Chương 42: Hối Cải
Không biết là do câu chuyện của Đinh Tiểu Tiểu và Trần Ngôn đã làm Vương Quỳ cảm động, hay do Đinh Tiểu Tiểu đã ra tay trượng nghĩa cứu mạng cô, khiến cô nảy sinh thiện cảm, tóm lại cô và Đinh Tiểu Tiểu trò chuyện rất tâm đầu ý hợp, mãi đến khi trời hưng hửng sáng, cô mới rời khỏi cánh rừng, gọi taxi trở về nội thành.
Về đến nhà, Vương Quỳ vẫn tỉnh như sáo, cô lại giở hồ sơ vụ án ra xem. Gần tám giờ, cô mới nấu bữa sáng gọn nhẹ, ăn xong liền ra khỏi cửa. Khi tới trước Sở Cảnh sát, Vương Quỳ bỗng do dự, cô không biết lát nữa sẽ phải đối diện thế nào với Chu Hạo. Nên chủ động tiến tới chào hỏi hay phớt lờ ông ta? Đang nghĩ ngợi, cô chợt thấy Chu Hạo và Khương Bằng đang đi tới. Vừa thấy Vương Quỳ, Chu Hạo liền cất tiếng hỏi trước: “Sao không lên trên?”
“Em...” Vương Quỳ không biết nên trả lời thế nào.
Nhìn vẻ mặt của cô, Chu Hạo cười cười, nửa đùa nửa thật nói: “Lẽ nào cô sợ trên đó có sói hay sao?”
Đây hình như là lần đầu tiên Chu Hạo nói đùa, Khương Bằng liền nhìn ông bằng ánh mắt sửng sốt, hồi lâu sau mới lắp ba lắp bắp hỏi: “Sếp... sếp Chu...
sếp... hôm nay... không sao chứ?”
“Tôi thì có chuyện gì chứ?” Chu Hạo hỏi vặn lại.
Khương Bằng vội lắc đầu,đáp: “Không có, tuyệt đối không có, em chỉ cảm thấy hôm nay sếp Chu... rất đẹp trai.”
Nghe xong, Chu Hạo trừng mắt nhìn Khương Bằng một cái rồi đi vào Sở Cảnh sát. Ông ta đi rồi, Khương Bằng mới ghé tới gần Vương Quỳ, nhỏ giọng hỏi: “Nói rồi à?”
Vương Quỳ gật đầu.
Anh ta lại hỏi tiếp:”Thế nào?”
“Anh còn dám hỏi thế nào ư?” Vương Quỳ sực nhớ đến những lời Chu Hạo nói tối qua, liền bước tới thụi một cú vào ngực Khương Bằng. “Uổng công em xem anh là anh em, em đúng là xem thường anh rồi, anh mách với sếp Chu có phải không?”
Nghe thế, Khương Bằng thoáng sững người, sau đó cười hì hì, nói “xin lỗi”
rồi đi vào Sở Cảnh sát.Vương Quỳ đứng chôn chân tại chỗ, ngẩng đầu nhìn nóc tòa nhà, cuối cùng siết chặt tay khích lệ bản thân, cũng theo vào trong... Chu Hạo không có trong văn phòng, Vương Quỳ về bàn làm việc của mình, bắt đầu suy nghĩ miên man, có khi nào sếp Chu chơi trò vừa ăn cướp vừa la làng, đi gặp cấp trên nói xấu cô không? Hay ông tìm cách chuyển cô sang tổ khác hoặc khai trừ khỏi ngành? Đang mải mê suy nghĩ, chợt Chu Hạo đi vào, dừng lại bên cạnh cô, nói: “Đến văn phòng tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Vương Quỳ đứng dậy, đi theo Chu Hạo vào văn phòng.
“Chuyện tối qua...” Sau khi vào phòng làm việc, Chu Hạo ngồi xuống ghế, châm một điếu thuốc, nói. “Xin lỗi.”
“Sếp Chu, sếp biết em không để bụng chuyện đó, điều em quan tâm là rốt cuộc tại sao sếp lại làm như thế, có thể cho em một lý do hợp lý không?” Vương Quỳ hỏi thẳng.
