Mưu Kế Tình Yêu

Chương 2: Chương 2: Lừa đảo




Xe khách dừng tại bến. Hai chị em nắm tay đi xuống xe từ từ. Một cuộc đời mới bắt đầu với hai người.....

- Chị Kim! Ở đây đông người quá! Đông hơn dưới chợ của mình luôn!

Một câu nói ngây thơ của Linh khiến Kim cảm thấy cuộc đời của mình đã kết thúc tại chợ làng quê, nơi mình sinh ra và lớn lên với cha mẹ, cùng nhau nắm tay em đến trường đi học, nơi mình hạnh phúc nhất dù chỉ là bữa cơm đạm bạc.......

Kim đứng im buồn bã nhớ về những ngày tháng năm ấy. Mắt cô hơi rưng rưng.

Linh thấy chị như vậy, nói to:

- Chị !

Kim giật mình nhìn Linh rồi vội lau đi nước mắt đang ứa bên làn mi.

- Chúng ta đi thôi! - Kim nói Linh.

- Nhưng mà đi đâu đây chị! Ở đây mình không quen ai hết!

Kim nói:

- Chúng ta cứ đi tìm phòng trọ nào để ở rồi việc làm thì mai xin cũng được!

Kim xách cái balô cũ kĩ đựng đồ và tiền còn linh thì đi theo sau chị thôi.

Hai chị em chưa ra tới ngoài cổng bến xe thì có nhiều lời gọi mời:

- Hai bé đi đâu để anh chở!

- Đi xe anh nè!

- Đi đâu! Lên xe đi !

Kim vội lắc đầu từ chối rồi đi nhanh ra ngoài cổng, linh lật đật đi sau lưng chị.

.

.

- Chị ơi! Em mệt quá! Nghỉ chút đi chị! Đi mãi mà chẳng thấy nhà trọ đâu, chỉ thấy toàn là nhà cao tầng với hàng trăm hàng triệu xe máy đi qua đi lại thấy đau cả đầu!

Nghe em nói vậy, Kim cũng dừng lại . Hai chị em ngồi nghỉ dưới gốc cây vỉa hè.

Bụng cũng đói, nước thì khát, Kim và linh lừ đừ tiếp đi tìm. Đi ngang qua tiệm bán nước, linh nhìn từng chai nước mà khát khô cả họng, linh nói:

- Chị ơi! Mình mua chai nước uống đi chị!

Kim nhìn em mình mệt mỏi nên thò tay vào túi lấy tờ 10.000đ đưa cho Linh. Linh chạy vào hỏi:

- Chai nước chanh muối này bao nhiêu vậy cô?

- Ờ! 15.000đ bé ơi!

Linh nhìn tờ 10.000đ vÀ nói:

- Cô bán cho cháu 10.000 đ được không cô?

- Không! Không bán! Không mua thì biến giùm đừng có trả giá!

- Cô ơi! Vậy có chai nào 10.000đ không cô!

BÀ bán hàng vội lấy chai nước suối đưa cho Linh rồi lấy tờ tiền. Linh cầm chai nước chạy ra chị mở ra rồi uống, có nước hai chị em cũng đỡ khát.

Kim nhìn từ xa thấy bảng hiệu phòng trọ fff liền nói với linh:

- Chúng ta tới phòng trọ rồi!

Kim và linh vội chạy lại gần phòng trọ, bỗng nhiên có một người phụ nữ tiến lại nói:

- Hai con thuê phòng phải không?

Kim nói:

- Dạ con thuê phòng nhưng cô là ai ạ!

- à! Cô lÀ chủ của phòng trọ này!

- Vậy tiền thuê bao nhiêu một tháng cô?

- Rẻ lắm con! Có 300.000đ 1 tháng!

Kim và linh nhìn nhau mừng thầm vì có chỗ ở rẻ. Linh nói:

- VẬy phòng của hai chị em con là phòng bao nhiêu?

Người phụ nữ chỉ tay vào phòng số 3. Kim và linh định vào thì người ấy nói:

- Đừng vội! Đưa balô cho ta để ta xách giùm cho ! Ta dẫn hai đứa vào!

Kim không suy nghĩ gì mà đưa balo cho bà ta. Hai chị em chạy vào phòng số 3. Còn người phụ nữ kia thì miệng mỉm cười nguy hiểm.

Bước tới cửa phòng, kim và linh nhìn thấy mấy đôi dép bên ngoài.

- Sao lại có dép bên ngoài! Có ai đang bên trong hả ta? - kim nói.

- Không phải đâu chị ! Người ta để dép cho mình mang đó! Giống như khách sạn vậy!

Nghe Linh nói đùa kim cũng cười, hai chị em bước thẳng vào bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.