Mưu Sắc

Chương 14: Chương 14: Mộc Tử Ảnh hờn giận




Kết quả cuối cùng chính là Lê Thấm lung tung bày các loại lí do, ý đồ đem chuyện đánh đàn thành chuyện nhỏ, bỏ lơ qua.

“Thấm Nhi không nên che giấu nữa, không thể ở trước mặt vi sư triển lộ một phen sao?” Mộc Tử Ảnh đặt một tay lên đầu gối, tay còn lại đặt trên quyển kinh thư đang mở, người nghiêng sang nhìn nàng, biểu tình thoải mái, khóe miệng cong lên hiếm thấy.

Lê Thấm vội vàng lắc đầu, ủy khuất chu cái miệng nhỏ nhắn, tận lực giải thích: “Đồ nhi đã nói cầm kỹ của mình không tốt, vì vậy Tử Ảnh sư phụ không nên để ta đàn một khúc đâu. Đồ nhi thật sự không muốn ở trước mặt sư phụ khoe cái xấu của mình.”

“Đồ nhi không ở trước mặt khoe cái xấu của mình, sư phụ làm sao mà biết được người khiếm khuyết chỗ nào, càng không có cách nào dạy người đánh đàn được.” Mộc Tử Ảnh từ từ nói, trực tiếp không nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất đáng thương của nàng.

Lê Thấm bởi vì chột dạ mà cúi thấp đầu nay không khỏi ngước lên, kinh ngạc dõi theo hắn, “Tử Ảnh sư phụ, ý người là người muốn đích thân dạy đồ nhi đánh đàn sao?”

“Không phải nói muốn ta dạy đạo tu thân dưỡng tính cho người sao? Đánh đàn vẽ tranh chính là biện pháp tu thân dưỡng tính tốt nhất. Nếu người không thể đàn một khúc hoặc vẽ một bức họa, ta nào có thể dạy cho người cái gì.” Mộc Tử Ảnh thản nhiên nói, tay vươn ra lấy ấm trà, rót một chén, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Lê Thấm lúc trước không để ý, lúc này mới phát hiện: Từ đầu tới giờ, ấm trà cũng chỉ có một chén trà. Chén trà nàng vừa uống kia cũng chính là chén trà trong tay Mộc Tử Ảnh.

Hắn thế nhưng một chút cũng không ngại việc hai người dùng chung một cái chén?

Nhìn bạc môi của hắn ghé vào miệng chén, Lê Thấm không khỏi mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn không thể khống chế trở nên đỏ rực.

“Tử Ảnh sư phụ dạy đồ nhi đánh đàn vẽ tranh, đồ nhi vạn phần vui sướng. Không bằng người để đồ nhi trở về luyện tập mấy lần ròi sẽ hướng sư phụ bêu xấu một phen, miễn cho sư phụ lúc đó lại ghét bỏ đồ nhi vụng về ngốc nghếch.” Lê Thấm than thở một câu.

Mộc Tử Ảnh liếc mắt nhìn nàng, thấy tiểu nha đầu ngượng ngùng cúi đầu, khóe miệng hắn cong lên. Thừa dịp nàng ngẩng đầu lên lại khôi phục bộ dáng đạm mạc không chút gợn sóng như cũ.

“Tùy người.” Hắn nhẹ giọng đáp lại.

“Đúng rồi, Tử Ảnh sư phụ, ngày mai đồ nhi có việc, sẽ đến gặp sư phụ muộn.”

Lê Thấm vụng trộm quan sát biểu tình của hắn, phát hiện đôi mày hắn nhíu lại, vọi vàng giải thích: “Lần trước ở Quỳnh Lang yến, đồ nhi đã đáp ứng mấy vị tỷ tỷ, để các nàng đến xem Minh Nguyệt Châu của ta. Làm người không thể nói mà không giữ lời, vậy nên đồ nhi mới triệu kiến các nàng ấy tiến cung, đến khi chiêu đãi các nàng ấy xong, đồ nhi sẽ đến tìm Tử Ảnh sư phụ ngay.”

