Chương 40: Không Rõ Sống Chết
Lâm Lợi Lợi hỏi: “Anh nghĩ Trần Ngôn vẫn còn sống ư?”
Đinh Tiểu Tiểu thở dài. “Có lẽ vậy.”
Cô kinh ngạc nói: “Không thể nào.”
Đinh Tiểu Tiểu lấy chiếc vòng tay ra, đặt lên lòng bàn tay mình, lẩm bẩm: “Nhưng nếu cô ấy chết rồi thì chiếc vòng này phải giải thích sao đây?”
Sự xuất hiện của chiếc vòng đã lần nữa thắp lên hy vọng trong lòng Đinh Tiểu Tiểu. Hắn bắt đầu điên cuồng tìm kiếm Trần Ngôn, vắt óc tìm đủ mọi cách, đi dò la tất cả ngóc ngách trong thành phố, gần như gặp ai cũng hỏi, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thu hoạch được gì. Chẳng lẽ Trần Ngôn không ăn cơm, không uống nước, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài ư? Nếu không tại sao hắn lại không thể tìm được bất kì manh mối nào?
Trong thành phố này, trừ Lâm Lợi Lợi ra thì chẳng còn ai trông thấy Trần Ngôn kể từ sau hôm cô mất tích, chuyện này nói lên điều gì?
Nó chứng minh rằng Trần Ngôn còn sống hay chết vẫn là một câu đố. Đinh Tiểu Tiểu quyết tâm giải bằng được câu đố ấy, nhưng cứ tiếp tục tìm kiếm một cách mù quáng thế này cũng chẳng phải là cách. Sau khi suy xét kĩ càng, hắn quyết định quay lại nhà Trần Ngôn, biết đâu sẽ phát hiện được một số manh mối mà trước kia đã bỏ sót, có thể thông qua manh mối ấy mà tra ra được tung tích của Trần Ngôn cũng không chừng.
Lần này, Đinh Tiểu Tiểu quả nhiên có phát hiện mới.
Lúc đầu hắn cho rằng mình quá đa nghi, bởi vừa bước vào nhà, hắn liền ngửi thấy một mùi nước hoa phảng phất, mùi hương ấy rất đặc biệt, hắn có thể khẳng định đó là mùi hương đặc trưng trên người Trần Ngôn. Vào phòng ngủ, Đinh Tiểu Tiểu lại phát hiện trong tủ áo có dấu hiệu bị lục lọi, hơn nữa sau khi kiểm tra, hắn phát hiện thiếu mất mấy bộ quần áo. Có người từng vào đây, chắc chắn có người từng vào đây, không những quần áo bị mất mà trên sàn nhà còn lưu lại những dấu chân đậm nhạt khác nhau. Đinh Tiểu Tiểu đặt chân mình lên những dấu chân đó, thấy chúng nhỏ hơn chân mình rất nhiều, hắn bèn lấy giày cao gót của Trần Ngôn ra so, kích cỡ y chang.
“Trần Ngôn từng về đây, Trần Ngôn thật sự từng về đây.” Đinh Tiểu Tiểu vui mừng khôn xiết, lại hối hả quay vào căn phòng xanh lục soát kĩ càng một lần nữa, với mong muốn tìm ra nhiều dấu vết chứng minh có người đã từng đến đây. Cuối cùng hắn phát hiện những chữ viết bằng son môi trên cái gương trong phòng đã biến mất, chỉ còn lại những vết son đỏ thắm, trông giống như bản đồ dẫn đến một nơi nào đó...
Đinh Tiểu Tiểu vô cùng tin tưởng, trừ Trần Ngôn ra chắc chắn không ai vào căn phòng này, nếu là trộm đến viếng thì không thể nào chỉ mất vài bộ quần áo được. Nghĩ thế, hắn liền chạy ra ngoài, gõ cửa căn hộ đối diện. Bà cụ hàng xóm chậm chạp mở cửa ra, gần một phút sau mới nhận ra chàng trai trước mặt là ai, bà ta cất giọng run rẩy, hỏi: “Không phải tôi đã đưa chìa khóa cho cậu rồi hay sao?”
“Không phải đâu bà ạ, cháu muốn hỏi, mấy ngày qua Trần Ngôn có về đây không?” Đinh Tiểu Tiểu nói.
Bà cụ sợ hãi lùi lại một bước, sau đó ngó nghiêng xung quanh rồi nhỏ giọng hỏi: “Chàng trai, cậu chưa biết sao?”
“Biết gì ạ?”Đinh Tiểu Tiểu thắc mắc.
Bà cụ nghiêm túc nói:”Trần Ngôn chết rồi, mấy hôm nay thường xuyên có cảnh sát đến đây điều tra.”
