Phần 4: Thế Giới Bên Ngoài Truyện Cổ Tích
Chương 43: Bức Ảnh Cũ
Đinh Tiểu Tiểu trở về nhà Trần Ngôn. Lúc này hắn đang nghiêng người tựa vào thành giường, chăm chú nhìn tấm gương trên bàn trang điểm. Hắn cứ cảm thấy sau khi những chữ trên tấm gương bị xóa đi, trông nó liền giống như một tấm bản đồ, chẳng lẽ đây là manh mối mà Trần Ngôn cố tình để lại? Nghĩ thế, Đinh Tiểu Tiểu vội bật máy vi tính của Trần Ngôn, lên mạng tìm bản đồ thành phố Cốc Khê, sau đó đối chiếu với “bản đồ” trên gương... Trên đó có vài nét gợn sóng, tương tự như dòng sông với những sóng nước cuộn trào. Toàn bộ bản đồ lấy con sông làm đường ranh giới, trong khi “dòng sông” duy nhất ở Cốc Khê chính là Cốc Hải. Lẽ nào “dòng sông” trên tấm gương ám chỉ Cốc Hải sao?
“Con sông”trên tấm gương kéo dài về phía tây, khi gần chạm đến mép gương thì đột nhiên rẽ xuống dưới, nhưng Cốc Hải trong bản đồ thì vẫn kéo dài về phía tây. Đinh Tiểu Tiểu nghiên cứu suốt cả buổi trời cũng chẳng phát hiện Cốc Hải có chỗ rẽ nào. Có lẽ mình đa nghi rồi, cái này chẳng qua chỉ là bôi bừa thôi chứ chẳng phải bản đồ gì, hắn nghĩ.
Đinh Tiểu Tiểu hơi hụt hẫng, hắn bực mình cầm chuột kích bừa trên máy tính, tình cờ phát hiện một số ảnh chụp chứa trong một thư mục có tên là “u linh” trong ổ D. Hắn chưa từng thấy những bức ảnh đó bao giờ, tất cả có khoảng ba mươi mấy tấm, trong đó có mười mấy tấm là ảnh chụp Trần Ngôn trước khi phẫu thuật thẩm mỹ, khoảng bốn, năm tấm là sau khi phẫu thuật, trong ảnh không có Đinh Tiểu Tiểu, song lại có Lữ Tân. Trần Ngôn dùng phần mềm photoshop biến Lữ Tân thành chàng hoàng tử phong độ ngời ngời, còn mình thì e ấp đứng bên cạnh, hai người thắm thiết vô cùng, kế bên còn có dòng chữ nhỏ: Tình yêu, quan trọng là sự thủy chung.
Đó là câu Đinh Tiểu Tiểu từng nói với Trần Ngôn. Hồi bộ phim Tiên kiếm kì hiệp truyện gây sốt trên truyền hình, nhân vật Lâm Nguyệt Như trong phim từng thốt ra câu đó, Đinh Tiểu Tiểu cảm thấy nó quả là phát ngôn kinh điển bèn chép lại. Sau khi tốt nghiệp, có lần Đinh Tiểu Tiểu và Trần Ngôn cãi nhau, cuối cùng hắn nói câu ấy với cô, lúc đó cô cũng thích lắm, còn vì nó mà xem lại bộ phim này.
Trần Ngôn nói:”Lâm Nguyệt Như thật vĩ đại.”
Đinh Tiểu Tiểu đáp lại:”Nhưng cô ấy ngốc quá, ngoài đời thực liệu có người con gái như vậy không?”
Cô nói: “Nếu em mà gặp được người mình yêu thì em cũng sẽ như Lâm Nguyệt Như, không yêu cầu bất kì sự báo đáp nào.”
Khi nghe thấy cô nói thế,trong lòng Đinh Tiểu Tiểu đầy chua chát, bởi khi đó giữa hai người đã xác định quan hệ bạn trai bạn gái với nhau rồi. Nếu là mấy tuần trước, phát hiện những tấm ảnh hai người hạnh phúc bên nhau thế này, Đinh Tiểu Tiểu chắc chắn sẽ lồng lộn phát điên, sẽ xóa sạch chúng khỏi máy tính không chút do dự, nhưng giờ hắn đã nguôi giận rồi, thực ra cũng chẳng giận nổi, chỉ là hắn không hiểu, không hiểu sao mình đã làm rất nhiều việc mà vẫn không thể có được Trần Ngôn.
Có lẽ đây chính là tình yêu, không có lý do, cũng chẳng cần sự đền đáp...
Trong thư mục vẫn còn vài tấm ảnh khác, đều là ảnh chụp cận cảnh Trần Ngôn, nhưng khung cảnh phía sau rất lạ, trông giống như một bãi phế tích, có những ngôi nhà gần như đã đổ nát và một số cây cối khô héo như bị lửa thiêu, trông không giống phong cảnh ở Cốc Khê. Là nơi nào nhỉ? Trần Ngôn đến chỗ này lúc nào?
Đinh Tiểu Tiểu tiếp tục xem ảnh, khi mở tới tấm cuối cùng, tay hắn liền run lên bần bật, vội vàng lấy móng tay và sợi tóc nhặt được trong nhà xưởng ra đối chiếu với bức ảnh. Lúc này hắn mới dám khẳng định hai thứ ấy thực sự là của Trần Ngôn, còn chiếc bông tai kia cũng từng xuất hiện trong vài bức ảnh trước.
