Chương 22: Mộng Du
Lư Tiểu Nguyệt ngồi trong phòng thu âm, nhìn Thôi Cách Cách đứng sau cửa kính nhưng đầu óc thì đã phiêu diêu tận đẩu tận đâu. Sáng nay khi thức dậy, cô nghe thấy bản tin thời sự buổi sáng đưa tin cảnh sát đã phát hiện thi thể của Lữ Tân, còn nghe nói cảnh sát đã bắt đầu tiến hành điều tra và cũng đã tìm ra manh mối rồi.
Bản tin ấy khiến cô cứ thấp thỏm không yên suốt cả buổi sáng, cảm thấy cảnh sát sớm muộn gì cũng sẽ tra ra mình. Thế là cô liền tức tốc đi đón Thôi Cách Cách. Lúc đó Thôi Cách Cách vẫn còn say ngủ, Lư Tiểu Nguyệt gọi cô dậy, lo lắng hỏi: “Cách Cách, cảnh sát đã phát hiện thi thể của Lữ Tân rồi, nhỡ họ điều tra ra em thì sao?”
Thôi Cách Cách hình như vẫn còn ngái ngủ, mơ màng nói: “Chiếc áo mới của chị đâu?”
“Áo mới nào?”Lư Tiểu Nguyệt hỏi.
“Không, không có gì.” Thôi Cách Cách vươn vai ngồi dậy, nghiêm túc nhìn Lư Tiểu Nguyệt, nói: “Em vừa bảo, cảnh sát đã phát hiện thi thể của Lữ Tân?”
“Đưa lên bản tin thời sự buổi sáng rồi, em không biết mình có để lại chứng cứ quan trọng nào ở hiện trường không, nhỡ có thì nguy to, cảnh sát sớm muộn cũng tìm ra em mất.” Lư Tiểu Nguyệt lo lắng nhìn Thôi Cách Cách, giọng run rẩy, nói. “Cách Cách, em phải làm sao bây giờ?”
“Yên tâm đi, không sao đâu.” Thôi Cách Cách bước xuống giường, đi tới mở cửa tủ áo, lục lọi một hồi, đột nhiên phấn khởi hẳn, nói: “Việc gì phải đến sẽ đến thôi, không đúng sao?”
Việc gì phải đến ắt sẽ đến thôi.
Chợt có người vỗ vai Lư Tiểu Nguyệt, cô định thần lại, phát hiện trước cửa có hai người đang đứng, một nam một nữ. Người đàn ông có ánh mắt sắc như dao, dáng người thẳng tắp, toàn thân toát ra một luồng sát khí đáng sợ. Lư Tiểu Nguyệt đứng dậy, đi tới hỏi họ: “Hai người là ai?”
Người đàn ông nói:”Chào cô, tôi là cảnh sát, nếu được, chúng tôi cần Thôi Cách Cách hợp tác điều tra một vụ án, không lãng phí nhiều thời gian đâu, chỉ hỏi vài câu thôi.”
Vừa nghe thấy hai chữ”cảnh sát”, chân Lư Tiểu Nguyệt tức thì mềm nhũn ra, suýt ngã xuống đất, may mà cô kịp đưa tay vịn vào sofa. Lư Tiểu Nguyệt cố tỏ vẻ điềm tĩnh, cầm micro lên nói với Thôi Cách Cách: “Cách Cách có hai vị cảnh sát tìm chị.”
Hôm nay tâm trạng của Thôi Cách Cách rất tốt, cô đã hát liên tục mấy tiếng liền mà không cần nghỉ. Vừa nghe có cảnh sát đến tìm, cô liền đáp lại một cách không hề khách khí: “Không thấy chị đang bận sao? Bảo họ đợi chút đi.”
Nghe thế, Lư Tiểu Nguyệt quay sang nhìn người cảnh sát nam kia. Ông ta lập tức sa sầm mặt, giọng điệu đanh thép, nói: “Cô bảo với Thôi Cách Cách, đây là án mạng, chậm trễ giây nào thì hung thủ được ung dung ngoài vòng pháp luật giây đó. Vả lại, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra án mạng tiếp theo, trách nhiệm này liệu cô ta có gánh nổi không.”
Sau đó, Thôi Cách Cách bước ra khỏi phòng thu âm, hẹn hai cảnh sát nói chuyện ở phòng khách.
