“Điền tiểu thư cô thật sự không sao chứ? Vành mắt cô đen đến nỗi có thể đi đóng vai gấu trúc rồi đấy.” Trong phòng hóa trang, Phùng Đống Đống rất lo lắng về tình trạng của thần tượng, nhắc nhở thợ trang điểm, “Hãy che cẩn thận, thế này rõ ràng quá.”
Cô thợ trang điểm vừa hóa trang vừa chế giễu: “Che thế nào đây, tô đen đến mức này cũng không cần tô thêm nữa.”
Đối với Điền Tịnh Thực, những âm thah bên tai như cách một tầng nước, rất xa vời. Cô ngồi thất thần không nhúc nhích, cứ như là bị yêu quái trong phim hút khô tinh khí thần.
Khi đang thu hình chương trình “Hơn cả cái đẹp” tại Đài Truyền Hình, ở phần kết nối khán giả khiến Điền Tịnh Thực xấu hổ chỉ có thể cười ha ha. Bởi vì một phần ba cuộc gọi đến là tỏ tình, một phần ba là chế giễu, một phần ba nữa là người vừa tỏ tình vừa chế giễu đan xen.
“A... là tôi sao? Thật sự là tôi sao? Tôi muốn tìm Điền Tịnh Thực, tôi muốn tìm em Hoa Sen!”
“Điền tiểu thư, là tôi đây, hôm qua điện thoại của tôi...”
“Em Hoa Sen, tôi muốn hỏi em thật sự không cân nhắc tôi sao? Em mà cầu hôn tôi nhất định sẽ không từ chối em... Hơn nữa bố tôi là...”
Ghi hình được một nửa, nhóm nghệ sĩ vào hậu trường trang điểm lại, Điền Tịnh Thực vẫn mất tinh thần ngồi trên ghế hóa trang như cũ.
Trong nhà có một yêu quái không rõ lai lịch, thực hiện chương trình thì gặp phải biến thái, cô sắp trở thành Đệ nhị xuân [1] xui xẻo sao?
[1] Chỉ những người về già tìm được người trong lòng.
Phùng Đống Đống đẩy cửa phòng hóa trang ra, mặt hoảng hốt đi vào. Thấy anh ta lắc la lắc lư như linh hồn bay đi đâu mất, Điền Tịnh Thực chợt có thêm tinh thần, cười gằn: “Không phải anh có thể nghe được ai gọi tới chế giễu sao? Thế nào mà vẫn kéo mấy kẻ điên rồ đó đến hả?”
“Điền tiểu thư, oan uổng quá!” Phùng Đống Đống trề môi, nhào đến ôm lấy Điền Tịnh Thực bắt đầu khóc lóc kể lể, “Là do một trợ lý khác cố tình nhận, cô ta là em họ của nhà sản xuất! Vừa rồi anh ta nói bãi bỏ việc hỗ trợ chương trình của tôi, sau này không cần đến hai trợ lý đạo diễn, xa thải tôi rồi!”
“Chao ôi, mất đi cơ hội để em gái nhà sản xuất chịu tiếng xấu, thật đúng là tiếc nuối!”
“Điền tiểu thư, ba ngày nữa tôi phải đóng tiền thuê nhà rồi!”
Điền Tịnh Thực than thở: “Tiếc là tôi không phải chủ thuê nhà của anh, nếu không tôi nhất định sẽ cho anh trễ một ngày.”
Phùng Đống Đống tiếp tục khóc: “Điền tiểu thư, nghĩ đến việc sau này Đống Đống không thể bưng trà rót nước cho cô được nữa, trong lòng Đống Đống thật sự rất buồn.” Thấy cô không có phản ứng gì, Phùng Đống Đống mặt dày hỏi, “Lần trước cô nói, cô cần một trợ lý, một tháng hai nghìn, chi trả ba mươi gói mì còn có hiệu lực không?”
Điền Tịnh Thực cúi đầu thưởng thức móng tay mới sơn hôm qua, chậm rãi nói: “Lần trước anh cũng nói, với giá trị của anh, chút tiền ấy còn không đủ nuôi chó.”
Phùng Đống Đống cười cười: “Nuôi chó không đủ, nuôi tôi thì tuyệt đối đủ rồi, tôi không ăn nhiều như chó.”
“Nhưng mà anh còn nói, người có thể chịu được tôi có thắp đèn lồng cũng tìm không ra.”