Chu Hạo rít vài hơi thuốc,đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đáp: “Tôi đã nộp đơn từ chức, chiều nay sẽ rời khỏi đây, cô có gì muốn biết cứ hỏi đi.”
“Từ chức? Nghiêm trọng thế sao?” Vương Quỳ sửng sốt.
“Không liên quan đến chuyện này, chỉ là tôi thấy mệt rồi, không làm nổi nữa.” Chu Hạo nói đầy ẩn ý. “Cũng đến lúc tôi phải ở bên cạnh con nhiều hơn, cô biết đấy, nghề cảnh sát này một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, ngày nào cũng bận rộn công việc. Giờ nó cũng chín tuổi rồi, con trẻ trong độ tuổi này nếu không có cha mẹ ở bên cạnh, dễ hư người lắm.”
“Dù thế cũng đâu cần phải từ chức, hai năm nữa không phải sếp sẽ nghỉ hưu sao?” Vương Quỳ vẫn lấy làm khó hiểu.
“Tôi sợ đến lúc đó lấy được lương hưu, nhưng lại mất con trai thì khổ.” Chu Hạo dụi tắt điếu thuốc, như đã hạ quyết tâm, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, quay lưng về phía Vương Quỳ, nói. “Cô còn nhớ tôi từng hỏi cô một vấn đề chứ? Giữa người thân và phá án, cái nào quan trọng hơn. Thực ra mười năm trước, tôi cũng giống như cô vậy, cũng chọn phá án. Để tra rõ chân tướng, tôi ngày đêm lao đầu vào công việc, thậm chí khi hung thủ đe dọa tính mạng của người nhà tôi, tôi cũng chẳng coi là thật, nhưng sau đó... vợ tôi bị giết, chính tôi đã hại chết cô ấy.”
“Đây chính là nguyên nhân năm xưa sếp giải tán tổ chuyên án?” Vương Quỳ lại gần Chu Hạo, nói. “Nhưng liệu sếp có từng nghĩ, biết đâu điều tra thêm một thời gian nữa, hung thủ có lẽ sẽ bị trừng phạt bởi pháp luật, đến lúc đó, sếp không những báo thù được cho vợ mà những chuyện đau đớn sau đó cũng sẽ không xảy ra.”
“Năm xưa tôi đâu phải chưa từng nghĩ đến điều đó, nhưng cái giá phải trả quá đắt, lẽ nào cô muốn tôi dùng tính mạng của đứa con trai duy nhất để đổi lấy một sự thật ư? Không đáng, thật sự không đáng.” Nói đến đây, nước mắt ông trào ra. Cô không ngờ người đàn ông cứng rắn này lại có lúc rơi lệ. Chu Hạo lau nước mắt, nói tiếp: “Mấy hôm trước tôi lại nhận được bức thư đe dọa của hung thủ, đối phương dùng tính mạng của con trai tôi để uy hiếp tôi, cô bảo tôi phải làm sao đây? Cho nên tôi mới làm bằng chứng giả, nhưng hôm qua tôi đã nghĩ thông suốt rồi, có lẽ cú đấm kia đã giúp tôi thức tỉnh, thay vì tiếp tục nối giáo cho giặc, chi bằng từ chức rồi ở bên con không rời nửa bước còn hơn. Tôi tin có tôi bên cạnh nó, hung thủ cũng chẳng dám làm càn.”
“Sếp Chu, nói thế...có phải sếp thừa nhận cái chết của Thôi Cách Cách có liên quan đến Vụ mưu sát Andersen năm xưa?” Thấy Chu Hạo có ý trải lòng, Vương Quỳ bèn hỏi tiếp. “Nếu thật sự có liên quan, tại sao sau mười năm biến mất, hung thủ lại lần nữa ra tay giết người? Còn nữa, tại sao hung thủ lại giết những người đó? Em đã nghiên cứu vụ án rất kĩ, nếu căn cứ theo thời gian phạm tội, hung thủ ắt cũng đã gần đến tuổi “thất thập cổ lai hi” rồi, sao còn khả năng giết người chứ?”
