My Amazing Boyfriend

Chương 2: Chương 2: Mở đầu 2




Tiết Linh Kiều nghe tiếng khớp xương kêu kẽo kẹt vang dội theo mỗi bước đi. Làn da vẫn mang một màu khô quắt trắng xám, nhưng may là còn năng động hơn so với việc nằm im làm một xác ướp.

Thật sự nên cám ơn vụ tai nạn xe này, khiến anh tìm lại được sức sống trong quãng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng.

Anh ôm lấy cô gái giống như búp bê gãy lìa, rất phiền muộn. Cô ấy rất trẻ, ngũ quan đoan trang xinh đẹp, nét mặt trắng bệch yếu đuối. Va đập mạnh khiến xương trên người cô ấy gãy nát. Rất có thể nội tạng đã tổn thương, cho nên không ngừng nôn ra máu. Cứ để mặc như thế, không đến năm phút cô ấy sẽ biến thành một cơ thể lạnh lẽo.

Cứu, hay là không cứu, đây là một vấn đề.

Chiếc xe tải cách đó không xa bùng lên ngọn lửa rừng rực, máu của cô gái chảy trên khuỷu tay anh, một giọt cũng không lãng phí chui vào làn da anh, da dẻ khô héo của anh trở nên nở nang chắc nịch, mặt mày phơi phới như cây được uống no nước.

Anh thoải mái hít vào một hơi lớn không khí mới mẻ. Hơn một trăm năm, phần lớn thời gian nằm trong quan tài anh đều ngủ say, nhưng thức dậy cũng không thể di chuyển, chỉ nghe được tiếng con người nói chuyện hò hét ầm ĩ, mỗi ngày đều có người dùng tiếng Anh lặp đi lặp lại trên loa: Tên của xác ướp này là “Sleeping Beauty (người đẹp ngủ trong rừng)”, anh bị người ta phát hiện nằm trong một quan tài chìm dưới đáy hồ. May là chiếc quan tài được đóng kín không để nước tràn vào, cho nên xác ướp này mới có thể lại được thấy ánh mặt trời. Sau khi được các chuyên gia giám định, nguyên nhân tử vong của anh là vì động mạch cổ bị cắt, mất máu quá nhiều, suy đoán sơ bộ là báo thù. Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là, âu phục trên người xác ướp được giữ nguyên vẹn chính là phong cách thời trang lưu hành thời đó, các chuyên gia bởi vậy suy đoán, xác ướp được dụng cụ giám định có hơn một nghìn tuổi này bị người ta cất dấu, mãi đến một trăm năm trước vì một nguyên nhân nào đó mới chìm xuống đáy hồ...

Chuyên gia gì chứ, quả thật là nói bậy, rất rõ ràng, anh bị gài bẫy.

Anh bị hút cạn máu, bỏ vào quan tài, chìm xuống đáy hồ, với hy vọng anh mãi mãi ngủ say. Đáng tiếc người kia không biết, dù cạn máu cũng không thể hoàn toàn giết chết anh.

Tiết Linh Kiều lắc đầu nghĩ, cho dù có máu khiến anh tràn đầy sức mạnh, anh vẫn không nhớ ra nổi, người hút cạn máu anh là ai.

Cô gái trong ngực lúc này lại nhổ ra một búng máu, đồng tử bắt đầu dãn ra, Tiết Linh Kiều nhìn lên trời nghĩ, nếu không thì tung đồng xu?

“Mẹ ơi, ôi mẹ của con ơi, xảy ra tai nạn rồi!” Một ông chú đi xuống từ một chiếc xe tải đi ngang qua, vung tay kêu to với anh, “Này, người anh em, cô gái kia còn sống đó chứ...”

Bây giờ còn sống, có điều sắp chết rồi. Tiết Linh Kiều thầm nói.

“Thật tội nghiệp, còn trẻ như thế, nếu không còn ai, bố mẹ sống thế nào.” Ông chú lái xe móc điện thoại run rẩy gọi điện, “Đúng rồi đúng rồi, báo cảnh sát, báo cảnh sát trước...”

Tiết Linh Kiều ngẩn ra, không do dự nữa, cúi đầu chặn miệng cô gái, ép cô gái nuốt lấy máu trên đầu lưỡi anh.

Ông chú xe tải chứng kiến cảnh này, quả thực không dám tin: “Biến thái, sao cậu dám... Buông cô gái đó ra!”, anh ta chạy về xe tìm cây gậy đánh bóng chày, vừa quay lại, tên biến thái cuồng ma ôm cô gái hôn đã không thấy đâu cả, chỉ có cô gái đó im lặng nằm trên đất, sắc mặt hồng hào, giống như đang thấy một giấc mơ ngọt ngào trong giấc ngủ say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.