Chương 41: Ngàn Cân Treo Sợi Tóc
Vương Quỳ bí mật vào phòng lưu trữ tìm hiểu về Vụ mưu sátAndersen 6713 của mười năm trước,nhưng hồ sơ bị thiếu hụt khá nhiều, chỉ nói đại khái những nét tương đồng giữa các vụ án chứ không có chứng cứ cụ thể. Ngoài ra cô còn nhìn thấy tên của Chu Hạo, mới hay biết thì ra ông chính là người đã phát hiện ra mối liên hệ giữa các vụ án, đồng thời sau này trở thành tổ trưởng tổ chuyên án, lãnh đạo mọi người tiến hành điều tra vụ án đó suốt mấy năm.
Để hiểu rõ hơn về chuyện năm đó, ngoài tham khảo hồ sơ, Vương Quỳ còn hỏi thăm người nhà nạn nhân lẫn những thành viên tham gia thụ án cùng Chu Hạo năm xưa, phát hiện các vụ án đó không những rất giống những vụ xảy ra gần đây mà còn đều chọn truyện cổ Andersen làm bối cảnh gây án. Đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi sao? Vương Quỳ không những tìm hiểu về vụ án mười năm trước mà cô còn dùng thời gian rảnh rỗi đi sâu điều tra hai vụ án “Nàng tiên cá Cốc Hải” và “Chiếc áo mới của Cách Cách”, sau đó phát hiện hai vụ án này tuy bề ngoài có vẻ không liên quan nhưng thực chất lại có mối liên hệ cực kỳ mật thiết với nhau.
Hôm đó, sau khi tan ca,Vương Quỳ định đến bệnh viện gặp Lư Tiểu Nguyệt nói chuyện hòng tìm ra nhiều điểm nghi vấn khác, song Khương Bằng đã đứng dưới lầu đợi sẵn, lên tiếng ngăn cô lại.
“Có phải em vẫn đang điều tra vụ án của Thôi Cách Cách không?”
Cô gật đầu, đáp:”Vụ án đó vẫn còn rất nhiều điểm nghi vấn.”
Anh ta lấy làm khó hiểu,hỏi: “Nhưng vụ án đã kết thúc rồi, em hà tất phải cố chấp như thế?”
Vương Quỳ nhìn Khương Bằng,đáp đầy ẩn ý: “Vụ án này không đơn giản, thậm chí cả sếp Chu cũng nhúng tay vào.”
Khương Bằng sửng sốt trợn tròn mắt, càng thắc mắc: “Em... nói gì? Chuyện này không thể nói bậy bạ được đâu, em phải biết sếp Chu còn mấy năm nữa là về hưu rồi, em nói thế hậu quả nghiêm trọng lắm đó.”
Cô thở dài, giải thích:”Em biết, nhưng em có chứng cứ. Anh còn nhớ chiếc cúc áo mà Lư Tiểu Nguyệt trao cho em không? Nó được giật xuống từ áo của sếp Chu đấy, điều đó hoàn toàn có thể chứng minh sếp Chu từng đến tìm Lư Tiểu Nguyệt, chỉ là khi đó ý thức của cô ta quá mơ hồ nên không nhớ thôi.”
Khương Bằng thoáng ngẫm nghĩ rồi nói: “Biết đâu sếp Chu đến đó tra án.”
Vương Quỳ đáp: “Dù có như thế, nhưng cậu bé khai Lư Tiểu Nguyệt từng đến nhà mình mua cây Benladon cũng là bị mua chuộc nên mới nói như vậy, hơn nữa người mua chuộc cậu ta chính là sếp Chu, cũng chính ông ấy đã gợi ý chúng ta đến đó tìm bằng chứng. Điều này anh giải thích thế nào?”
“Cái này...”Khương Bằng vò đầu bứt tai. “Không thể nào, sếp Chu không phải loại người như thế, sao ông ấy lại làm chuyện đó cơ chứ? Không thể nào đâu, sếp Chu không phải loại người như thế...”
“Tuy em cũng không cách nào lý giải được nhưng quả thực ông ấy đã làm những chuyện đó.” Nhìn lên tòa nhà Sở Cảnh sát trước mặt, Vương Quỳ nói tiếp: “Rốt cuộc ai có thể khiến sếp Chu cam tâm tình nguyện làm chuyện như thế chứ? Vả lại anh biết không, gần đây em đã bí mật tìm hiểu về Vụ mưu sát Andersen mười năm trước, thậm chí em nghi ngờ năm xưa cũng do chính sếp Chu gây cản trở nên mới khiến vụ án không thể điều tra tiếp.”