Còn Lư Tiểu Nguyệt thì thấp thỏm đứng đợi ở hành lang, trong lòng nóng như lửa đốt. Cô muốn nghe lén nhưng lại sợ bị hai cảnh sát kia phát hiện, không khéo lại chuốc họa vào thân thì khổ. Nửa tiếng đồng hồ trôi qua dài như một thế kỷ, trong nửa tiếng ấy, đầu óc Lư Tiểu Nguyệt tưởng tượng ra rất nhiều viễn cảnh, thậm chí cô còn định bất chấp tất cả, lập tức rời khỏi công ty, chạy trốn khỏi thành phố này...
Cuối cùng, Thôi Cách Cách cũng đi ra, hai người cùng sóng bước quay về phòng thu âm. Lư Tiểu Nguyệt hỏi: “Sao rồi?”
“Yên tâm, họ chẳng phát hiện ra gì cả.” Thôi Cách Cách đáp.
“Cách Cách, chị kể cho em nghe, để em vững dạ với.” Lư Tiểu Nguyệt lo lắng hỏi: “Vì sao chị lại dám cam đoan em sẽ không sao?”
Thôi Cách Cách liếc nhìn cô một cái, cuối cùng dừng lại, ghé sát vào tai cô, nói: “Em còn nhớ Hoàng Quý Phi không, chắc em còn nhớ gã hành nghề gì chứ?”
“Chuyện này còn liên quan đến Hoàng Quý Phi ư?” Lư Tiểu Nguyệt thắc mắc.
“Chị cũng không thể giải thích rõ được, nói chung em hãy nhớ kỹ, hung thủ không phải em, mà là một người khác, và người đó còn là sát thủ chuyên nghiệp nữa.” Thôi Cách Cách im lặng vài giây rồi nói tiếp: “Cho dù cảnh sát tra ra em, em có thể thừa nhận mình từng đến hiện trường, nhưng phải kiên quyết phủ nhận việc giết người.”
“Từng đến hiện trường nghĩa là đồng lõa, cũng phải ngồi tù đó.” Nghe thấy lời Thôi Cách Cách nói, Lư Tiểu Nguyệt càng lo lắng hơn.
Thôi Cách Cách bỗng cười nhạt, cuối cùng hạ thấp giọng, nói nhỏ vào tai cô: “Chị không thể hồi sinh em, nhưng thừa sức cứu em ra khỏi tù...”
Việc thu âm kéo dài đến khoảng mười một giờ mới kết thúc. Lư Tiểu Nguyệt cùng Thôi Cách Cách đi ăn trưa rồi dẫn cô đến gặp bác sĩ tâm lý. Bác sĩ họ Mộc, tên đầy đủ là Mộc Lâm Sinh, một bác sĩ tâm lý trẻ tuổi nhưng có rất nhiều kinh nghiệm. Mấy năm trước, việc phút chốc trở nên nổi tiếng khiến khả năng chịu đựng về tâm lý của Thôi Cách Cách xuất hiện vấn đề nghiêm trọng. Bạn bè Lư Tiểu Nguyệt đã giới thiệu vị bác sĩ này cho cô, nên từ đó trở đi, anh ta trở thành bác sĩ cố định của Thôi Cách Cách.
Sau khi gặp, Mộc Lâm Sinh cho Thôi Cách Cách làm kiểm tra. Xong xuôi, anh ta đến cạnh Lư Tiểu Nguyệt, khẽ nói: “Tình hình có vẻ không ổn lắm, tuy từ phương diện khác mà nói thì cô ấy rất tỉnh táo.”
“Phương diện khác?” Lư Tiểu Nguyệt chau mày, hỏi.
“Ừm, tôi đã cho cô ấy tiến hành các loại kiểm tra, cô ấy có thể diễn đạt chính xác suy nghĩ của mình, những suy nghĩ ấy cũng không có gì bất thường, nhưng khi tôi hỏi con chim oanh kia gần đây còn làm phiền cô ấy không, cô ấy lại trả lời là không.”
“Điều đó thì nói lên vấn đề gì?” Lư Tiểu Nguyệt hỏi.
Mộc Lâm Sinh ghé sát tai Lư Tiểu Nguyệt, nói: “Chẳng lẽ cô quên rồi à? Tối qua cô gọi điện hẹn tôi, có nói rằng Thôi Cách Cách lại nghe thấy tiếng chim oanh kêu nữa còn gì...”
Nghe đến đây, Lư Tiểu Nguyệt liền vỡ lẽ. “Đúng, tối qua chị ấy kể thế, còn cho tôi xem bức ảnh trong di động, ảnh chụp một tấm cửa kính sạch bóng nhưng chị ấy cứ khăng khăng nói rằng trên đó dính máu.”
