Lê Thấm đứng ở cửa phát hiện hắn đang nói với chính mình, trong lòng kinh ngạc tiến lại gần.
“Sư phụ, mười bản tĩnh tâm kinh ta đã chép xong rồi, người có cần xem qua không?” Lê Thấm dùng một loại ánh mắt thành kính như nhìn Phật tổ dõi theo Mộc Tử Ảnh.
Hắn gác bút lông xuống, cầm khăn tay Triệu Ly chuẩn bị sẵn lau tay, sau đó mới tiếp nhận tập giấy trên tay Lê Thấm. Mặt trên trang giấy dày đặc chữ mà một chữ hắn cũng không xem, ngay cả khóe mắt cũng chưa đảo liền đưa cho Triệu Ly.
Triệu Ly đi theo công tử nhiều năm như vậy, hắn đương nhiên biết hành động như vậy thì sau đó nên làm gì.
Đây là bảo hắn mang tập giấy này cùng đặt vào trong rương với những bức tranh Môn thần.
“Sư phụ không nhìn xem sao? Từng chữ từng chữ trong đó đều là tự tay ta viết.” Lê Thấm nhấn mạnh.
Tốt xấu gì cũng nên xem qua, tất cả đều là nàng tiêu phí thời gian dài mới viết được. Sớm biết rằng quốc sư không xem, nàng nên vụng trộm lười chút, viết thiếu vài đoạn.
“Ta tin tưởng người.” Mộc Tử Ảnh thản nhiên nói, “Triệu Ly, mang ghế ra, đừng để công chúa phải đứng.”
Triệu Ly tuân lệnh, lập tức tiến vào trong điện.
Triệu Ly đi rồi, ánh mắt của hắn mới chậm rãi đi tới mắt cá chân của nàng, con ngươi hiện lên vẻ lo lắng, “Chân làm sao vậy?”
Mắt cá chân Lê Thấm vẫn có chút đau, tuy rằng giả vờ cũng không sao nhưng hai chân bên nhẹ bên nặng, hắn rất nhanh liền phát hiện ra điểm không thích hợp.
“Ta đến Tàng Thư các tìm tĩnh tâm kinh, không cẩn thận từ trên thang ngã xuống, cũng may trên người ta thịt nhiều, thế nên không đáng ngại.” Lê Thấm cũng phân không rõ giọng điệu của mình là cảm thấy may mắn một ít hay vẫn là ủy khuất hơn một ít.
Nàng lơ đãng nhìn qua, lại phát hiện đôi mày hắn nhăn lại, nhìn kỹ thì tất cả đã trở về bình thường như lúc mới gặp, không có nửa phần cảm xúc.
“Vì sao không gọi hạ nhân lấy?” Hắn hỏi, đôi mắt đen thẫm hiện lên một chút run rẩy.
Lê Thấm đang chờ hắn hỏi câu này, thật vất vả mới chờ được hắn nói ra thành lời, nàng cơ hồ lập tức trả lời: “Bởi vì ta muốn chính mình lấy tĩnh tâm kinh rồi tự tay viết, sau đó chính mình đưa đến trước mặt quốc sư, như vậy mới đủ để người thấy quyết tâm đi theo quốc sư học tập của ta!” Dáng người thẳng thắn, cực kỳ quyết tâm.
Lời này vừa xong, cùng lúc đó Triệu Ly mang theo một cái ghế nhỏ tới, Mộc Tử Ảnh cũng không hỏi tiếp.
Lê Thấm không ngại ngùng dịch ghế tới cạnh bàn, ngồi bên hắn.
“Thật sự muốn học đạo tu thân dưỡng tính?” Tuy rằng nàng dịch lại gần nhưng Mộc Tử Ảnh cũng không bài xích động tác này, chỉ hỏi thêm một câu.
“Thiên chân vạn xác, ta muốn thu liễm tính tình của mình, bình thường ta rất kiêu ngạo bướng bỉnh, ta sợ về sau sẽ không có ai muốn.” Lê Thấm bật thốt lên nói.
Mộc Tử Ảnh nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt hơi trầm xuống, có chút hờn giận, “Chiếu theo lời công chúa nói, vậy người nên tìm ma ma lễ nghi trong cung đến dạy mới phải, quấn quýt lấy ta làm gì?”