“Anh không biết nên nói gì nữa rồi, nhưng chắc chắn sếp có nỗi khổ tâm riêng.” Khương Bằng quả quyết nói. “Sếp Chu sống rất khổ, vợ chết, còn phải nuôi đứa con trai mới lên chín, nếu không lấy được lương hưu, em bảo ông ấy sống sao đây?”
“Những điều ấy em cũng có nghĩ tới, nhưng nếu không nói, không làm gì cả thì làm sao ăn nói với Lư Tiểu Nguyệt, với những người đã chết oan kia đây?” Vương Quỳ nghiêm túc đáp.
Khương Bằng thoáng khựng lại vài giây, cuối cùng nghiêm mặt hỏi: “Em định làm thế nào?”
“Em tính tìm sếp Chu nói chuyện trước đã, nếu ông ấy chịu thừa nhận lỗi lầm và nói ra toàn bộ sự thật thì em cũng sẽ không truy cùng đuổi tận.” Nói rồi Vương Quỳ cúi xuống. “Em cũng không muốn sếp Chu vì chuyện này mà mất bát cơm.”
Sau khi từ biệt Khương Bằng trở về nhà, cô bày hết tất cả tài liệu của vụ án lên bàn, sau đó nhìn chằm chằm vào chúng, liệt kê toàn bộ những vụ án có liên quan đến truyện cổ Andersen xảy ra trong vòng một trăm năm qua. Kì thực vụ án này khó điều tra là bởi khoảng cách giữa các vụ quá dài, rất nhiều manh mối đã biến mất theo thời gian, ngoài ra còn một điểm Vương Quỳ vẫn thắc mắc mãi, vụ án bắt đầu từ năm 1962 kéo dài đến năm 2012, một khoảng thời gian dài như vậy, hung thủ há chẳng phải đã trở thành một cụ già tóc bạc rồi hay sao? Còn có thể chạy đi giết người được ư? Phải chăng hung thủ có đến hai người, những vụ án xảy ra gần đây chỉ là bắt chước thôi? Nhưng nếu là vậy, một cảnh sát kinh nghiệm đầy mình như Chu Hạo sao lại dễ dàng bị lừa đến vậy?
Vương Quỳ đưa ra rất nhiều phỏng đoán về vụ án, chớp mắt đã khuya, cô thu dọn tài liệu, định lên giường đi ngủ. Bỗng chuông điện thoại vang lên, là Khương Bằng gọi đến, anh ta sốt ruột nói: “Mới nhận được tin từ sếp Chu, có một vụ án mạng xảy ra ở nhà của Hoàng Quý Phi trong khu ổ chuột, anh đang trên đường đến đó, em cũng mau đến đây.”
Lại có án mạng ư? Cúp máy, Vương Quỳ hối hả chạy xuống gọi taxi tới khu ổ chuột. Khi cô tới nơi, đã có vài xe cảnh sát đỗ bên đường, bên ngoài nhà xưởng cũng bị phong tỏa nghiêm ngặt. Sau khi cho dân phòng xem thẻ cảnh sát của mình, cô đi vào trong. Lúc này Trần Thần và các nhân viên pháp y khác đang tiến hành khám nghiệm tử thi sơ bộ. Cách đó không xa, Chu Hạo đang đứng nhìn chăm chú vào thi thể nạn nhân, lông mày nhíu chặt lại, không biết đang nghĩ gì.
Vương Quỳ tới gần, vừa thấy cái xác cắm đầy lông vũ kia, dạ dày lại quặn thắt từng cơn. Trần Thần nhìn thấy Vương Quỳ, liền đứng dậy, xán tới trêu chọc: “Xem ra em không thích hợp ra hiện trường rồi, nhìn cái mặt kìa, sợ đến trắng bệch luôn.”
“Hung thủ là một tên biến thái sao? Sao lần nào cũng dựng hiện trường án mạng đẫm máu thế này?” Cô rút trong túi ra một chiếc khẩu trang, đeo lên rồi ghé sát Trần Thần, hỏi: “Sao rồi? Có phát hiện gì không?”
“Có, anh nghi ngờ nạn nhân chích heroin.” Trần Thần giải thích. “Anh phát hiện trên cánh tay nạn nhân có rất nhiều lỗ kim tiêm, nhưng rốt cuộc có phải là chích heroin hay không còn phải làm xét nghiệm mới biết được.”