“Tôi hiểu ý cô, cô cảm thấy có thể là người khác đang mô phỏng vụ án năm xưa đúng không? Thực ra mới đầu tôi cũng nghĩ như thế, nhưng khi nhìn thấy mẩu giấy nhắn mà hung thủ gửi tới, tôi phát hiện nét chữ hoàn toàn tương đồng, vả lại nội dung trong đó người ngoài không thể nào biết được, nên tôi khẳng định người viết giấy nhắn chắc chắn là thủ phạm của những vụ án năm xưa, còn những vụ gần đây thì...” Chu Hạo dừng lại vài giây rồi nói tiếp: “Tôi cũng từng so sánh các vụ án với nhau, sau đó phát hiện các vụ án của mười năm trước và mười năm sau vẫn có những điểm khác nhau rõ rệt. Mười năm trước, hung thủ chỉ dùng truyện cổ tích để làm bối cảnh cho vụ án, nhưng không hề liên quan đến nội dung câu truyện cổ tích đó. Nhưng mười năm sau thì khác, cứ lấy Thôi Cách Cách làm ví dụ, cô ta tính tình cao ngạo, hơn nữa muốn gió được gió muốn mưa được mưa, có gì khác với ông vua kia chứ? Tôi nghĩ đó cũng chính là nguyên nhân hung thủ dùng Chiếc áo mới của Hoàng đế làm bối cảnh gây án. Còn Trần Ngôn, chuyện tình cảm của cô ta rất phức tạp nhưng nội tâm thì cực kỳ đơn thuần, cô ta mong có được tình yêu của hoàng tử, nhưng cuối cùng hoàng tử của cô ta, chính là Lữ Tân, lại luôn nhung nhớ Thôi Cách Cách. Đây chẳng phải câu truyện Người con gái của biển cả hay sao?”
“Tuy tính cách và số phận của nạn nhân trùng hợp với các nhân vật trong truyện cổ tích, nhưng nó có liên quan gì đến hung thủ cơ chứ? Chẳng lẽ động cơ của hắn không phải vì báo thù ư? Cũng không phải lựa chọn một nhóm người cố định để ra tay sao?” Vương Quỳ thở dài, nhíu mày. “Nếu như thế, vụ án càng khó điều tra hơn.”
“Tôi đồng ý với suy luận của cô.” Chu Hạo bước tới bàn làm việc, châm thêm một điếu thuốc rồi lại đi tới trước cửa sổ, nói: “Tôi cũng cho rằng hung thủ chọn những người có tính cách cực đoan, có thể làm nổi bật nội dung của truyện cổ tích để tiến hành sát hại. Mục đích có lẽ chỉ là muốn những người đó nhìn rõ sự chênh lệch giữa hiện thực và cổ tích. Trần Ngôn là giáo viên mầm non, phải thường xuyên kể truyện cổ tích, hơn nữa bản thân cô ta cũng cực kỳ say mê truyện cổ tích. Còn Thôi Cách Cách nữa, cô ta cũng giống như Trần Ngôn, thậm chí còn đặt tên cho album mới là Thế giới bên ngoài truyện cổ tích, và ca khúc chủ đạo là Chiếc áo mới của Cách Cách nữa. Trùng hợp hơn nữa là, người viết lời cho bài hát ấy chính là Cổ Nguyệt, nạn nhân của vụ án tối qua.”
“Đúng là một mê cung khổng lồ, nhìn bề ngoài chẳng mảy may dính dáng đến nhau nhưng lại có liên hệ mật thiết vô cùng.” Vương Quỳ cảm thấy đầu óc rối bời, chẳng có lấy một đầu mối nào về chuỗi án mạng liên hoàn kia, thậm chí cũng chẳng biết nên bắt đầu điều tra từ đâu. Bỗng cô sực nhớ ra, hỏi: “Đúng rồi, sếp Chu, mười năm trước sếp đã tra ra được hung thủ chưa?”
Chu Hạo lại dụi tắt điếu thuốc rồi ném ra ngoài cửa sổ, lắc đầu đáp: “Nhưng tôi nghĩ hồi đó mình đã điều tra đúng hướng, bằng không sao hung thủ lại chạy tới ngăn cản tôi điều tra tiếp?”