Đinh Tiểu Tiểu nhất thời không biết nên giải thích thế nào với bà cụ, hắn chau mày, lộ vẻ khó xử, mắt khẽ liếc về phía thang máy, chợt thấy ngay chỗ rẽ vào thang máy có gắn một chiếc camera. Chiếc camera đó không phải của ban quản lý chung cư, chắc là của tư nhân.
Bà cụ thấy Đinh Tiểu Tiểu im lặng, bèn thở dài an ủi: “Chàng trai, đừng quá đau buồn...”
“Cháu không sao, nếu bà gặp Trần Ngôn thì nói với cô ấy là cháu có ghé qua.” Nói rồi, hắn xoay người đi về phía chiếc camera, sau lưng, bà cụ lớn tiếng giải thích: “Chàng trai, cậu có hiểu tôi nói gì không hả, Trần Ngôn chết rồi, nhảy xuống biển tự sát rồi, cậu bảo tôi làm sao giúp cậu chuyển lời cơ chứ?”
Camera quả nhiên được nối với một căn hộ. Đinh Tiểu Tiểu hiện đang đứng trước cửa căn hộ đó. Hắn đưa tay gõ cửa, chẳng thấy ai trả lời, bèn tiếp tục gõ mạnh mấy cái. Vài phút sau, cánh cửa hé ra, một người đàn ông lấp ló thò đầu ra, nói nhanh như gió: “Có chuyện gì?”
“Camera trước cửa là do anh lắp phải không?” Đinh Tiểu Tiểu hỏi.
Người đó khoảng ba mươi tuổi, trông mặt mũi rất gian xảo. Anh ta nhìn Đinh Tiểu Tiểu từ trên xuống dưới một lượt, lại nhìn vào nhà một cái, cuối cùng nói: “Đúng thì sao?”
“Bạn gái tôi sống chếch phía đối diện, cô ấy đã mất tích mấy ngày rồi, nên tôi muốn qua xin anh cho xem nhờ camera, xem nó có chụp được hình cô ấy không. Tôi rất yêu bạn gái mình, cô ấy đã mất tích mấy hôm rồi, xin anh giúp tôi với.” Đinh Tiểu Tiểu khẩn cầu.
“Vào đi.” Người đàn ông đó cũng không tỏ vẻ khó chịu, mở rộng cửa cho Đinh Tiểu Tiểu đi vào, rồi lục trong máy vi tính ra đoạn video ghi trong mấy ngày gần đây cho hắn xem. Căn nhà này hình như là kho chứa hàng, bên trong chất đầy những thùng các tông cao nửa mét. Sau khi mở video, anh ta nói: “Cậu ngồi ở đây từ từ xem, tôi đi làm việc, có gì không hiểu cứ gọi tôi.”
Cảnh camera quay chính là đoạn hành lang bên ngoài nhà, vừa vặn có thể trông thấy cửa nhà Trần Ngôn. Đinh Tiểu Tiểu tua nhanh, ngồi trên ghế kiên nhẫn kiểm tra. Hôm qua không có vấn đề gì, hôm kia cũng thế, nhưng khi xem tới cảnh ba ngày trước, trên màn hình bỗng xuất hiện một người, người đó ăn mặc kín mít, hoàn toàn không thể phân biệt được là nam hay nữ, nhưng nhìn vóc người và dáng đi thì có vẻ là nữ. Tuy nhiên điều khiến hắn cảm thấy khó hiểu là, cô gái ấy cắt tóc ngắn, hơn nữa hắn còn thấy trên tai cô ta bấm hai chiếc khuyên tai, những điều này đều không khớp với Trần Ngôn. Trong khung hình, cô gái ấy mở cửa nhà Trần Ngôn và đi vào trong, khoảng nửa tiếng sau, cô ta lại mở cửa đi ra, trên tay cầm thêm một chiếc túi xách, thứ đựng trong chiếc túi ấy chắc là mấy bộ quần áo đã bị mất kia.
Cô ta là Trần Ngôn sao?Đinh Tiểu Tiểu không dám chắc chắn. Xem xong đoạn video, thấy người đàn ông kia vẫn bận rộn kiểm kê hàng hóa, hắn bèn lục tìm trong máy vi tính những video của mấy ngày trước. Hắn thấy mình và Lâm Lợi Lợi cầm theo một đống đồ đi vào nhà, nửa tiếng sau, Lâm Lợi Lợi một mình từ trong nhà đi ra, nét mặt có phần đờ đẫn, tướng đi giống hệt đàn ông, trông giống hệt như bị Lữ Tân nhập hồn. Đinh Tiểu Tiểu lại xem tiếp video từ ngày Hai mươi tháng Năm cho đến ngày mùng Ba tháng Sáu. Trong mấy đoạn video ấy, Trần Ngôn sáng ra khỏi cửa, tối về nhà, cuộc sống rất nề nếp, không có vẻ gì bất thường, nhưng từ sau ngày Hai mươi lăm tháng Năm, Trần Ngôn gần như rất hiếm khi về nhà, đặc biệt là từ sau ngày mùng Một tháng Sáu, mỗi lần Trần Ngôn xuất hiện, Đinh Tiểu Tiểu đều thấy cô dùng mũ hoặc khăn voan đen để che mặt, hơn nữa còn thậm thà thậm thụt như sợ bị người khác nhìn thấy.
