uyển đang ở trên thuyền tiễn biệt Vệ Xuyên, lúc về có thể vừa dùng vừa nghỉ ngơi.

Hương canh hoa hồng giúp tinh thần thư giãn, nàng ngồi ở bàn trà thưởng thức, khóe mắt phát hiện ở cửa có bóng người, sau đó thấy các cung nhân trong điện đều như thủy triều lui xuống, không cần ngẩng đầu cũng biết là ai.

“Tiễn đi rồi?” Nàng hỏi.

Đường Du gật đầu: “Tiễn đi rồi.”

Nàng ăn thêm một muỗng canh rồi đẩy qua một bên, ngước mắt nhìn gã: “Ngươi mới nói gì với y?”

Đường Du ngẩn ra đón nhận ánh mắt của nàng, nín thở.

“Đừng giấu ta.” Ý cười trên môi nàng nhạt đi một nửa, “Nếu ngươi có nói gì không thỏa đáng, bây giờ nói ta biết, ta vẫn còn cơ hội đi cứu chữa, không trách ngươi là được. Nếu ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta... Ta sẽ hận ngươi.”

“Tư Uyển.” Gã rùng mình, cúi đầu tiến lên vài bước.

Nàng nhìn ra gã đang bất an, đang đoán xem gã có quỳ xuống tạ tội hay không, gã nói thẳng: “Ta nói với y sau này đừng hồi kinh nữa, dù nhận được thánh chỉ cũng đừng về, cứ tìm lý do phù hợp qua loa có lệ, hồi kinh chỉ càng khiến bệ hạ chán ghét.”

“Vậy sao?” Từ Tư Uyển cao giọng, “Ngươi nghĩ thế nào?”

“Ta không muốn y gây thêm phiền phức cho người. Với cạnh cửa của Tuyên quốc công phủ, chỉ cần y tìm được lý do thích hợp để người ta không nhìn ra ý bất kính, dù bệ hạ bất mãn cũng không làm được gì, sẽ không liên lụy nhiều người. Nhưng nếu y hồi kinh...”

“Đường Du.” Nàng cắt ngang lý do thoái thác của gã, mất kiên nhẫn nhíu mày, “Ở trước mặt ta tốt nhất ngươi nên thành thật một chút.”

Đường Du thở dài: “Ta không biết có phải ta đoán sai hay không, nhưng ta cảm thấy hình như người đang xúi giục y mưu phản.”

Gã quả nhiên thông minh.

Nhưng nàng thật sự chưa bao giờ nghĩ gã sẽ đoán theo hướng này. Khi nãy gã nói như vậy, nàng chỉ tưởng gã vì tư tâm mà có địch ý với Vệ Xuyên nên muốn dùng cách như vậy đẩy Vệ Xuyên vào con đường chết.

Nếu là thế, với nàng mà nói cũng tính là chó ngáp phải ruồi. Nhưng hiện tại gã đã đoán được tâm tư của nàng, điều này khiến nàng không khỏi luống cuống.

Sao gã lại nghĩ như vậy? Gã biết được gì rồi?

Nàng né tránh ánh mắt của gã, bưng chén canh hoa hồng kia lên: “Mưu phản nào dễ thế? Ngươi nói cứ như mua món đồ chơi của con nít vậy.”

“Mưu phản đương nhiên không dễ.” Gã nhẹ giọng, “Nhưng mọi chuyện không ai nói trước được. Hiện tại hai nước đang giao chiến, người đẩy y đi tòng quân, rất có khả năng sẽ kiến công lập nghiệp. Nếu từ đây y xây dựng được uy vọng trong quân, binh quyền vào tay, không thể khinh thường.”

Nàng cười lạnh: “Nhưng quốc lực triều đại cường thịnh, ngươi và ta đều biết.”

“Đúng vậy, người và ta đều biết.” Gã cũng cười, “Trời yên biển lặng, quốc thái dân an nhưng quốc khố lại không đầy. Nếu không bị quấy nhiễu, cường thịnh này có lẽ có thể kéo dài từ mấy chục đến trăm năm. Nhưng một khi có chiến tranh, một ngày các tướng sĩ ở bên ngoài, lương thảo sẽ như nước chảy hoa trôi mà đi, dưới lớp mặt nạ cường thịnh nội bộ hư không duy trì được bao lâu thì không ai chắc.”

Nghe gã nói mà nàng hoảng loạn, tay theo bản năng nắm chặt muỗng.

Chờ gã nói xong, nàng vẫn bình tĩnh ngẩng đầu: “Nghe qua như phân tích lịch sử vậy, nhưng tại sao ta phải muốn y mưu phản?”

