Cảm nhận về lần đầu được bay, nếu dùng một từ để hình dung, thì đó là - cái quái gì thế? Cô còn tưởng Tiết yêu quái sẽ giống thần thú trong Sơn Hải Kinh, xòe rộng đôi cánh lớn che khuất cả bầu trời, nhưng sự thật cái gọi là “bay” cũng chỉ là nhảy cao hơn bình thường mà thôi. Có bản lĩnh nhảy cao thế này, hoàn toàn có thể tham dự thế vận hội Olympic giành vinh quang cho Tổ quốc.
Cô cũng chẳng mong chờ gì với cái gọi là “bay” này, thà lần sau đến thiên đường vui chơi trẻ em nhảy đệm lò xo còn hơn.
Tất nhiên, đó chỉ là câu trả lời phía Điền Tịnh Thực, còn tình huống thật thế nào không biết được. Điền Tịnh Thực nhìn xoáy vào Tiết Linh Kiều, thấy mình không thể nhớ lại chuyện này nữa, tại sao cô lại khóc lóc đi lục đống rác chứ, mỗi lần nhớ lại là tự thấy mình chẳng khác nào tự rước lấy nhục...
Tiết Linh Kiều không biết mối tơ vò trong đầu Điền Tịnh Thực, cũng không quan tâm, anh không phải Phùng Đống Đống, lúc nào cũng phải chú ý đến chỉ số biến đổi của cô...
Ừm, cũng không hẳn là lúc nào cũng... Tiết Linh Kiều quay sang nhìn Phùng Đống Đống ngồi trước mặt mình: “Có việc gì à?”
Phùng Đống Đống bưng mặt, tươi cười nhìn Tiết Linh Kiều: “Anh họ, anh muốn mua máy ảnh à, để em đề cử giúp anh nhé.”
“Tôi là Tiết Linh Kiều, con một trong nhà, anh có thể gọi tôi là...”
“Vậy thì... anh Đại Kiều!” Phùng Đống Đống cũng lờ đi vẻ lạnh nhạt của Tiết Linh Kiều, tiếp tục nhìn anh, “Anh Đại Kiều muốn Đống Đống làm gì cứ nói, nhất định, nhất định đừng khách khí đấy.”
Tiết Linh Kiều nghe xưng hô này có hơi buồn cười, xoa đầu anh ta như với trẻ con: “Tôi sẽ.” Phùng Đống Đống như bị điện giật đứng im, cười ngây ngô không ngừng như một người chậm phát triển trí não.
Anh đang chuẩn bị diễn bộ phim “Chuyện tình sau núi” hay là “Xuân quang sạ tiết” vậy?!
Điền Tịnh Thực đá văng Phùng Đống Đống: “Anh họ này, hai ngày nay anh không đến thư viện nữa à?”
Tiết Linh Kiều cúi đầu nhìn màn hình, gật đầu qua loa: “Ừ, không đi.”
“Vì sao không đi, không phải anh là một cậu bé ngoan thích đọc sách sao?”
Fan hâm mộ số một Phùng Đống Đống lập tức đứng lên, giải thích thay anh: “Anh Đại Kiều tất nhiên không thể đi nữa, hiện tại đang có rất nhiều fan đang chờ anh ấy ở thư viện đấy. Chỉ mới vài tấm hình đã có sức hút như thế, nếu anh Đại Kiều thực sự bước vào giới nghệ sĩ, nhất định còn nổi hơn cả Điền tiểu thư đấy!”
Đây là cái tên ngay cả chủ cũng không để vào mắt, Điền Tịnh Thực cực kỳ khó chịu, thanh minh: “Trợ lý Phùng, tôi là người bằng vào thực lực đánh bại hơn một trăm người cạnh tranh, gan dạ cướp lấy vai nữ phụ bộ phim “Căn phòng trong truyền thuyết”, cũng không phải chỉ dựa vào cái khuôn mặt này.”
