Tháng mười hai, đêm lạnh như băng.
Người đẹp bị hại đã được đưa đến Sở Công an để khám nghiệm tử thi, chỉ còn lại cha mẹ đang rất đau khổ của Tiền Linh. Hai kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, sau khi khóc hàng giờ đồng hồ, họ mới chịu ngồi xuống thu gom những di vật của con gái. Tiểu Mạch vẫn ở lại giúp đỡ họ lo liệu việc hậu sự - cô đã từng có kinh nghiệm đối mặt với những việc này, và còn có dự cảm bản thân ngày càng gần ngày đối diện với thần chết?
Cô muốn tìm một thứ trong số di vật của nạn nhân.
Bên tai cô vẫn vang vọng tiếng Tiền Linh nói qua điện thoại: “Mình muốn nói với cậu, muốn cho cậu xem vặt này.”
Còn nữa, đoạn tin nhắn được gửi đi trước khi cô ấy chết: “Tớ đợi cậu đến, chúng ta cùng khai quật bí mật từ dưới mồ lên.”
Cần phải tìm ra nó – bất luận bí mật ấy có đáng sợ đến đâu, bất luận có chôn dưới nấm mồ của ai, Tiểu Mạch thề rằng sẽ tự mình tìm ra.
“Nhật ký.”
Đột nhiên mẹ của Tiền Linh thốt lên một tiếng.
“Gì cơ ạ?”
Tiểu Mạch giữ vai người mẹ của bạn thân để đề phòng bà ấy ngã quỵ. Người mẹ đau khổ vẫn có vẻ mạnh mẽ, vừa thu xếp xong mọi ngóc ngách trong phòng của con gái, gạt nước mắt nói: “Nhật ký của Tiền Linh không thấy đâu nữa.”
Mặc dù ký ức bao năm dã dần mơ hồ, Tiểu Mạch vẫn nhớ y nguyên quyển nhật ký của Tiền Linh – Hồi học trung học, cứ mỗi khi trước lúc đi ngủ, cô ấy đều lặng lẽ viết nhật ký trong căn phòng yên ắng. Có điều Tiền Linh chưa từng cho người khác xem mà vẫn giữ khư khư, đến cả bạn thân như Tiểu Mạch cũng chưa từng được xem.
“Cô ơi, cô cho rằng nhật ký cũng ở đây ạ?”
“Đúng vậy, lúc nó chuyển từ nhà đến đây sống, chính mắt cô nhìn thấy nó mang quyển nhật ký theo.” Mẹ của Tiền Linh đưa tay nhận ly nước nóng do Tiểu Mạch mang đến, “ Nó đã thôi viết nhật ký từ lâu rồi, nhưng tuyệt đối không thể vứt nhật ký đi.”
Nhìn cây đào trong khoảng sân bên ngoài cửa sổ, trong màn đêm sầu thảm, Điền Tiểu Mạch hiểu ra rằng – bí mật mà Tiền Linh muốn nói với cô chính là được giấu trong cuốn nhật ký hồi trung học, đáng tiếc là nó đã bị hung thủ lấy đi, hoặc đã được cất giấu trong một ngóc ngách bí mật nào đó.
Lẽ nào, hung thủ cũng có liên quan đến bí mật đó? Có liên quan đến những kí ức tuổi thanh xuân mà mình đã đánh mất?
Trong đầu cô hiện lại chiếc khăn lụa màu tím đó, nhớ dến cuộc điện thoại của Tiền Linh nói về chiếc khăn lụa, lại còn vụ án giết người chưa được phá năm 1995.
Chiếc khăn lụa màu tím?
Khi Tiểu Mạch đưa bố mẹ Tiền Linh rời khỏi hiện trường vụ án cũng đã gần mười hai giờ đêm. Trên đường đi Tiểu Mạch cứ mân mê cổ họng, giống như trong không khí có ẩn chứa một chiếc khăn lụa, bất cứ lúc nào cũng có thể siết lại, trong chớp mắt có thể khiến người ta ngạt thở.
Một mình cô đơn về tới nhà, Tiểu Mạch kiểm tra một lượt các cửa chính và cửa sổ, đóng đi đóng lại mấy lần giống như người bị mắc hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Cô pha một tách cà phê thật đậm để lấy lại tinh thần cho bản thân, dù cho cả đêm có không ngủ được cũng chẳng sao. Co sợ rằng một khi mình chìm vào giấc ngủ, ma quỷ sẽ hiện về bên giường của cô...
“Đợi cậu đến rồi bọn mình cùng nhau khai quật bí mật.”
Điền Tiểu Mạch xem lại đoạn tin nhắn trong điện thoại, bắt đầu vắt cạn dòng ký ức thưở học trung học của chính mình.
Đáng tiếc rằng rất cả đều là phí công, ký ức cũng giống như một cái khe sâu thẳm, hiện thực ở bờ bên này, quá khứ ở bờ bên kia, chỉ cần nhảy sang là sẽ tan xương nát thịt.
Có lẽ trong ký ức bị mất đó chứa đựng những thứ cực kỳ nguy hiểm, đến nỗi cô tự chọn cách đánh mất trí nhớ chăng?
Những người bạn học bên nhau sớm chiều năm đó đa số đã mất liên lạc, trong danh bạ điện thoại chỉ còn có Tiền Linh là bạn học trung học.
Cô nhớ đến một người, hoặc là có thể nói không phải là người – “Khu Ma Nữ“.
Nếu như có thể mua được những ký ức năm 1995 thì cũng có thể mua được ký ức năm 2000.
Tiểu Mạch mở trang web “Khu Ma Nữ”, từ giao diện màu đen hiện ra dòng chữ: “Cửa hàng chúng tôi có thể cung cấp tất cả những gì bạn muốn”
Lướt qua tất cả các mặt hàng sau đó, cô bật ứng dụng Aliwangwang để trực tiếp nói chuyện với chủ cửa hàng.
“Có ai ở đó không?”
Đã hai giờ sáng nhưng thật không ngờ chỉ vài giây sau chủ cửa hàng đã trả lời: “Có”
“Tôi muốn mua lại một phần ký ức.”
Tiểu Mạch biết rằng để tìm lại ký ức sẽ phải trả giá, hơn nữa có thể không phải chỉ là tiền bạc.
“Năm nào vậy?”
“Năm 2000, mùa Xuân.”
Cô bổ sung thêm từ “mùa Xuân”, đó là học kỳ hai của năm thứ ba trung học, cũng là học kỳ khốc liệt nhất trước khi thi tốt nghiệp.
“Được thôi, hãy ấn vào đây để đặt hàng.”
Phía dưới xuất hiện một đường link, sản phẩm này được báo giá đến 5000 tệ, ăn cướp à?
Tuy nhiên, có đắt đến thế nào, Tiểu Mạch cũng phải mua bằng được – có một số ký ức có thể là ác mộng nhưng cũng có thể là vật báu vô giá.
Tiểu Mạch nhanh chóng hoàn tất thủ tục thanh toán rồi rót một cốc cà phê đậm đặc, chui người vào trong đống chăn gối lạnh lẽo, cô cứ nghĩ rằng đêm nay sẽ là một đêm mất ngủ trằn trọc nhưng không ngờ lại đi vào giấc ngủ nhanh đến vậy.
Chỉ có điều, cơn ác mộng vẫn kéo đến như thường lệ...