Mưu Sắc

Chương 15: Chương 15: Nữ nhân cũng diễn trò




Trừ bỏ những yến hội trọng yếu, được Kính nhân đế cho phép bách quan mang theo gia quyến, thì những tiểu thư quan lại như La Tĩnh Hàm rất hiếm khi được vào cung. Các vị tiểu thư này được Lê Thấm an bài cho ngồi trong xe ngựa, ngẫu nhiên nhìn xuyên qua màn xe còn quan sát được hoàng cung rộng lớn, trong mắt tràn đầy tán thưởng.

“Hi quận chúa thường xuyên được ra vào hoàng cung, so với mấy người chúng muội hiểu biết hơn hẳn. Không giống muội, nhìn thấy hoàng cung huy hoàng tráng lệ, ánh mắt đều không dời đi được.” Con gái Lý thường khanh Lý Mạn Dung cười vui vẻ nói.

Trong đám các nàng Lê Vũ Hi có thân phận tôn quý nhất. Lời này ý nịnh Lê Vũ Hi thân là quận chúa, có thể tùy thời ra vào hoàng cung. Nhưng người bên ngoài nghe vào khó tránh việc so sánh Hi quận chúa với công chúa Lê Thấm, hai người khác biệt ra sao được nhiên là không cần nói cũng biết.

Sắc mặt Lê Vũ Hi hơi biến, thoạt nhìn cũng không lộ chút hờn giận, chỉ khẽ cười, thanh âm mềm nhẹ nói: “Hoàng cung Đại Chiêu quốc ta đương nhiên là to lớn đồ sộ. Bất quá, lần sau Dung muội muội nên nói năng cẩn thận. Cho dù là ta cũng không thể tùy tiện ra vào hoàng cung, trừ phi được hoàng thượng hay thái hậu triệu kiến. À, đúng rồi, còn có Thấm Nhi muội muội nữa.” Một tiếng “à” này, còn được kéo ra rất dài, mang theo một loại cảm xúc kỳ quái.

Lý Mạn Dung thần kinh thô, đương nhiên không nhìn ra được Lê Vũ Hy vui giận thế nào, lại nói thêm rất nhiều lời nịnh bợ, ca ngợi.

Cuối cùng còn quay sang hỏi La Tĩnh Hàm vẫn im lặng một câu, “La tỷ tỷ, tỷ nói xem, lời muội vừa nói có đúng không?”

La Tĩnh Hàm cười nhẹ gật đầu, “Hi quận chúa là kinh thành đệ nhất tài nữ, những lời ca ngợi kia cũng không quá.”

Lê Vũ Hi cười mỉm, càng hiển lộ vẻ dịu dàng mềm mại, “Các muội chớ khen ta, chẳng qua chỉ là một cái hư danh thôi. Lại nói tiếp, vẫn là Thấm Nhi muội muội kinh thành đệ nhất mỹ nhân mới khiến người ta thực yêu thích, cho dù ta có đầy bụng kinh luân cũng vô dụng.”

Trưởng nữ ngự sử đài Điền Nhạc Xuân lại chen vào một câu, “Theo muội thấy, Hi quận chúa so với công chúa cũng đâu có kém.”

Lời này vừa thốt ra mới biết mình lỡ lời, vội vàng ngậm miệng. Bên trong xe ngựa nhất thời an tĩnh lại, chỉ nghe tiếng bánh xe lăn phát ra tiếng lộc cộc.

La Tĩnh Hàm nhìn thoáng qua Lê Vũ Hi. Tính tình của nàng từ trước đến nay luôn ngay thẳng, không thích loại người nịnh nọt. Mặc dù vị Hi quận chúa này từ đầu tới giờ chỉ nói ít ỏi vài câu nhưng nàng phát hiện ngôn từ của người này không lộ ra nửa phân tỳ vết nào, đối nhân xử thế cực khéo léo. Ví như câu nói vừa rồi, thoáng nghe thì đây rõ ràng chỉ là lời nói khiêm tốn hơn nữa còn bộc lộ sự hâm mộ đối với công chúa. Nhưng cẩn thận xem xét, sẽ phát hiện những lời này của Hi quận chúa vốn là ý tại ngôn ngoại. Vẫn nói nữ tử không tài mới là đức, vậy công chúa Lê Thấm nhất định chính là kẻ vô tài. La Tĩnh Hàm ngay từ đầu đã không thích người này, nên dọc đường đi cũng không có hứng thú nói chuyện.