“Vấn đề chính là ở chỗ đó.” Mộc Lâm Sinh thoáng nhìn Thôi Cách Cách đang ngồi đợi trong phòng nghỉ, kìm thấp giọng, nói tiếp: “Qua lời lẽ, cử chỉ, tôi cảm thấy hình như cô ấy đang che giấu thứ gì đó, một thứ cực kỳ quý báu đối với cô ấy, dường như cô ấy không muốn cho người khác biết về nó quá sớm, nhưng lại nóng lòng muốn khoe ra, sự mâu thuẫn ấy giằng xé trong lòng cô ấy. Đó vốn là một sự hủy hoại về tinh thần. Cô nghĩ kĩ xem, có chuyện gì khiến cô ấy nảy sinh mâu thuẫn đó không?”
“Gần đây thì có chuyện gì chứ?” Lư Tiểu Nguyệt ngẫm nghĩ thật kĩ, sau cùng lắc đầu, đáp: “Về công việc, dạo này chị ấy đang bận thu ca khúc mới, đồng thời chuẩn bị cho buổi live show sắp tới. Những thứ đó đều là lịch trình bình thường, trước kia cũng thế mà, đâu có thứ gì đáng để chị ấy mâu thuẫn đâu.”
“Thế còn trong cuộc sống?” Mộc Lâm Sinh hỏi. “Chúng ta cần phải tìm ra căn nguyên thì tôi mới có thể giúp cô ấy trị liệu được.”
“Ngoại trừ chuyện công việc, Thôi Cách Cách gần như ru rú ở trong nhà suốt, cuộc sống riêng tư cũng đơn điệu lắm...” Đang nói dở, chợt Lư Tiểu Nguyệt sực nhớ ra điều gì đó. “Đúng rồi bác sĩ Mộc, sáng nay khi tôi gặp chị ấy, trong lúc mơ mơ màng màng, chị ấy có nhắc tới “chiếc áo mới”.”
“Chiếc áo mới nào?” Mộc Lâm Sinh hỏi. Lư Tiểu Nguyệt lắc đầu.
“Thế này đi, cô thử tìm hiểu xem, nếu cần cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.” Anh ta nói.
Thôi Cách Cách không hỏi về kết quả kiểm tra, cũng chẳng hỏi Lư Tiểu Nguyệt và Mộc Lâm Sinh nói với nhau những gì. Trên đường về công ty, cô ngồi ở ghế sau, thẫn thờ ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại bật ra vài tiếng cười khanh khách ngây dại, dường như đang nghĩ đến chuyện vui nào đó. Lư Tiểu Nguyệt hoãn hết mọi công việc trong ngày, tháp tùng Thôi Cách Cách về biệt thự nghỉ ngơi.
Khi từ trên lầu bước xuống,tình cờ gặp người giúp việc, Lư Tiểu Nguyệt bèn hỏi: “Thím Lý, gần đây buổi tối Cách Cách có ra ngoài không?”
“Không, toàn trốn trong phòng làm việc, không thì ru rú trong phòng ngủ.” Thím Lý đáp.
Lư Tiểu Nguyệt lúc này đã ra tới cửa, lại đăm chiêu ngoảnh lại hỏi: “Thế gần đây chị ấy có mua chiếc áo mới nào không?”
Thím Lý lắc đầu, nói:”Cái này tôi không rõ, cô ấy mua quần áo cũng đâu có cho tôi xem.”
“Ờ.” Lư Tiểu Nguyệt mở cửa, vừa định bước ra thì thím Lý gọi giật lại, nói: “Tiểu Nguyệt, cô đợi chút, tôi chợt nhớ tối qua xảy ra một chuyện...”
Lư Tiểu Nguyệt ngoảnh đầu lại, nghe thím Lý kể: “Tối qua Cách Cách hơi kì lạ, đêm hôm khuya khoắt bỗng nhiên gõ cửa phòng tôi, tôi đi ra thì thấy cô ấy trần như nhộng, liền lấy chiếc áo khoác lên cho cô ấy, ai dè cô ấy tỏ ra rất tức giận, còn nói câu gì khó hiểu lắm, cô ấy nói... nói...”
“Nói gì?” Lư Tiểu Nguyệt sốt ruột hỏi.
“Cô ấy nói...” Thím Lý nhớ lại. “Cô ấy nói, “thím đang sỉ nhục chiếc váy mới của cháu”. Đúng, là nói như vậy đó.”
Rời khỏi biệt thự về nhà mình, Lư Tiểu Nguyệt liền gọi điện cho Mộc Lâm Sinh, kể cho anh ta chuyện mới nghe được từ thím Lý. Nghe xong, Mộc Lâm Sinh thoáng trầm mặc rồi nói: “Nói như thế nghĩa là, Thôi Cách Cách đã tự tưởng tượng ra một chiếc váy mới xinh đẹp, và chiếc váy ấy vô hình, không nhìn thấy cũng chẳng sờ thấy. Nếu đúng như vậy thì sự việc nghiêm trọng rồi.”
