“Tránh ra... Đừng có tới đây...”
Điền Tịnh Thực ôm cổ, máu chảy ra từ giữa kẽ tay, cô kinh hoảng lui về phía sau, quơ quào tất cả những gì có thể nắm được để cản trở người đàn ông trước mặt đến gần, nhưng mọi thứ đều vô ích.
Bước chân của tử thần ngày càng gần, phía sau là vách tường, cô đã không còn đường để lui nữa, Điền Tịnh Thực tuyệt vọng ngồi bệt xuống, “Đừng giết tôi, tôi không muốn chết.”
...
“Cắt!” Tiếng đạo diễn phát ra, “Tốt rồi! Khổ cho Tiểu Thực, người thử vai kế tiếp đã tới chưa?”
Điền Tịnh Thực chịu đựng người ngợm nhớp nháp đứng lên, trông thấy diễn viên nữ thử vai kế tiếp, ngay cả câu tiếp lời với đạo diễn cũng không có, cô đã bị nhân viên đưa ra ngoài.
Trò đùa thế giới gì thế này, không phải nói trừ cô ra thì không còn ai có thể là nữ phụ ư, vì sao lại gọi đến hơn một trăm người thử vai? Khoa trương như vậy, chọn diễn viên hay chọn phi tần thế hả?
Điền Tịnh Thực nhếch nhác ngồi trong khu nghỉ lau nước đường dính trên người, Phùng Đống Đống một thùng lựu đi tới, thấy vết máu trên cánh tay cô lại càng hoảng sợ, “Điền tiểu thư, sao cô lại bị thương thế kia?”
“Là máu giả.” Điền Tịnh Thực lườm đống lựu trong ngực anh ta, “Mua về rồi?”
“Vâng, là loại ngọt nhất... Nhưng mà Điền tiểu thư cô mua cái này làm gì?”
Điền Tịnh Thực tức giận đáp: “Làm nước ép, uống để chống ô-xy hoá.”
“Buổi thử vai thế nào?”
Điền Tịnh Thực chỉ chỉ đám nữ diễn viên đang nói chuyện phiếm ngoài rạp vì phải chờ quá lâu, không muốn nói nhiều, Phùng Đống Đống rất thức thời ngậm chặt miệng.
Ôm đống lựu về, trông thấy Tiết Linh Kiều ngồi trên sô pha, Điền Tịnh Thực uể oải chào hỏi: “Bảo bối thần kỳ, tôi về rồi đây, hôm nay ở nhà có ngoan không?” Tiết Linh Kiều giống như không nghe thấy, vẫn cúi đầu xem cuốn album ảnh trong tay, Điền Tịnh Thực không để ý, đẩy cốc lựu ra trước mặt anh, “Bữa tối của anh.”
Tiết Linh Kiều dùng ánh mắt tỏ ý túi hamburger trên bàn: “Bữa tối của cô.”
Điền Tịnh Thực sửng sốt: “Hôm nay anh ra ngoài à?”
Tiết Linh Kiều cuối cùng ngẩng đầu lên: “Tôi đi gặp một người.”
***
Từ kết quả điều tra hiện nay, giáo sư Lý Côn Thanh là người hiềm nghi số một.
Vì chứng minh suy đoán của mình, anh đi theo giáo sư Lý Côn Thanh đến phòng ăn lớn trường Đại học F. Người đến ăn trưa rất nhiều, trong phòng ăn người đến người đi, vô cùng chật chội. Chờ giáo sư Lý bưng khay thức ăn về, Tiết Linh Kiều đi qua bên cạnh ông ta, giả vờ đụng phải ông ta. Giáo sư Lý quay đầu, sắc mặt tự nhiên nói xin lỗi với Tiết Linh Kiều, sau đó ngồi xuống một chỗ bên cửa sổ, lấy tài liệu mang theo bên người ra vừa ăn vừa xem.
Tiết Linh Kiều âm thầm quan sát sự thay đổi sắc mặt của ông ta, không có phát hiện bất cứ nét khác thường nào.
Tiết Linh Kiều không thể nói mình không lấy làm tiếc, có lẽ bản thân đã quá nóng lòng: “Tôi tưởng ông ta là bạn cũ, nhưng xem phản ứng của ông ta thì không phải.”
Điền Tịnh Thực vừa ăn hamburger, vừa mở tủ lạnh tìm nước uống: “Cái gì mà xem phản ứng?”
“Một người nếu đột nhiên gặp lại người mình đã giết một trăm năm trước, cho dù có che dấu cao siêu tới đâu, phản ứng trong khoảnh khắc sẽ không thể lừa dối.”
Điền Tịnh Thực càng không rõ: “Bạn cũ của anh, chính anh không nhận ra sao? Với lại bạn cũ của anh, nên là người bình thường mới đúng. Nói giống như nữ chính trong phim thần tượng bị mất trí nhớ vào thời điểm quan trọng ấy.”
Tiết Linh Kiều ngẩng lên im lặng nhìn cô, lần đầu tiên không phản bác.
Điền Tịnh Thực sửng sốt, hạ giọng thăm dò: “Thật sự mất trí nhớ?”
“Chỉ là một vài.”
Điền Tịnh Thực mở to mắt: “Chỉ là một vài điểm quan trọng?”
