Trong một ngôi nhà nhỏ ở cuối ven chợ, có hai chị em đang ngồi lặt rau, cô chị dáng người cao đẹp khoảng 19 tuổi có làn da hồng mịn, nụ cười nhỏ nhắn, xinh đẹp. Trái với cô chị, cô em có làn da rám nắng nhưng vẻ đẹp vẫn không thua kém gì với chị.Hai chị em đang ngồi yên lặng lặt rau thì bỗng cô em lên tiếng:
- Chị Kim! Chị luộc rau đi nha! Em qua nhà bà hai mượn chén gạo về nấu cơm!
Kim nói:
- Ờ! Em đi mượn đi!
Nói xong, Linh lật đật đi lấy chén để qua bà hai mượn gạo.
Bữa cơm của hai chị em như thế này của được rồi: Rau luộc chấm nước mắm, chan nước luộc của rau làm canh. Bữa cơm này khá quen thuộc với Kim và Linh, lâu lâu thì cũng có cá có thịt. Hai chị em đang ăn vui vẻ thì đột nhiên có một nhóm người đứng trước cửa nhà nói to:
- Đây là nhà của ông bà Sơn- Xuân phải không ạ!
Kim vội bỏ chén cơm dở dang rồi đứng dậy nói:
- Dạ! Đúng rồi! Nhưng có chuyện gì không ạ!
Một người trong số nhóm người đó lấy 1 tờ giấy ra và nói:
- Hai ông bà này nợ số tiền rất lớn nhưng qua đời và điều kiện thì không đủ trả nên chúng tôi buộc lấy căn nhà này!
Kim và Linh nghe xong như mất hồn. Kim quỳ xuống khóc thảm thiết, linh nhìn chị khóc cũng khóc theo. Thế là hai chị em buộc phải rời khỏi căn nhà này, không biết đi đâu hết, không thể ở nhà hàng xóm được. Bà hai thấy vậy, liền chạy ra nói:
- Hai cháu ơi! Bà cho con tiền nè! Đủ để hai đứa con ở 1 tháng đó!
Kim vội trả lại và nói:
- Dạ! Bà ơi! Con không thể nào lấy tiền của bà được!
- Này ,con cứ cầm lấy đi! Cho là mượn đi, bao giờ kiếm được tiền con trả lại cho bà cũng được!
.
.
.
.
Một lúc sau, kim và linh đón xe lên thành phố để xin việc làm kiếm tiền. Hai chị em sẽ không biết ra sao đây? Lang thang....