Đến đường lớn trong hoàng cung, cả nhóm người mới xuống xe ngựa, đi bộ .

Bích Chi và Nguyệt Dung đã sớm chuẩn bị tốt nước trà cùng trái cây, các ma ma phòng bếp cũng bắt đầu bận bịu.

“Thấm Nhi muội muội đang ở đâu vậy, mọi người chúng ta đều đến đủ, sao vẫn chưa thấy muội ấy?” Lê Vũ Hi thưởng thức một ngụm trà xanh, cười hỏi. Có thể ở trong cung công chúa hành xử thoải mái, cũng chỉ có duy nhất Hi quận chúa.

Từ lúc biết được công chúa không thích người này, Nguyệt Dung cũng vô tâm đối tốt với nàng ta, chỉ cung kính đáp: “Hồi quận chúa, sáng sớm công chúa có việc ra ngoài, ngay sau đây sẽ trở về. Trước khi đi công chúa còn cố ý dặn chúng nô tỳ phải tiếp đón các vị tiểu thư chu đáo.”

“Thấm Nhi muội muội càng ngày càng ham chơi, sao có thể đã hẹn chúng ta mà bản thân còn đi làm chuyện khác được.” Lê Vũ Hi dùng ngữ điệu vui đùa than.

Những lời này khó tránh khỏi khiến những người ngồi đây cảm thấy công chúa Lê Thấm thật khinh người.

Triệu người khác đến đây lại có thể bỏ mặc tất cả mà làm việc của mình. Bất quá, ai bảo người ta là tiểu công chúa được đế hậu sủng ái nhất, đầu thai vào chỗ tốt đương nhiên sẽ cao hơn các nàng một bậc. Các nàng cũng đâu có biện pháp, chỉ có thể cúi đầu hâm mộ.

Bích Chi cúi thấp đầu, nghe xong câu nói của Hi quận chúa, mày nhăn lại. Trước kia còn cảm thấy kỳ lạ khi công chúa đối địch với Lê Vũ Hi, hiện tại mới thấy, vị Hi quận chúa này quả thật không phải người tốt.

“Công chúa quả thật là có việc quan trọng phải làm, bằng không cũng sẽ không lệnh nô tỳ triệu các vị tiểu thư vào cung.”Bích Chi giải thích.

Lê Vũ Hi dịu dàng cười, tựa như sen trắng trong nước bởi đón gió mà rung động, “Đâu có cách nào, Thấm Nhi muội muội còn có việc phải làm. Chuyện của muội ấy đương nhiên rất quan trọng, dù sao chúng ta cũng đâu có chuyện gì nên cứ chờ ở đây thôi.”

Lời này càng nghe càng khó chịu. Nguyệt Dung trong lòng oán hận.

“Hi quận chúa vẫn nên gọi ta là công chúa thôi, nơi này tốt xấu gì cũng là trong cung, lời nói không quy củ như vậy cũng không tốt đâu.” Tiếng nói nhẹ nhàng nhưng không che giấu sự cứng rắn lạnh lùng truyền đến, tiếp theo đó là một bóng dáng màu hồng nhanh chóng bước tới.

Mọi người trong điện lập tức đứng dậy.

Lời này của công chúa Lê Thấm hiển nhiên là đáp lại lời vừa rồi của Lê Vũ Hi.

Sắc mặt Lê Vũ Hi nhất thời thật khó coi, đôi mắt đẹp ẩm ướt, cúi đầu nhỏ giọng đáp, “Công chúa đừng trách, là thần vừa rồi không để ý quy củ.”

Bộ dáng kia thật đúng là đáng thương, trên đường Lê Thấm đi qua nàng thì nhẹ nhàng “xuy” một tiếng, khóe mắt cũng không thèm nhìn mà bước thẳng lên ghế trên.

“Không cần phải đa lễ, ta gọi các ngươi đến cũng không phải để các ngươi không buồn hé răng.” Lê Thấm cười duyên hai tiếng, “Không phải tò mò Minh Nguyệt Châu của ta trông như thế nào sao, đợi đến khi sắc trời tối lại, Minh Nguyệt Châu sẽ phát sáng, so với mặt trăng còn có phần sáng hơn.”

Bộ dáng xinh đẹp cùng lời nói đáng yêu khiên mọi người nhẹ nhàng thở ra, tất cả thầm nghĩ: Kỳ thật tiểu công chúa cũng rất dễ ở chung.