“Sếp có thể tiết lộ năm đó đã tra ra điều gì không?” Vương Quỳ vội vàng truy hỏi.
Chu Hạo liếc Vương Quỳ một cái, trả lời: “Không biết tôi đang hại cô hay giúp cô nữa, nhưng nếu cô đã muốn biết thì tôi kể hết mọi chuyện cho cô nghe vậy. Năm đó, thông qua điều tra tôi biết được một ngôi làng có tên “U Linh”, cũng nghe ngóng được có một cô gái tên là Lý Mộc Nhất. Năm xưa, cô Lý Mộc Nhất này từng sống trong thôn U Linh, nghe đồn tướng mạo cô ta cực kỳ xấu xí nhưng lại luôn mong muốn có được sắc đẹp, suốt ngày mơ ước vịt con xấu xí sẽ hóa thành thiên nga và có được tình yêu. Có người từng trông thấy Lý Mộc Nhất, nhưng đó là chuyện của cả trăm năm trước rồi. Sau đó thôn U Linh xảy ra hỏa hoạn, đa số dân làng đều đã chết cháy.”
“Sau đó thì sao?” Vương Quỳ hỏi.
“Sau đó tôi tra được trước khi xảy ra hỏa hoạn, thôn U Linh này có một tập tục, mỗi bé gái khi vừa chào đời đều bị dân làng dùng dao rạch nát mặt, vì họ cho rằng sắc đẹp là cội nguồn của mọi dục vọng...” Chu Hạo thở dài, đút hai tay vào túi quần, nói tiếp: “Tôi vốn định tiếp tục điều tra theo hướng đó, nhưng lại nhận được thư đe dọa từ hung thủ, vợ cũng... nên tôi hủy hết tài liệu, giải tán tổ chuyên án.”
Nghe xong những lời tự đáy lòng của Chu Hạo, Vương Quỳ có thể hiểu được những hành động của ông hồi trước, nhưng không cách nào chấp nhận được. Có lẽ có vài chuyện, chỉ những người đã trải qua thì mới có thể thông cảm chăng? Vương Quỳ tiến lên trước, định an ủi ông nhưng lại không biết nên mở lời thế nào, cuối cùng đành thở dài, nói: “Sếp Chu... thực ra sếp không cần từ chức đâu. Nếu sếp tin em, có thể giao con cho em. Bố em đã về hưu, cả ngày đều ở nhà, vả lại trước kia ông từng là huấn luyện viên võ thuật, em tin rằng ông có thể bảo đảm an toàn cho Chu Dư Phi.”
“Cảm ơn.” Chu Hạo cười buồn, sau đó ngồi xuống ghế, nói tiếp: “Cuộc sống nhiều lúc thân bất do kỷ vậy đó, nếu tôi còn tiếp tục ngồi ở đây, e rằng sẽ đi vào vết xe đổ của mười năm trước, hơn nữa lần này... tôi sợ cô sẽ lành ít dữ nhiều.
Huống hồ, đây là quả do tôi trồng, vốn dĩ tôi phải hứng chịu.”
“Nhưng...” Vương Quỳ còn định nói gì đó, song không thốt nên lời.
Chu Hạo đứng dậy, vỗ vỗ vai cô, nhắc nhở: “Đúng rồi, cô muốn điều tra, tôi không trách cô, nhưng cô phải hứa với tôi một chuyện.”
“Chuyện gì?” Cô hỏi.
“Đừng phô trương quá, vụ này càng ít người biết càng tốt, tốt nhất nên âm thầm điều tra.” Chu Hạo cầm lấy khung ảnh đặt trên bàn làm việc, đăm chiêu nói. “Tên hung thủ này cực kỳ khó đối phó, nhất là hành tung xuất quỷ nhập thần của hắn, tôi không muốn người nhà cô gặp chuyện, càng không mong cô gặp chuyện.”
“Sếp Chu, em nghe lời sếp.” Vương Quỳ trịnh trọng đáp.