“Tôi phải làm gì đây?” Lư Tiểu Nguyệt lo lắng hỏi.
“Rõ ràng lần trước đã khỏi rồi, theo lý mà nói, bệnh tình không thể nào trở nặng lại được.” Mộc Lâm Sinh thoáng dừng lại như đang suy nghĩ cách giải quyết, vài giây sau, anh ta lại hỏi: “Thuốc tôi đưa lần trước, cô ấy có uống đúng liều không?”
“Chuyện này tôi cũng không rõ.” Lư Tiểu Nguyệt thở dài. “Sắp tới chị ấy còn phải phát hành album mới, đi tuyên truyền, còn phải tham gia dạ tiệc, chuẩn bị live show. Thời gian này tuyệt đối không thể xảy ra bất trắc, anh phải nghĩ cách mới được.”
“Thế này vậy, thời gian này cô để ý tới cô ấy một chút, không thì dọn đến ở chung với cô ấy, đốc thúc cô ấy uống thuốc, ghi lại những điểm bất thường rồi báo cho tôi biết, tốt nhất mỗi tuần hai lần dẫn cô ấy đến chỗ tôi, tôi thử trò chuyện với cô ấy xem sao.”
“Thế thì làm phiền anh, giữ liên lạc nhé.”
Cúp máy, Lư Tiểu Nguyệt cảm thấy đầu óc rối tung như mớ bòng bong, mọi chuyện dường như cùng lúc ào đến khiến cô trở tay không kịp, trong khi chuyện nào chuyện nấy đều khó giải quyết. Ngồi trên ghế, day day thái dương, cuối cùng Lư Tiểu Nguyệt quyết định ngày mai dọn đến biệt thự của Thôi Cách Cách ở một thời gian, dù sao Thôi Cách Cách cũng là cây hái tiền của cô, trước hết phải bảo vệ cô ấy tránh khỏi bất trắc mới được.
Quyết định xong, cô lấy vali ra, xếp vài bộ quần áo sạch vào, sau đó trở lại phòng ngủ, nằm xuống giường, miên man nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Lư Tiểu Nguyệt cảm thấy có người giật chăn của mình ra, cô trở mình, mở mắt nhìn sang bên cạnh. Trong phòng tối om om, dường như có một bóng đen đang chuyển động bên cạnh giường. Giữa lúc mơ mơ màng màng, Lư Tiểu Nguyệt còn tưởng mình đang nằm mơ nên nhắm mắt lại ngủ tiếp, nhưng mấy giây sau, cô lại cảm thấy tấm chăn bị ai đó giật phắt đi, cả người lộ ra ngoài, lành lạnh. Cô ngái ngủ giơ tay mò tìm tấm chăn, nhưng lại chạm phải một đôi tay lạnh ngắt...
Lư Tiểu Nguyệt phút chốc tỉnh cả ngủ, thét một tiếng, nhảy dựng lên, hớt hải chạy đi bật đèn rồi căng mắt nhìn xung quanh. Cô sửng sốt khi phát hiện Thôi Cách Cách tóc tai bù xù đang đứng bên giường, đôi mắt nhìn chòng chọc vào mình, cơ thể khẽ lắc lư, trông đờ đẫn một cách kì lạ.
“Cách Cách?”Lư Tiểu Nguyệt thở hổn hển, hỏi.
Thân hình Thôi Cách Cách vẫn khẽ lắc lư từ đằng trước ra đằng sau, đầu hơi cúi, mắt trợn lên nhìn chằm chằm về phía Lư Tiểu Nguyệt.
Mộng du? Lư Tiểu Nguyệt run rẩy giơ tay huơ huơ trước mặt Thôi Cách Cách, quả nhiên, cô không có bất kì phản ứng nào. Lư Tiểu Nguyệt cuống quá, không biết phải làm gì, vội vàng lấy di động định gọi cho Mộc Lâm Sinh. Nào ngờ Thôi Cách Cách bất chợt lên tiếng, giọng nói khàn khàn, có chút ai oán, mơ hồ xen lẫn quái dị, vừa giống như đang hát, lại giống như hát tuồng. Lư Tiểu Nguyệt chăm chú lắng nghe một hồi, cuối cùng cũng hiểu được cô đang nói gì. Cô nói: “Tôi là Thôi Cách Cách, các fan phong tặng tôi là Cách Cách, Cách Cách có chiếc áo mới, chiếc áo mới xinh đẹp...”