“Nhiều ngày không thấy, La tỷ tỷ lại càng đẹp hơn đó.” Lê Thấm tiến lại gần La Tĩnh Hàm, cười nói.

Dù tính tình La Tĩnh Hàm vốn mạnh mẽ, cũng không nhịn được đỏ mặt, “Công chúa đừng nói giỡn, hôm nay cách Quỳnh Lang yến lần trước còn chưa được mấy ngày.”

“Gọi ta là Thấm Nhi đi. Cứ công chúa công chúa mãi nghe thật xa lạ. Ta thực ra đã sớm ngóng trông có một người như tỷ tỷ vậy.”

Lời này không khác nào đánh mạnh vào Lê Vũ Hi một cái bạt tai. Mới vừa rồi nhắc nhở Hi quận chúa không để ý quy củ là công chúa Lê Thấm, nay bảo La Tĩnh Hàm không nên xưng hô xa lạ cũng là công chúa. Hi quận chúa này tốt xấu gì cũng là đường tỷ của nàng. Nhưng ở trong mắt công chúa, dường như La Tĩnh Hàm mới chính là thân thích của nàng vậy.

Lê Vũ Hi khẽ cắn môi, nước mắt tụ lại rất nhanh rơi xuống.

Mấy vị tiểu thư ngồi xem hai người như vậy, trong lòng khó tránh khỏi thổn thức. Hi quận chúa tính tình dịu dàng, làm sao địch nổi công chúa Lê Thấm vốn hung hãn.

“Công chúa, thần có chỗ nào đắc tội người, vì sao lúc nào người cũng nhằm vào thần?” Lê Vũ Hi cố gắng mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lê Thấm. Bộ dạng muốn khóc cũng kiên cường không khóc khiến ai nhìn vào cũng không đành lòng.

“Hi quận chúa hiểu lầm cái gì sao, muội đâu có thấy công chúa có gì nhằm vào người.” La Tĩnh Hàm liếc mắt nhìn qua nàng ta rồi lên tiếng.

Nàng ghét nhất chính là loại nữ nhân bình thường không động gì, cứ động vào là một khóc hai nháo ba thắt cổ. Công chúa nhìn bề ngoài có vẻ xảo quyệt, kỳ thật lại rất dễ ở chung.

“Quận chúa nói lời này có ý gì? Ta làm khó dễ ngươi lúc nào?” Lê Thấm trừng mắt nhìn qua.

Lê Vũ Hi há miệng thở dốc, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ cúi đầu, bả vai khẽ run.

Mọi người xung quanh đều hướng Lê Thấm lộ ra ánh mắt không đồng ý, nhưng cũng chỉ dám lén lút nhắm vào vài lần.

“Bích Chi qua đây. Mau gọi phòng bếp mang đồ ăn lên, đã sắp đến canh giờ dùng bữa rồi.”

Tất cả mọi người đều ngồi xuống, không khí có chút quỷ dị.

“Không cần khách khí như vậy, dùng bữa xong, ta sẽ đưa các ngươi dạo quanh hoàng cung.”Lê Thấm cười nói.

Nghe thấy có thể đi dạo xung quanh, biểu tình mọi người không còn e dè như trước mà biểu lộ tươi cười, ngoại trừ Lê Vũ Hi vẫn một mực cúi đầu, ánh mắt cụp xuống không rõ.

“Sớm nay có chuyện quan trọng phải làm nên không thể tới kịp chiêu đãi các vị tỷ tỷ.”Lê Thấm mỉm cười nói xin lỗi.

“Nếu công chúa có chuyện quan trọng phải làm thì làm xong mới đến là điều đương nhiên, chúng thần ngồi ở đây chờ một lát, nói chuyện với nhau cũng rất hợp ý.” Lý Mạn Dung vội vàng đáp lại, ý cười trong suốt.

“Chuyện này ta cũng không ngại nói thẳng với các ngươi. Gần đây, ta được theo quốc sư học tập thuật tu thân dưỡng tính. Sáng sớm mỗi ngày đã dậy, không thể chậm trễ một khắc. Các ngươi cũng hiểu, quốc sư là thiên nhân, có thể đáp ứng thỉnh cầu này của ta đã là không dễ dàng, nên ta cũng không thể có nửa phần trễ nải.” Lê Thấm cười yếu ớt nói, biểu tình mọi người phía dưới đều thu vào trong mắt.