“Trừ chuyện đó ra,còn phát hiện nào khác không?” Vương Quỳ nghiêm túc hỏi.
“Có, anh còn nghi ngờ...” Trần Thần định nói gì đó, chợt im bặt rồi đổi sang ngữ điệu khác, nói: “Thời gian tử vong khoảng một đến hai tiếng trước, nhưng qua khám nghiệm sơ bộ thì thấy nạn nhân bị đóng đinh vào người trước, nói cách khác là khi bị đóng đinh, nạn nhân vẫn còn sống.”
“Trời ơi, hung thủ thật quá tàn nhẫn.” Vương Quỳ sửng sốt thốt lên.
“Được rồi, tạm thời anh mới biết có bấy nhiêu thôi.” Dứt lời, Trần Thần quàng một tay lên vai Vương Quỳ, quay cái mặt háo sắc về phía cô, nói: “Tiếp theo bàn chuyện chính, anh mới cuỗm được hai vé xem phim Bạch Tuyết và thợ săn từ chỗ thằng bạn, tuần sau vé sẽ được gửi đến, có hứng thú đi xem với anh không?”
Vương Quỳ lắc vai hất tay Trần Thần xuống, đằng hắng rồi nói: “Được thôi, nhưng anh phải giúp tôi làm chút chuyện mới được. Trên đời này không có bữa trưa nào là miễn phí đâu.”
“Chuyện gì?”Trần Thần khoanh tay trước ngực, hỏi.
“Anh qua đây.” Vương Quỳ nhón chân kề sát tai anh ta, nói: “Là thế này, khi nào có kết quả khám nghiệm tử thi, anh tạm thời đừng cho sếp Chu biết mà hãy báo cho tôi biết trước. Ok?”
“Tại sao?” Trần Thần đưa mắt nhìn Chu Hạo đang đứng cách đó không xa, hỏi.
“Ôi dào, anh đừng hỏi tại sao.” Vương Quỳ đột nhiên chuyển giọng nũng nịu, nói: “Anh cứ giúp em đi mà.”
“Đồng ý, hi hi, đồng ý cả hai tay hai chân.” Cười hì hì xong, Trần Thần xoay người đi về phía mấy nhân viên pháp y khác để tiếp tục khám nghiệm tử thi. Trần Thần đi rồi, Vương Quỳ lại tìm Khương Bằng, hỏi: “Đã tra ra thân phận của nạn nhân chưa?”
“Nạn nhân tên là Cổ Nguyệt, sinh viên Học viện Nghệ thuật, cũng là người tình của Hoàng Quý Phi. Gần đây Hoàng Quý Phi bỗng nhiên mất tích, hôm nay người tình lại chết trong nhà xưởng, có việc để làm rồi đây.” Khương Bằng đưa giấy bút cho Vương Quỳ, xoay xoay cổ, nói: “Em giúp anh lấy khẩu cung nhé, anh ra hút điếu thuốc.”
“Sếp Chu đang nhìn đó, anh đi hút thuốc, muốn chết hả?” Vương Quỳ nhắc nhở.
Anh ta nhíu mày, nhận lạigiấy bút, nhỏ giọng hỏi: “Em đã nói chuyện kia với sếp chưa?”
“Chưa.” VươngQuỳ trả lời.
Mọi người bận rộn tớihơn hai giờ đêm. Chu Hạo đột nhiên bước tới bên cạnh Vương Quỳ, nói: “Lát nữa cô ở lại một chút, chúng ta nói chuyện.”
Vương Quỳ đăm chiêu gậtđầu. Lại gần nửa tiếng trôi qua, thi thể của Cổ Nguyệt đã được khiêng đi, xe cảnh sát cũng lần lượt rời khỏi nhà xưởng, chỉ còn lại hai cảnh sát ở lại canh giữ hiện trường... Chu Hạo dẫn Vương Quỳ đến đống phế liệu ngoài nhà xưởng, bốn bề vắng lặng, ông vào thẳng vấn đề. “Tôi nghe Khương Bằng nói cô đang điều tra vụ án mười năm trước?”
“Quỷ tha ma bắtKhương Bằng đi.” Vương Quỳ chửi thầm.