Gã bắt được tia bất an lóe qua trong mắt nàng: “Tư Uyển, người không cần sợ, dù người muốn hành thích vua ta cũng sẽ không nói ra ngoài. Nếu bảo ta phải nói gì đó... Ta chỉ cảm thấy hình như người cược quá lớn rồi. Ta biết tâm tư của người không dành cho bệ hạ, Vệ Xuyên đúng là tốt hơn bệ hạ, nhưng tướng sĩ biên quan nhiều như vậy, sao người biết y có thể kiến công lập nghiệp? Nếu đã kiến công lập nghiệp được, sao làm người biết y sẽ mưu phản vì người? Cho dù y có thần Phật phù hộ, tương lai thế như chẻ tre đánh vào kinh thành... Đến lúc đó y kế thừa đại thống, mỹ nhân thiên hạ y muốn ai, người đó đều là của y, sao người biết y vẫn sẽ đối đãi với người như xưa?”

Từ Tư Uyển thầm thở phào.

Thì ra dù đoán được tâm tư của nàng nhưng y chỉ co rằng nàng bị tình yêu làm mờ hai mắt.

Nàng không khỏi thấy buồn cười. Nếu thật sự chỉ vì tình yêu mà làm như vậy thì nàng đúng là điên rồi.

Từ Tư Uyển cười rộ: “Đúng vậy, biến số rất nhiều, mỗi một bước đều chưa chắc được như ý nguyện. Với việc phải có thần Phật phù hộ mới thành công được, ta có có thể ngốc tới mức đi đánh được? Ta thật sự không hiểu sao ngươi lại nghĩ thế nữa.”

Đường Du cứng đờ, tìm tòi nghiên cứu ánh mắt nàng, nhưng nàng không hề trốn tránh, không hề lộ vẻ chột dạ.

Ngược lại là gã trở nên hoảng loạn.

Nếu nàng không có ý này, vậy là gã nghĩ nhiều.

Đột nhiên chính gã để lộ tâm tư của mình.

Gã để ý tâm tư nàng dành cho Vệ Xuyên, để ý từng việc nàng an bài, tất cả đều khiến gã cảm thấy nàng không buông bỏ được Vệ Xuyên.

Đường Du nín thở, giấu đầu lòi đuôi hỏi: “Vậy người tội gì phải đuổi y đến biên cương? Chuyện lần trước bệ hạ không hề tức giận.”

“Như vậy đối với ta và y đều tốt.” Từ Tư Uyển bình tĩnh giải thích, “Nghị luận một khi đã bắt đầu, y ở đây sẽ là chỗ để người ta chỉ trích. Y đi rồi, chúng ta đều có thể có ngày tháng yên ổn.”

“Chỉ thế thôi?” Đường Du vẫn nghi ngờ.

Nàng gật đầu: “Chỉ thế thôi.”

Dứt lời nàng không giải thích thêm bất cứ điều gì nữa, lặng lẽ ăn hết canh hoa hồng, thoạt nhìn không hề chột dạ.

Quả nhiên Đường Du không tin nàng. Gã đọc quá nhiều sách, còn hiểu nàng, sự hiểu biết này khiến cảm thấy tâm tư nàng không đơn giản như vậy.

Nhưng nàng lại không thể thừa nhận bản thân thật sự muốn xúi giục Vệ Xuyên mưu phản bởi vì nguyên nhân phía sau không thể nói với Đường Du, có nhiều tính toán càng không thể nói thẳng. Mà nếu nàng thừa nhận bản thân vì tình mà đánh cược lại trông càng ngu xuẩn, nàng không thích nữ nhân điên cuồng vì tình yêu, cũng không muốn nói bản thân thành dáng vẻ đó.

...

Cuối tháng, Vệ Xuyên dâng sớ tự xin tòng quân xuất chinh, hoàng đế ân chuẩn, gia phong hậu hĩnh cho Tuyên quốc công phủ.

Đồng thời hắn cũng ngày càng bận rộn vì chiến sự với Nhược Mạc Nhĩ không thuận lợi lắm. Tướng sĩ Đại Ngụy tuy nhiều nhưng người Nhược Mạc Nhĩ đều lớn lên trên lưng ngựa, binh hùng tướng mạn lại tàn nhẫn, rất khó chơi.

Chiến sự mới kéo dài một thời gian, lương thảo đã tới thời điểm không theo kịp. Để triệu tập lương thảo, Hộ Bộ và Binh Bộ đều bận đến sứt đầu mẻ trán. Lúc đầu Từ Tư Uyển nghe nói Hộ Bộ thượng thư sinh bệnh, sau đó lại nghe nói phụ thân của Hộ Bộ thị lang tức giận tới mất dập ly trong nha môn Hộ Bộ, giận mắng quan viên thủ hạ hành sự bất lực. Chưa đến hai ngày đã có vài lời đồn về Binh Bộ, nói chiến sự đang căng thẳng, người đưa tin lại làm hỏng quân tình, một phong cấp tấu tám trăm dặm kịch liệt đưa về kinh thành không biết tại sao lại bị hoãn hay không, hậu quả hại biết bao nhiêu người mất mạng.