“Có lẽ... chừng chục năm, hoặc hai mươi năm...”
“Ngừng! Điền Tịnh Thực hít sâu một hơi, cắt ngang lời anh, “Chuyện của anh, tôi tuyệt không muốn biết, biế càng nhiều càng phiền phức, giữa chúng ta tốt nhất vẫn nên bảo trì mối quan hệ thuần khiết giữa chủ nhà và khách trọ. Giống như chuyện của tôi...” Bỗng nhiên Điền Tịnh Thực phát hiện Tiết Linh Kiều đang cầm cuốn album ảnh của mình, lại còn đang xem bức ảnh cô chụp chung với Lý Yến Chi. Cô lao tới giật lại cuốn album thẹn quá hoá giận nói: “Ai cho anh sờ vào đồ của tôi?”
Vẻ mặt Tiết Linh Kiều khẳng định: “Cô rất yêu anh ta.”
“Tôi yêu anh ta? Con mắt nào của anh thấy tôi yêu anh ta? A, cuốn album ảnh này?” Điền Tịnh Thực giơ cuốn album ảnh lên, “Hình chụp hồi bé của anh ta và tôi đều rửa làm hai, nhà anh ta giữ một bộ, nhà tôi giữ một bộ, rất cám ơn anh đã lấy ra giúp tôi, nếu không tôi thật sự đã quên không vứt nó.”
Nói xong, cô dứt khoát ném cuốn album vào thùng rác.
“Tôi xem bức ảnh cảm giác được, anh ta cũng rất yêu cô.”
“Anh ta yêu tôi? Được rồi, tôi thừa nhận, trước khi chúng tôi phát triển tình cảm chị em thành tình yêu, thế giới tình cảm của chúng tôi ổn định như khí trơ, một khi tình cảm biến chất, khí trơ cũng biến thành chất khí. Một Hỏa Tinh nho nhỏ nổ bùm đã biến tình cảm của chúng tôi thành đống cặn bã chẳng chừa lại chút gì.”
“Nếu đã không còn thừa lại chút gì thì sẽ không tức giận.”
Điền Tịnh Thực giận tới cực điểm, trái lại nở nụ cười: “Tức giận? Tôi không giận chút nào, con mắt nào của anh thấy tôi tức giận?”
“Cả hai.”
Điền Tịnh Thực im lặng nhìn anh, quay đầu đi, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại. Kết quả, cô vừa quay đầu lại, trông thấy tên kia đang nhàn nhã uống nước lựu. Kẻ khơi mào chuyện đau lòng của người khác, nhìn người ta giãy giụa trong đau khổ, còn mình ngoảnh mặt làm thinh như không có việc gì.
Tên này quá ghê tởm.
Điểm phẫn nộ của Điền Tịnh Thực nháy mắt dâng lên tới đỉnh điểm bão tố: “Đồ bỏ thì anh vứt đi.”
Cô ôm gối ném mạnh về phía sô pha, sắc mặt xanh mét trở về phòng.
Buổi tối nằm ở trên giường lăn qua lộn lại như bánh rán hàng rong, trong lòng như bị nhét vào một túm bông, vừa mềm vừa buồn bực. Tất cả đều bị thời gian mang đi, dù là tình yêu hay là sinh mệnh. Điền Tịnh Thực ám thị tâm lý như thế rồi thở chậm dần, sau đó đột nhiên nhảy bật dậy, lén lút xuống phòng khách.
Thùng rác trống không, cuốn album cô ném vào đã chẳng thấy đâu. Nhớ là mình bảo Tiết Linh Kiều ném đi, tên này nghe lời cô từ khi nào thế? Thật đáng mừng. Cô vội vàng chạy ra thùng rác ngoài cửa lo lắng tìm kiếm, lật tung đống rác lên tới đáy cũng không thu hoạch được gì.
Điền Tịnh Thực có cảm giác túi mật trong bụng vỡ rồi, nếu không vì sao trong miệng cô đắng như thế, cô vô lực ngồi bệt xuống, gào khóc một trận.
Tất cả đều bị thời gian mang đi, kể cả tình yêu và sinh mệnh, nhưng cũng không bao gồm xe đổ rác.
Điền Tịnh Thực khóc bù lu bù loa, một cuốn album đưa tới trước mặt cô. Cô thút thít ngẩng lên, nhìn theo cuốn album trông thấy Tiết Linh Kiều đứng trước mặt. Người đó sạch sẽ mà lịch sự, cô ở trước mặt anh như một đồ vô dụng vứt đi.
“Đến giờ tôi vẫn còn yêu anh ta, có phải rất mất mặt hay không?”
Tiết Linh Kiều cảm thấy như lần đầu tiên mình được nhìn thấy bộ dạng của người ấy thế này, như một con nhím chỉ lộ ra phần bụng, bộc lộ điểm yếu ớt nhất. Không phải người nào nhìn bên ngoài thế nào bên trong cũng như thế, bao gồm cả bản thân, cũng bao gồm cả người con gái trước mặt.
Trái ngược mà lại đáng yêu hơn. Nhưng Tiết Linh Kiều lại không có thiên phú an ủi người khác.
Tiết Linh Kiều lẳng lặng nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười, trong mắt như có sợi tơ mềm mại dập dờn: “Có muốn bay không?”