Mưu Sắc

Chương 12: Chương 12: Công chúa ra chiêu




Tiết hoàng hậu càng thêm nóng nảy, vội vàng nói: “Thấm Nhi có thể nào lấy người khác ra so với quốc sư. Quốc sư tựa như tiên nhân, phụ hoàng con còn phải kính trọng đến ba phần, sao có thể cùng phàm phu tục tử đánh đồng được. Thấm Nhi ngàn vạn lần chớ để ý niệm nào không nên có tồn tại trong đầu với quốc sư.”

“Làm sao mà là tiên nhân được, còn không phải chỉ là người bằng xương bằng thịt thôi sao.” Lê Thấm nhỏ giọng than thở một câu. Nếu không phải bắt buộc nàng chọn phò mã, Mộc Tử Ảnh người này sống chung cũng rất tốt. Khuôn mặt kia của hắn quả thực là thưởng tâm duyệt mục (khiến cho vui lòng đẹp mắt), chỉ cần nhìn qua cũng đã là một loại hưởng thụ rất lớn, quan trọng hơn, thân phận của hắn đặc thù, nếu làm phò mã của nàng, ngày sau tự nhiên sẽ đứng về bên nàng. Nghĩ đến đây Lê Thấm càng thấy có lí.

Tuy Mộc Tử Ảnh đã hai mươi tư, nhưng nhìn ánh mắt lạnh nhạt cùng bộ dáng cao ngạo của hắn, bình thường nhất định không phải là kẻ thích ăn mặn mà là một người luôn giữ mình trong sạch. Không giống như mấy vị thiếu gia công tử ở kinh đô, còn chưa chính thức đón dâu mà nha hoàn ấm giường trong phủ đã có vài cái. Nếu vậy vị đạo sĩ đại quốc sư kia, ngày sau nếu thực sự là phò mã của nàng, chẳng sợ cảm tình hai người không sâu, cũng vẫn có thể tương kính như tân.

“Thấm Nhi, con đang nói đùa phải không?” Tiết hoàng hậu nhíu mi.

“Mẫu hậu, có luật nào từng quy định quốc sư thì không thể cưới vợ sinh con? Nếu đã không có thật vậy vì sao nhi thần không thể chọn hắn làm phò mã? Nếu quốc sư thật sự thành phò mã của nhi thần, như vậy không phải về sau tiên nhân cũng trở thành con rể của phụ hoàng sao, chẳng lẽ mẫu hậu không cảm thấy vui mừng?” Lê Thấm mở to hai mắt,, hướng Tiết hoàng hậu nháy mắt.

“Tiên nhân mà có thể bôi nhọ được sao?!” Tiết hoàng hậu nhỏ giọng than, quay đầu sang một bên, ánh mắt tránh đi, tay phải theo bản năng nâng lên trước ngực.

Lê Thấm nhìn ra, đây là động tác mỗi khi mẫu hậu định suy nghĩ kỹ một việc gì đó, vì thế nàng tranh

thủ rèn sắt khi còn nóng nói: “Tiên nhân cũng chỉ là danh hào do người ngoài tự chủ trương gọi ngài ấy, mẫu hậu làm sao biết việc này quốc sư có thực sự muốn hay không? Tuy nói năm đó quốc sư giải quyết được nạn hạn hán nhưng dù sao cũng chỉ hơn người bên ngoài chút bản lĩnh lập đàn tác pháp, quốc sư không phải hòa thượng không phải đạo nhân cũng chẳng là tiên nhân, vì sao không thể cưới thê tử, vì sao không thể làm phò mã nhi thần?”

Sắc mặt Tiết hoàng hậu hơi tái nhưng vẫn cố căng mặt nghiêm túc nói, “Thấm Nhi, mẫu hậu cũng chỉ vì tốt cho con, quốc sư cho dù có thể lấy vợ sinh con nhưng tính tình ngài ấy thế nào, mẫu hậu tuy tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng năm năm cũng đủ hiểu biết một hai phần. Người này cực kỳ lạnh bạc, căn bản chính là một người vô tình.”