Yết hầu Lê Thấm khựng lại, tròng mắt vong vo chuyển, trả lời: “Ma ma lễ nghi quá mức hà khắc, ta học mấy ngày liền chán, vẫn là ngày ngày ở bên quốc sư thoải mái hơn.”
Cảm thấy lời này của mình có chút nghĩa khác, Lê Thấm liền giải thích: “Ý của ta là, quốc sư đại nhân tâm tình rộng rãi, phương thức dạy bảo cũng sẽ không giống. Ta đi theo quốc sư học tập sẽ không bị bó tay bó chân.”
Mộc Tử Ảnh thản nhiên lướt qua nàng, xoay người vào điện.
Tức giận?!
Lê Thấm cầu xin sự giúp đỡ của tên đầu gỗ Triệu Ly vẫn luôn đứng một bên, vội vàng hỏi, “Ta vừa rồi có nói lời nào mạo phạm đến chủ tử nhà ngươi chứ, sao hắn lại phát hỏa?”
“Thỉnh công chúa rộng lượng, công tử chưa bao giờ nổi giận với ai, tiểu nhân xem bộ dáng của ngài, hẳn ngài ấy đang vào điện lấy thứ gì đó.” Triệu Ly không thể trách lời này của công chúa.
Nói ra đến hắn cũng không thể tin nổi, trong lúc vô tình hắn liếc thấy hai mắt của công tử rất vui vẻ chỉ thiếu điều muốn cười to, chính là số lần người như vậy quá ít, hắn cũng chỉ mới gặp qua một lần này.
Lê Thấm nghe xong không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: Nàng không cần vừa mới đến đã đắc tội sư phụ đại nhân chứ.
Kết quả, Mộc Tử Ảnh lấy ra một hộp thuốc. Khi hắn đem hộp thuốc mỡ đưa tới trước mặt Lê Thấm, đôi mắt Lê Thấm lấp lánh nước, kích động nói: “Cảm ơn sư phụ!”
“Một lúc thì quốc sư, lát sau lại sư phụ, rốt cuộc người muốn gọi ta là gì?” Liếc mắt nhìn nàng một cái, có chút bất mãn.
Muốn gọi tên. Trong lòng Lê Thấm than thở một câu.
“Vậy gọi tên tự cũng được.”
Khóe miệng Lê Thấm cong lên. Quốc sư quả nhiên là thiên nhân, thế nhưng lại thấy rõ ý muốn trong lòng nàng.
“Vậy tên tự của sư phụ là gì?” Biết rõ còn cố hỏi một chút.
“… Mộc, Tử, Ảnh.” Mộc Tử Ảnh ngẩng đầu, từ trên cao nhìn nàng, môi mỏng khẽ mở, từng chữ từng chữ nói, đôi mắt xẹt qua một tia u ám.
Trong đầu Lê Thấm tựa như có một tiếng đàn bất chợt vang lên, đáng tiếc, chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, ngay sau đó đã khôi phục nguyên trạng. Miệng nàng nhỏ giọng gọi tên hắn mấy lần, gọi đến khi cái tên này trở nên quen thuộc.
Lê Thấm cúi đầu gọi, “Tử Ảnh sư phụ.”
Mộc Tử Ảnh không mấy để tâm, thấy nàng đem thuốc mỡ biến thành bảo bối ôm vào trong lòng, hai mắt hắn tránh đi, giải thích, “Thuốc này là do phụ hoàng người mấy năm trước ban thưởng, không dùng tới đã lâu, hộp gỗ bọc bên ngoài đã bị mối đục khoét.
Động tác của Lê Thấm chợt ngừng lại. Cảm xúc cảm kích vừa rồi lập tức biến mất. Thuốc này là đồ hắn không thèm dùng nữa mới lấy đưa cho nàng, thật sự là khiến người ta thương tâm mà.
Nàng chỉ hy vọng hắn chưa từng nói câu cuối cùng này mà để nó ở trong bụng. Lời này bị khuôn mặt vô cảm không chút thay đổi của hắn nói ra, thật chán ghét.
___^^___^^___
Tiết hoàng hậu nghe nói quốc sư đã đáp ứng thỉnh cầu của Thấm Nhi, ngoại trừ khiếp sợ ra thì bà không có thêm bất kỳ phản ứng nào khác.