Thật ra dù nói tám trăm dặm kịch liệt thỉnh thoảng xuất hiện sơ xót cũng là chuyện bình thường. Diện tích Đại Ngụy rộng lớn, đi đường bị phong sương vũ tuyết, sài lang hổ báo ngăn cản vốn nằm trong tình lý.

Nhưng chiến sự đang căng thẳng, sai lầm này trở nên không thể chấp nhận. Từ Tư yển nghe nói người đưa tin hôm ấy đã bị chém đầu, cả ngày không có tâm trạng, gọi Hoa Thần chuẩn bị bút mực.

Nội dung một phong thư sớm đã được nghiền ngẫm trong lòng thuận lợi viết ra trong một khắc, Từ Tư Uyển gấp lại, giao cho Đường Du: “Ngươi xuất cung đi gặp Binh Bộ Đào đại nhân một chuyến, bắt buộc phải giao phong thư này cho ông ta.”

Đường Du hiểu rõ tất cả, Hoa Thần “A?” một tiếng, hỏi: “Về chuyện lương thảo sao? Sao nương nương không báo việc này với đại nhân của chúng ta? Làm thế yên tâm hơn một chút. Huống hồ mấy ngày nay Hộ Bộ thượng thư trùng hợp bị bệnh, đại nhân thống lĩnh Hộ Bộ, nếu có thể làm được chuyện lớn nói không chừng sẽ...”

Không đợi Hoa Thần nói hết Từ Tư Uyển đã cười: “Chức quan quan trọng như Hộ Bộ thượng thư sẽ không dễ đổi người, việc này với cha mà nói làm cũng như không. Thật ra đưa phong thư này cho ai ta đã suy nghĩ rất lâu, vẫn cảm thấy Đào Phổ sẽ tức giận hơn. Nói đến cùng việc này tuy có vẻ là lỗi của Hộ Bộ, nhưng chiến sự thắng thua quan trọng với Binh Bộ hơn. Việc này nếu giao cho cha, cha sẽ điều tra cẩn thận từng bước, nhưng Đào Phổ vì nỗi hận trong lòng sẽ không để yên.”

Còn nữa, lần trước Lâm tần bị định tội, không ít chuyện xưa bị người trong cung đào ra, bao gồm cả phân tranh với Đào thị.

Từ Tư Uyển nhìn ra Đào Phổ không quá thân thiết với nữ nhi này, nhưng dù gì cũng là nữ nhi của mình, bây giờ biết nàng ta bị ai liên lụy, chắc chắn ông ta vẫn nổi giận.

Thù mới hận cũ cùng hướng về Lâm thị. Tuy triều đại chưa từng có phi tần bước ra khỏi lãnh cung nhưng theo lý thuyết Lâm thị đã không thể trêu vào sóng gió, nhưng bản thân nàng là người trong chỗ chết tìm được đường sống mới có thể gây ra sóng gió ở đây sao có thể chấp nhận cho kẻ khác đi cùng đường với mình?

...

Không ngoài dự đoán, Đào Phổ xem xong bức thư của nàng quả nhiên tức giận, Đường Du không cho phép ông ta giữ lại đồ của Từ Tư Uyển, chính mắt thấy ông ta đốt bức thư mới hồi cung phục mệnh.

Nửa tháng sau, Đào Phổ dâng sớ tham tấu chuyện quan viên nhà Cẩm tần tham ô lương thảo. Tuy sự việc đã qua lâu nhưng lại đánh trung câu “Con đê dài ngàn dặm sụp vì tổ kiến“. Trong tấu chương cũng nói rõ Lâm thị ở lãnh cung sớm đã biết rõ việc này nhưng chỉ lo đắn đo Cẩm tần, im lặng không bẩm báo hoàng đế, chẳng màng đại cục.

Nếu việc này rơi vào đầu Ngọc phi ngày xưa, có lẽ hàng vị phân phạt bổng lộc là qua, nhưng bây giờ rơi xuống đầu Lâm thị đã là thứ dân liền thành tội chết.

Trong tấu chương Đào Phổ có viết: Nếu phi tần thiên tử chỉ lo đấu tranh đấu gay gắt mà không màng đại cục triều đình, vì lợi ích bản thân mà không màng sinh tử của tướng sĩ biên quan, những người có công với đất nước uổng mạng sao có thể nhắm mắt?

