Ngày đầu tiên trợ lý Phùng nhậm chức, thái độ làm việc rất hăng hái, sáng sớm đã xuất hiện trước cửa nhà Điền tiểu thư thân yêu, nở nụ cười sáng lạn với mắt mèo: “Điền tiểu thư, chào buổi sáng, tôi tới đón cô đến studio đây.”
Cửa mở ra, nụ cười của Phùng Đống Đống cứng đờ trên gương mặt, nhìn chòng chọc vào cơ ngực săn chắc và cơ bụng tám múi trước mặt mà nuốt nước miếng, vô thức lùi lại phía sau hai bước, nhìn lên bảng số nhà, sợ hãi thiếu chút nữa quỳ xuống.
“Đây có phải là nhà... nhà của Điền, Điền tiểu thư không?”
Tiết Linh Kiều đứng dựa cửa, quan sát anh ta từ trên xuống dưới, bắt đầu điều tra hộ khẩu: “Anh là ai?”
Phùng Đống Đống bị cái nhìn chăm chú của anh làm cho da đầu tê dại, rụt cổ đáp: “Tôi là trợ lý của Điền tiểu thư, Phùng Đống Đống, Đống ở đây là lạnh lẽo, mẹ tôi sinh ra tôi vào mùa tuyết rơi nhiều.”
“Bộ dạng này của anh quả thật khiến trái tim người ta nguội lạnh.”
Phùng Đống Đống gượng cười hai tiếng, trong lòng phát điên, chuyện lớn đây, trong nhà Điền tiểu thư nhà anh ta mới sáng sớm đã xuất hiện một người đàn ông nửa thân trần! Lòng dạ Điền tiểu thư nhà anh ta chỉ lớn như quả trứng chim cút, gian tình bị phá vỡ nói không chừng sẽ kéo anh ta đến hộp đêm cùng uống rượu.
Nhất thời trong lòng Phùng Đống Đống gió nổi mây phun, đang lúc vô cùng khẩn trương thì nghe được tiếng của Điền Tịnh Thực, “Tiết yêu quái, nếu ngoài cửa là một người trông giống con khỉ từ vườn bách thú trốn ra thì cho anh ta vào, đó là trợ lý của tôi.”
Phùng Đống Đống băn khoăn lo lắng đi vào, trông thấy dáng vẻ tàn hoa bại liễu như không ngủ đủ giấc của Điền Tịnh Thực, lại bắt đầu lắp bắp: “Điền, Điền, Điền tiểu thư, tối qua cô ngủ không ngon à?”
Điền Tịnh Thực ngáp một cái, khổ não không thôi: “Lăn qua lăn lại cả tối không ngủ được.”
Phùng Đống Đống nuốt nước miếng, quan sát người đàn ông ngửa đầu uống nước trước tủ lạnh, trong bụng thầm than, Điền tiểu thư đúng là Điền tiểu thư, có thể tìm được người đàn ông mạnh mẽ vừa đẹp trai vừa có vóc dáng như thế... Ô, hình như anh ta đã gặp ở đâu đó rồi?
Điền Tịnh Thực cầm bữa sáng ăn, thấy Phùng Đống Đống cứ nhìn chằm chằm Tiết Linh Kiều, nói dóc mà mắt không chớp: “Anh biết đấy, anh em họ nhà tôi có mười tám người, anh ta chính là một trong số Thập Bát La Hán ấy. Đừng để ý tới anh ta, mấy ngày nữa anh ta sẽ đi, anh cứ coi như anh ta không tồn tại.”
“Ồ.”
Phùng Đống Đống gật đầu, trong đầu chợt lóe lên tia sáng, vội vàng lấy điện thoại di động ra lên diễn đàn xác nhận, không nhịn được hưng phấn hỏi: “Anh họ, anh có phải chính là 'Nam thần thư viện' trên diễn đàn hai ngày nay không?”
Nói xong, giơ điện thoại lên như dâng vật báu, trên màn hình đúng là tấm ảnh Tiết Linh Kiều bị chụp lại trong thư viện.
Điền Tịnh Thực giật mình ngẩng đầu, sau khi nhìn tấm ảnh, cực kỳ khinh bỉ lườm Tiết Linh Kiều một cái. Này, anh không thể an phận một chút à? Chẳng lẽ muốn bước chân vào giới nghệ sĩ?
Tiết Linh Kiều cầm lấy điện thoại, nhíu mày: “Không thể xóa được sao?”
Phùng Đống Đống định nói khong thể, nhưng nhìn khuôn mặt toát lên hào quang nam thần của Tiết Linh Kiều, cuối cùng như bị mê hoặc nói: “Có thể xóa, dùng kỹ thuật hack vô địch của tôi. Nhưng mà ảnh gốc trong máy người chụp nên vẫn có thể bị gửi lại.”
“Anh là hacker?”
“Biết chút thôi, chẳng qua nếu anh họ có vấn đề gì về máy tính, Đống Đống có thể trợ giúp bất cứ lúc nào!”