“Không phải tôi đãbảo cô đừng điều tra nữa rồi sao? Nếu tiếp tục, cô sẽ hại chết nó mất...” Chu Hạo có vẻ kích động, vụt tiến tới túm lấy vai Vương Quỳ, khẩn cầu: “Cô đừng điều tra nữa, coi như tôi cầu xin cô, chuyện này sắp kết thúc rồi, tôi không muốn thời gian này lại xảy ra sơ sót gì, hung thủ đã nhắm vào nó rồi, cô thật sự sẽ hại chết nó mất.”
“Sếp Chu, tuy trước giờ em luôn bất mãn với tác phong của sếp, nhưng từ tận đáy lòng, em vẫn rất kính phục sếp. Giờ sếp khiến em thất vọng quá.” Vương Quỳ nhìn thẳng vào Chu Hạo, nói. “Em không ngờ sếp lại hèn nhát đến thế, cũng không ngờ sếp lại vì tư lợi mà làm chuyện phạm pháp, em càng không ngờ sếp lại nhún nhường cầu xin em thế này. Thực ra chỉ cần sếp nói ra sự thật, chúng ta hợp sức điều tra chân tướng vụ việc, bắt được hung thủ thì còn có gì đáng sợ kia chứ?”
“Cô không hiểu, cô không thể nào hiểu được đâu.” Chu Hạo nói.
Vương Quỳ ngửi thấy mùirượu trên người Chu Hạo, chắc hẳn tối nay ông cũng đã uống không ít. Trong tình trạng này e rằng chẳng thể nói chuyện cho ra ngô ra khoai được. Vương Quỳ bèn nói: “Sếp Chu, chuyện này để hôm khác chúng ta bàn tiếp vậy.”
“Không được, khôngcòn thời gian nữa rồi, tôi không thể để cô tiếp tục điều tra nữa, sẽ xảy ra án mạng mất.” Nói đoạn, mắt Chu Hạo trừng lên dữ tợn, ông vụt đưa tay siết cổ Vương Quỳ, nghiến răng nói: “Đừng trách tôi.”
Vương Quỳ ngạt thở, cốhết sức đánh lia lịa vào cánh tay ông, nhưng sức lực của cô nào đọ được với Chu Hạo kia chứ? Lẽ nào tối nay cô phải chết trong tay ông ư? Cổ họng Vương Quỳ phát ra tiếng ư ư, mặt cô đỏ bừng, sắp rơi vào trạng thái hôn mê. Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, có một người lao tới vung tay đấm mạnh vào mũi Chu Hạo. Bất ngờ lãnh trọn một cú đấm, ông vội buông tay, bịt lấy mũi. Người kia bèn thừa cơ tiến tới bồi thêm một cú đá, sau đó xoay người kéo Vương Quỳ chạy đi.
Hai người chạy rất xa,đến một góc rừng, người kia mới buông tay Vương Quỳ ra, tựa vào thân cây thở hồng hộc. Cô cũng mệt rã rời, vừa thở hổn hển vừa nhìn người đàn ông trước mặt. Dưới ánh trăng, Vương Quỳ cảm thấy gương mặt đó rất quen thuộc, cô nhanh chóng lục lọi trí nhớ, cuối cùng sửng sốt thốt lên: “Đinh Tiểu Tiểu?”
Thấy đối phương gọi tênmình, người đàn ông đó có chút ngạc nhiên, thoáng ngẩn người rồi cuống cuồng chối cãi: “Tiểu Tiểu cái gì, cô nhận lầm người rồi, tôi không hề quen biết cô.”
“Nhưng tôi biếtanh, tôi là cảnh sát phụ trách điều tra vụ án của Trần Ngôn.” Vương Quỳ nói rõ thân phận của mình. Vừa nghe thấy cái tên Trần Ngôn, Đinh Tiểu Tiểu càng căng thẳng hơn, định quay người bỏ chạy thì bất chợt bị Vương Quỳ túm lại. “Anh yên tâm, tôi sẽ không bắt anh đâu. Có lẽ anh vẫn chưa biết, Lư Tiểu Nguyệt đã thú nhận chuyện mình giết Lữ Tân rồi, vụ ấy anh vô can.”
“Nếu thế thì cô thảtôi đi đi.” Đinh Tiểu Tiểu nói.
“Anh muốn đi, được,nhưng tôi muốn biết tại sao anh lại sắp đặt vở kịch tai nạn xe để mọi người nghĩ rằng mình đã chết? Còn nữa, anh có liên quan gì đến các vụ án khác? Anh biết được bao nhiêu?” Nói rồi, Vương Quỳ lại nhẹ nhàng vỗ về hắn: “Anh không thể cứ chạy trốn như thế, nếu nói ra có thể tôi sẽ giúp được anh.”