Sao có thể thế được? Thấm Nhi tuy có lúc khiến người người ưa thích nhưng một khi đã nghịch thì cũng vô cùng quá mức.
“A Thủy, đi gọi công chúa tới đây.” Tiết hoàng hậu ấn lên hai bên thái dương, hơi có chút đau đầu.
“Dạ.” Cung nữ tên A Thủy cúi người rồi lui xuống.
Từ buổi tối cùng Lê Thấm nói chuyện, Tiết hoàng hậu liền để lại một tai mắt. Quả nhiên phát hiện Diệu Ngọc kia có hành vi mờ ám, sau đó bà lập tức cho Diệu Ngọc xuống, thay A Thủy làm cung nữ bên người.
“Mẫu hậu gọi nhi thần tới là có chuyện gì ạ?” Lê Thấm thần thái sáng láng cười hỏi.
“Thấm Nhi, quốc sư quả thật đã đáp ứng thu con làm đồ đệ rồi sao?” Tiết hoàng hậu hoài nghi nhìn chăm chú vào mặt nàng hỏi.
Lê Thấm cười đến đắc ý, “Quốc sư nói, người không làm sư phụ nhi thần, chỉ là mỗi ngày người sẽ chỉ nhi thần đôi điều thôi.”Sẽ không chỉ như thế đâu, trong lòng Lê Thấm hiện lên quyết tâm sắt đá.
“Nếu quốc sư đã đáp ứng với con rồi, vậy con nên ngoan ngoãn đi theo quốc sư tu dưỡng tính tình.” Tiết hoàng hậu bất đắc dĩ nói.
Lời đã nói ra như bát nước hắt ra ngoài. Bà tuyệt đối không thể ngờ quốc sư sẽ đáp ứng thỉnh cầu bất chợt của Thấm Nhi, Nhưng, nếu thật sự Thấm Nhi có thể sửa đối tính tình thì chuyện này không có gì không tốt.
Trong đầu đột nhiên nhớ ra một sự kiện khác, Tiết hoàng hậu thở dài nói: “Thấm Nhi hẳn là biết chuyện của tân khoa trạng nguyên. Nghe nói hôm qua hắn đến Tàng Thư các mượn sách thì bị ngã từ trên cây thang, trán bị sách đập vào, lúc này vẫn đang nằm trong Thái Y viện.”
“Nhi thần có nghe qua.” Lê Thấm trả lời, chậm rãi cúi đầu xuống, hàm răng khẽ cắn vào môi dưới.
Tốt rồi. Hiện tại thì nàng đã tin rồi. Nàng quả thật đã gặp được một tên ngốc.
Tiết hoàng hậu không để ý thay đổi trong mắt Lê Thấm. bà đối với vị trạng nguyên Hàn Mộc Hủ này có cảm giác rất tốt, vì thế giọng điệu nhấn mạnh đứng lên, “Thấm Nhi, Đại Chiêu quốc ta nữ tử mười lăm tuổi là cập kê, sau đó có thể kết hôn. Con thân là công chúa Đại Chiêu quốc, trước khi lễ cập kê bắt đầu phải tìm ra một người tương xứng, đến lúc đó có thể với vị phò mã ưng ý cùng nhau tiến vào phủ công chúa.”
Tiết hoàng hậu nắm tay nàng, nhìn mí mắt buông thõng xuống của nàng, không khỏi than nhẹ một tiếng, “Con không phải là đứa ngốc, ý tứ của mẫu hậu con chắc cũng rõ. Thấm Nhi của ta thông minh xinh đẹp, nam nhi trong thiên hạ này rất ít người có thể không động tâm trước con. Ta và phụ hoàng con lưu ý việc tuyển chọn phò mã đã lâu, thấy tân khoa trạng nguyên Hàn Mộc Hủ, còn có công tử nhà Lễ Bộ thượng thư Tả Hàm, con trai của Trung Võ tướng quân La Thiệu đều rất được. Con là tâm can của mẫu hậu, mẫu hậu nói lời này không phải muốn ép con. Thấm Nhi của ta, tóm lại con nhất định phải trưởng thành rồi.”