Ngụ ý là người nhà Cẩm tần và Lâm thị có lỗi với tướng sĩ đã hi sinh.

Chỉ qua ba ngày ngắn ngủi, thánh chỉ từ Tử Thần Điện ban xuống, cả nhà Cẩm tần bị kê biên gia sản, phụ thân bị lăng trì xử tử, trong vòng tam tộc không được vào triều làm quan.

Còn về bản thân Cẩm tần, hoàng đế niệm tình ả đã qua đời lại có công sinh nhị hoàng tử, vì hiếu thảo mà phạm vào hồ đồ nên không bị truy cứu tội.

Mà Lâm thị ở lãnh cung cuối cùng cũng bị ban một ly rượu độc. Trong Lâm gia cũng có vài người bị liên lụy, bãi quan hàng chức.

Hôm thánh chỉ ban xuống, trời đổ mưa phùn. Đây là cơn mưa đầu tiên của năm mới khiến ngày xuân lúc ấm lúc lạnh trở nên lạnh lẽo.

Từ Tư Uyển đang ở trong điện pha trà cho Oánh tiệp dư và Tư Yên cùng uống, Oánh tiệp dư có hơi thổn thức, còn Tư Yên thì cao hứng thay Từ Tư Uyển. Vừa uống hết ly trà nhỏ, có chung nhân dầm mưa chạy đến Sương Hoa Cung, vào điện bẩm: “Quý tần nương nương an. Hạ nô là người của cung chính tư, vừa phụng chỉ đi đưa rượu độc cho Lâm thị ở lãnh cung, Lâm thị lại không chị uống, khăng khăng đòi gặp nương nương.”

“Có gì mà gặp chứ!” Oánh tiệp dư vỗ bàn lên án, “Chuyện xấu ả làm các ngươi đều biết, lúc này ả mời Thiến quý tần qua không phải Hồng Môn Yên sao? Các ngươi còn dám tới bẩm? Trực tiếp đổ rượu vào miệng ả là được, bệ hạ có thời gian rảnh đi điều tra xem có phải ả tự uống không hả?”

“Tiệp dư nương nương nói đúng...” Hoạn quan kia cúi đầu khom lưng, “Nhưng gia tộc Lâm thị có chút của cải, sau khi vào lãnh cung Lâm thị cũng có chút tiền, cho nên... Cho nên ả sớm đã nghe nói động tĩnh trong triều, còn mua chuộc được cung nhân gửi thư cho Túc thái phi. Hôm nay bọn hạ nô vừa đến lãnh cung, ả liền nói ả không gặp Thiến quý tần không được, nếu không gặp được Thiến quý tần, Túc thái phi sẽ bẩm tấu bệ hạ không phải ả tự nguyện chịu chết mà bị bọn hạ nô khinh nhục, việc này... Việc này...”

Nghe đến đây, Từ Tư Uyển hiểu rõ mọi chuyện. Lâm thị dù có phạm bao nhiêu lỗi lầm thì ban đầu cũng là cung tần của thiên tử, còn từng được sủng ái. Ngại mặt mũi, hoàng đế sẽ không muốn nhìn ả chết thảm; xuất phát từ lòng riêng, có lẽ hắn muốn ả tự uống rượu độc, bảo toàn thể diện cuối cùng.

Từ Tư Uyển không khỏi nhớ tới cái chết của Đào thị và Cẩm tần.

Hai người họ nàng đều chủ động đi gặp để tiễn lên đường, tự yêu cầu gặp nàng đây là lần đầu tiên.

Nàng đương nhiên cảm thấy hứng thú.

“Ta đi ngay, tránh cho ả lại gây chuyện.” Nàng vừa nói vừa đứng dậy.

Tư Yên cũng đứng lên, muốn khuyên nàng: “Tỷ tỷ...”

Nhưng còn chưa kịp nói gì, Từ Tư Uyển đã cao giọng: “Hoa Thần, Nguyệt Tịch, Lan Huân, Quế Phức, Trương Khánh, Tiểu Lâm Tử, Tiểu Triết Tử... Tất cả theo ta.” Nói tới đây nàng nhìn Đường Du, “Ngươi ở Niêm Mai Điện canh giữ, nếu nửa canh giờ sau ta còn chưa về, lập tức tới Tử Thần Điện bẩm báo.”

“Vâng.” Đường Du đáp.”

Từ Tư Uyển cười nhìn Tư Yên: “Nhiều người đi theo như vậy, Lâm thị dù ba đầu sáu tay cũng không thể hại ta, muội yên tâm chưa?”

Tư Yên lúc này mới thở phào, cười lắc đầu: “Xem ra không đến lượt muội lo cho tỷ tỷ. Vậy tỷ tỷ đi đi, muội không nói nhiều nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.