“Người muốn đi thì cứ đi, không cần phải giải thích rõ mọi chuyện với ta. Ở trong mắt người, tất cả chẳng qua đều chỉ là chuyện nhỏ, ta với người vốn cũng không có nửa phần can hệ.”

Biểu tình Mộc Tử Ảnh trở nên lạnh lùng hơn vài phần, thanh âm chợt đề cao, “Triệu Ly, tiễn công chúa trở về.”

Triệu Ly nhanh chóng đi tới, hướng Lê Thấm ôm quyền, cung kính nói: “Công chúa, để tiểu nhân

đưa ngài trở về.”

“Sư phụ, đồ nhi chỉ là___”

“Đi đi, ta sớm biết người thân phận như công chúa, căn bản đến đây chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào. Tu đạo vốn là việc buồn tẻ nhàm chán, người như thế nào có thể kiên trì. Ngày mai người không cần đến đây, về sau người cái gì cũng không cần làm!” Mộc Tử Ảnh phất ống tay áo, sau đó tuyệt tình dời đi.

Lê Thấm cuống quýt đuổi theo, nhưng bị thân mình Triệu Ly chắn trước, che khuất tầm mắt nàng.

“Ngươi làm cái gì vậy?!” Lê Thấm hờn giận quát một tiếng.

Triệu Ly không nịnh không giận trả lời: “Công chúa vẫn nên dời đi thôi. Tính tình của công tử tiểu nhân hiểu rõ, lúc này người có khóc đến khàn giọng, ngài ấy cũng không đi ra đâu.”

Lê Thấm nghe hắn nói thế thì giận dữ muốn phát hỏa, bỗng nhiên tròng mắt chợt chuyển. Ngay sau đó hốc mắt đã bắt đầu ẩm ướt, đôi mắt to tròn ướt át, tràn đầy nước mắt, tùy thời đều có thể biến thành hạt châu rơi xuống.

Triệu Ly cái gì cũng không sợ, chỉ sợ nhất thấy nữ nhân khóc. Nhìn thấy tiểu mỹ nhân trước mặt lê hoa mang lệ, khuôn mặt mềm lại, thấp giọng nói: “Công chúa đừng thương tâm, công tử chính là cảm thấy người vẫn chưa thành tâm,, chỉ cần công chúa chứng minh được đều ấy, nhận sai với công tử, mang thêm một ít điểm tâm tới, nô tài đảm bảo công tử nhất định sẽ tha thứ cho người.”

Lê Thấm vẫn nức nở, “Thật sự sao? Như thế, đa tạ Triệu thị vệ.”

Nàng lại mềm giọng hỏi tiếp, “Vậy không biết Tử Ảnh sư phụ thích nhất điểm tâm nào?”

Triệu Ly vui vẻ cười, “Quen mà lại lạ, công tử cũng thích nhất quế hoa cao, nhưng công tử lại không thích điểm tâm cho quá nhiều đường.”

Lê Thấm vui vẻ, “Thì ra là như vậy, chẳng trách sư phụ chỉ ăn có một khối, vậy lần tới ta nhất định sẽ mang quế hoa cao không tẩm đường tới.” Lại cảm tạ thêm vài câu, Lê Thẩm mới từ biệt Triệu Ly.

Triệu Ly nhìn theo bóng dáng xinh đẹp đang ngày càng cách xa, cười lắc đầu, xoay người trở vào nội điện. Đang muốn bẩm báo lại với Mộc Tử Ảnh, Triệu Ly chợt phát hiện chủ nhân nhà mình đang xuyên qua cánh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, biểu tình âm tình bất định.

“Các ngươi tán gẫu thật vui vẻ.” Mộc Tử Ảnh thản nhiên nói, giọng điệu truyền vào tai Triệu Ly nghe có chút là lạ.