Phùng Đống Đống chẳng nể nang vạch trần bộ mặt thật: “Nhưng mà tôi nghe nói, là vì Huyên Huyên tiểu thư nói cô diễn vai nữ phụ thì cô ấy mới nhận vai nữ chính bộ phim này, thế nên cô mới có cơ hội...”
“Anh đi chết đi! Anh đi chết đi!” Điền Tịnh Thực cầm gối ôm đánh anh ta.
“Anh! Anh Đại Kiều cứu em!”
Điện thoại của Tiết Linh Kiều vang lên, anh nhìn thoáng qua, là người phụ trách công ty bán đấu giá gọi. Anh quay về phòng mới bắt máy: “Ông nói người sưu tầm đó đã ra nước ngoài? Khi nào thì quay về? Được, tôi hy vọng có thể mau chóng lấy lại miếng ngọc bích ấy, cảm ơn.”
Tắt máy, Tiết Linh Kiều quay lại, trông thấy Điền Tịnh Thực ngồi trên ghế xoay dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình. Đang định hỏi cô vào làm gì, Điền Tịnh Thực đã mặt mày nghiêm túc lên tiếng: “Đừng có vay tiền của tôi, tôi không có tiền cho anh mượn.” Không đợi anh mở miệng, cô đã bịt tay chạy vụt ra ngoài.
Tiết Linh Kiều sửng sốt, tìm cô ấy vay tiền? Tại sao anh lại phải tìm một kẻ nghèo rớt mùng tơi vay tiền?
Cho dù có ngủ say một trăm năm, so sánh với “đại phụ ông” như cô, anh chính là “đại phú ông” hàng thật giá thật đấy.
Sau khi đuổi cái tên chướng mắt Phùng Đống Đống đi, Điền Tịnh Thực về phòng gọi điện cho Trương Huyên Huyên. Trương Huyên Huyên lúc này đang ăn tối cùng vị hôn phu Hồng Thế Quang. Mặc dù Điền Tịnh Thực biết rõ việc đính hôn của hai người chỉ là đám hỏi thương mại, cũng không thật sự kết hôn sinh con nhưng vẫn không nhịn được tò mò: “Lúc nào cùng ra ngoài ăn một bữa đi, để tớ gặp vị hôn phu được xưng là “ánh sáng thế giới” này của cậu chứ nhỉ.”
“Thân thể anh ấy không khỏe. Tớ nói với anh ấy rồi, lần tới quay phim sẽ bảo anh ấy tới xem.”
Điền Tịnh Thực vén tóc đầy phong tình vạn chủng: “Hay lắm, trước khi gặp anh ta tớ nhất định ba ngày không gội đầu, dùng sự bê bối của tớ để phụ trợ cho vẻ lộng lẫy của cậu.”
Trương Huyên Huyên cười ha ha, không khách khí đâm một dao vào ngực cô: “Tớ xin cậu vẫn nên chăm chút cho bề ngoài tí đi, đừng quên cậu chỉ là nữ thần trạch nam, còn tớ là nữ thần quốc dân nam nữ già trẻ đều gục ngã, gương mặt thanh thuần của cậu trước mặt tớ thật sự chẳng có chút sát thương nào cả.”
Điền Tịnh Thực lặng lẽ gán cho Trương Huyên Huyên một cái bảng: Ký tên khen thưởng bạn xấu xa nhất năm.
03
Nói đến người thầy được hoan nghênh nhất của Học viện Khoa Học Sự Sống trường Đại học F thì Diệp Sâm tuyệt đối dành danh hiệu số một không thể tranh cãi. Anh ta có bộ mặt lừa đảo, tuổi trẻ mà tri thức thì uyên bác. Nếu chưa từng thấy anh ta trên lớp, vậy anh ta nhất định sẽ bị coi là quý công tử bất cứ chỗ nào cũng tỏa ra hormone.