Lê Thấm ngoéo miệng một cái, khẽ cười nói: “Mẫu hậu nói rất đúng, nhi thần đã không còn là một đứa nhỏ nữa, những điều này nhi thần cũng biết. Mẫu hậu và phụ hoàng sủng nịch nhi thần, chuyện hôn nhân đại sự còn hỏi ý kiến của nhi thần, nhi thần vốn nên cảm thấy thỏa mãn nhưng mà mẫu hậu___”
Lê Thấm ngẩng đầu nhìn bà sau đó cả người ủ rũ cúi xuống, ngập ngừng nói: “Nhi thần thật sự không muốn lập gia đình.”
“Hồ nháo!” Sắc mặt Tiết hoàng hậu khẽ biến, bỏ tay nàng ra, tay áo phất một cái, “Nếu con chướng mắt mấy người này, mẫu hậu với phụ hoàng sẽ để ý tiếp, đừng nói những lời dỗi hờn này!”
Lê Thấm vội vàng bước đến ôm cánh tay bà, Tiết hoàng hậu càng gạt ra, nàng càng ôm chặt.
Tiết hoàng hậu không gạt tay nàng ra nữa mà mặc kệ nàng ôm chặt, bà hung hăng trừng mắt nhìn nàng, khó thở nói: “Chẳng lẽ con muốn ở trong cung cả đời làm gái lỡ thì sao?!”
Lê Thấm cười hì hì dính chặt vào bà, “Mẫu hậu nói quá rồi, nhi thần làm sao có thể cả đời không lấy chồng được. Vừa rồi chẳng qua nhi thần nói đùa thôi, nhi thần chính là luyến tiếc mẫu hậu và phụ hoàng, chỉ muốn ở mãi trong cung bồi nhị lão thôi. Mẫu hậu chẳng lẽ đành lòng bỏ được để nhi thần rời xa hoàng cung sao?” Nói xong, hai mắt mở to lộ ra con ngươi đen láy, tội nghiệp nhìn bà.
Sắc mặt Tiết hoàng hậu hòa hoãn xuống, “Mẫu hậu làm sao mà bỏ được, nhưng nữ nhân dù thế nào cũng phải có gia đình. Ngày sau con có gả đi thì vẫn có thể thường xuyên tiến cung vào thăm mẫu hậu và phụ hoàng. Con giơ lệnh bài công chúa ra, kẻ nào dám không có mắt không tiến lên nghênh đón con? Không muốn lập gia đình sớm cũng được, trước cứ định sẵn phò mã, hôn kỳ có chậm lại hai ba năm cũng không sao?”
Trong lòng Lê Thấm dẫu không muốn nhung trên mặt vẫn nở nụ cười, “Nhi thần đều nghe mẫu hậu là được rồi? Nhưng nhi thần muốn đề nghị với mẫu hậu một chuyện, phò mã là ai cũng được, trừ bỏ tân khoa trạng nguyên Hàn Mộc Hủ.”
Mặt Tiết hoàng hậu lộ vẻ kinh ngạc, bà cơ hồ là lập tức thốt lên hỏi một câu, “Vì sao? Hàn Mộc Hủ văn tài trác tuyệt, hơn nữa còn tuấn mỹ lỗi lạc.”
Không trách Tiết hoàng hậu kinh hãi đến thế. Đây thật sự là kết quả ngoài dự đoán mọi người. Bà là mẫu thân của nàng sao còn không rõ nàng thích gì. Hàn Mộc Hủ này mười phần đều hợp với ánh mắt của nàng, không thể nào ngờ người Lê Thấm loại trừ đầu tiên lại là người này.
Lê Thấm quyết tuyệt, “Mẫu hậu biết rõ tính tình nhi thần đó. Yêu ghét rõ ràng, không thích chính là không thích, nhi thần nhìn hắn thực sự không hề vừa mắt, bộ dạng có anh tuấn cũng vô dụng. Hơn nữa, thân xác thối tha của hắn so với quốc sư, càng không tính là cái gì, kém đâu chỉ là một khoảng nhỏ.” Người như Hàn Mộc Hủ căn bản không thích hợp làm phò mã của nàng.
Trong lòng Tiết hoàng hậu hô to không ổn. Bà biết Lê Thấm một mực khen ngợi quốc sư không phải là chuyện tốt.
Chuyện này không được, cứ như vậy chẳng phải ánh mắt của nha đầu này sẽ càng ngày càng cao sao. Cứ tiếp tục, về sau còn ai có thể lọt vào ánh mắt của Thấm Nhi nữa.