Lê Vũ Hi đang cúi đầu chợt ngẩng mạnh lên, khó tin nhìn chằm chằm người đang ngồi ghế trên. Điều này thực không có khả năng, một tiên nhân như quốc sư đại nhân làm sao có thể đáp ứng thỉnh cầu của vị công chúa bướng bỉnh này chứ.

Mấy người còn lại hiển nhiên cũng ngây dại. Các nàng chưa bao giờ nhìn thấy tướng mạo của quốc sư Mộc Tử Ảnh, chỉ nghe đồn ngài ấy tuấn mĩ vô cùng, vừa có tướng mạo của thiên nhân, lại vừa có khả năng biết trước tương lai, đã sớm được truyền tụng như một vị thần tiên.

Hằng năm, quốc sư chủ trì giảng đạo tại Tường Vân tự, một ngày đó hương khói cực vượng. Tường Vân tự cũng chật ních khách hành hương, các nàng dựa vào quyền thế trong nhà mới có thể đứng ở trên nhưng giọng nói ôn nhuận của ngài ấy, tựa như tiên âm truyền vào tai, khiến cả người thư thái. Một năm các nàng mới có được một lần như vậy, nhưng vẫn phải cách một sa màn. Vậy mà công chúa Lê Thấm nào có đức gì mà có thể ngày ngày nghe quốc sư giảng đạo.

“Công chúa, thần nghe nói quốc sư rất ít khi rời khỏi Tuyệt Trần cung, cũng không thích gặp người ngoài, không hiểu công chúa làm thế nào…” Lê Vũ Hi không nhịn được hỏi. Tuy lời nói chưa hoàn chỉnh nhưng biểu cảm nghi hoặc trên mặt lại biểu lộ rõ ràng. Đám tiểu thư bên dưới cũng đều nhìn lên, ngay cả La Tĩnh Hàm cũng có chút kinh ngạc.

Lê Thấm từ tốn uống trà, cười nhẹ rồi trả lời: “Cái này gọi là có chân thành, kiên định thì có thể lay động lòng người. Ta ngày ngày tới Tuyệt Trần cung khẩn cầu quốc sư. Quốc sư vốn là người từ bi, nên đã mềm lòng đồng ý. Nhưng mà mỗi ngày chỉ là cùng ta giảng đạo luận kinh thôi, cũng không có dạy cái gì huyền diệu cả.”

Lê Vũ Hi hung hăng nắm chặt tay, trong mắt là kinh ngạc hâm mộ cùng ghen tị, cuối cùng hóa thành nồng đậm không cam lòng. Được tiện nghi còn khoe mã, nàng thật sự chỉ muốn tiến lên tát vào khuôn mặt đắc ý kia của Lê Thấm!

Đôi mắt Lê Thấm vừa chuyển, chống lại hai mắt nàng, tròng mắt đen sâu thẳm, dường như có cười nhạo, còn thêm ngầm ám chỉ: Chỉ bằng ngươi cũng muốn tranh đoạt với ta, còn không mau quay về nhìn lại bản thân mình, chỉ giỏi giả cái bộ dáng buồn nôn như sen trắng nũng nịu chảy nước mắt!

“Công chúa, thần có chút không khỏe, không biết có thể rời khỏi cung trước không?” Lê Vũ Hi cúi đầu, một tay ôm bụng.

Lê Thấm che khóe miệng, “Ta nhớ rõ lần trước Hi quận chúa còn to miệng nói muốn xem Minh Nguyệt Châu, lúc này vậy mà lại đi đầu rời bỏ, thật sự là không thể nào hiểu được. Không bằng như vậy, ta gọi Bích Chi đưa ngươi tới thái y viện một chuyến. Nghe nói biểu ca Hàn Mộc Hủ của ngươi lúc này cũng đang nằm ở đó, ngươi cũng có thể thuận đường đi qua thăm hắn một chút.”

Sắc mặt Lê Vũ Hi thoáng chốc tái nhợt.

“A, thiếu chút nữa thì quên, một nữ tử chưa lập gia đình thì không nên tùy tiện tới thái ý viện, không bằng____”

“Không dám làm phiền công chúa. Gia mẫu vốn cũng có ý này, nên bảo thần lần này tiến cung thi thuận đường vào thăm biểu ca.” Lê Vũ Hi cười nhẹ trả lời, trong mắt hiện lên tia độc ác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.