Năm đó Điền Tịnh Thực cũng bị chính mã ngoài của anh ta lừa, tưởng rằng anh ta là một người đáng tin cậy, kết quả sau khi hẹn hò mới phát hiện, đối với “tên cặn bã”, diện mạo tuyệt đối là trò bịp bợm lớn nhất.
Tất nhiên, ấn tượng của Diệp Sâm về cô cũng vô cùng nhất trí.
“Biệt danh của ty thể là powerhouse (nhà máy sản xuất năng lượng), nhà máy sản xuất năng lượng của tế bào.” Diệp Sâm cầm phấn viết những từ đơn tiếng Anh lên bảng. “Mỗi lần ty thể chia tách đều sẽ tạo thành tổn thương không thể chữa trị, dẫn đến những trình tự lặp lại của DNA ở các đầu mút của nhiễm sắc thể ngắn lại. Khi quá trình đó rút ngắn tới mức độ nhất định, nhà máy sản xuất năng lượng bắt đầu sụp đổ, cho đến khi hoàn oàn mất khả năng phân chia, cơ thể con người cũng hoàn thành quá trình từ khi sinh ra cho đến khi chết. Chỉ cần tốc độ phân chia của tế bào tăng lên một mức độ nhất định, vết thương có thể nhanh chóng lành lại, thế nhưng, mức độ phân chia tế bào của cơ thể con người là có hạn.”
Dưới bục có một sinh viên giơ tay.
Diệp Sâm dừng lại, cười nhìn sang: “Anh có ý kiến gì?”
“Thế nhưng tế bào ung thư có thể phân chia vô tận.”
Diệp Sâm khen ngợi gật đầu: “Vấn đề rất hay... Tế bào ung thư sở dĩ có thể phân chia vô tận là vì bản thân nó từ một tế bào bình thường phản biến thành tế bào ung thư nên đã dẫn theo một đồng loã tên là 'chất xúc tác telomere'. Chất xúc tác telomere trong tế bào bình thường được dùng như một thứ kìm hãm, nhưng trong tế bào ung thư nó có thể phục hồi các tế bào phân chia... Đến một ngày nào đó chúng ta có thể sử dụng hiệu quả của chất xúc tác telomere lên tế bào bình thường, biến tế bào bình thường thành tế bào vĩnh sinh thì câu hỏi về cơ thể con người lão hóa sẽ tìm được điểm đột phá. Nếu chúng ta có thể tìm được chất xúc tác phục hồi hoàn hảo hơn cả chất xúc tác telomere, con người có thể không già không chết, hoàn toàn không phải nói đùa.”
Sau khi kết thúc chương trình học, sinh viên lục tục rời đi. Diệp Sâm sắp xếp lại giáo án, chuông điện thoại chợt vang lên, là trợ lý Linh Linh gọi đến.
“Thầy Diệp, PPT về kế hoạch gen phục hồi đã được sửa lại theo yêu cầu của anh.”
“Vất vả cho cô, phải sửa nhiều lần như thế.”
“Nên mà, cũng có thể học hỏi thêm được gì đó nữa. Có điều, thầy Diệp, không phải trong vật mẫu mà hơn hai tháng trước giáo sư Lý đưa đến phát hiện được chất xúc tác phục hồi còn hoàn thiện hơn chất xúc tác telomere đó sao? Không phải vật mẫu bị ô nhiễm chứ?”
“Vật mẫu do một mình thầy tôi phụ trách, tôi không có tham gia, nhưng không phải không có sai sót.” Diệp Sâm có chút tò mò, “Tại sao cô lại hoài nghi?”
Linh Linh nói ra suy đoán của mình: “Chất xúc tác phục hồi còn hoàn thiện hơn cả chất xúc tác telomere tồn tại trong tế bào bình thường, không thể là vật chất do cơ thể con người tự tạo ra.”