Triệu Ly quay đầu, vui vẻ cười nói: “Công tử cần gì phải vì một tiểu nha đầu mà phát hỏa. Nô tài cảm thấy tiểu công chúa này thực đáng yêu, mới vừa rồi còn cùng nô tài nhỏ giọng mềm mại nói chuyện. Nếu không phải thân phận cách xa quá nhiều, nô tài còn thực sự muốn nhận nàng ấy làm nghĩa muội cơ.”

Mộc Tử Ảnh xoay mạnh đầu lại nhìn hắn, khiến Triệu Ly sợ tới mức lập tức dừng miệng.

Đã lâu rồi không thấy ánh mắt giết người này của công tử, vậy mà lần này xuất hiện lại là đối với hắn. Triệu Ly tuy ngạc nhiên nhưng hơn cả là tò mò.

“Công tử, ngài sẽ không thực sự xem trọng tiểu công chúa chứ?” Hai mắt Triệu Ly mở to, hoảng sợ thốt lên.

Ánh mắt Mộc Tử Ảnh rất nhanh chuyển sang nơi khác, quay lưng về phía hắn, khoanh tay đứng trước cửa sổ, “ Ta chỉ là không thích người vụng về ngốc nghếch.”

Dừng một lát lại bồi thêm một câu, “Ngươi cho là ta có thể nhàn hạ thoải mái nói chuyện yêu đương vào thời điểm này sao?” Ngữ khí trở nên vừa trầm thấp, vừa hờ hững nhưng lại lộ ra một tia bất đắc dĩ.

Nghe thấy lời này, Triệu Ly chau mày, trong mắt sát ý nổi lên. Phía trước thật sự còn quá nhiều chuyện đang chờ bọn họ.

Nhưng mà việc này cùng với việc hắn nói chuyện với tiểu công chúa có quan hệ gì đâu? Công tử lại dời đi đề tài sao?

“Bên Chu thái sư có động tĩnh gì không?” Mộc Tử Ảnh không chút để ý hỏi một câu.

Triệu Ly lập tức nghiêm chỉnh lại, “Lần trước giết đi tên phó thống lĩnh thị vệ, mấy ngày nay bọn chúng rất an phận.”

“Thật không…Đây cũng không phải là chuyện tốt. Nếu hắn không có hành động nhỏ nào thì hoàng thượng làm sao có thể nắm được nhược điểm của hắn?” Mộc Tử Ảnh khẽ cười một tiếng, “Không bằng để ta vì hắn mà sáng tạo một cơ hội.”

___^^___^^___

Lê Thấm nhờ kiến nghị của Triệu Ly, tâm tình trở nên rất tốt. Ngày sau dậy thật sớm, mang quế hoa cao Mộc Tử Ảnh thích nhất đi lấy lòng hắn, nàng không tin hắn sẽ không mềm lòng.

Sau này, hai người cùng đánh đàn vẽ tranh, chân tay khó tránh khỏi đụng chạm, còn phải sợ hắn sẽ không mềm lòng sao? Lê Thấm ha ha cười ra tiếng. Đều nói hòa thượng còn lục căn không tịnh, huống chi Mộc Tử Ảnh căn bản cũng không phải hòa thượng.

“Chuyện ngày mai đã an bài ổn thỏa chưa?” Lê Thấm ngồi ở trước bàn trang điểm, để Bích Chi gỡ bỏ trang sức xuống cho mình.

“Hồi công chúa, thiệp mời đều đã đưa, ngày mai các vị tiểu thư giờ tỵ sẽ đến cửa cung, sau đó sẽ có công công phụ trách dẫn đi tiếp.” Bích Chi vừa đáp vừa gỡ bỏ chiếc trâm hoa cuối cùng trên búi tóc xuống dưới. Mái tóc suôn dài nhất thời xõa xuống, tóc dài màu đen như thác nước đổ xuống. Xúc cảm truyền đến tay vô cùng tốt, Bích Chi cười nhẹ dùng cây lược gỗ chải mái tóc Lê Thấm đến thẳng mượt.