“Cô gái này chính là bạn gái cậu hả?” Người đàn ông đang kiểm kê hàng hóa không biết tự lúc nào đã xuất hiện sau lưng Đinh Tiểu Tiểu, chỉ tay vào Trần Ngôn trên màn hình, hỏi.
Đinh Tiểu Tiểu gật đầu,ngước lên nhìn anh ta, hỏi: “Anh quen cô ấy à?”
“Cũng không hẳn là quen, nhưng có nói chuyện đôi lần.” Anh ta nhớ lại rồi nói tiếp: “Cũng nửa tháng trước rồi, có hôm cô ấy đột nhiên gõ cửa nhà tôi, tôi ra mở cửa thì cô ấy nói có hai thùng sơn dưới lầu, cô ấy không xách lên nổi, nhờ tôi giúp đỡ. Sau khi giúp cô ấy xách sơn lên, cô ấy còn mời tôi vào nhà ngồi chơi một lúc, cô ấy là giáo viên mầm non à? Một công việc rất giàu tình thương.”
“Lúc đó hai người nói chuyện gì?” Đinh Tiểu Tiểu hỏi.
“Thì tán gẫu thôi,đúng rồi, cô ấy hỏi tôi có từng nghe truyện Người con gái của biển cả chưa, tôi nào đã nghe qua mấy thứ ấy, sau đó cô ấy bèn kể cho tôi, xem tôi cứ như trẻ con vậy, ha ha, một cô gái rất thú vị.” Cười xong, anh ta sực nhớ ra điều gì đó, lại bảo: “Đúng rồi, nếu cậu muốn tìm người thì nên lên weibo đăng tin, nghe đồn weibo lớn mạnh lắm, một truyền mười mười truyền trăm, còn hữu dụng hơn cả cảnh sát nữa, cậu thử xem.”
Câu nói của anh ta đã gợiý cho Đinh Tiểu Tiểu. Sau khi rời khỏi tòa nhà, hắn liền đến quán net, thuê một cái máy tính, dùng tài khoản weibo tên “Mèo vờn chuột” đăng một status, rồi tag rất nhiều người nổi tiếng của thành phố vào, hy vọng mọi người cùng giúp đỡ tìm kiếm. Phương pháp đó quả thực có chút hiệu quả, một ngày sau hắn nhận được vô số phản hồi lẫn tin nhắn từ rất nhiều người, song đa số đều chỉ cung cấp đoạn clip “Nàng tiên cá Cốc Hải” có người thì nhắn những câu đại loại như “xin chia buồn” hay “đừng quá đau buồn”. Đinh Tiểu Tiểu đọc hết từng dòng chữ một, cuối cùng nhìn thấy một tin nhắn gửi từ ID “Vị thần huyền bí” rằng: Lúc nãy khi đi ăn, tôi có nhìn thấy cô gái mà bạn nói, trong quán ăn Bách Tính ở khu ổ chuột, cô ấy ngồi ngay đối diện tôi, trên mặt cũng che khăn voan đen, trông thần bí lắm.
Khu ổ chuột? Đinh Tiểu Tiểu nhìn thời gian tin nhắn đó gửi đến, mới nửa tiếng trước. Điều đó có chứng minh rằng nửa tiếng trước Trần Ngôn từng xuất hiện ở khu ổ chuột? Ra khỏi quán net, hắn lập tức gọi taxi tới thẳng khu ổ chuột. Khi tới quán ăn Bách Tính mà người kia nói thì đã khoảng mười một giờ, trong quán chỉ còn hai bàn đang uống rượu, Đinh Tiểu Tiểu bước vào hỏi chủ quán. Ông ta xác nhận rằng quả thật có một cô gái che khăn voan đen đến đây ăn cơm, nhưng đã tính tiền và đi từ một tiếng trước rồi, sau đó ông ta chỉ hướng cô gái đi. Hy vọng sục sôi trong lòng, Đinh Tiểu Tiểu đi theo hướng ông chủ quán chỉ. Đi được khoảng nửa tiếng đồng hồ, hắn tới rìa khu ổ chuột, cũng chính là chỗ nhà xưởng của Hoàng Quý Phi.