Trong tấm ảnh cuối,phông nền là một cây cổ thụ bị tróc mất một mảng vỏ, trên có ghi ba chữ “Thôn U Linh” bằng sơn đỏ. Trên cây còn treo một tấm gương tròn, Trần Ngôn vừa vặn đứng đằng trước tấm gương, lưng cô phản chiếu trong gương, không những thế, Đinh Tiểu Tiểu còn thấy trong đó in bóng một người khác... Là một bà cụ, chính bà ta đã giúp Trần Ngôn chụp ảnh. Trong gương, máy ảnh đã che mất đôi mắt của bà ta, nhưng hắn vẫn có thể nhìn rõ mồn một khuôn mặt bà ta, khuôn mặt đó... y như một cái cây chết khô bị tróc vỏ, đáng sợ vô cùng!
Đinh Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, cảm thấy sống lưng lạnh toát. Hắn đứng phắt dậy, vội bước tới cửa sổ châm một điếu thuốc, rít vài hơi, cố trấn tĩnh lại, sau đó quay lại trước máy tính, xem kĩ tấm ảnh cuối cùng đó. Trong ảnh, Trần Ngôn tươi cười rạng rỡ, nụ cười của cô và hình ảnh bà cụ phản chiếu trong gương đối lập một cách rõ rệt. Bà cụ đó là ai? Tại sao Trần Ngôn không sợ bà ta? Trong ảnh, hai người có vẻ rất thân thiết. Hơn nữa, thôn U Linh ở đâu? Sao lại có cái thôn lấy tên cổ quái thế nhỉ?
Đóng thư mục lại, Đinh Tiểu Tiểu lại tìm thông tin về “thôn U Linh”, song những trang web tìm được đa phần đều là chuyện kể, một số ít cũng chỉ nói vớ va vớ vẩn. Lục lọi thêm vài trang web, vẫn chẳng thấy ai nhắc đến thôn U Linh cả. Điều này không khỏi khiến người ta cảm thấy hoài nghi, thật sự có một nơi gọi là thôn U linh sao? Chắc chắn có, nếu không thì phải giải thích thế nào về mấy bức ảnh kia đây? Nghĩ vậy, Đinh Tiểu Tiểu lại mở bức ảnh ra xem tới xem lui, nhìn thế nào cũng không thấy giống được chỉnh sửa, nếu là chỉnh sửa thì người làm việc đó ắt phải là cao thủ trong hàng cao thủ.
Sau một hồi tìm kiếm trên mạng, Đinh Tiểu Tiểu lại gọi 114 để hỏi, nhưng cũng chẳng tra ra được manh mối gì, cuối cùng hắn đành gọi cho bố mẹ của Trần Ngôn, biết đâu bố mẹ cô từng nghe nói đến chỗ này.
Điện thoại kết nối, người nghe máy là mẹ của Trần Ngôn, bà hỏi: “A lô, tìm ai đó?”
“Chào bác, cháu là Đinh Tiểu Tiểu.” Hắn nói.
“Tiểu Tiểu? Cậu còn gọi đến đây làm gì?” Giọng bà hơi chua ngoa, như thể Đinh Tiểu Tiểu đã làm sai chuyện gì đó. “Chẳng lẽ cậu hại Ngôn Ngôn ra nông nỗi đó vẫn chưa đủ sao?”
“Bác nghe cháu nói đã, cháu nghi ngờ Trần Ngôn vẫn còn sống...” Đinh Tiểu Tiểu vội an ủi.
“Cậu đừng nói nữa,tôi không muốn nghe cậu ngụy biện.” Dứt lời, bà liền cúp máy. Nghe tiếng tút tút vang lên bên tai, Đinh Tiểu Tiểu bỗng cảm thấy đau khổ...
Thôn U Linh rốt cuộc ở đâu? Hắn tắt máy tính, đi tới đi lui trong phòng, suy nghĩ nên làm thế nào để tra ra chỗ đó. Cuối cùng, hắn sực nhớ đến một người, người này hắn mới quen tối qua, sáng nay hai người còn trao đổi số điện thoại với nhau, hơn nữa cô ấy là cảnh sát, muốn điều tra nơi đó chắc cũng chẳng mấy khó khăn. Nếu cả cô ấy cũng không tìm ra thì có thể chứng minh thôn U Linh đó thật sự không tồn tại trên đời này.
Đinh Tiểu Tiểu lấy điện thoại gọi cho Vương Quỳ, vài giây sau điện thoại kết nối, hắn cất tiếng hỏi: “Xin hỏi có phải Vương Quỳ không?”
“Phải, Đinh Tiểu Tiểu đấy à?” Đối phương thoáng ngập ngừng. “Tìm tôi có chuyện gì không?”
“Ban nãy tôi vừa phát hiện trong số ảnh chụp của Trần Ngôn có một nơi gọi là “thôn U Linh” nên muốn nhờ cô điều tra giúp. Tôi có linh cảm, Trần Ngôn đang ở đó.” Đinh Tiểu Tiểu thành thật đáp.
“Anh nói...”Vương Quỳ thoáng ngừng lại. “Anh nói thôn U Linh ư?”
“Sao? Cô biết chỗ đó hả?” Hắn vội hỏi.
“Thế này đi, giờ anh có thời gian không? Chúng ta gặp mặt nói chuyện.”
Vương Quỳ đề nghị.
Đinh Tiểu Tiểu nhìn đồng hồ, đáp: “Mười hai giờ, gặp nhau ở quán ăn Thục Dương cạnh quảng trường Hằng Thế, thế nào?”
“Ok.” Vương Quỳ đáp.