Lời nói tới đây chợt ngừng lại, sắc mặt chuyển ngưng trọng, “Ta nói thật với con. Trước kia, phụ hoàng con cảm thấy người này thân mang dị năng, nếu có thể tác pháp ban mưa xuống, cũng có thể phá hoại trật tự thiên địa, vì vậy mới nghĩ cách giữ hắn ở trong cung, đặt ở nơi chính mình lúc nào cũng nhìn thấy, để tránh bị kẻ xấu bắt đi làm việc nguy hại tới Đại Chiêu quốc ta. Mà quốc sư lúc ấy trong lòng cũng mang khó chịu. Phụ hoàng con đối với hắn cũng từng động sát tâm, nhưng lại sợ nếu giết người này đi, về sau nếu xảy ra đại họa, không người nào có thể hóa giải được như hắn.”

Lê Thấm nghe đến đây thì kinh ngạc, thì ra mọi chuyện lại quanh co vòng vèo đến thế! Phụ hoàng quá mức ỷ thế hiếp người, quốc sư hóa giải nạn hạn hán, người ngược lại lại đem quốc sư giam lỏng?!

Nhìn thấy phẫn ý trên mặt Lê Thấm, Tiết hoàng hậu mềm giọng giải thích: “Con cũng đừng giận, phụ hoàng con vẫn chưa giam lỏng hắn. Không những không hạn chế tự do của hắn mà ngược lại còn ban cho hắn một lệnh bài, để hắn có thể tùy ý đi lại trong hoàng cung.”

“Những cũng đâu có thể ra ngoài hoàng cung phải không?” Lê Thấm bổ sung, tức giận vẫn chưa giảm bớt nửa phân.

“Thấm Nhi, mẫu hậu nói với con chuyện này, chính là nhắc cho con biết, không được tới gần người này. Đó là một người không có tâm, trong lòng chưa biết chừng còn đang ghi hận phụ hoàng con. Con tuyệt đối không thể tơ tưởng nhớ thương với hắn, đây là tự tìm mất mặt.” Tiết hoàng hậu ôn nhu khuyên bảo, ý đồ đánh vỡ ảo mộng của Lê Thấm.

Lê Thấm trầm mặc thật lâu, vẻ khó chịu trên mặt chậm rãi lui tán, hướng Tiết hoàng hậu cười ngọt ngào, “Mẫu hậu, nhi thần cảm thấy người với phụ hoàng lo lắng nhiều rồi. Nếu quốc sư đúng như lời đồn có bản lĩnh như vậy, lại thêm mối hận trong lòng, không chừng đã sớm âm thầm tác pháp khiến trong cung chướng khí mù mịt rồi, sao có thể để hoàng cung thái bình như hiện tại?”

Tiết hoàng hậu nghe vậy, im lặng một lát sau đó hướng nàng nói lời sâu sắc: “Thấm Nhi, cho dù lời con nói là đúng nhưng người này tính tình bí ẩn không nóng không lạnh, mẫu hậu cũng chỉ muốn tốt cho con thôi.”

“…Mẫu hậu cố kị điều gì nhi thần hiểu được, nhi thần sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, mẫu hậu yên tâm.” Lê Thấm cúi đầu, dịu ngoan nói.

Tính tình của mẫu hậu với nàng đều giống nhau, cùng là người quyết liệt. Năm đó vì gả cho phụ hoàng, người không để ý tới ngoại tổ phản đối vẫn vào cung. Thế nhưng…phụ hoàng ngoài mặt sủng ái mẫu hậu nhưng ai biết trong lòng người tính toán cái gì, hiện tại còn không phải đang sủng ái Nhu phi sao. Nhớ đến sự kiện xảy ra năm nàng mười tuổi ấy, sự kính trọng trong lòng Lê Thấm đối với người phụ hoàng này hầu như không còn. Nếu bỏ qua không nói đến chuyện đó, người quả thật là một phụ thân tốt, nuông chiều nữ nhi là nàng đến cực điểm.