Diệp Sâm gật đầu: “Cô nói không sai, cho nên tôi hoài nghi vật mẫu này khi còn sống đã chịu sự tác động nào đó dẫn đến cơ thể đột biến.”
Linh Linh lại càng hoảng sợ: “Khi còn sống? Tóc vật mẫu lần trước là người chết?”
Nghĩ đến cái xác đã mất dấu, Diệp Sâm cười khổ. Sự kiện tai nạn đã qua rất lâu, kết quả điều tra vụ án lại không có tiến triển gì. Tắt máy, Diệp Sâm mới chú ý đến người ngồi cuối phòng học, rất kiên nhẫn chờ anh ta nói chuyện điện thoại xong, thực sự là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến: “Đến từ khi nào thế?”
Lý Yến Chi nghiêm túc nghĩ lại: “Khi anh nói đến 'Chỉ cần tốc độ phân chia tế bào tăng lên một mức độ nhất định, vết thương có thể mau chóng lành lại'.”
“Cái nhìn của anh thế nào?”
“Tôi chỉ hy vọng tỷ lệ sinh và tỷ lệ tử vong của loài người ở trong phạm vi có thể khống chế, có thể duy trì tài nguyên Trái Đất mà cũng có thể duy trì sự phát triển. Mà không phải dân số bành trướng chỉ có sinh mà không có chết, nó giống như tế bào ung thư của Trái Đất.”
Diệp Sâm nở nụ cười: “Cách nhìn thú vị, nhưng bài nghiên cứu của tôi chính là chống lão hóa và gen phục hồi, biến loài người thành tế bào ung thư của Trái Đất là giấc mộng của tôi.”
Lý Yến Chi từ chối cho ý kiến, lấy một tập hồ sơ trong túi ra: “Quay lại chuyện chính, tôi vội vàng tới tìm anh, là muốn nói cho anh biết tiến triển mới của vụ án. Đây là bệnh án của Tiểu Thực, anh xem đi.” Nghĩ đến việc lấy được bệnh án này, Lý Yến Chi có chút bất đắc dĩ, “Cá Mực nói, y tá trưởng của bệnh viện này đúng là kẻ khó dây dưa, nói nói cười cười với anh, thế nhưng trước khi lấy ra giấy chứng nhận điều tra thì một chút cũng không chịu phối hợp với cảnh sát. Anh cũng biết, giấy chứng nhận điều tra đôi khi thật sự rất khó được phê chuẩn.”
Diệp Sâm cầm bệnh án xem xét tỉ mỉ, rất nhanh phát hiện ra vấn đề: “Lượng máu chảy ra không đúng. Khi Tiểu Thực được đưa lên xe cấp cứu, trên chiếc váy trắng có rất nhiều máu. Nhưng theo bệnh án thì cô ấy không có bất cứ vết thương nào, nội tạng cũng không có ghi chép là chảy máu. Cái váy này đâu rồi?”
“Tôi cũng phát hiện lượng máu chảy ra không chính xác, đã cho người đến bệnh viện tìm chiếc váy... Nhưng kỳ lạ ở chỗ, y tá nói không thấy cái váy này đâu cả.”
Diệp Sâm ngạc nhiên: “Không thấy?”
Lý Yến Chi gật đầu: “Đúng vậy, phán đoán của anh đúng, tại hiện trường hẳn có người thứ ba, mà vết máu trên chiếc váy phải là của người thứ ba này.”
Sắc mặt Diệp Sâm trở nên nghiêm trọng: “Cho nên người thứ ba vì tiêu hủy chứng cứ nên đã trộm cái váy đi.”
“Không sai, tôi đã đệ trình báo cáo lên trưởng khoa, tranh thủ được càng nhiều bộ môn phối hợp.”
Diệp Sâm thở dài, trước mắt cũng chỉ có thể hy vọng vào Lý Yến Chi, hy vọng anh có thể phát hiện ra nhiều đầu mối hơn, sớm ngày bắt được tên trộm thi thể kia về quy án.