“Điền tiểu thư người gặp người thích, tìm trợ lý còn cần thắp đèn lồng nữa sao, quăng cục xương ra là đã có vô số người vây quanh rồi.”
Điền Tịnh Thực gật đầu: “Được rồi, cho dù anh thành tâm thành ý muốn nhận công việc mà người người chen lấn cũng không có được này, tôi vẫn phải kiểm tra anh bằng hai câu hỏi, nếu qua, từ mai anh có thể bắt đầu, câu hỏi thứ nhất, tôi và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh cứu ai?”
Phùng Đống Đống nhanh nhảu trả lời: “Tất nhiên là cứu cô. Mẹ tôi rơi xuống nước sẽ có bố tôi cứu, bởi vì khi bọn họ kết hôn, mẹ tôi đã hỏi bố tôi chuyện này, bố tôi lập tức đáp phải, dù mẹ tôi có rơi xuống nước cùng với ai, bố tôi cũng sẽ cứu mẹ tôi, cho nên cô yên tâm, tôi nhất định cứu cô.”
Điền Tịnh Thực hài lòng vỗ tay: “Câu hỏi thứ hai, tôi và bố anh cùng rơi xuống nước, anh cứu ai?”
Phùng Đống Đống cảnh giác nhìn Điền Tịnh Thực: “Tại sao cô lại chung với bố tôi?”
“Hoàn hảo!” Chúc mừng anh, qua vòng! Câu hỏi đầu tiên, câu hỏi mà đàn ông không ai thoát khỏi. Câu hỏi thứ hai, là một câu hỏi về tư duy logic, thông qua hiện tượng để thấy bản chất, tôi tán thưởng anh. Bây giờ, cho anh đặt một câu hỏi để hiểu tôi, hỏi đi.”
Phùng Đống Đống nghĩ nghĩ, đột nhiên mang vẻ hóng hớt hỏi: “Điền tiểu thư, hàng tháng cô làm đại diện cho các thương hiệu, chụp ảnh tạp chí, quay chương trình, còn quay phim nữa, thu nhập nhiều như thế cũng không tiêu tốn bao nhiêu vào quần áo, vì sao cả ngày dều không có tiền?”
Điền Tịnh Thực thần thần bí bí nhìn xung quanh, ngoắc tay với Phùng Đống Đống, thấp giọng nói: “Với đặc quyền của trợ lý, tôi chỉ nói cho anh biết, thật ra tôi đang thuê người đào giếng...”
“Đào... đào giếng?...” Trong lòng Phùng Đống Đống gầm thét, cô nhất định đang trêu tôi!
Điền Tịnh Thực lấy trong túi ra một tài liệu và dấu đỏ: “Được rồi, chọn ngày không bằng gặp ngày, trợ lý Phùng, hợp đồng tôi đã in rồi, ấn tay đi.”
Phùng Đống Đống bỗng nhiên có dự cảm không tốt, run rẩy cầm tờ hợp đồng lên, giống như nhìn thấy tương lai u ám của mình: “Vì sao cô lại mang theo hợp đồng bên mình?”
“Tất nhiên là vì tôi suy nghĩ chu đáo rồi... Có gì đâu mà xem, lề mà lề mề, chẳng giống đàn ông!” Điền Tịnh Thực kéo tay anh ta, ấn thật mạnh lên tờ giấy.
Sở dĩ cần khẩn cấp một người trợ lý, là vì thông báo mới đây nhiều gấp ba trước đây, còn cả thăm hỏi tạp chí và lời mời đóng phim. Nữ nghệ sĩ trên tuyến hai không đến tuyến một như cô, bình thường có tin tức gì thì lượng công việc sẽ tăng lên, cho nên không ít ngôi sao nữ và sao nam gây ra tai tiếng, hoặc là xảy ra chuyện bất trắc, cũng vì giành lấy vị trí trên mặt báo, may mắn thì nói không chừng sẽ được chú ý.
Điền Tịnh Thực không có theo đuổi gì với việc được chú ý, bây giờ mấy danh tiếng này đã làm cô mệt chết rồi, cô chỉ muốn kiếm ít tiền mở một cửa hàng làm bà chủ, sau đó mở rộng đại lý, trở thành nhất thế tổ danh viện [2] eo quấn bạc vạn.
[2] Nhất thế tổ ám chỉ trên cả nhị thế tổ; danh viện đã giải thích trước đó.