Chương 23: Gọi Hồn
Trên đời này có ma không?
Đối với vấn đề này, có rất nhiều câu trả lời hư hư thật thật. Đinh Tiểu Tiểu cũng không bao giờ tin chuyện ma quỷ thánh thần, nhưng Lâm Lợi Lợi chẳng đời nào lại đi đặt điều nói dối, cũng có nghĩa là, rất có khả năng cô đã gặp Trần Ngôn sau khi Trần Ngôn chết.
Vậy thì Trần Ngôn mà Lâm Lợi Lợi nói là người hay ma? Và còn mấy tờ tiền âm phủ kia, có thật là do Trần Ngôn để lại không? Thực ra trong thâm tâm, Đinh Tiểu Tiểu mong rằng người mà Lâm Lợi Lợi gặp chính là Trần Ngôn, như thế có thể chứng minh cô ấy vẫn chưa chết, hoặc chứng tỏ trên đời này thật sự có ma quỷ. Dù là gì thì nó cũng đã thắp lên một tia hy vọng cho Đinh Tiểu Tiểu, bởi... hắn muốn gặp lại cô lần cuối.
Lúc này Lâm Lợi Lợi đang ngồi tựa bên giường, tay vẫn cầm mấy tờ tiền âm phủ. Đã hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, hai người vẫn không nói với nhau câu nào, ai cũng chìm vào suy nghĩ của riêng mình. Gần nửa đêm, trong phòng yên tĩnh đến kì lạ. Một lúc sau, cuối cùng Lâm Lợi Lợi cũng phá tan bầu không khí tĩnh lặng, run run nói: “Anh thật sự muốn gặp lại Trần Ngôn ư?”
“Anh chỉ muốn làm rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.” Đinh Tiểu Tiểu đáp.
Cô đặt mấy tờ tiền âm phủ xuống chiếc bàn bên cạnh, ghé sát vào người hắn, giọng vẫn khàn khàn, nói: “Nếu những gì anh kể là đúng, Trần Ngôn đích thực đã chết rồi. Nếu muốn gặp lại người đã khuất thì chỉ có một cách...”
“Cách gì?” Hắn hơi sốt ruột, hỏi.
“Gọi - hồn.”Lâm Lợi Lợi đáp từng chữ một. “Hồi trước em sống ở dưới quê, dân bản địa có thói quen gọi hồn người chết về, lúc nhỏ em cũng từng học, do hiếu kì thôi. Nếu Trần Ngôn là ma, cô ấy sẽ đến gặp anh.”
“Được không?”Đinh Tiểu Tiểu cảm thấy hơi hoang đường. Trước kia nếu có người giới thiệu mấy vụ mê tín này, hắn không những sẽ từ chối thẳng thừng mà còn mắng cho họ một trận té tát. Nhưng bây giờ hắn lại làm sao thế này? Khi Lâm Lợi Lợi thốt ra những lời khó tin kia, trong lòng hắn lại nảy sinh cảm giác mong đợi, hắn thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng mình nên nói gì, hỏi gì khi gặp lại Trần Ngôn nữa, hay là không nói không hỏi gì cả, lập tức ôm ghì cô vào lòng?
“Được, sao lại không được chứ?” Lâm Lợi Lợi cũng không cảm thấy sợ hãi nữa, thậm chí còn có chút kích động. Cô đứng dậy, đến bên cửa xé một tờ lịch xuống, chỉ vào đó, nói: “Anh xem, hôm nay mọi sự đều xấu, rất hợp để gọi hồn.”
Hắn cầm lấy tờ lịch,nhíu mày hỏi: “Chúng ta phải làm thế nào?”
“Trước tiên là chọn địa điểm, chỗ âm là tốt nhất.” Lâm Lợi Lợi thoáng nghĩ.
“Chọn chỗ nào nhỉ?”
“Nhà Trần Ngôn đi,phòng ngủ nhà cô ấy được sơn hết thành màu xanh lục, trong nhà rất ẩm thấp, lần đầu tiên bước vào anh đã cảm thấy rờn rợn.” Nói rồi, Đinh Tiểu Tiểu rùng mình một cái. “Không chừng Trần Ngôn vẫn luôn quanh quẩn ở nhà, chỉ là anh không thấy được cô ấy, còn cô ấy thì vẫn thấy anh.”
“Được, vậy thì đến nhà Trần Ngôn.” Lâm Lợi Lợi đáp. “Nhà cô ấy có chén sứ trắng không, ngoài ra còn cần kim, nước tương, mỡ lợn đông đặc, nến trắng, thứ gì cũng không thể thiếu.”
“Có chén, kim, nước tương cũng có, nến trắng thì không rõ, mỡ lợn đông đặc thì chắc là không.” Dứt lời, Đinh Tiểu Tiểu vỗ tay đánh bốp một cái, nói tiếp: “Nhưng cách nhà cô ấy không xa có siêu thị hai tư giờ, chỗ đó chắc có bán.”
“Thế thì không còn vấn đề gì rồi, chúng ta đi thôi.” Nói rồi, Lâm Lợi Lợi cầm áo khoác lên.
“Má mì cho phép em ra ngoài sao?” Đinh Tiểu Tiểu hỏi.
“Thì thêm tiền.”Lâm Lợi Lợi cười, đáp. “Thỉnh thoảng em cũng đi ra ngoài với khách.”
Quyết định xong, Đinh Tiểu Tiểu dẫn cô đến siêu thị, rồi đến nhà Trần Ngôn. Sau khi bước vào nhà, Lâm Lợi Lợi liền bắt đầu chuẩn bị, trước tiên cô rót nước lọc vào chén sứ trắng, sau đó đổ nước tương vào, đặt mỡ lợn nổi lềnh bềnh bên trên.
