“Cô ấy chưa từng nói đến ai khác sao?”
“Không.”
“Cũng không nói đến chuyện gì đó đặc biệt sao?”
Tiểu Mạch cảm thấy mình sắp phát điên lên, cô lui vào góc lắc đầu nói: “Xin lỗi, cuộc gọi của cô ấy lúc sáng sớm tôi đã nói hết cả rồi! Tôi cũng đã cho ông xem cả đoạn tin nhắn rồi đấy thôi.”
“Vâng, nếu như thời gian trên tin nhắn là đúng thì không cách thời gian lúc cô ấy gặp nạn bao lâu cả.”
“Tôi rất ân hận! Cuộc gọi lúc ba giờ sáng, lúc đó cô ấy rất muốn gặp tôi, nếu như tôi không ham ngủ mà đến ngay lúc đó thì có thể đã cứu được cô ấy.”
“Không phải lỗi của cô, không ai có thể vì một cuộc điện thoại như vậy mà đi ra ngoài vào lúc ba giờ sáng cả!”
Nhân viên cảnh sát phụ trách vụ án giết người này, sau khi tra hỏi nữa giờ đồng hồ cuối cùng cũng đã an ủi Tiểu Mạch một câu.
Ông ta là người quen cũ của Điền Tiểu Mạch.
Mười lăm năm trước, khi tốt nghiệp trường cảnh sát chưa được bao lâu thì ông được tham gia điều tra vụ án giết người tại tiệm tạp hóa đường Nam Minh cùng với bố của Tiểu Mạch – đây cũng là một trong hai vụ án duy nhất không tìm ra được hung thủ trong sự nghiệp cảnh sát gần ba mươi năm của Điền Việt Tiến. Năm đó ông Vương chỉ viên cảnh sát “mới ra lò”, nay đã là ông Vương – quan chức cảnh sát đã phá được vô số vụ án. Tháng trước bố của Tiểu Mạch hi sinh trong lúc đang làm nhiệm vụ, cũng chính là ông Vương đứng ra giúp đỡ việc hậu sự.
Căn cứ tình trạng hiện trường, phán đoán sơ bộ cho rằng Tiền Linh bị chiếc khăn lụa siết cổ đến chết, nếu như báo cáo pháp y có thể chứng minh – cách thức gây án hoàn toàn giống với vụ án giết người tại đường Nam Minh năm 1995.
Bà chủ nhà cũng bị cảnh sát lấy lời khai đến mệt lử, căn nhà cũ theo khiểu phương Tây này là do tổ tiên các nhà tư sản để lại, đến đời này đã bị thất thoát đến nỗi chỉ còn lại các căn phòng trống không. Ban ngày phần lớn căn phòng được đem cho một công ty quảng cáo thuê lại, buổi tối trừ phòng bà chủ, chỉ có Tiền Linh thuê riêng một căn ở tầng trệt có khoảng sân. Bà chủ nói, tối hôm qua vẫn không có gì bất thường, cả đêm bà vẫn ngủ rất ngon. Cảnh sát cũng xác thực khóa cửa cũng không có dấu hiệu bị cạy phá, cũng không có dấu vết có người leo tường đột nhập. Bà chủ nhà còn cho biết, Tiền Linh đã trọ ở đây được một năm, buổi tối đa phần ở ngoài, bình thường cũng rất ít gặp, nhưng mỗi lần trả tiền nhà đều rất vui vẻ. Mặc dù có nghi ngờ Tiền Linh có quan hệ xã hội phức tạp nhưng bà chủ nhà cũng chưa từng thấy Tiền Linh đưa đàn ông về nhà, trong phòng cũng không phát hiện có vật dụng của đàn ông.
Hiện nay, người bị tình nghi nhiều nhất là bà chủ nhà.
Còn về động cơ gây án? Nếu như bà ta thực sự là hung thủ thì tất nhiên không thể nào để lộ động cơ gây án.
Có điều, chỉ cần nhớ đến vụ giết người tại đường Nam Minh mười lăm năm trước, ông Vương cho rằng khả năng gây án của bà chủ là rất nhỏ.
Cảnh sát vẫn chưa tìm thấy chiếc điện thoại của Tiền Linh tại hiện trường, họ cho rằng nó đã bị hung thủ mang đi.
Hiện trường vẫn còn những vật rất đặc biệt.
Trên chiếc tủ ở đầu giường của nạn nhân có một mẩu giấy note màu vàng, phía trên có nét bút bi màu xanh, viết một hàng chữ nguệch ngoạc – Tôi đã từng giết người!
Chỉ năm chữ ngắn ngủi nhưng giống như năm chiếc kim màu vàng đâm vào mắt Tiểu Mạch.
Ông Vương nói như độc thoại: “Lạy ông tôi ở bụi này chăng? Không lẽ hung thủ muốn nói với cảnh sát rằng hắn ta là một kẻ giết người hàng loạt?”
“Không,” Điền Tiểu Mạch tỏ vẻ bình tĩnh lạ thường, “Đây là nét chữ của Tiền Linh.”
“Nạn nhân tự mình viết ư?’
“Tôi và cô ấy là bạn thân với nhau sáu năm từ hồi học cấp hai rồi trung học, đương nhiên tôi nhận ra nét chữ của cô ấy, tuyệt đối không thể nhầm lẫn được!” Trong chốc lát cô bỗng như hiểu ra, “Bí mật mà Tiền Linh muốn nói với tôi, có lẽ chính là năm chữ này!”
“Cô có thể nghĩ ra người mà cô ấy đã từng giết là ai không?”
“Không, hoàn toàn không nghĩ ra.”
Tiền Linh từng giết người ư?
Trời ơi! Tiểu Mạch không thể nhớ ra, cái gì cũng không thể nhớ ra! Thời gian trải qua cùng với người bạn thân, những ngày tháng tươi đẹp của tuổi mười tám dường như đã hoàn toàn tan biến!
Cô ấy đã giết ai cơ chứ?