Đinh Tiểu Tiểu bỗng dodự, quả thật cuộc sống của hắn đang càng lúc càng tồi tệ, nếu cứ tiếp tục thế này e rằng sẽ còn xảy ra chuyện gì đó. Nếu có cảnh sát tình nguyện giúp đỡ hắn thì cớ sao không đồng ý chứ? Biết đâu... biết đâu cô ta còn có thể giúp hắn tìm Trần Ngôn. Hắn hỏi: “Cô không bắt tôi thật ư?”
“Ban nãy anh mới cứumạng tôi, tôi có lý do gì để bắt anh chứ?” Vương Quỳ hỏi ngược lại.
Đinh Tiểu Tiểu toét miệng cười, sau đó nghiêm túc nói: “Nhưng tôi đã phóng hỏa đốt cái thẩm mỹ viện kia, cô không bắt tôi thật chứ?”
“Không.”Vương Quỳ quả quyết. “Tôi cũng ghét cay ghét đắng mấy cái thẩm mỹ viện chui đó, đốt cho chúng chừa, khỏi đi hại người.”
“Được, thế thì tôi sẽ kể cho cô nghe mọi chuyện mà tôi biết.” Nói rồi Đinh Tiểu Tiểu ngồi xuống bãi cỏ, suy tư một hồi, sau đó kể cho Vương Quỳ nghe đầu đuôi ngọn nguồn, từ chuyện tại sao mình xuất hiện ở nhà Lư Tiểu Nguyệt, rồi tại sao lại phóng hỏa đốt thẩm mỹ viện cho đến chuyện mình nhìn thấy khi đứng bên ngoài biệt thự của Thôi Cách Cách, song hắn không nhắc đến chiếc vòng tay nhặt được trong biệt thự lẫn chiếc bông tai nhặt được ở nhà xưởng.
Nghe xong, Vương Quỳ hít sâu một hơi, nói: “Thì ra là vậy, Trần Ngôn đối xử với anh như thế mà anh vẫn một lòng một dạ với cô ấy, âu cũng là một kẻ si tình, nhưng tại sao anh lại xuất hiện ở đây?”
“Vì Trần Ngôn.” Đinh Tiểu Tiểu đáp.
“Cô ấy...”Vương Quỳ càng nghe càng mơ hồ. “Cô ấy không phải đã chết rồi sao?”
“Mới đầu tôi cũng ngỡ rằng cô ấy đã chết rồi, nhưng không lâu sau khi đoạn clip “Nàng tiên cá Cốc Hải” được đăng lên mạng, có người nói từng gặp cô ấy, hơn nữa...” Đinh Tiểu Tiểu thở dài thườn thượt, lại nói: “Hơn nữa tôi còn phát hiện cô ấy từng về nhà lấy quần áo, tuy... tuy tôi không dám khẳng định người đó là cô ấy, nhưng...”
“Tôi hiểu.”Vương Quỳ đột nhiên ngắt lời Đinh Tiểu Tiểu, xúc động nói. “Tôi cũng từng yêu một lần, sau đó bạn trai tôi lại yêu người bạn thân của tôi. Khi phát hiện, tôi hận đến nỗi chỉ muốn hắn chết quách đi cho xong, nhưng sau đó trong lòng vẫn ôm mộng tưởng, mong hắn sẽ quay về bên cạnh mình. Tôi nghĩ anh cũng như thế, trong lòng vẫn ấp ủ một tia hy vọng, thực ra trước khi tìm ra thi thể của Trần Ngôn, thì việc cô ấy còn sống hay đã chết vẫn còn là một câu đố.”
“Cảm ơn cô đã nói thế.” Đinh Tiểu Tiểu ngửa mặt nhìn bầu trời đêm, khẽ nói.
“Anh có từng nghĩ,nếu gặp lại Trần Ngôn, anh sẽ làm gì không?” Vương Quỳ hỏi.
Đinh Tiểu Tiểu nói với vẻ đầy mong đợi: “Tôi đã nghĩ rất nhiều, rất nhiều lần, nhưng nếu ngày đó thật sự đến, e rằng tôi sẽ chẳng thốt lên được câu nào. Dẫu sao chỉ cần cô ấy còn sống là tôi đã mãn nguyện rồi, dù có phải đánh đổi bằng mạng sống của chính mình.”