Tiết Linh Kiều cười gật đầu, sau đó lễ phép rời khỏi phòng khách. Phùng Đống Đống mang vẻ mặt hám trai nhìn theo hướng anh đi, hồi lâu không lấy lại tinh thần.
Điền Tịnh Thực ho nhẹ hai tiếng, không mặn không nhạt ném ra một câu: “Trợ lý Phùng, đừng nhầm lẫn chủ nhân của anh.”
Phùng Đống Đống lúc này mới nhớ đến mục đích mình đến đây, lập tức trở nên hưng phấn.
“Điền tiểu thư, mười giờ sáng nay sẽ quay bộ phim “Tuyệt Sắc”, bốn giờ chiều thử vai “Căn phòng trong truyền thuyết”, đặc điểm lớn nhất của nhân vật này chính là xinh đẹp, đạo diễn nói không phải cô thì không được.”
Trong lòng Điền Tịnh Thực ngọt ngào hưng phấn, lại miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo: “Đúng là không có thách thức.”
Phùng Đống Đống vô thức trả lời: “Cô cũng không có kỹ năng diễn mà.”
Kết quả chế giễu bà chủ chính là trừ một túi mì gói.
***
Trước khi ra ngoài, Điền Tịnh Thực đột nhiên nhớ tới Tiết Linh Kiều. Mấy hôm trước người này tìm cô mượn điện thoại, thiếu chút nữa cô đã phấn khích thét chói tai, tốt quá rồi, yêu quái đã tìm được đồng bạn, cuộc sống bị bóp méo của cô có thể quay trở lại quỹ đạo rồi! Khi cô kích động hỏi anh muốn gọi cho ai, anh thong thả lấy một tờ giấy trong túi đặt lên bàn. Điền Tịnh Thực cầm lên xem, bên trên viết bốn chữ lớn vô cùng khí thế: Làm giấy chứng minh!
Điền Tịnh Thực ỉu xìu, nhưng cũng không khỏi không bội phục giơ ngón cái.
Muốn sống trong xã hội hiện đại, anh cần phải có một thân phận hợp pháp.
Khi Điền Tịnh Thực nhìn thấy hộ chiếu của anh, nước vừa uống thiếu chút nữa phun ra. Được đấy, chẳng những anh biết chợ đen, còn biết giả làm một người Mỹ gốc Hoa, quả nhiên thông minh. Nhưng mà, cô nhìn cái tên trên hộ chiếu, “Tiết Linh Kiều, cái tên đã dùng mấy trăm năm cũng không đổi ư, nếu gặp phải người quen thì làm sao? Xác suất xảy ra tình trạng ông nội và cháu trai lớn lên giống nhau trong phim, thực tế cũng có.”
Tiết Linh Kiều thong thả ung dung thu lại đủ giấy tờ chứng nhận: “Tôi tuyệt đối sẽ không vứt bỏ tên của mình.”
Điền Tịnh Thực nghĩ tới đây, vào phòng Tiết Linh Kiều, thấy anh còn đang xem “Vua Hải Tặc” trên laptop, cười lạnh: “Khi tôi xong việc về, anh có thể thấy cảnh Going Merry bị đốt cháy đấy, tạm biệt.”
Tiết Linh Kiều không nói gì, ôm laptop, trên người có đức hạnh trạch nam không thể cứu vãn. Điền Tịnh Thực hoàn toàn không biết nói gì với anh, trong nhà đại mỹ nữ mà xem Anime, đáng đời vẫn còn độc thân năm trăm năm.
Sau khi Điền Tịnh Thực đi, Tiết Linh Kiều đáng nhẽ khoác trên mình chiếc áo trạch nam nhanh chóng tắt Anime, mở trình duyệt, nhập vào cụm từ tìm kiếm “nam thần thư viện”, trang web hiện ra liên tiếp tấm ảnh Tiết Linh Kiều bị chụp ở thư viện bằng điện thoại, bên dưới có vô số người tương tác với người post bài, trái tim dao động và những ánh mắt nóng bỏng, cách màn hình cũng có thể tỏa ra.
Lầu một: Ôi ôi, đẹp trai quá, cướp ngay đậu hũ nam thần mười con phố.
Lầu hai: Đây là thư viện nào thế, xin thông tin, xin được tổ chức gặp ngẫu nhiên!
Tiết Linh Kiều không hiểu lắm về thời đại này, hiện tại nhận thức sơ sơ của anh đó là phụ nữ không cần bó chân.
Thời gian buồn chán trước kia anh che dấu ưu thế của mình, nhưng thời đại Internet ngày nay, trái lại nó trở thành uy hiếp của anh. Thời gian anh ở lại trong đám đông càng dài, càng dễ dàng để lộ.
Trực giác của Tiết Linh Kiều nói cho anh biết, kẻ thù của anh ở cách đây không xa, hơn nữa hắn không đến, Tiết Linh Kiều chỉ có thể tự mình đi.