“Anh qua đây,chúng ta sắp bắt đầu rồi.” Lâm Lợi Lợi nói.
Đinh Tiểu Tiểu bỗng cảm thấy căn phòng trở nên quái dị đến lạ thường, căn phòng xanh lục, bức tranh nguệch ngoạc xiêu vẹo, cộng thêm chén sứ trắng và mỡ lợn, lại cả nghi thức kì dị mà họ đang tiến hành... Trần Ngôn thật sự sẽ từ góc nào đó hiện hồn lên sao?
Lâm Lợi Lợi kéo Đinh Tiểu Tiểu ngồi xuống cạnh mình, sau đó cầm cây kim, nhắm mắt lại, chích vào đầu ngón tay, nặn máu ra rồi đưa kim cho hắn. Tuy cô không nói bước tiếp theo phải làm gì nhưng hắn cũng hiểu ra, nhận lấy kim, chích vào ngón tay mình, cũng nặn ra ba giọt máu, nhỏ vào chén. Xong xuôi, Lâm Lợi Lợi cầm chén lên uống một ngụm to, rồi lại đưa cho hắn uống. Sau đó, cô châm nến bằng chiếc bật lửa đã chuẩn bị sẵn.
Căn phòng tối đen như mực phút chốc sáng bừng lên. Ánh nến hắt hai chiếc bóng lên bức tường màu xanh lục, bập bùng lay động, trông như hai con quái thú to lớn.
Lâm Lợi Lợi quay mặt về phía đông, Đinh Tiểu Tiểu hướng về phía tây, hai người ngồi đối diện nhau. Cô nói bằng giọng hơi trầm: “Được rồi, bây giờ bắt đầu gọi hồn, em đếm đến ba thì chúng ta nắm tay nhau nhé.”
“Một, hai,ba.”
Hắn đưa tay ra nắm lấy tay cô, trống ngực đập nhanh khác thường.
“Trước tiên, hãy cảm nhận nhịp tim của người mà anh đang nắm tay.” Lâm Lợi Lợi nói.
Đinh Tiểu Tiểu nhắm mắt,cố gắng làm theo chỉ dẫn của cô, nhưng mãi vẫn không thể nào tĩnh tâm được. Giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy tim mình đập loạn xạ, tai cũng hơi ù ù, mồ hôi từ trên trán đổ xuống ròng ròng.
“Cảm nhận được chưa?” Cô hỏi.
“Rồi.” Hắn đáp.
“Tiếp theo, chúng ta bắt đầu cảm nhận làn gió lạnh bên cạnh.” Cô nói tiếp.
Lâm Lợi Lợi vừa dứt lời,Đinh Tiểu Tiểu liền cảm thấy xung quanh có một luồng gió lạnh ngắt thổi tới. Lâm Lợi Lợi lại nói tiếp: “Phải chú tâm cảm nhận xung quanh, bởi linh hồn luôn mang theo luồng khí âm hàn từ âm giới lên đây.”
Ngọn nến ở giữa hai người đột nhiên lay động dữ dội. Lâm Lợi Lợi mở bừng mắt, bắt đầu nhìn chằm chằm vào chiếc chén sứ đặt trên sàn, mắt không hề chớp lấy một cái. Đinh Tiểu Tiểu cũng bắt chước theo, hắn phát hiện cái chén đó trở nên mơ hồ, rồi lại rõ nét, cứ thế khoảng bốn, năm phút sau, cái chén tự nhiên biến mất, chỉ còn lại một khối nước hơi đục màu có hình dạng cái chén xuất hiện trên sàn nhà.
“Em không nhìn thấy chén nữa.” Lâm Lợi Lợi nói.
“Nó biến đâu mất rồi?”Giọng Đinh Tiểu Tiểu run run, có vẻ sợ hãi.
Lâm Lợi Lợi không đáp,tiếp tục chăm chú nhìn cái chén, khoảng ba phút nữa trôi qua, Đinh Tiểu Tiểu bỗng nhiên phát hiện khối nước chuyển sang màu đỏ sậm, nhưng hình dạng vẫn không thay đổi, trông y như một cục máu đông. Cục máu ấy lơ lửng trên sàn.
“Anh nhìn thấy chưa?” Lâm Lợi Lợi hỏi.
Đinh Tiểu Tiểu không đáp, cảnh tượng kì dị trước mặt đã khiến hắn mất hết hồn vía. Khoảng một phút sau, tay Lâm Lợi Lợi đột nhiên run lẩy bẩy, Đinh Tiểu Tiểu lúc này mới dời mắt khỏi cái chén và nhìn sang cô. Cô như bị nhập hồn, toàn thân đều run lên bần bật.
“Lợi Lợi, em không sao chứ?” Đinh Tiểu Tiểu hỏi.
Nghe thấy tiếng hắn, cô chợt ngẩng đầu, hai mắt trợn trừng, ngập tràn phẫn nộ. Đinh Tiểu Tiểu điếng người, vội vàng hất tay cô ra, đứng dậy lùi về sau mấy bước, sau đó nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy... Giống, giống quá, nó giống y hệt đôi mắt của Trần Ngôn.
Đinh Tiểu Tiểu run rẩy hỏi: “Em... em là... Trần Ngôn ư?”
Lâm Lợi Lợi toét miệng cười, cái đầu lúc lắc chuyển động như con rối, sau đó thốt ra từng chữ từng chữ một bằng giọng đàn ông thô ráp: “Tao - là - Lữ - Tân - đã - tao - bị - mày - hại - chết.”