“Thấm Nhi hiểu được nỗi khổ tâm của mẫu hậu là tốt rồi.” Tiết hoàng hậu vỗ về lưng nàng, vui mừng nói.

“Mong mẫu hậu trước đừng nói với phụ hoàng việc này, nhi thần sẽ tạm thời kìm nén ý nghĩ đó chỉ cầu có thể ở chỗ quốc sư học tập, nhanh chóng thu liễm tính tình.” Lê Thấm nắm tay mẫu hậu nàng, dịu dàng nói.

“Theo ý con thôi.” Tiếu hoàng hậu điểm nhẹ chóp mũi nhỏ của nàng, cười nói.

“Đúng rồi mẫu hậu, lần trước ở Quỳnh Lang yến, nhi thần đã đồng ý với La tỷ tỷ sẽ để các nàng đến xem Minh Nguyệt Châu, mẫu hậu có thể chấp thuận thỉnh cầu của nhi thân triệu các nàng tiến cung?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Thấm tiến sát lại gần hỏi.

“Đâu thể nào ép buộc con.” Tiết hoàng hậu bất đắc dĩ, nhưng vẫn cười đáp, “Thấy người nào được, thường xuyên triệu tiến cung cũng không sao, có người tới làm khách, miễn cho con một mình buồn đến hỏng mất. Mẫu hậu nhớ rõ ngày bé con thích nhất đường tỷ, sao khi lớn lên lại cứ như hai người xa lạ vậy?”

Trong mắt Lê Thấm nhất thời tràn ngập cảm xúc chán ghét, không hề che lấp mà hiển hiện trước mắt Tiết hoàng hậu, hừ hừ nói: “Mẫu hậu đừng nhìn nàng ta ra vẻ nhàn tĩnh đoan trang, nàng ta che giấu rất sâu. Nếu nhi thần không đề phòng, về sau không chừng sẽ bị nàng ta tính kế. Tóm lại, nhi thần đối với Lê Vũ Hi càng xem càng thấy ghét, chẳng qua nhi thần ngoài sáng còn nàng ta trong tối. Mặt trắng nàng ta diễn mất rồi, con tự nhiên mà phẫn mặt đen.”

Lời chỉ trích bén nhọn khiến Tiết hoàng hậu lập tức giật mình, nghiêm nghị hỏi, “Thấm Nhi, đứa nhỏ Vũ Hi này đã từng tính kế với con sao?”

Đối với Lê Thấm, Tiết hoàng hậu cho tới bây giờ đều tin tưởng vững chắc không hề nghi ngờ. Thấm Nhi mặc dù hay gây chuyện ầm ĩ nhưng chưa bao giờ vô duyên vô cớ hãm hại người ngoài. Theo lời nói của Lê Thấm, hảo cảm của Tiết hoàng hậu đối với Lê Vũ Hi trong phút chốc liền biến mất, ngược lại lại vì Lê Thấm mà lo lắng. Nếu đúng như lời Thấm Nhi nói, Lê Vũ Hi so với mẫu thân nàng ta còn lợi hại hơn vài phần.

“Mẫu hậu đừng lo lắng, muốn tính kế nhi thần, còn phải xem người đó có bản lãnh hay không.” Lê Thấm từ từ nói, ý cười trong cặp mắt đen láy tỏa ra.

___^^___^^___

“Công chúa, hai ngày nay sao người chỉ toàn than thở vậy?” Bích Chi rót một cốc nước trà vừa mới ngâm đưa đến trước mặt nàng cười hỏi, “Không phải là người bị quốc sư đại nhân ở Tuyệt Trần

cung ăn hiếp cho nên chỉ có thể uất nghẹn trở về hướng nô tì than thở chứ?”

Lê Thấm cúi thấp đầu sau mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn Bích Chi, hừ một tiếng nói: “Hắn nghĩ bản thân mình là thần tiên chắc? Đừng tưởng rằng có một tòa cung điện tự đặt là Tuyệt Trần cung thì chính mình cũng đã thật sự khám phá hết hồng trần.”