“Có lẽ nên vào nhờ Hoàng Quý Phi tìm người giúp, dù sao anh ta cũng rành nơi này như lòng bàn tay.” Nghĩ thế, Đinh Tiểu Tiểu bèn đi về phía nhà xưởng, song hắn vừa bước tới cửa, toan đưa tay lên gõ thì chợt nghe bên trong vang lên tiếng gào thét đau đớn. Tiếng thét ấy như xuyên thủng bầu trời đêm, kéo dài mấy giây, Đinh Tiểu Tiểu vội đạp cửa xông vào. Vừa chạy vào căn buồng nhỏ, hắn liền đứng sững như trời trồng... Cổ Nguyệt nằm trên giường, toàn thân cắm đầy lông vũ, những cọng lông vũ đều bị máu nhuộm đỏ. Cô thở hồng hộc, tay run rẩy cầm một cọng lông vũ, cố sức nhổ nó ra. Máu tươi bắn ra tung tóe, còn cô đau đến mức thét lên thảm thiết, tiếng thét ấy chấn động cả màng nhĩ của Đinh Tiểu Tiểu.
Sững sờ khoảng vài giây, Đinh Tiểu Tiểu mới định thần lại được, hắn hớt hải chạy tới trước giường, đỡ lấy đầu Cổ Nguyệt, hỏi liên tục: “Sao lại thế này, sao lại thế này? Phải làm sao đây, phải làm sao đây?”
Cổ Nguyệt nhìn hắn một cách yếu ớt, ánh mắt chứa đầy sự tuyệt vọng. Cô đưa tay lên, vuốt ve gương mặt hắn, nói đứt quãng: “Là... là anh đó ư?”
Đôi mắt to tròn của cô ngân ngấn lệ, nhưng dường như chúng đã không còn nhìn thấy bất kì thứ gì nữa. Đinh Tiểu Tiểu đưa tay huơ huơ trước mắt cô, cuối cùng nói: “Em đợi chút, anh giúp em báo cảnh sát, yên tâm đi, sẽ không sao đâu, sẽ ổn cả thôi.” Nói rồi hắn lật đật móc di động ra, song chưa kịp gọi, Cổ Nguyệt đột nhiên nắm lấy tay hắn, thều thào: “Vô... vô ích thôi, em sắp phải đi rồi, anh... không sao... thật tốt quá.”
“Em cũng sẽ không sao đâu.” Nhìn đám lông vũ cắm khắp người Cổ Nguyệt, Đinh Tiểu Tiểu cố gắng trấn tĩnh lại, cúi xuống sát tai cô, khẽ hỏi: “Nói cho anh biết, là ai, là ai đã làm thế này với em?”
“Là... ma quỷ.”Dứt lời, bàn tay đang nắm lấy tay Đinh Tiểu Tiểu bất chợt buông thõng, rơi phịch xuống giường, Cổ Nguyệt phút chốc cũng ngừng thở, im lặng đến cực độ. Cô chết rồi, Cổ Nguyệt chết rồi... Đinh Tiểu Tiểu hoảng loạn buông cô ra, trèo xuống giường toan rời khỏi đó, song vừa bước ra khỏi căn buồng nhỏ, hắn như sực nhớ ra chuyện gì đó, lại hối hả quay vào, tỉ mỉ dò tìm quanh người Cổ Nguyệt.
Hắn tìm được mấy thứ, một là móng tay, một móng tay đã bị gãy, hai là sợi tóc rơi trên giường, ba là một ống tiêm, bốn là một chiếc bông tai, trên bông tai ấy có đính hai quả cầu nhỏ màu hồng. Đinh Tiểu Tiểu cẩn thận cất mấy thứ tìm được vào túi, hắn không biết tại sao mình lại làm như vậy, nhưng trong lòng hắn cứ có một cảm giác rằng cái chết của Cổ Nguyệt và Trần Ngôn có liên quan đến nhau, tuy hắn không biết tại sao Trần Ngôn lại giết Cổ Nguyệt và giữa hai người có ân oán gì với nhau.
Sau khi kiểm tra hiện trường xong xuôi, Đinh Tiểu Tiểu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn tới gần Cổ Nguyệt, nhìn tư thế chết kì dị của cô, hít sâu một hơi rồi lặng lẽ nói: “Xin lỗi.”
Bước ra khỏi nhà xưởng,Đinh Tiểu Tiểu liền móc di động ra gọi 110 rồi núp sau một thân cây hòe cách đó không xa, im lặng chờ đợi, khoảng nửa tiếng sau, vài chiếc xe cảnh sát từ xa chạy tới...