“Bích Chi, ngày mai quá giờ mão một chút gọi ta dậy, nhớ căn dặn ma ma phòng bếp làm trước một đĩa quế hoa cao không thêm đường.” Lê Thấm cong khóe miệng, phân phó.

*(giờ mão=5-7h, giờ tỵ=9-11 giờ)

Nguyệt Dung đang bưng nước ấm vào nghe thấy lời này, cười trêu ghẹo: “Hôm nay quế hoa cao công chúa mang đi chắc chắn hơn phân nửa đều vào miệng người. Nô tỳ đã nói mà, nam nhân rất hiếm người thích ăn đồ ngọt, công chúa lại cứ không tin. Có phải công chúa lại vấp phải trắc trở nên mới chuyển hướng khác?”

Lê Thấm hừ một tiếng, “Ngươi cũng biết nhiều nhỉ. Quốc sư quả thật không thích ăn quế hoa cao ngọt, ngày mai ta mang quế hoa cao không ngọt đi, nhất định hắn sẽ rất thích.”

“Vâng vâng vâng, công chúa nói quốc sư thích, nhất định quốc sư sẽ thích.” Nguyệt Dung thỏa hiệp. Dù sao cùng công chúa đối nghịch cũng không có ích lợi gì.

“Đúng rồi, mấy ngày nữa hãy gọi ma ma dạy ta đánh đàn hồi trước đến.” Lê Thấm hưng phấn nói.

Bích Chi cùng Nguyệt Dung nhìn nhau kinh ngạc hỏi: “Công chúa không phải nói rất ghét cầm kỳ thi họa sao, tại sao hôm nay lại chủ động gọi ma ma dạy đánh đàn đến đây?”

“Các ngươi thì biết gì. Tử Ảnh sư phụ nói, đánh đàn vẽ tranh có thể tu thân dưỡng tính, về sau ta còn muốn đi theo sư phụ cố gắng học tập đánh đàn vẽ tranh. Cho dù trước kia chán ghét mấy thứ này, ngày sau chỉ cần cố gắng là sẽ thích thôi.” Lê Thấm nhẹ xoắn hai vòng tóc, những sợi tóc vương trên hai má nàng. Nàng vui vẻ cười sau đó ngồi xuống giường, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên nhìn Nguyệt Dung, hai mắt long lanh nước, hàng mi khẽ cụp xuống xinh đẹp, lại hơi có phần run rẩy. Chỉ thấy ngữ điệu nàng nhẹ nhàng, “ Nguyệt Dung nhanh chút, ngày mai sáng sớm còn phải dậy nữa.”

Nguyệt Dung ca thán một tiếng, vắt khô khăn mặt ẩm ướt sau đó nhẹ nhàng lau lên khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của Lê Thấm.

Hầu hạ tiểu chủ nhân ngủ xong, hai người mới lui ra ngoài.

“Bích Chi, chuyện này muội thấy thế nào? Ta cảm thấy công chúa công chúa đã mê luyến quốc sư đại nhân thật rồi. Ngay cả quế hoa cao thích nhất còn có thể bỏ được mà cùng người chia sẻ, cầm kỳ thi họa chán ghét nhất cũng không chán ghét nữa. Còn có, muội có nghe công chúa xưng hô không, một câu Tử Ảnh sư phụ hai câu cũng Tử Ảnh sư phụ, gọi ngọt ngào đến phát ngấy. Tỷ nghe thấy mà run rẩy, chỉ biết nhũn người ngồi cạnh công chúa. Không hiểu quốc sư nghe xong có hay không tim đập run lên?” Nguyệt Dung che miệng cười.

“Mặc công chúa đi, nếu có thể được vậy thì cũng là việc tốt. Quốc sư rất xứng với công chúa, hai người là trời đất tạo nên một đôi. Nếu không thành cũng không sao, công chúa sống trong nhung lụa đã lâu, nếm một chút mùi thất bại cũng không tính là chuyện xấu.” Bích Chi cũng cười nhẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.