Bích Chi và Nguyệt Dung liếc nhau, nhếch miệng cười cười, khổ thân công chúa nhà nàng ở nơi này hao tâm tổn sức suy nghĩ. Quốc sư đại nhân luôn luôn không để ý tới mấy việc phức tạp trong cung, cung điện của người lấy tên Tuyệt Trần cung chỉ có duy nhất một lí do đó, trong cung ai mà chẳng hiểu, cũng không ai kì lạ chuyện này cả. Chắc hẳn hai ngày nay công chúa bị quốc sư đại nhân vắng vẻ nên trong lòng tích tụ oán khí đây.

“Theo nô ty thấy, công chúa một thân nhiệt tình, sớm hay muộn cũng có thể đem quốc sư từ lãnh tâm lãnh phế biến trở thành nóng hôi hổi.” Nguyệt Dung cúi đầu nói sát bên cạnh mũi chân Lê Thấm ngước lên cười với nàng.

“Đó là đương nhiên, bản công chúa một khi đã quyết định chuyện gì, làm sao có thể buông tha được.” Lê Thấm nghe xong lời Nguyệt Dung, trong lòng cảm thấy uất ức bây giờ chỉ còn rất nhỏ, chân nhỏ hưng phấn giương lên,, đá nhẹ lên mũi Nguyệt Dung.

Nguyệt Dung ai nha một tiếng, vội vàng giữ lấy cái chân lộn xộn của công chúa, “Công chúa, người đừng lộn xộn, nô tỳ còn đang bôi thuốc. cũng may chân công chúa thơm, bằng không cú đá vừa rồi, nhất định thối hun chết nô tỳ.” Nguyệt Dung trêu ghẹo.

Lê Thấm nghe mấy lời này, ngón chân trắng trẻo lập tức hướng mặt nàng cọ cọ, cười tủm tỉm nói: “Nếu Nguyệt Dung cảm thấy thơm, không bằng ngửi tiếp loại hương này đi.”

“Nô tỳ xem chân công chúa hôm nay rất linh hoạt, chắc là cảm giác đau đớn đã rút đi hơn nửa, vậy thuốc này cũng không cần bôi nữa rồi.” Nguyệt Dung nhăn mặt nhíu mũi đẩy chân Lê Thấm ra, phẫn nộ nói. Sau đó nhanh chóng đứng lên đi giày vào chân Lê Thấm rồi vội vàng lẩn mất, đứng bên cạnh Bích Chi thành một đôi.

Lê Thấm hì hì cười, duỗi thẳng chân trái đưa lên lại hạ xuống hai lần, “Thuốc mỡ của sư phụ quả nhiên không phải tầm thường, mới bôi vài lần liền hết đau rồi.”

Liếc mắt sang bên cạnh nhìn hộp thuốc đặt trên bàn, Lê Thấm vươn tay cầm lấy, đem hộp thuốc đặt vào trong lòng, ngón tay tinh tế vuốt ve hình khắc hoa sen trên mặt hộp, ý cười trên mặt càng thêm sâu, “Ban đầu ta còn không để ý, thì ra hộp thuốc này lại đẹp như thế.”

Bích Chi không nhịn được nở nụ cười, “Công chúa không phải nói người không hiếm lạ gì thuốc mỡ của quốc sư sao, sao bây giờ người lại coi nó thành bảo bối mất rồi?”

“Lúc trước còn không biết thuốc này tốt, bây giờ mắt cá chân không còn đau nữa, ta đương nhiên phải cảm kích …thuốc mỡ của quốc sư.” Lê Thấm ngập ngừng một chút rồi nói.

Xem xét hộp thuốc trong tay hồi lâu, Lê Thấm bỗng sinh ra một loại cảm xúc buồn bực từ đâu tới mà ngay cả nàng cũng không biết , nàng vậy mà lại thấy hình khắc hoa trên hộp thuốc cùng với hình khắc trên hộp trang sức của nữ nhân có điểm giống nhau.

Nguyệt Dung cùng Bích Chi cũng vạn phần kinh ngạc.

