Ảo tưởng rất sung túc, hiện thực cũng rất khí phách.
Nói thí dụ như, phương tiện đi lại từ xe ô tô second-hand bốn bánh thành xe gắn máy hai bánh. Nhớ lại quá trình mắc nợ buồn bã, Điền Tịnh Thực chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài, khi mà đã xui xẻo rồi thì có phòng cũng không phòng nổi, đi đường bị đâm, đá cửa thì trật chân, còn thiếu mỗi uống nước cũng bịt kín kẽ răng!
Sau khi từ chối Phùng Đống Đống đưa về, Điền Tịnh Thực đẩy chiếc xe gắn máy ra khỏi Đài Truyền Hình.
Một chiếc xe có tiếng chạy qua, đỗ lại đẹp mắt ngay trước mặt cô, hai mắt Điền Tịnh Thực tỏa sáng, nhìn trước nhìn sau chiếc xe, không tồi, kiểu dáng và màu sắc đều hợp sở thích của cô, thẩm mỹ của chủ xe đáng được ba mươi hai điểm khen thưởng, có điều nhìn chiếc xe thật quen mắt.
Lý Yến Chi mở cửa xe bước xuống.
Sắc mặt Điền Tịnh Thực lập tức xụ xuống, đúng là oan gia ngõ hẹp.
“Tiểu Thực...”
Điền Tịnh Thực cười cười, cáu kỉnh hỏi: “Có chuyện gì sao cảnh sát Lý?”
Cảnh sát Lý? Trong ấn tượng của anh chưa từng được nghe lối xưng hô lạnh nhạt như thế từ Điền Tịnh Thực, cũng chưa từng thấy nụ cười khách sáo như thế. Giữa họ trước giờ vô cùng thân thiết, nhưng lúc này lại không còn như vậy nữa, Lý Yến Chi cười bất đắc dĩ: “Đừng giận, anh sẽ đi ngay. Xe em hư hỏng nặng, đi xe gắn máy không an toàn, xe này tặng cho em.”
Điền Tịnh Thực mặt không thay đổi nhìn anh: “Đây là gì, phí chia tay?”
Lý Yến Chi kinh ngạc, đang định giải thích, Điền Tịnh Thực đã cầm chìa khóa xe: “Nếu là phí chia tay thì tôi nhận.” Cô cúi đầu vuốt chìa khóa xe, vẻ mặt khách sáo, “Còn việc gì nữa à?”
Lý Yến Chi dịu dàng buồn bã nhìn Điền Tịnh Thực. Từ khoảnh khắc từ chối lời cầu hôn, anh không hy vọng xa vời rằng cô sẽ tha thứ. Gượng gạo cười lắc đầu, đang định quay người muốn đi thì Điền Tịnh Thực lại gọi anh: “Chờ đã, ở đây cách xa thành phố, anh đi xe của tôi đi, rồi đem xe đến nhà mẹ tôi.”
Lý Yến Chi không từ chối, đi tới chiếc xe gắn máy đội mũ bảo hiểm lên, giơ tay chào rất đẹp trai.
“Vẫn là chị Tiểu Thực tốt với anh, anh đi đây.”
Điền Tịnh Thực nhìn theo bóng lưng anh, quay đầu nhìn chiếc xe đỗ ven đường, thở dài, con người bây giờ tốt vậy sao? Phí chia tay cũng như chân dài tự chạy đến trước mặt? Nghĩ đến vị kia đang ở nhà, cô rùng mình, cái loại Tiết yêu quái đó coi như xong...
Điền Tịnh Thực mở cửa xe ngồi vào, điều chỉnh tốt ghế ngồi, cẩn thận vuốt ve tay lái, ngẩng đầu lên liền thấy miếng ngọc bình an quen thuộc kia, nụ cười liền ảm đạm.
Miếng ngọc đeo trên xe này là cô mua tặng cho xe mới của Lý Yến Chi, cố ý đến một ngôi chùa nổi danh nhất trong thành phố, tìm một nhà sư làm phép, phù hộ anh lái xe bình an.
Lý Yến Chi nhận món quà với ý định “hành hung”, nhưng lại hôn lên lưng bàn tay cô, bất mãn kháng nghị: “Anh cũng phải cân nhắc sáu tháng mới được hôn sao? Anh đã thích em từ lúc tám tuổi rồi đó!”
Điền Tịnh Thực đẩy mặt anh qua một bên, vô cùng ghét bỏ nói: “Với kinh nghiệm của em, nếu không hôn, không có người đàn ông nào vượt quá sáu tháng.”
Lý Yến Chi mất hứng, nghiêm túc nhìn Điền Tịnh Thực: “Đừng đánh đồng anh với sáu người bạn trai cũ của em, anh không giống, anh không giống họ, trừ em ra, cả đời này anh sẽ không yêu ai khác.”
Lúc đó, cô vui vẻ xoa tóc anh, không nhịn được cười: “Biết rồi biết rồi, anh không cần như máy đọc ngày nào cũng lặp đi lặp lại đến mấy lần thế được không? Anh không thấy phiền à.”
Lời nói còn văng vẳng bên tai, người đó chỉ để lại cho cô một bóng lưng bỏ đi.
Cô cũng biết đau, nhưng hết lần này tới lần khác những người đó đều không đáng. Điền Tịnh Thực dời mắt, lặng yên giấu mặt trong khuỷu tay.