“Đúng rồi, nhớ rõ trước buổi trưa, thông tri với mấy vị tiểu thư từng tham gia Quỳnh Lang yến tiến cung gặp ta, lần trước đã đáp ứng cho các nàng ấy xem Minh Nguyệt Châu, ta đương nhiên không thể nuốt lời.”

“Công chúa yên tâm, chuyện này nô tỳ cùng Nguyệt Dung nhất định sẽ làm thỏa đáng.” Bích Chi đáp.

Dường như có cảm ứng, Bích Chi liếc nhanh về phía Nguyệt Dung một cái, trao đổi suy nghĩ: số lần công chúa nuốt lời còn thiếu sao, lúc này tự nhiên ngược lại giữ lời khiến các nàng vô cùng kinh ngạc.

___^^___^^___

Mỗi lần chuẩn bị gặp Mộc Tử Ảnh, Lê Thấm đều phải tắm rửa một phen. Thứ nhất là biểu đạt sự kính trọng của mình, thứ hai là sợ trên người mình có mùi hương gì đó kì lạ, để hắn ngửi thấy nàng sẽ rất xấu hổ. Ngoài ra, Lê Thấm còn thay đi váy áo hoa lệ cung đình, một thân tố y (trang phục dân thường), như vậy thoạt nhìn sẽ không có dáng vẻ công chúa.

“Tử Ảnh sư phụ, đồ nhi đến đây___” Lê Thấm thuần thục đẩy cửa ra, người còn chưa thấy nhưng tiếng nói đã tới trước rồi. Tuy mới đến đây được bốn năm lần, nhưng Lê Thấm nghiễm nhiên cho rằng người này nhất định đang ngồi trên bàn.

“Tử Ảnh sư phụ, người xem đồ nhi mang đến cái gì này?!” Lê Thấm kích động, một tay nâng làn váy, một tay cầm theo hộp đồ ăn, một đường chạy chậm mà đến.

Ánh mắt Mộc Tử Ảnh tiếp tục chăm chú vào trang sách như không hề nghe thấy âm thanh gì. Đến khi trước cửa truyền đến tiếng mở cửa quen thuộc, hai mắt Mộc Tử Ảnh mới nâng lên, con ngươi tối đen dường như sáng lên một chút, chỉ như vậy trong chớp mắt, khiến người ta nghĩ mình chỉ đơn thuần gặp phải ảo giác.

Ở phía xa xa nữ tử chạy vội theo phương hướng của hắn, làn váy hồng nhạt bị gió thổi bay lên, giống như một đóa hoa đào nở rộ, nhưng tươi cười trên mặt nàng so với hoa đào còn đẹp hơn. Trên trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, dưới ánh sáng mặt trời tỏa ra ánh sáng bạc lấp lánh, giống như một mặt gương nhỏ, khiến người ta nhìn vào cảm thấy chói mắt.

Mộc Tử Ảnh liếc nhìn ngay sau đó mặt không đổi sắc chuyển ánh nhìn đi như cũ, chăm chú xem quyển sách trên tay nhưng hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng lật sách.

Bên tai chợt vang lên tiếng thở gấp. Phía đối diện có một người ngồi xuống, che đi hơn phân nửa ánh sáng trong con ngươi đen thẫm của hắn.

“Tử Ảnh sư phụ, đây là quế hoa cao mà đồ nhi thích nhất, đồ nhi cố ý kêu ma ma đầu bếp tới làm, người nếm thử không?” Lê Thấm chạy một đường, thở hổn hển mở nắp hộp, đem đĩa quế hoa cao như hiến vật quý tiến đến trước bàn nhỏ của hắn đặt vào. Sau đó nàng khẩn trương nhìn theo hắn, cả người ngồi xổm xuống cạnh bàn, hai tay còn bám chặt mặt bàn, ánh mắt nhìn theo hắn không nhúc nhích, hận không thể sinh ra hai sợi dây đem cổ tay hắn trói chặt, chỉ dẫn hắn nhanh chóng đem một khối điểm tâm đưa vào trong miệng.

Mộc Tử Ảnh mỉm vười, ngón tay thon dài vươn ra chẩm rãi thưởng thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.